Chương 279: Trang viên nhà họ Vương
Hạ Diệp
02/05/2024
Ma Đô, một thành phố vô cùng quyến rũ.
Xe chạy trên đường như nước chảy, tiếng người ồn ào nơi đầu đường, nhìn từ xa, những tòa cao ốc nằm san sát nhau, nơi nơi lộ ra vẻ phồn hoa, thịnh Vượng...
Trang viên nhà họ Vương.
Bảo vệ gác cổng để ý thấy một đội siêu xe đang chạy tới thì vội vàng đứng dậy nhìn ra xa.
Cho tới khi nhận ra đó là mấy chiếc xe của nhà họ Vương, anh ta lập tức mở cổng trang viên ra...
Ở giữa đường, Tiểu Lưu Chính đang dọn dẹp mặt đường một cách cẩn thận.
Cậu ta quét lá rụng xung quanh gom thành một đống, sau đó bỗng nghe thấy tiếng động cơ của ô tô.
Vừa mới ngẩng đầu lên, mấy chiếc ô tô đang gầm rú rồi lao về phía cậu ta khiến cậu ta sợ tới mức chạy nhanh trốn sang ven đường.
Chờ mấy chiếc ô tô rời đi, cậu ta nhìn lá rụng đã rơi lả tả đầy đất rồi lặng người.
Đoàn xe dừng ở trước cổng biệt thự, người nhà họ Vương lần lượt bước xuống xe.
Lúc này Tiểu Kha đang nằm ngủ ngoan ngoãn trong lòng ngực Vương Nhạc Hạo, một gót chân nhỏ không chịu nằm yên cứ duỗi ra ngoài.
Mấy cô gái đi lên trước mở cửa, Vương Nhạc Hạo bước chân nhẹ nhàng, sợ con trai bừng tỉnh.
“Kẽo kẹt.”
Mới vừa đẩy cửa biệt thự ra, bọn họ đã nhìn thấy Vương Oánh Oánh ngồi ngay ngắn trên ghế dựa trong phòng khách.
Trên mặt mấy cô gái lộ ra nụ cười xấu hổ, từ từ đi vào trong phòng khách.
Vẻ mặt của Vương Oánh Oánh âm u như mưa bão, chờ sau khi cô ấy đứng dậy đã bắt đầu nói năng hùng hổ với mấy cô gái.
“Hội chị em tốt của tôi sao lại về nhà cùng nhau thế này.” Gô ấy nhìn về phía Vương Nhạc Nhạc đầu tiên.
“Em tám, không phải em nói em đến Lâm Giang diễn xuất sao, tuổi còn trẻ mà bịa lời nói dối cũng lành nghề đấy.”
Đối diện với ánh mắt của chị ba, Vương Nhạc Nhạc cúi đầu, có hơi ngượng ngùng.
Ngay sau đó, cô ấy lại chĩa về hướng Vương Tâm Như.
“Em năm, em đưa em trai đi quay chương trình giải trí làm gì? Tiến vào giới giải trí cũng có nghĩa là trở thành nhân vật của công chúng, không còn tự do.”
“Bản thân em cũng không dám xuất hiện một cách tùy tiện, còn muốn khiến em trai phải giống như em sao?”
Vương Tâm Như bị dạy dỗ, mặt đỏ tai hồng không dám nói tiếp, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Vương Oánh Oánh tiếp tục chuyển hướng về phía Vương Tư Kỳ, bỏ qua luôn Vương Anh ở giữa bốn người.
Không có cách nào khác, mặc dù cô ấy rất bực mình nhưng cô ấy cũng không dám giằng co với chị hai...
“Em bảy nói em ở công ty nhưng bộ quần áo em đang mặc có giống như đồ mặc ở công ty không?”
“Bên trong là áo hoodie trắng, ở ngoài khoác áo đỏ, đây là đồ đi làm của em sao?”
Vương Tư Kỳ thầm kêu không ổn, không ngờ tới chị ba lại quan sát cẩn thận như vậy, là do bản thân sơ sót...
