Chương 204: Sao lại chạy tới đây?
Hạ Diệp
23/03/2024
Vương Tư Kỳ nhấc bổng cậu bé đang dính trên đùi mình ra, bất mãn lên tiếng.
“Sao lại chạy tới đây? Tại sao không nhận điện thoại của chị?” Tiểu Kha bị nhấc lên không trung cười toe toét, ngập ngừng trả lời.
“Em muốn... chơi với Chị hai. Giang Nam nói cho em biết tới đây là có thể tìm được Chị hai.”
Dưới tình thế cấp bách, cậu trực tiếp vứt nồi cho người khác!
Vương Tư Kỳ nghe thấy tên Giang Nam thì âm thầm nhớ kỹ, sau này phải dạy dỗ anh ta lại mới được.
Lúc này, Giang Nam đang ở Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô không khỏi hắt hơi một cái, cảm giác mình đang bị một tên khủng bố lớn nào đó nhắm đến.
Nghĩ đến câu hỏi thứ hai, Tiểu Kha lục lọi trong túi rồi lấy ra chiếc Iphone 14 Pro bị hư hại do chiến đấu.
Màn hình điện thoại di động của cậu đã bị vỡ hoàn toàn trong lúc đánh nhau, hiện tại không thể bật lên được.
Vương Tư Kỳ cau mày, tò mò nhìn điện thoại.
Đột nhiên, khói trắng bốc ra từ cổng sạc của điện thoại di động, vỏ sau nóng lên nhanh chóng.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Tiểu Kha vội vàng ném điện thoại đi. Bùm!
Chiếc điện thoại di động rơi xuống đất phát nổ, làm ba cô gái mặt xám mày tro.
Vương Tư Kỳ đang ôm em trai giật giật khoé miệng, không khỏi suy đoán.
Rốt cuộc là chất lượng của điện thoại di động không tốt, hay là do em trai sử dụng điện thoại di động quá bạo lực?
Cái này mà còn có thể nổ tung à?
Cô âm thầm quyết định khi nào về sẽ mua một chiếc Huawei Mate 60 cho. em trai dùng thử, điện thoại hãng kia quá dễ hỏng.
Bây giờ Tiểu Kha và Vương Anh đã thành công trở về căn cứ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Kha vẫn còn lo lắng về vết thương của Chị hai nên thăm dò hỏi chị bảy xem Chị hai ở đâu.
Vương Tư Kỳ nghĩ đến tình trạng bi thảm của Chị hai và những vết sẹo kinh hoàng nên không trả lời em trai.
Vương Nhạc Nhạc mím đôi môi đỏ mọng.
Theo như cô ấy được biết, lúc này Chị hai chắc vẫn đang ở trong phòng mổ...
Buổi tối, giờ ăn cơm tại quân khu.
Trong phòng, Vương Nhạc Hạo dù vẫn còn lo lắng cho thương thế của cô con gái thứ hai nhưng tâm trạng cũng tốt hơn hai ngày trước rất nhiều.
Lần này ông không chỉ cứu được con gái và con trai mà còn tiêu diệt toàn bộ quân địch.
Kết quả của cuộc chiến này có lẽ không bao lâu nữa sẽ gây chấn động trong nước và thậm chí cả thế giới.
Sau khi cơm nước xong, Tiểu Kha được ba chị gái đưa vào một căn phòng. ngủ sang trọng.
Các chị gái kiên nhẫn dặn dò cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ khởi hành về nhà.
Tiểu Kha ngoan ngoãn gật đầu, giơ bàn tay mập mạp nhỏ bé ra hiệu đồng ý.
Dáng vẻ dễ thương như vậy rất khó khiến người ta liên tưởng cậu chính là sát thần cách đây không lâu đã san bằng căn cứ quân E.
Sau khi chị gái đi ra ngoài, cậu lặng lẽ đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài như một tên trộm.
Phòng ngủ nằm trên tầng hai, cách mặt đất chừng bốn mét.
Cậu trực tiếp trèo qua cửa sổ và nhảy từ độ cao bốn mét, tiếp đất vững vàng trên mặt đất.
Quay đầu nhìn về phía căn phòng trên tầng hai, cậu đoán trong thời gian ngắn cha và các chị sẽ không thể phát hiện được mình.
Triển khai thần thức, cậu tập trung tìm vị trí của Chị hai. Đột nhiên, cậu kinh ngạc phát hiện thực lực của mình lại lần nữa tăng lên.
Không chỉ phạm vi bao phủ của thần thức trở nên lớn hơn mà linh lực trong cơ thể cũng tăng lên gấp mấy lần.
Linh dịch màu trắng sữa ban đầu biến thành linh dịch màu xám đen, trong đan điền còn có hai đạo ánh sáng lơ lửng.
Một cái sáng như mặt trời, một cái tao nhã như trăng tròn, mỗi cái chiếm giữ một bên của đan điền.
Kỳ lạ hơn nữa là hai quầng sáng trong cơ thể cậu không ngừng phóng ra linh lực thuần khiết, khiến tốc độ tu luyện của cậu tiến triển cực nhanh!
Chẳng lẽ là lấy được trong cung điện kỳ lạ đó?
Tiểu Kha không khỏi suy đoán, cậu luôn cảm thấy cung điện thần bí này không hề đơn giản.
Cậu lắc đầu, mặc dù không biết quả cầu ánh sáng này là gì nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là chữa lành cho Chị hai càng sớm càng tốt.
