Chương 153: Tiểu Kha đẩy đẩy cái đầu
Hạ Diệp
16/03/2024
Vương Nhạc Hạo ngạc nhiên hô lên, ông ngồi xổm xuống và ôm Tiểu Kha vào lòng.
“Cha, râu ria của cha làm đau con đó, cha mau buông con ra đi.”
Tiểu Kha đẩy đẩy cái đầu đang dính chặt vào mặt mình ra, cậu làm ra vẻ mặt chán ghét.
Vương Nhạc Hạo mỉm cười ôm cậu đi đến trước mặt vợ.
Nhìn thấy Tiểu Kha về nhà an toàn, trái tim căng thẳng của hai người cuối cùng cũng được bình tĩnh lại.
Sau khi hai người gọi điện thoại, mấy người chị gái của cậu cũng nhanh chóng trở về biệt thự.
Vừa vào đến cửa, bốn chị em đã chạy tới ôm lấy Tiểu Kha và dán chặt vào người cậu.
Không thể không nói, cảm giác được các chị ôm quả thực thoải mái hơn cha cậu rất nhiều, cảm xúc mềm mại và bồng bềnh.
Chẳng mấy chốc, trong căn biệt thự lại tràn ngập tiếng cười rôm rả.
Ngồi trên ghế sô pha, Tiểu Kha ồn ào muốn xem “Chú gấu Bonnie“.
Lần trước, khi ở nhà Đỗ Tử Mặc, cậu đã cố ý nhớ thật kỹ tên của bộ phim hoạt hình này.
Các bạn học cùng lớp của cậu đều nói hoạt hình này rất hay.
Dưới các thao tác của Vương Tư Kỳ, “Chú gấu Bonnie” đã được phát trên TV.
Tiểu Kha xem phim hoạt hình một cách nghiêm túc, cậu sung sướng nhìn “Briar”, “Bramble” và “Logger Vick” đấu trí sotài.
Mọi người bắt đầu nói về những chuyện hàng ngày.
Sắc mặt Vương Văn Nhã có hơi xấu xí, cô ấy thở dài nói.
“Gần đây em gặp phải một số rắc rối với Hội nghị Văn hóa và Giáo dục Quốc tế, em phải rời khỏi nhà một thời gian”
Vương Tư Kỳ có hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhớ đến chuyện chị tư là Hội trưởng trong Trung tâm Nghiên cứu Giáo dục Quốc tế, cũng không có gì là khó hiểu.
Vương Nhạc Nhạc bỏ một miếng ô mai vào trong miệng.
“Khi nào thì chị tư rời đi?”
“Chuyến bay sáng mai lúc bảy giờ.”
“Vội như vậy sao?”
Mọi người rơi vào im lặng, nhưng họ cũng khôi phục lại trạng thái bình thường rất nhanh.
Vương Tâm Như thản nhiên nói.
“Có lẽ phải đến tết nguyên đán năm nay thì gia đình chúng ta mới có thể hoàn toàn đoàn tụ.”
“Ừ, nghe chị cả nói, tết nguyên đán năm nay chị ba mới trở về, trong khoảng thời gian này, chị sáu cũng sẽ trở về nhà, ngược lại là chị hai…”
Vương Nhạc Hạo cau mày, nếu để nói về mấy đứa con gái của ông thì cô con gái thứ hai này là người làm cho ông phải lo lắng nhất.
Gần đây, giữa biên giới Hoa Hạ và các nước lân cận không ngừng xảy ra xung đột, đứa con gái thứ hai của ông đang ở chỗ nguy hiểm nhất.
Tiểu Kha ở bên kia vểnh tai lên nghe lén, vào lúc nghe thấy tin chị tư sẽ phải rời đi, trong lòng cậu chợt run lên một cái.
“Chị ơi, chị phải rời đi sao?”
Cậu bất đắc dĩ nhào vào vòng ngực của Vương Văn Nhã, chớp chớp hàng lông mi như cánh quạt.
Vương Văn Nhã xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, trên khóe miệng cô ấy xuất một nụ cười ngọt ngào.
“Em trai ngoan, chị phải đi qua đó để giải quyết một số việc, chị sẽ sớm quay lại thôi.”