Vương Nhạc Hạo ôm Tiểu Kha đi vào phòng khách, Trần Tuệ cũng theo sát ngay sau.
Vương Oánh Oánh nghiêng người ra nhìn lại, liếc mắt một cái đã chú ý tới thân hình nho nhỏ nằm trong lòng ngực của bố.
Cô ấy vừa hưng phấn lại vừa phấn khích, bước nhanh về phía trước muốn xác nhận với bố mình.
“Thằng bé... Chính là em trai của con?” Vương Nhạc Hạo và Trần Tuệ nhìn nhau cười, gật đầu với cô ấy. Vương Oánh Oánh ghé lại gần để quan sát.
Cậu bé đang nằm trong lòng bố mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục in hình phim hoạt hình và một chiếc quần thể thao màu đen đơn giản.
Cậu bé múp ma múp míp, khuôn miệng tinh xảo mềm mịn, làn da trắng nõn như dương chỉ bạch ngọc, dáng vẻ nhắm mắt ngủ tựa như một con búp bê sứ.
Đặc biệt là gương mặt trẻ con u ú khiến người ta có xúc động muốn được bóp nhéo một phen.
“Em trai đáng yêu quá, mau để cho con ôm một cái.”
'Vương Nhạc Hạo thật cẩn thận đưa con trai cho Vương Oánh Oánh ôm, hành động vô cùng nhẹ nhàng.
Đón lấy em trai, khuôn mặt của cô ấy chứa đầy sự chiều chuộng, nhìn về phía bé con đang nằm trong lòng ngực, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cho dù ôm em trai khiến cánh tay nhức mỏi nhưng cô ấy vẫn yêu thích không muốn buông tay, không chịu đặt xuống.
Có lế là cảm nhận được gì đó, Tiểu Kha hừ nhẹ một tiếng, cọ cọ trong lòng ngực cô ấy.
Cảm giác tê dại truyền tới toàn bộ cơ thể của cô, tức khắc chọc Vương Oánh Oánh đỏ bừng cả mặt.
Xe chạy trên đường như nước chảy, tiếng người ồn ào nơi đầu đường, nhìn từ xa, những tòa cao ốc nằm san sát nhau, nơi nơi lộ ra vẻ phồn hoa, thịnh Vượng...
Trang viên nhà họ Vương.
Bảo vệ gác cổng để ý thấy một đội siêu xe đang chạy tới thì vội vàng đứng dậy nhìn ra xa.
Cho tới khi nhận ra đó là mấy chiếc xe của nhà họ Vương, anh ta lập tức mở cổng trang viên ra...
Ở giữa đường, Tiểu Lưu Chính đang dọn dẹp mặt đường một cách cẩn thận.
Cậu ta quét lá rụng xung quanh gom thành một đống, sau đó bỗng nghe thấy tiếng động cơ của ô tô.
Vừa mới ngẩng đầu lên, mấy chiếc ô tô đang gầm rú rồi lao về phía cậu ta khiến cậu ta sợ tới mức chạy nhanh trốn sang ven đường.
Chờ mấy chiếc ô tô rời đi, cậu ta nhìn lá rụng đã rơi lả tả đầy đất rồi lặng người.
Đoàn xe dừng ở trước cổng biệt thự, người nhà họ Vương lần lượt bước xuống xe.
Lúc này Tiểu Kha đang nằm ngủ ngoan ngoãn trong lòng ngực Vương Nhạc Hạo, một gót chân nhỏ không chịu nằm yên cứ duỗi ra ngoài.
Mấy cô gái đi lên trước mở cửa, Vương Nhạc Hạo bước chân nhẹ nhàng, sợ con trai bừng tỉnh.
“Kẽo kẹt.”
Mới vừa đẩy cửa biệt thự ra, bọn họ đã nhìn thấy Vương Oánh Oánh ngồi ngay ngắn trên ghế dựa trong phòng khách.