Thần thức bao trùm căn cứ, cậu dễ dàng vượt qua đám binh lính tuần tra và chạy đến bệnh viện quân khu...
“Sao lại chạy tới đây? Tại sao không nhận điện thoại của chị?” Tiểu Kha bị nhấc lên không trung cười toe toét, ngập ngừng trả lời.
“Em muốn... chơi với Chị hai. Giang Nam nói cho em biết tới đây là có thể tìm được Chị hai.”
Dưới tình thế cấp bách, cậu trực tiếp vứt nồi cho người khác!
Vương Tư Kỳ nghe thấy tên Giang Nam thì âm thầm nhớ kỹ, sau này phải dạy dỗ anh ta lại mới được.
Lúc này, Giang Nam đang ở Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô không khỏi hắt hơi một cái, cảm giác mình đang bị một tên khủng bố lớn nào đó nhắm đến.
Nghĩ đến câu hỏi thứ hai, Tiểu Kha lục lọi trong túi rồi lấy ra chiếc Iphone 14 Pro bị hư hại do chiến đấu.
Màn hình điện thoại di động của cậu đã bị vỡ hoàn toàn trong lúc đánh nhau, hiện tại không thể bật lên được.
Vương Tư Kỳ cau mày, tò mò nhìn điện thoại.
Đột nhiên, khói trắng bốc ra từ cổng sạc của điện thoại di động, vỏ sau nóng lên nhanh chóng.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Tiểu Kha vội vàng ném điện thoại đi. Bùm!
Chiếc điện thoại di động rơi xuống đất phát nổ, làm ba cô gái mặt xám mày tro.
Vương Tư Kỳ đang ôm em trai giật giật khoé miệng, không khỏi suy đoán.
Rốt cuộc là chất lượng của điện thoại di động không tốt, hay là do em trai sử dụng điện thoại di động quá bạo lực?
Cái này mà còn có thể nổ tung à?
Cô âm thầm quyết định khi nào về sẽ mua một chiếc Huawei Mate 60 cho. em trai dùng thử, điện thoại hãng kia quá dễ hỏng.
Bây giờ Tiểu Kha và Vương Anh đã thành công trở về căn cứ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Kha vẫn còn lo lắng về vết thương của Chị hai nên thăm dò hỏi chị bảy xem Chị hai ở đâu.
Vương Tư Kỳ nghĩ đến tình trạng bi thảm của Chị hai và những vết sẹo kinh hoàng nên không trả lời em trai.
Vương Nhạc Nhạc mím đôi môi đỏ mọng.
Theo như cô ấy được biết, lúc này Chị hai chắc vẫn đang ở trong phòng mổ...
Buổi tối, giờ ăn cơm tại quân khu.
Trong phòng, Vương Nhạc Hạo dù vẫn còn lo lắng cho thương thế của cô con gái thứ hai nhưng tâm trạng cũng tốt hơn hai ngày trước rất nhiều.
Lần này ông không chỉ cứu được con gái và con trai mà còn tiêu diệt toàn bộ quân địch.
Kết quả của cuộc chiến này có lẽ không bao lâu nữa sẽ gây chấn động trong nước và thậm chí cả thế giới.
Sau khi cơm nước xong, Tiểu Kha được ba chị gái đưa vào một căn phòng. ngủ sang trọng.
Các chị gái kiên nhẫn dặn dò cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ khởi hành về nhà.
Tiểu Kha ngoan ngoãn gật đầu, giơ bàn tay mập mạp nhỏ bé ra hiệu đồng ý.
Dáng vẻ dễ thương như vậy rất khó khiến người ta liên tưởng cậu chính là sát thần cách đây không lâu đã san bằng căn cứ quân E.
Sau khi chị gái đi ra ngoài, cậu lặng lẽ đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài như một tên trộm.
Phòng ngủ nằm trên tầng hai, cách mặt đất chừng bốn mét.
Cậu trực tiếp trèo qua cửa sổ và nhảy từ độ cao bốn mét, tiếp đất vững vàng trên mặt đất.
Quay đầu nhìn về phía căn phòng trên tầng hai, cậu đoán trong thời gian ngắn cha và các chị sẽ không thể phát hiện được mình.
Triển khai thần thức, cậu tập trung tìm vị trí của Chị hai. Đột nhiên, cậu kinh ngạc phát hiện thực lực của mình lại lần nữa tăng lên.
Không chỉ phạm vi bao phủ của thần thức trở nên lớn hơn mà linh lực trong cơ thể cũng tăng lên gấp mấy lần.
Linh dịch màu trắng sữa ban đầu biến thành linh dịch màu xám đen, trong đan điền còn có hai đạo ánh sáng lơ lửng.
Một cái sáng như mặt trời, một cái tao nhã như trăng tròn, mỗi cái chiếm giữ một bên của đan điền.
Kỳ lạ hơn nữa là hai quầng sáng trong cơ thể cậu không ngừng phóng ra linh lực thuần khiết, khiến tốc độ tu luyện của cậu tiến triển cực nhanh!
Chẳng lẽ là lấy được trong cung điện kỳ lạ đó?
Tiểu Kha không khỏi suy đoán, cậu luôn cảm thấy cung điện thần bí này không hề đơn giản.
Cậu lắc đầu, mặc dù không biết quả cầu ánh sáng này là gì nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là chữa lành cho Chị hai càng sớm càng tốt.
Thần thức bao trùm căn cứ, cậu dễ dàng vượt qua đám binh lính tuần tra và chạy đến bệnh viện quân khu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.