Chương 102: Tiểu Kha hít sâu một hơi
Hạ Diệp
07/03/2024
Tiểu Kha hít sâu một hơi.
Cậu đội mũ đen, đeo kính râm lên sống mũi.
Cứ như vậy, cậu một mình bước lên sân khấu.
Dưới khán đài, mọi người xì xào bàn tán về những chuyện của Vương Tiểu Kha.
"Các cậu có nghe nói không, hôm nay có rất nhiều xe sang đến đây đều là của nhà cậu ấy đấy."
"Không chỉ thế đâu, tôi nghe nói quân đội thành phố này cũng nghe lời cha cậu ấy.". truyện tiên hiệp hay
"Trời ơi, em bé nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, tớ muốn ôm vào chơi quá!"
"Tôi nghe nói chị gái cậu ấy rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả ngôi sao nữa đấy."
"Cậu có nghe chuyện cậu ấy từng đánh Trương Hạo một trận ở nhà vệ sinh không? Để tôi kể cho cậu nghe, nhà vệ sinh…"
…
Thấy tiếng xì xào bàn tán dần trở nên ồn ào, MC nhắc nhở các học sinh im lặng.
Lập tức, mọi người ngừng bàn tán, hướng mắt nhìn về phía Vương Tiểu Kha ở giữa sân khấu.
Phù…
Tiểu Kha hít sâu một hơi, trấn an tâm trạng hồi hộp.
Cậu đi đến mép sân khấu, tháo mũ xuống, cúi đầu lễ phép.
Đồng thời cho các bạn học sinh thấy bên trong mũ không có gì, để chứng minh, cậu cố ý lắc mũ xuống vài cái.
Sau đó, cậu thò tay vào mũ làm ra vẻ tìm kiếm.
Các bạn học sinh dưới khán đài chăm chú nhìn mọi động tác của cậu, muốn vạch trần những hành động vụng về của cậu.
Ý thức của Tiểu Kha lay động, cậu trực tiếp triệu hồi một khúc gỗ từ chiếc nhẫn trữ vật.
Adv
Bịch!
Khúc gỗ rơi thẳng từ trong mũ xuống, khiến các bạn học sinh dưới khán đài la lên kinh ngạc.
Nhưng vẫn có người phản bác:
"Chắc chắn là đã để sẵn trong mũ, rồi bên trong có ngăn, mở ngăn ra thì khúc gỗ rơi xuống."
"Đúng đúng đấy!"
…
Bịch!
Như để tát vào mặt họ, một khúc gỗ to hơn rơi xuống đất.
Các bạn học sinh choáng váng, đây là thủ đoạn gì vậy?
"Đây… chắc chắn là ngăn hơi lớn, nếu còn, tôi sẽ ăn sống cả cục phân đấy!"
"Đúng đấy, nếu cậu ta còn lấy được đồ nữa, tôi sẽ trồng cây chuối gội đầu luôn!"
"+1, tôi sẽ chạy lên sân khấu ngay, cậu ta rớt cái gì tôi ăn cái đấy!"
Khóe miệng Tiểu Kha giật giật, các anh trai bây giờ đều kỳ lạ như vậy sao?
Rầm!
Cậu đội mũ đen, đeo kính râm lên sống mũi.
Cứ như vậy, cậu một mình bước lên sân khấu.
Dưới khán đài, mọi người xì xào bàn tán về những chuyện của Vương Tiểu Kha.
"Các cậu có nghe nói không, hôm nay có rất nhiều xe sang đến đây đều là của nhà cậu ấy đấy."
"Không chỉ thế đâu, tôi nghe nói quân đội thành phố này cũng nghe lời cha cậu ấy.". truyện tiên hiệp hay
"Trời ơi, em bé nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, tớ muốn ôm vào chơi quá!"
"Tôi nghe nói chị gái cậu ấy rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả ngôi sao nữa đấy."
"Cậu có nghe chuyện cậu ấy từng đánh Trương Hạo một trận ở nhà vệ sinh không? Để tôi kể cho cậu nghe, nhà vệ sinh…"
…
Thấy tiếng xì xào bàn tán dần trở nên ồn ào, MC nhắc nhở các học sinh im lặng.
Lập tức, mọi người ngừng bàn tán, hướng mắt nhìn về phía Vương Tiểu Kha ở giữa sân khấu.
Phù…
Tiểu Kha hít sâu một hơi, trấn an tâm trạng hồi hộp.
Cậu đi đến mép sân khấu, tháo mũ xuống, cúi đầu lễ phép.
Đồng thời cho các bạn học sinh thấy bên trong mũ không có gì, để chứng minh, cậu cố ý lắc mũ xuống vài cái.
Sau đó, cậu thò tay vào mũ làm ra vẻ tìm kiếm.
Các bạn học sinh dưới khán đài chăm chú nhìn mọi động tác của cậu, muốn vạch trần những hành động vụng về của cậu.
Ý thức của Tiểu Kha lay động, cậu trực tiếp triệu hồi một khúc gỗ từ chiếc nhẫn trữ vật.
Adv
Bịch!
Khúc gỗ rơi thẳng từ trong mũ xuống, khiến các bạn học sinh dưới khán đài la lên kinh ngạc.
Nhưng vẫn có người phản bác:
"Chắc chắn là đã để sẵn trong mũ, rồi bên trong có ngăn, mở ngăn ra thì khúc gỗ rơi xuống."
"Đúng đúng đấy!"
…
Bịch!
Như để tát vào mặt họ, một khúc gỗ to hơn rơi xuống đất.
Các bạn học sinh choáng váng, đây là thủ đoạn gì vậy?
"Đây… chắc chắn là ngăn hơi lớn, nếu còn, tôi sẽ ăn sống cả cục phân đấy!"
"Đúng đấy, nếu cậu ta còn lấy được đồ nữa, tôi sẽ trồng cây chuối gội đầu luôn!"
"+1, tôi sẽ chạy lên sân khấu ngay, cậu ta rớt cái gì tôi ăn cái đấy!"
Khóe miệng Tiểu Kha giật giật, các anh trai bây giờ đều kỳ lạ như vậy sao?
Rầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.