Trên mặt mấy cô gái lộ ra nụ cười xấu hổ, từ từ đi vào trong phòng khách.
Vẻ mặt của Vương Oánh Oánh âm u như mưa bão, chờ sau khi cô ấy đứng dậy đã bắt đầu nói năng hùng hổ với mấy cô gái.
“Hội chị em tốt của tôi sao lại về nhà cùng nhau thế này.” Gô ấy nhìn về phía Vương Nhạc Nhạc đầu tiên.
“Em tám, không phải em nói em đến Lâm Giang diễn xuất sao, tuổi còn trẻ mà bịa lời nói dối cũng lành nghề đấy.”
Đối diện với ánh mắt của chị ba, Vương Nhạc Nhạc cúi đầu, có hơi ngượng ngùng.
Ngay sau đó, cô ấy lại chĩa về hướng Vương Tâm Như.
“Em năm, em đưa em trai đi quay chương trình giải trí làm gì? Tiến vào giới giải trí cũng có nghĩa là trở thành nhân vật của công chúng, không còn tự do.”
“Bản thân em cũng không dám xuất hiện một cách tùy tiện, còn muốn khiến em trai phải giống như em sao?”
Vương Tâm Như bị dạy dỗ, mặt đỏ tai hồng không dám nói tiếp, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Vương Oánh Oánh tiếp tục chuyển hướng về phía Vương Tư Kỳ, bỏ qua luôn Vương Anh ở giữa bốn người.
Không có cách nào khác, mặc dù cô ấy rất bực mình nhưng cô ấy cũng không dám giằng co với chị hai...
“Em bảy nói em ở công ty nhưng bộ quần áo em đang mặc có giống như đồ mặc ở công ty không?”
“Bên trong là áo hoodie trắng, ở ngoài khoác áo đỏ, đây là đồ đi làm của em sao?”
Vương Tư Kỳ thầm kêu không ổn, không ngờ tới chị ba lại quan sát cẩn thận như vậy, là do bản thân sơ sót...
Vương Nhạc Hạo ôm Tiểu Kha đi vào phòng khách, Trần Tuệ cũng theo sát ngay sau.
Vương Oánh Oánh nghiêng người ra nhìn lại, liếc mắt một cái đã chú ý tới thân hình nho nhỏ nằm trong lòng ngực của bố.
Cô ấy vừa hưng phấn lại vừa phấn khích, bước nhanh về phía trước muốn xác nhận với bố mình.
“Thằng bé... Chính là em trai của con?” Vương Nhạc Hạo và Trần Tuệ nhìn nhau cười, gật đầu với cô ấy. Vương Oánh Oánh ghé lại gần để quan sát.
Cậu bé đang nằm trong lòng bố mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục in hình phim hoạt hình và một chiếc quần thể thao màu đen đơn giản.
Cậu bé múp ma múp míp, khuôn miệng tinh xảo mềm mịn, làn da trắng nõn như dương chỉ bạch ngọc, dáng vẻ nhắm mắt ngủ tựa như một con búp bê sứ.
Đặc biệt là gương mặt trẻ con u ú khiến người ta có xúc động muốn được bóp nhéo một phen.
“Em trai đáng yêu quá, mau để cho con ôm một cái.”
'Vương Nhạc Hạo thật cẩn thận đưa con trai cho Vương Oánh Oánh ôm, hành động vô cùng nhẹ nhàng.
Đón lấy em trai, khuôn mặt của cô ấy chứa đầy sự chiều chuộng, nhìn về phía bé con đang nằm trong lòng ngực, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cho dù ôm em trai khiến cánh tay nhức mỏi nhưng cô ấy vẫn yêu thích không muốn buông tay, không chịu đặt xuống.
Có lế là cảm nhận được gì đó, Tiểu Kha hừ nhẹ một tiếng, cọ cọ trong lòng ngực cô ấy.
Cảm giác tê dại truyền tới toàn bộ cơ thể của cô, tức khắc chọc Vương Oánh Oánh đỏ bừng cả mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.