Chương 137: Em không cố ý
Mèo Con Màu Xám
27/02/2024
Anh Ninh?
Nghe Bạch Phi dùng xưng hô tôn trọng như vậy. gọi Ninh Chiết, mọi người ai nấy đều là vẻ mặt kinh ngạc.
Còn đáng sợ hơn gặp quỷ nữa!
Đây chính là Bạch thiếu đó!
Ở Giang Châu có ai mà không cho Bạch thiếu vài phần mặt mũi chứ?
Vậy mà... Bạch Phí lại gọi thắng họ Ninh kia là anh Ninh?
Mọi người sửng sốt thì thôi đi đẳng này đương sự được Bạch Phi kính trọng là Ninh Chiết cũng bị một tiếng “anh Ninh” kia làm cho bất ngờ luôn.
Loại người ngang ngược như Bạch Phi, hắn là không có khả năng bị anh đánh nên sinh ra sợ anh rồi chứ?
"Bạch thiếu, cái đầu của anh... Ninh Chiết ngạc nhiên nhìn Bạch Phi: "Đầu của anh có vấn đề hả? Anh có đi khám chưa? Cần tôi giới thiệu chỗ uy tín không?”
Trong ấn tượng của Ninh Chiết, tên này cho dù biết đánh không lại anh, cũng phải chửi anh vài câu cho sướng mồm.
Ninh Chiết đã chuẩn bị tinh thần sẽ cùng Bạch Phi đánh một trận long trời lở đất, vậy mà con hàng này sao hôm nay thay đổi hẳn 180 độ vậy? Như này thì làm sao mà đánh với đấm được nữa.
"Anh Ninh, anh cứ gọi em tiểu Phi là được, gọi Bạch thiếu nghe nó xa cách lắm”
Bạch Phi vẻ mặt tươi cười nói: 'Anh em mình cũng là không đánh không quen biết, chuyện hôm nay hoàn toàn chỉ là hiểu làm, sau này em nhất định quản lý tụi này thật kỹ để chúng nó không làm ngứa mắt anh!"
Tiểu...... Phi?
Mọi người một lần nữa trố mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Phi.
Đây là Bạch thiếu kiêu ngạo và độc đoán nổi danh khó ở kia hay sao?
Khóe miệng Ninh Chiết khẽ co giật: "Anh xác định tôi với anh là không đánh không quen biết hả?”
“Đương nhiên rồi anh Ninh.”
Bạch Phi cười ha ha: "Em lúc trước hồ đồ không biết anh Ninh lợi hại thế nào, cũng mong anh Ninh đừng vì vậy mà so đo với em, như thế này đi, hôm nay em sẽ mở tiệc đãi 30 bàn chỗ sơn trang của anh Ninh, coi như quà tạ lỗi của em với anh Ninh”
Ninh Chiết lắc đầu nói: "Cái này không cần đâu, nơi này của tôi còn chưa khai trương mà, chưa sửa sang bếp lớn với thuê đầu bếp nữa, nên không nấu tiệc cho mọi người được! Hơn nữa, tôi cũng không có mặt mũi lớn đến vậy đâu”
“Anh Ninh, em thấy anh đang hiểu lãm bản thân anh sâu sắc đó?”
Trên mặt Bạch Phi là nụ cười toả nẵng thương hiệu: "Chỉ bằng một thân công phu của anh, em không phục cũng không được! Bởi vậy nên anh Ninh à, chuyện trước kia anh cũng đừng chấp nhặt với em nhé!"
Lời nói thành khấn của Bạch Phi khiến ai nấy há hốc mồm đủ để nhét lọt quả trứng gà, cảm giác ngày hôm nay hai con mắt có hơi không đáng tin cho lảm.
Đám người Mã Lục ngây người nhìn Bạch Phi, trong đầu "ong ong" rung động.
Bạch thiếu vậy mà lại chịu thua thẳng chó chết kia?
Thắng đó rốt cuộc là ai?l, sao có thể khiến Bạch thiếu chịu thua hay vậy?
“Ha ha......”
Ninh Chiết không nói gì liếc Bạch Phi một cái "Anh không cố tình kiếm tôi gây phiên toái thì dẫn tụi đàn em của anh Còn anh muốn đánh nhau thì tôi cũng chiều anh luôn!”
