Chương 117: Vậy mới đúng chứ!
Mèo Con Màu Xám
27/02/2024
Giọng nói đột nhiên xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Mọi người theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Lại thấy một ông già dáng người quắc thước. châm rãi đi đến.
Ninh Chiết cũng tạm dừng hành vi chà đạp Tần Trang, giương mắt nhìn ông lão.
Hả?
Ninh Chiết hơi kinh ngạc.
Đây không phải Hạ Cảnh Thái sao?
Ông ta đến đây làm gì?
Đang lúc Ninh Chiết nghỉ hoặc, Hạ Cảnh Thái đột nhiên nháy mắt với hẳn.
Ặc
Ninh Chiết hơi cứng lại.
Lão già này làm gì vậy?
Cái tuổi gần đất xa trời này rồi còn nháy mắt bán manh?
Hạ Cảnh Thái không biết Ninh Chiết nghĩ gì, chỉ cười ha hả nói với Ninh Chiết: “Chàng trai trẻ, mặt trời lớn như vậy, các ngươi còn chạy tới đây đánh nhau à?”
Chàng trai trẻ?
Ninh Chiết càng thêm kinh ngạc.
Liên tưởng đến động tác nhỏ bán manh vừa rồi của Hạ Cảnh Thái, cuối cùng Ninh Chiết mới hiểu ra.
Hạ Cảnh Thái rõ ràng là muốn anh giả vờ làm bộ. như không biết ông ta!
Tuy rằng không biết trong hồ lô của lão nhân này. đang bán thuốc gì, Ninh Chiết vẫn gật đầu trả lời: "Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ra ngoài đánh một trận, coi như tập thể dục”
Tập thể dục?
Hạ Cảnh Thái nhăn mặt, không biết phải nói gì!
Lúc này, một thương nhân rốt cục kịp phản ứng, vội vàng chạy tới trước mặt Hạ Cảnh Thái: "Viện trưởng Hạ, ngài tới quá đúng lúc!”
"Ồ? Vậy sao?"
Hạ Cảnh Thái chậm rãi tiến lên, giả vờ như mắt mờ đến găn nhìn kỹ một hồi, lúc này mới cười ha hả khuyên bảo Ninh Chiết: "Chàng trai trẻ à, đừng đánh, cậu xem cậu đem người ta đánh thành bộ dáng gì rồi kìa, nếu như gây ra tai nạn chết người, tôi sẽ làm nhân chứng đó!”
Nói xong Hạ Cảnh Thái lại lặng lẽ nháy mắt với Ninh Chiết.
Đánh như thế này là được rồi!
Đừng đánh nữa, dừng tay đi!
Ninh Chiết hiểu ý, chậm rãi đứng lên: "Viện trưởng Hạ đã mở lời, vậy tôi nể mặt mũi ông không đánh nữa!”
Dù sao cũng đánh đã đời rồi, đánh nữa có khi chết người thật.
Anh cũng không có khả năng trước mặt mọi người đem Tần Trang đánh chết
Tần Trang rốt cục đạt được cơ hội thở dốc, chật vật đứng lên, đằng đẳng sát khí nhìn Ninh Chiết: "Mày chờ đó cho tao!"
Tần Trang hoàn toàn phát điên.
Phong độ gì, thâm trầm gì đều bị hẳn vứt ra sau đầu.
Hân hiện tại chỉ có tràn ngập lửa giận, hận không thể đem Ninh Chiết băm thây vạn đoạn.
“Mày vẫn còn muốn ăn đánh hả?”
Ninh Chiết sắc mặt không tốt nhìn về phía Tần Trang.
Hạ Cảnh Thái vội vàng đi ra hòa giải, lại hướng Tần Trang nói: “Cậu, đứa nhỏ này cũng vậy, người ta đã buông tha cậu rồi, cậu còn khiêu khích cái gì?"
“Ông là thằng chó nào?” Tân Trang hổn hển mắng to: "Căn ông ở đây dạy đời à lão già?"
Nghe Tần Trang nói vậy, Hạ Cảnh Thái không nhịn được khẽ nhíu mày.
