Chương 94: Võ Đang Tiêu Dao Tâm Pháp?
Hạ Diệp
07/03/2024
"Em trai à, đạo sĩ già đưa em đi kia, vậy ông ấy đâu?"
Trán Tiểu Kha lập tức đổ mồ hôi lạnh, nụ cười gượng gạo đông cứng trên mặt.
Mọi người nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, dường như không tin câu chuyện của cậu.
"À thì… ừm…"
Đầu óc Tiểu Kha chạy nhanh.
"Sư phụ không cho con tiết lộ lung tung, nhưng ngài đã cho con một thứ."
Nói rồi, cậu làm bộ lục lọi trong áo, rồi lấy ra một cuốn sách đặt lên bàn.
Mọi người lập tức vây quanh xem, thậm chí Vương Nhạc Hạo cũng tạm quên mình đang 'bị thương nặng'.
"Võ Đang Tiêu Dao Tâm Pháp?"
Trong lòng bốn người dậy sóng gió, những gia tộc lớn như họ có hiểu biết chút ít về các môn phái.
Phái Võ Đang bên ngoài trông là nơi cầu phúc tu duyên, nhưng bên trong là một trong những địa điểm tu hhafnh Đạo gia, các đạo sĩ ở đó có sức mạnh bí ẩn khó lường.
Nếu đạo trưởng kia muốn thu nhận Tiểu Kha làm đồ đệ, rồi giúp đỡ cậu, tất cả đều có lý do rồi.
Đợi Tiểu Kha cất cuốn sách đi, Vương Nhạc Hạo lập tức phản ứng, ngồi lại xe lăn.
Vương Tiểu Kha, Vương Nhạc Hạo: Suýt nữa thì lộ hết rồi.
Sau đó Vương Tư Kỳ lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh dặn dò em trai:
"Chị mua lại chiếc điện thoại mới rồi, sau này có chuyện gì cứ nhắn cho mọi người biết, gia đình gọi điện nhớ nghe máy."
Cậu cầm lấy điện thoại, thấy Weibo đã đăng nhập sẵn, giống hệt chiếc cũ.
Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Kha lại vác ba lô đến trường.
Lần này, cả nhà cùng nhau chen chật cứng lên một xe lái đến trường tiểu học Ma Đô.
Chật chội nên chỉ có thể tựa vào lòng Trần Tuệ, Tiểu Kha làm mặt xịu xuống.
"Con chỉ đi học thôi, tại sao lại đi theo đông thế này?"
Nếu mấy chị gái khác cũng như chị bảy, chị tư thì mỗi ngày cậu phải đi xe đoàn đến trường à?
Đến cổng trường.
Tiểu Kha nhảy xuống xe vẫy tay tạm biệt mọi người, rồi quay người chạy vào trường.
Lớp 1/1.
Bước vào lớp học vừa quen thuộc vừa xa lạ, cậu cảm thấy có chút xúc động.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cậu đã nghỉ học một tháng rồi.
Vừa ngồi xuống bàn, Tiểu Kha mới vừa đặt cặp sách xuống thì bị một cậu bé hét lên:
"Này, đây là chỗ ngồi của tôi!"
Quay lại, chỉ thấy một cậu bé lùn nhìn cậu với ánh mắt giận dữ, khiến cậu cảm thấy khó hiểu.
"Cậu là Vương Tiểu Kha mới nhập học được một thời gian là nghỉ không quay lại đúng không? Bây giờ chỗ ngồi của cậu ở đằng kia."
Nói rồi, cậu bé lùn nhướng mày chỉ về chỗ ngồi ở góc lớp.
Vừa hay chỗ đó gần thùng rác nên không ai muốn ngồi đó.
Điều này khiến Tiểu Kha hơi cạn lời, tên nhóc này thấp hơn mình nửa cái đầu từ đâu ra thế, sao mình chưa từng thấy.
Vừa lúc Đỗ Tử Mặc cũng vác cặp bước vào lớp.
Chú ý thấy hai người, cậu bé vui mừng chạy lại cười nói:
"Vương Tiểu Kha, sao cậu không đi học lâu thế…"
Khi nhận ra tình hình có vẻ không ổn, cậu bé vội kéo Tiểu Kha sang một bên thì thầm.
"Đây là học sinh mới chuyển đến tên Đổng Văn Văn sau khi cậu nghỉ học, nghe nói cha cậu ta là thành viên hội đồng trường, mình nên tránh đừng gây sự với cậu ta."
"Hội đồng trường?"
Tiểu Kha nghi hoặc hỏi, Đỗ Tử Mặc giải thích tiếp:
"Hội đồng trường mạnh hơn cả hiệu trưởng đó, thầy cô ai cũng sợ không dám chọc cậu ta."
Nghe lời giải thích của Đỗ Tử Mặc, Tiểu Kha đại khái đã hiểu ý.
"Hừ, kệ cái gì hội đồng đi, ai cũng không được chiếm chỗ của tôi!"
Tiểu Kha không quan tâm lời nói của Đổng Văn Văn, ngồi thẳng xuống chỗ cũ.
Đổng Văn Văn tức giận đẩy cậu xuống, muốn cậu lăn khỏi ghế.
