Chương 121: Mù quáng
Mèo Con Màu Xám
27/02/2024
Chết tiệt!
Ninh Chiết ngạc nhiên nhìn hộp cơm trong tay Tô Thanh Y.
Thì ra cô ấy mua cơm hộp là có ý này?
Cô nàng này thưần túy là muốn thúc đẩy Ninh Chiết càng thêm ghê tởm bà mẹ vợ của anh đây mà!
“Tô Thanh Y, cô đừng có ở đây mà ám chỉ người này người kia nữa đi!"
"Triệu Thục Viện giận dữ quát: "Cô cho rắng việc trả thù của Tân gia, sẽ không có phần của cô hả?"
“Đó là chuyện của tôi! Nhưng tôi không sợt" Tô Thanh Y không thèm để ý cười cười.
Tô Lan Nhược gấp đến độ mắt đỏ bừng, căn bản không có ý định làm người hòa giải, vừa tức vừa gấp mở lời trách móc Tô Thanh Y: "Lúc Tân Trang định dời mộ lão thái thái, sao cô không gọi điện thoại nói với chúng tôi một tiếng?!"
Nếu bọn họ đi, chắc chắn sẽ không để Ninh Chiết làm loạn!
“Gọi điện thoại cho nhà chị có giúp ích gì không?"
Tô Thanh Y hữ nhẹ nói: "Cả nhà chị tới, ngoại trừ cầu xin hết người này đến người khác, còn có thể làm gì? Chị cho rằng Tân Trang sẽ thấy chị đáng thương nên rủ lòng thương xót? Hay thấy chị xinh đẹp, vì muốn lấy lòng chị nên buông tha mảnh đất đó?”
“Tôi... " Tô Lan Nhược hơi nghẹn ngào, trong nháy mắt không nói nên lời.
Tô Thanh Y nói là sự thật.
Bọn họ đi, chỉ có ăn nói khép nép cầu xin.
Những thứ khác, cái gì cũng không làm được.
“Mau gọi điện thoại cho Tần thiếu đi”
"Triệu Thục Viện nằm lấy tay con gái mình, lo lắng vội la lên: “Con đã cùng tên phế vật Ninh Chiết kia làm thủ tục ly hôn, chỉ là chưa lấy được giấy chứng nhận mà thôi! Có trả thù cũng đi kiếm thẳng kia chứ không liên quan đến nhà chúng ta!!"
Hả?
Nghe Triệu Thục Viện nói vậy, mắt Tô Thanh Y đột nhiên sáng lên.
Ninh Chiết cùng Tô Lan Nhược đã lặng lẽ đăng ký ly hôn?
Chỉ còn thiếu chứng chỉ xác nhận ly hôn?
Nói như vậy, Tô Thanh Y cô rốt cuộc không cần lo lắng cố ky điều gì nữa?
Hạnh phúc đến quá đột ngột, làm cho Tô Thanh Y thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Khó trách cho tới bây giờ Ninh Chiết chưa từng sống ở nhà Tô Lan Nhược.
Khó trách Tô Lan Nhược công khai thân thiết với Tôn Vân Thạch như vậy!
'Thì ra bọn họ đã sớm lặng lẽ đăng ký ly hôn!
Tuyệt vời!
Thật sự quá tốt!
Trong lòng Tô Thanh Y điên cưỡng kêu to, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa không nhịn được kéo lên tận mang tái.
“Bà đang nói tiếng người sao hả?”
Vào lúc này, Tô Minh Thành đột nhiên hai mắt phun lửa hướng Triệu Thục Viện rống to một tiếng, làm cho Tô Thanh Y đang hưng phấn bị giật mình.
“Tôi làm sao mà không nói tiếng người?"
Triệu Thục Viện nước mắt lưng tròng rống to: “Tôi còn không phải vì tốt cho cả nhà chúng ta? Hắn đánh Tần thiếu a! Chẳng lẽ ngươi muốn cả nhà chúng ta chôn cùng tên phế vật này?”
Tô Minh Thành hai mắt đỏ ngău rít gào: "Nếu không là bà, sẽ có nhiều việc xảy ra như vậy sao? ngay cả Ninh Chiết cũng bị bà liên lụy! Nó mà có việc gì thì bà cũng nên tự chôn luôn đi!"
Tô Minh Thành thiếu chút nữa tức giận đến nổ tung.