“Đừng, đừng!"
Bạch Phi liên tục khoát tay, theo bản năng lui về phía sau hai bước, đột nhiên nhớ tới gì đó liền quay đầu lại nhìn về phía đám Mã Lục: "Chúng mày còn ngồi đó ngây người làm mẹ gì? Đợi tao tới bế từng đứa à? Mau qua đây xin lỗi anh Ninh nhanh lên.
Nghe Bạch Phi nói, một đám côn đồ đột nhiên run rẩy, vội vàng lảo đảo đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo lao vẽ phía trước, thấp thỏm lo âu cúi đầu xin lỗi Ninh Chiết.
“Anh Ninh em xin lỗi anh, em hồ đồ quá, em có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
“Anh Ninh, em bị cận thị nặng, em không cố ý hỗn với anh đâu!”
“Anh Ninh, anh coi chúng em như cái rắm mà phóng đi...”
Mấy tên côn đồ mồ hôi rơi như mưa, tranh nhau quỳ xuống xin lỗi, còn ra sức tát vào mặt mình.
Cả đám giống như thi đấu, một người so với một người tát còn vang dội hơn, một người so với một người tát còn ác hơn. Ninh Chiết nghe mấy tiếng “Cháttt, chátttt.” Vang lên mà thấy mặt đau giùm đám côn đồ này luôn.....
Giống như là đang vả mặt ai chứ không phải đang tát mặt mình.
“Được rồi!! Ngưng!!"
Ninh Chiết giơ tay ngăn cản đám người Mã Lục: "Xin lỗi thì không cần, sau này mọi người thường xuyên đến ủng hộ việc làm ăn của sơn trang là được, hoan nghênh mọi người làm thẻ hội viên! Mỗi người chỉ cần một trăm vạn là được rồi."
Hể?
Nghe Ninh Chiết nói xong, đám người Mã Lục thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Mẹ kiếp!
Một phân tiền phí bảo hộ còn đách thu được, bị thằng cha này đập một trận không thương tiếc giờ vẫn thấy ê ẩm, còn phải móc tiền túi mỗi thằng một trăm vạn làm thẻ hội viên á?!
Nghe Bạch Phi dùng xưng hô tôn trọng như vậy. gọi Ninh Chiết, mọi người ai nấy đều là vẻ mặt kinh ngạc.
Còn đáng sợ hơn gặp quỷ nữa!
Đây chính là Bạch thiếu đó!
Ở Giang Châu có ai mà không cho Bạch thiếu vài phần mặt mũi chứ?
Vậy mà... Bạch Phí lại gọi thắng họ Ninh kia là anh Ninh?
Mọi người sửng sốt thì thôi đi đẳng này đương sự được Bạch Phi kính trọng là Ninh Chiết cũng bị một tiếng “anh Ninh” kia làm cho bất ngờ luôn.
Loại người ngang ngược như Bạch Phi, hắn là không có khả năng bị anh đánh nên sinh ra sợ anh rồi chứ?
"Bạch thiếu, cái đầu của anh... Ninh Chiết ngạc nhiên nhìn Bạch Phi: "Đầu của anh có vấn đề hả? Anh có đi khám chưa? Cần tôi giới thiệu chỗ uy tín không?”
Trong ấn tượng của Ninh Chiết, tên này cho dù biết đánh không lại anh, cũng phải chửi anh vài câu cho sướng mồm.
Ninh Chiết đã chuẩn bị tinh thần sẽ cùng Bạch Phi đánh một trận long trời lở đất, vậy mà con hàng này sao hôm nay thay đổi hẳn 180 độ vậy? Như này thì làm sao mà đánh với đấm được nữa.
"Anh Ninh, anh cứ gọi em tiểu Phi là được, gọi Bạch thiếu nghe nó xa cách lắm”
Bạch Phi vẻ mặt tươi cười nói: 'Anh em mình cũng là không đánh không quen biết, chuyện hôm nay hoàn toàn chỉ là hiểu làm, sau này em nhất định quản lý tụi này thật kỹ để chúng nó không làm ngứa mắt anh!"
Tiểu...... Phi?
Mọi người một lần nữa trố mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Phi.