Nhìn thấy biếu tình không vừa lòng của Hạ Cảnh Thái, thương nhân vừa rồi nhanh chóng tiến đến bên người Tân Trang, nói nhỏ: "Tân thiếu, đây là Hạ viện trưởng, viện trưởng Học viện Cán bộ Giang Châu trong rất nhiều năm. Rất nhiều cán bộ ở Giang Châu đều là học trò của ngài ấy, ngay cả trên tỉnh cũng không ít vị được ngài ấy dẫn dắt..."
Tuy rằng hẳn không nói rõ, nhưng ý tứ của hẳn đã rất rõ rằng.
Kể cả Tần Trang có bối cảnh thâm hậu, nếu có thể không đắc tội Hạ Cảnh Thái, thì tốt nhất là đừng chọc giận ông ấy.
Đây dù sao cũng là địa bàn Giang Châu, chọc giận Hạ Cảnh Thái đối với Tần Trang không có chỗ tốt gì đâu.
Tân Trang tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không ngốc, lập tức liền nghe ra ý mà người kia đang ám chỉ: Nếu Hạ viện trưởng mở lời, hôm nay tôi cũng tha cho thằng ôn Ninh Chiết kia một mạng, ngày nào đó tôi sẽ quay lại thu thập bọn họ sau!"
“Vậy mới đúng chứ!" Hạ Cảnh Thái ha hả cười nói: "Oan gia nên giải không nên kết, người trẻ tuổi phải rộng lượng một chút”
Ta rộng lượng cái đầu ngươi!
Tân Trang ở trong lòng mắng to một tiếng, cần răng hướng máy xúc cách đó không xa, gào lên với tài xế bên trong: "Lập tức đem cái mộ chương mắt này. xúc lên cho tao! San bắng nó nhanh lên!”
“Anh dám!"
Tô Thanh Y quát to một tiếng.
Ninh Chiết cũng lạnh lùng nhìn về phía Tân Trang: “Mày xúc một cái thử xem!”
Tên ngu ngốc này, vào lúc này rồi còn muốn xúc mộ?
Mọi người theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Lại thấy một ông già dáng người quắc thước. châm rãi đi đến.
Ninh Chiết cũng tạm dừng hành vi chà đạp Tần Trang, giương mắt nhìn ông lão.
Hả?
Ninh Chiết hơi kinh ngạc.
Đây không phải Hạ Cảnh Thái sao?
Ông ta đến đây làm gì?
Đang lúc Ninh Chiết nghỉ hoặc, Hạ Cảnh Thái đột nhiên nháy mắt với hẳn.
Ặc
Ninh Chiết hơi cứng lại.
Lão già này làm gì vậy?
Cái tuổi gần đất xa trời này rồi còn nháy mắt bán manh?
Hạ Cảnh Thái không biết Ninh Chiết nghĩ gì, chỉ cười ha hả nói với Ninh Chiết: “Chàng trai trẻ, mặt trời lớn như vậy, các ngươi còn chạy tới đây đánh nhau à?”
Chàng trai trẻ?
Ninh Chiết càng thêm kinh ngạc.
Liên tưởng đến động tác nhỏ bán manh vừa rồi của Hạ Cảnh Thái, cuối cùng Ninh Chiết mới hiểu ra.
Hạ Cảnh Thái rõ ràng là muốn anh giả vờ làm bộ. như không biết ông ta!
Tuy rằng không biết trong hồ lô của lão nhân này. đang bán thuốc gì, Ninh Chiết vẫn gật đầu trả lời: "Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ra ngoài đánh một trận, coi như tập thể dục”
Tập thể dục?
Hạ Cảnh Thái nhăn mặt, không biết phải nói gì!
Lúc này, một thương nhân rốt cục kịp phản ứng, vội vàng chạy tới trước mặt Hạ Cảnh Thái: "Viện trưởng Hạ, ngài tới quá đúng lúc!”
"Ồ? Vậy sao?"