Tiếng gào thét phẫn nộ kia của ông ta, thiếu chút nữa ngay cả nóc nhà cũng sập.
Chuyện này ban đầu chính là do người đàn bà này gây ra có được hay không?
Nếu bà ta không chọc giận đàn em kia của Tân Trang, làm sao có thể xảy ra chuyện tiếp theo!
Triệu Thục Viện nước mắt nháy mắt tràn mi, khóc lóc om sòm nói: "Tô Minh Thành, ông là cái đồ không có lương tâm, vì người ngoài, ông vậy mà nói vơ mình đi tìm chết! Sao ngày xưa tôi lại mù quáng gả cho ông! Hu...hu..."
“Đừng khóc nữa!”
Tô Lan Nhược trong lòng phiền loạn gần chết, lên tiếng hét lớn: "Ninh Chiết đã đắc tội chết với Tần thiếu rồi, giờ hai người ở đây lời qua tiếng lại có ích gì?? Cứ nói những thứ vô dụng để làm gì!!"
“Tại sao lại vô dụng?!” Triệu Thục Viện khóc rống. lên: "Tân thiếu không phải coi trọng con sao? Dù sao con cũng ly hôn với tên phế vật này, cùng lắm thì con theo Tân thiếu, về sau Giang Châu sẽ không ai dám...
"Mẹ kiếp!”
Tô Minh Thành rống giận, chỉ vào Triệu Thục Viện mắng to: "Cái lời nói không biết xấu hổ, không có liêm sỉ như này mà bà cũng dám nói được hay sao hả? Tôi hôm nay còn nghe bà nói mấy lời như thế này nữa, tôi sẽ cho bà ăn bạt tai ngay lập tức!"
Thất vọng!
Thất vọng vô tận!
Giờ khắc này, trong lòng Tô Minh Thành đột nhiên sinh ra một quyết định.
Nếu Tô gia có thể may mắn vượt qua cửa ải khó khăn lần này, ông nhất định phải ly hôn.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.”
Ninh Chiết xoa cái đầu căng phồng của anh, cười khổ nói: "Tôi nói rồi, Tân gia không đáng sợ như các người nghĩ đâu! Mấy người bình tĩnh ngồi xuống đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Ninh Chiết ngạc nhiên nhìn hộp cơm trong tay Tô Thanh Y.
Thì ra cô ấy mua cơm hộp là có ý này?
Cô nàng này thưần túy là muốn thúc đẩy Ninh Chiết càng thêm ghê tởm bà mẹ vợ của anh đây mà!
“Tô Thanh Y, cô đừng có ở đây mà ám chỉ người này người kia nữa đi!"
"Triệu Thục Viện giận dữ quát: "Cô cho rắng việc trả thù của Tân gia, sẽ không có phần của cô hả?"
“Đó là chuyện của tôi! Nhưng tôi không sợt" Tô Thanh Y không thèm để ý cười cười.
Tô Lan Nhược gấp đến độ mắt đỏ bừng, căn bản không có ý định làm người hòa giải, vừa tức vừa gấp mở lời trách móc Tô Thanh Y: "Lúc Tân Trang định dời mộ lão thái thái, sao cô không gọi điện thoại nói với chúng tôi một tiếng?!"
Nếu bọn họ đi, chắc chắn sẽ không để Ninh Chiết làm loạn!
“Gọi điện thoại cho nhà chị có giúp ích gì không?"
Tô Thanh Y hữ nhẹ nói: "Cả nhà chị tới, ngoại trừ cầu xin hết người này đến người khác, còn có thể làm gì? Chị cho rằng Tân Trang sẽ thấy chị đáng thương nên rủ lòng thương xót? Hay thấy chị xinh đẹp, vì muốn lấy lòng chị nên buông tha mảnh đất đó?”
“Tôi... " Tô Lan Nhược hơi nghẹn ngào, trong nháy mắt không nói nên lời.
Tô Thanh Y nói là sự thật.
Bọn họ đi, chỉ có ăn nói khép nép cầu xin.
Những thứ khác, cái gì cũng không làm được.
“Mau gọi điện thoại cho Tần thiếu đi”
"Triệu Thục Viện nằm lấy tay con gái mình, lo lắng vội la lên: “Con đã cùng tên phế vật Ninh Chiết kia làm thủ tục ly hôn, chỉ là chưa lấy được giấy chứng nhận mà thôi! Có trả thù cũng đi kiếm thẳng kia chứ không liên quan đến nhà chúng ta!!"