Sau khi nhận được lời giải thích của chị gái, Tiểu Kha tủi thân nằm sấp trên bụng cô ấy.
“Cha, râu ria của cha làm đau con đó, cha mau buông con ra đi.”
Tiểu Kha đẩy đẩy cái đầu đang dính chặt vào mặt mình ra, cậu làm ra vẻ mặt chán ghét.
Vương Nhạc Hạo mỉm cười ôm cậu đi đến trước mặt vợ.
Nhìn thấy Tiểu Kha về nhà an toàn, trái tim căng thẳng của hai người cuối cùng cũng được bình tĩnh lại.
Sau khi hai người gọi điện thoại, mấy người chị gái của cậu cũng nhanh chóng trở về biệt thự.
Vừa vào đến cửa, bốn chị em đã chạy tới ôm lấy Tiểu Kha và dán chặt vào người cậu.
Không thể không nói, cảm giác được các chị ôm quả thực thoải mái hơn cha cậu rất nhiều, cảm xúc mềm mại và bồng bềnh.
Chẳng mấy chốc, trong căn biệt thự lại tràn ngập tiếng cười rôm rả.
Ngồi trên ghế sô pha, Tiểu Kha ồn ào muốn xem “Chú gấu Bonnie“.
Lần trước, khi ở nhà Đỗ Tử Mặc, cậu đã cố ý nhớ thật kỹ tên của bộ phim hoạt hình này.
Các bạn học cùng lớp của cậu đều nói hoạt hình này rất hay.
Dưới các thao tác của Vương Tư Kỳ, “Chú gấu Bonnie” đã được phát trên TV.
Tiểu Kha xem phim hoạt hình một cách nghiêm túc, cậu sung sướng nhìn “Briar”, “Bramble” và “Logger Vick” đấu trí sotài.
Mọi người bắt đầu nói về những chuyện hàng ngày.
Sắc mặt Vương Văn Nhã có hơi xấu xí, cô ấy thở dài nói.
“Gần đây em gặp phải một số rắc rối với Hội nghị Văn hóa và Giáo dục Quốc tế, em phải rời khỏi nhà một thời gian”
Vương Tư Kỳ có hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhớ đến chuyện chị tư là Hội trưởng trong Trung tâm Nghiên cứu Giáo dục Quốc tế, cũng không có gì là khó hiểu.
Vương Nhạc Nhạc bỏ một miếng ô mai vào trong miệng.
“Khi nào thì chị tư rời đi?”
“Chuyến bay sáng mai lúc bảy giờ.”
“Vội như vậy sao?”
Mọi người rơi vào im lặng, nhưng họ cũng khôi phục lại trạng thái bình thường rất nhanh.
Vương Tâm Như thản nhiên nói.
“Có lẽ phải đến tết nguyên đán năm nay thì gia đình chúng ta mới có thể hoàn toàn đoàn tụ.”
“Ừ, nghe chị cả nói, tết nguyên đán năm nay chị ba mới trở về, trong khoảng thời gian này, chị sáu cũng sẽ trở về nhà, ngược lại là chị hai…”
Vương Nhạc Hạo cau mày, nếu để nói về mấy đứa con gái của ông thì cô con gái thứ hai này là người làm cho ông phải lo lắng nhất.
Gần đây, giữa biên giới Hoa Hạ và các nước lân cận không ngừng xảy ra xung đột, đứa con gái thứ hai của ông đang ở chỗ nguy hiểm nhất.
Tiểu Kha ở bên kia vểnh tai lên nghe lén, vào lúc nghe thấy tin chị tư sẽ phải rời đi, trong lòng cậu chợt run lên một cái.
“Chị ơi, chị phải rời đi sao?”
Cậu bất đắc dĩ nhào vào vòng ngực của Vương Văn Nhã, chớp chớp hàng lông mi như cánh quạt.
Vương Văn Nhã xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, trên khóe miệng cô ấy xuất một nụ cười ngọt ngào.
“Em trai ngoan, chị phải đi qua đó để giải quyết một số việc, chị sẽ sớm quay lại thôi.”
Sau khi nhận được lời giải thích của chị gái, Tiểu Kha tủi thân nằm sấp trên bụng cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.