Không cần phải nói, sức lực của nhóc này hoàn toàn vô dụng.
Trán Tiểu Kha lập tức đổ mồ hôi lạnh, nụ cười gượng gạo đông cứng trên mặt.
Mọi người nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, dường như không tin câu chuyện của cậu.
"À thì… ừm…"
Đầu óc Tiểu Kha chạy nhanh.
"Sư phụ không cho con tiết lộ lung tung, nhưng ngài đã cho con một thứ."
Nói rồi, cậu làm bộ lục lọi trong áo, rồi lấy ra một cuốn sách đặt lên bàn.
Mọi người lập tức vây quanh xem, thậm chí Vương Nhạc Hạo cũng tạm quên mình đang 'bị thương nặng'.
"Võ Đang Tiêu Dao Tâm Pháp?"
Trong lòng bốn người dậy sóng gió, những gia tộc lớn như họ có hiểu biết chút ít về các môn phái.
Phái Võ Đang bên ngoài trông là nơi cầu phúc tu duyên, nhưng bên trong là một trong những địa điểm tu hhafnh Đạo gia, các đạo sĩ ở đó có sức mạnh bí ẩn khó lường.
Nếu đạo trưởng kia muốn thu nhận Tiểu Kha làm đồ đệ, rồi giúp đỡ cậu, tất cả đều có lý do rồi.
Đợi Tiểu Kha cất cuốn sách đi, Vương Nhạc Hạo lập tức phản ứng, ngồi lại xe lăn.
Vương Tiểu Kha, Vương Nhạc Hạo: Suýt nữa thì lộ hết rồi.
Sau đó Vương Tư Kỳ lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh dặn dò em trai:
"Chị mua lại chiếc điện thoại mới rồi, sau này có chuyện gì cứ nhắn cho mọi người biết, gia đình gọi điện nhớ nghe máy."
Cậu cầm lấy điện thoại, thấy Weibo đã đăng nhập sẵn, giống hệt chiếc cũ.
Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Kha lại vác ba lô đến trường.
Lần này, cả nhà cùng nhau chen chật cứng lên một xe lái đến trường tiểu học Ma Đô.
Chật chội nên chỉ có thể tựa vào lòng Trần Tuệ, Tiểu Kha làm mặt xịu xuống.
"Con chỉ đi học thôi, tại sao lại đi theo đông thế này?"
Nếu mấy chị gái khác cũng như chị bảy, chị tư thì mỗi ngày cậu phải đi xe đoàn đến trường à?
Đến cổng trường.
Tiểu Kha nhảy xuống xe vẫy tay tạm biệt mọi người, rồi quay người chạy vào trường.
Lớp 1/1.
Bước vào lớp học vừa quen thuộc vừa xa lạ, cậu cảm thấy có chút xúc động.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cậu đã nghỉ học một tháng rồi.
Vừa ngồi xuống bàn, Tiểu Kha mới vừa đặt cặp sách xuống thì bị một cậu bé hét lên:
"Này, đây là chỗ ngồi của tôi!"
Quay lại, chỉ thấy một cậu bé lùn nhìn cậu với ánh mắt giận dữ, khiến cậu cảm thấy khó hiểu.
"Cậu là Vương Tiểu Kha mới nhập học được một thời gian là nghỉ không quay lại đúng không? Bây giờ chỗ ngồi của cậu ở đằng kia."
Nói rồi, cậu bé lùn nhướng mày chỉ về chỗ ngồi ở góc lớp.
Vừa hay chỗ đó gần thùng rác nên không ai muốn ngồi đó.
Điều này khiến Tiểu Kha hơi cạn lời, tên nhóc này thấp hơn mình nửa cái đầu từ đâu ra thế, sao mình chưa từng thấy.
Vừa lúc Đỗ Tử Mặc cũng vác cặp bước vào lớp.
Chú ý thấy hai người, cậu bé vui mừng chạy lại cười nói:
"Vương Tiểu Kha, sao cậu không đi học lâu thế…"
Khi nhận ra tình hình có vẻ không ổn, cậu bé vội kéo Tiểu Kha sang một bên thì thầm.
"Đây là học sinh mới chuyển đến tên Đổng Văn Văn sau khi cậu nghỉ học, nghe nói cha cậu ta là thành viên hội đồng trường, mình nên tránh đừng gây sự với cậu ta."
"Hội đồng trường?"
Tiểu Kha nghi hoặc hỏi, Đỗ Tử Mặc giải thích tiếp:
"Hội đồng trường mạnh hơn cả hiệu trưởng đó, thầy cô ai cũng sợ không dám chọc cậu ta."
Nghe lời giải thích của Đỗ Tử Mặc, Tiểu Kha đại khái đã hiểu ý.
"Hừ, kệ cái gì hội đồng đi, ai cũng không được chiếm chỗ của tôi!"
Tiểu Kha không quan tâm lời nói của Đổng Văn Văn, ngồi thẳng xuống chỗ cũ.
Đổng Văn Văn tức giận đẩy cậu xuống, muốn cậu lăn khỏi ghế.
Không cần phải nói, sức lực của nhóc này hoàn toàn vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.