Hạ Cảnh Thái chậm rãi tiến lên, giả vờ như mắt mờ đến găn nhìn kỹ một hồi, lúc này mới cười ha hả khuyên bảo Ninh Chiết: "Chàng trai trẻ à, đừng đánh, cậu xem cậu đem người ta đánh thành bộ dáng gì rồi kìa, nếu như gây ra tai nạn chết người, tôi sẽ làm nhân chứng đó!”
Nói xong Hạ Cảnh Thái lại lặng lẽ nháy mắt với Ninh Chiết.
Đánh như thế này là được rồi!
Đừng đánh nữa, dừng tay đi!
Ninh Chiết hiểu ý, chậm rãi đứng lên: "Viện trưởng Hạ đã mở lời, vậy tôi nể mặt mũi ông không đánh nữa!”
Dù sao cũng đánh đã đời rồi, đánh nữa có khi chết người thật.
Anh cũng không có khả năng trước mặt mọi người đem Tần Trang đánh chết
Tần Trang rốt cục đạt được cơ hội thở dốc, chật vật đứng lên, đằng đẳng sát khí nhìn Ninh Chiết: "Mày chờ đó cho tao!"
Tần Trang hoàn toàn phát điên.
Phong độ gì, thâm trầm gì đều bị hẳn vứt ra sau đầu.
Hân hiện tại chỉ có tràn ngập lửa giận, hận không thể đem Ninh Chiết băm thây vạn đoạn.
“Mày vẫn còn muốn ăn đánh hả?”
Ninh Chiết sắc mặt không tốt nhìn về phía Tần Trang.
Hạ Cảnh Thái vội vàng đi ra hòa giải, lại hướng Tần Trang nói: “Cậu, đứa nhỏ này cũng vậy, người ta đã buông tha cậu rồi, cậu còn khiêu khích cái gì?"
“Ông là thằng chó nào?” Tân Trang hổn hển mắng to: "Căn ông ở đây dạy đời à lão già?"
Nghe Tần Trang nói vậy, Hạ Cảnh Thái không nhịn được khẽ nhíu mày.
Nhìn thấy biếu tình không vừa lòng của Hạ Cảnh Thái, thương nhân vừa rồi nhanh chóng tiến đến bên người Tân Trang, nói nhỏ: "Tân thiếu, đây là Hạ viện trưởng, viện trưởng Học viện Cán bộ Giang Châu trong rất nhiều năm. Rất nhiều cán bộ ở Giang Châu đều là học trò của ngài ấy, ngay cả trên tỉnh cũng không ít vị được ngài ấy dẫn dắt..."
Tuy rằng hẳn không nói rõ, nhưng ý tứ của hẳn đã rất rõ rằng.
Kể cả Tần Trang có bối cảnh thâm hậu, nếu có thể không đắc tội Hạ Cảnh Thái, thì tốt nhất là đừng chọc giận ông ấy.
Đây dù sao cũng là địa bàn Giang Châu, chọc giận Hạ Cảnh Thái đối với Tần Trang không có chỗ tốt gì đâu.
Tân Trang tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không ngốc, lập tức liền nghe ra ý mà người kia đang ám chỉ: Nếu Hạ viện trưởng mở lời, hôm nay tôi cũng tha cho thằng ôn Ninh Chiết kia một mạng, ngày nào đó tôi sẽ quay lại thu thập bọn họ sau!"
“Vậy mới đúng chứ!" Hạ Cảnh Thái ha hả cười nói: "Oan gia nên giải không nên kết, người trẻ tuổi phải rộng lượng một chút”
Ta rộng lượng cái đầu ngươi!
Tân Trang ở trong lòng mắng to một tiếng, cần răng hướng máy xúc cách đó không xa, gào lên với tài xế bên trong: "Lập tức đem cái mộ chương mắt này. xúc lên cho tao! San bắng nó nhanh lên!”
“Anh dám!"
Tô Thanh Y quát to một tiếng.
Ninh Chiết cũng lạnh lùng nhìn về phía Tân Trang: “Mày xúc một cái thử xem!”
Tên ngu ngốc này, vào lúc này rồi còn muốn xúc mộ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.