Đây là Bạch thiếu kiêu ngạo và độc đoán nổi danh khó ở kia hay sao?
Khóe miệng Ninh Chiết khẽ co giật: "Anh xác định tôi với anh là không đánh không quen biết hả?”
“Đương nhiên rồi anh Ninh.”
Bạch Phi cười ha ha: "Em lúc trước hồ đồ không biết anh Ninh lợi hại thế nào, cũng mong anh Ninh đừng vì vậy mà so đo với em, như thế này đi, hôm nay em sẽ mở tiệc đãi 30 bàn chỗ sơn trang của anh Ninh, coi như quà tạ lỗi của em với anh Ninh”
Ninh Chiết lắc đầu nói: "Cái này không cần đâu, nơi này của tôi còn chưa khai trương mà, chưa sửa sang bếp lớn với thuê đầu bếp nữa, nên không nấu tiệc cho mọi người được! Hơn nữa, tôi cũng không có mặt mũi lớn đến vậy đâu”
“Anh Ninh, em thấy anh đang hiểu lãm bản thân anh sâu sắc đó?”
Trên mặt Bạch Phi là nụ cười toả nẵng thương hiệu: "Chỉ bằng một thân công phu của anh, em không phục cũng không được! Bởi vậy nên anh Ninh à, chuyện trước kia anh cũng đừng chấp nhặt với em nhé!"
Lời nói thành khấn của Bạch Phi khiến ai nấy há hốc mồm đủ để nhét lọt quả trứng gà, cảm giác ngày hôm nay hai con mắt có hơi không đáng tin cho lảm.
Đám người Mã Lục ngây người nhìn Bạch Phi, trong đầu "ong ong" rung động.
Bạch thiếu vậy mà lại chịu thua thẳng chó chết kia?
Thắng đó rốt cuộc là ai?l, sao có thể khiến Bạch thiếu chịu thua hay vậy?
“Ha ha......”
Ninh Chiết không nói gì liếc Bạch Phi một cái "Anh không cố tình kiếm tôi gây phiên toái thì dẫn tụi đàn em của anh Còn anh muốn đánh nhau thì tôi cũng chiều anh luôn!”
“Đừng, đừng!"
Bạch Phi liên tục khoát tay, theo bản năng lui về phía sau hai bước, đột nhiên nhớ tới gì đó liền quay đầu lại nhìn về phía đám Mã Lục: "Chúng mày còn ngồi đó ngây người làm mẹ gì? Đợi tao tới bế từng đứa à? Mau qua đây xin lỗi anh Ninh nhanh lên.
Nghe Bạch Phi nói, một đám côn đồ đột nhiên run rẩy, vội vàng lảo đảo đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo lao vẽ phía trước, thấp thỏm lo âu cúi đầu xin lỗi Ninh Chiết.
“Anh Ninh em xin lỗi anh, em hồ đồ quá, em có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
“Anh Ninh, em bị cận thị nặng, em không cố ý hỗn với anh đâu!”
“Anh Ninh, anh coi chúng em như cái rắm mà phóng đi...”
Mấy tên côn đồ mồ hôi rơi như mưa, tranh nhau quỳ xuống xin lỗi, còn ra sức tát vào mặt mình.
Cả đám giống như thi đấu, một người so với một người tát còn vang dội hơn, một người so với một người tát còn ác hơn. Ninh Chiết nghe mấy tiếng “Cháttt, chátttt.” Vang lên mà thấy mặt đau giùm đám côn đồ này luôn.....
Giống như là đang vả mặt ai chứ không phải đang tát mặt mình.
“Được rồi!! Ngưng!!"
Ninh Chiết giơ tay ngăn cản đám người Mã Lục: "Xin lỗi thì không cần, sau này mọi người thường xuyên đến ủng hộ việc làm ăn của sơn trang là được, hoan nghênh mọi người làm thẻ hội viên! Mỗi người chỉ cần một trăm vạn là được rồi."
Hể?
Nghe Ninh Chiết nói xong, đám người Mã Lục thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Mẹ kiếp!
Một phân tiền phí bảo hộ còn đách thu được, bị thằng cha này đập một trận không thương tiếc giờ vẫn thấy ê ẩm, còn phải móc tiền túi mỗi thằng một trăm vạn làm thẻ hội viên á?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.