Hả?
Nghe Triệu Thục Viện nói vậy, mắt Tô Thanh Y đột nhiên sáng lên.
Ninh Chiết cùng Tô Lan Nhược đã lặng lẽ đăng ký ly hôn?
Chỉ còn thiếu chứng chỉ xác nhận ly hôn?
Nói như vậy, Tô Thanh Y cô rốt cuộc không cần lo lắng cố ky điều gì nữa?
Hạnh phúc đến quá đột ngột, làm cho Tô Thanh Y thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Khó trách cho tới bây giờ Ninh Chiết chưa từng sống ở nhà Tô Lan Nhược.
Khó trách Tô Lan Nhược công khai thân thiết với Tôn Vân Thạch như vậy!
'Thì ra bọn họ đã sớm lặng lẽ đăng ký ly hôn!
Tuyệt vời!
Thật sự quá tốt!
Trong lòng Tô Thanh Y điên cưỡng kêu to, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa không nhịn được kéo lên tận mang tái.
“Bà đang nói tiếng người sao hả?”
Vào lúc này, Tô Minh Thành đột nhiên hai mắt phun lửa hướng Triệu Thục Viện rống to một tiếng, làm cho Tô Thanh Y đang hưng phấn bị giật mình.
“Tôi làm sao mà không nói tiếng người?"
Triệu Thục Viện nước mắt lưng tròng rống to: “Tôi còn không phải vì tốt cho cả nhà chúng ta? Hắn đánh Tần thiếu a! Chẳng lẽ ngươi muốn cả nhà chúng ta chôn cùng tên phế vật này?”
Tô Minh Thành hai mắt đỏ ngău rít gào: "Nếu không là bà, sẽ có nhiều việc xảy ra như vậy sao? ngay cả Ninh Chiết cũng bị bà liên lụy! Nó mà có việc gì thì bà cũng nên tự chôn luôn đi!"
Tô Minh Thành thiếu chút nữa tức giận đến nổ tung.
Tiếng gào thét phẫn nộ kia của ông ta, thiếu chút nữa ngay cả nóc nhà cũng sập.
Chuyện này ban đầu chính là do người đàn bà này gây ra có được hay không?
Nếu bà ta không chọc giận đàn em kia của Tân Trang, làm sao có thể xảy ra chuyện tiếp theo!
Triệu Thục Viện nước mắt nháy mắt tràn mi, khóc lóc om sòm nói: "Tô Minh Thành, ông là cái đồ không có lương tâm, vì người ngoài, ông vậy mà nói vơ mình đi tìm chết! Sao ngày xưa tôi lại mù quáng gả cho ông! Hu...hu..."
“Đừng khóc nữa!”
Tô Lan Nhược trong lòng phiền loạn gần chết, lên tiếng hét lớn: "Ninh Chiết đã đắc tội chết với Tần thiếu rồi, giờ hai người ở đây lời qua tiếng lại có ích gì?? Cứ nói những thứ vô dụng để làm gì!!"
“Tại sao lại vô dụng?!” Triệu Thục Viện khóc rống. lên: "Tân thiếu không phải coi trọng con sao? Dù sao con cũng ly hôn với tên phế vật này, cùng lắm thì con theo Tân thiếu, về sau Giang Châu sẽ không ai dám...
"Mẹ kiếp!”
Tô Minh Thành rống giận, chỉ vào Triệu Thục Viện mắng to: "Cái lời nói không biết xấu hổ, không có liêm sỉ như này mà bà cũng dám nói được hay sao hả? Tôi hôm nay còn nghe bà nói mấy lời như thế này nữa, tôi sẽ cho bà ăn bạt tai ngay lập tức!"
Thất vọng!
Thất vọng vô tận!
Giờ khắc này, trong lòng Tô Minh Thành đột nhiên sinh ra một quyết định.
Nếu Tô gia có thể may mắn vượt qua cửa ải khó khăn lần này, ông nhất định phải ly hôn.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.”
Ninh Chiết xoa cái đầu căng phồng của anh, cười khổ nói: "Tôi nói rồi, Tân gia không đáng sợ như các người nghĩ đâu! Mấy người bình tĩnh ngồi xuống đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.