Chương 38
Cầm Kê
28/06/2022
Chiều hôm ấy.
Tô Nguyệt lân la bò lết tới An Tĩnh, mặt mày lấm la lấm lét nhìn An Tĩnh chằm chằm.
An Tĩnh nhìn Tô Nguyệt có điều muốn nói nhưng lại không biết có nên nói hay không.
Nhưng với tình thần nghĩa khí tình bạn lâu năm, Tô Nguyệt quyết định hy sinh bản thân mình để giúp An Tĩnh khai sáng con đường tình yêu của chị em tốt.
"Này An Tĩnh, cậu nghe mình nói này."
An Tĩnh lần đầu tiên thấy Tô Nguyệt nghiêm túc không khỏi làm lạ.
"Hửm?"
"Có phải cậu thích Mục Chấp không?"
An Tĩnh nhìn Tô Nguyệt đang tưởng cô nhóc ấm đầu nói nhảm, tay đưa sờ lên trán của Tô Nguyệt.
"Cậu bị ốm ấm đầu sao? Nói cái gì thế?"
Tô Nguyệt buồn bực, gỡ bỏ tay của An Tĩnh trên trán mình xuống, tiếp tục hỏi.
" Mình đang hoàn toàn nghiêm túc, An Tĩnh! Có phải cậu thích Mục Chấp phải không?"
Nhận ra sự nghiêm túc của Tô Nguyệt, An Tĩnh không khỏi sững người. Thích Mục Chấp ư? Không thể nào như vậy!
"Tớ không có thích cậu ta!"
Tô Nguyệt bây giờ đột nhiên thông minh hơn hẳn, hỏi vặn ngược An Tĩnh khiến cho cô không khỏi á khẩu.
"Vậy cậu cho mình biết, cậu có hiểu nghĩa từ 'thích' không?"
Thích ư? Từ lúc trọng sinh đến giờ, An Tĩnh không muốn mở tâm mình về thế giới bên ngoài. Kiếp trước của cô vì chuyện tình ái mà lỡ lầm khi tuổi đời vừa chớm nở, còn quá trẻ.
Từng nghe nói nếu đã từng thích ai thì mọi ký ức về người đó tựa như ngày hôm quả, không có gì khiến cho tâm trí của bản thân có thể xóa bỏ được.
Tuy rằng vì người trước cô đã từng bỏ mạng nhưng rồi cũng mờ nhạt, không chút vương vấn gì. Thậm chí là lãng quên bản thân ở kiếp trước mình từng thương nhớ một người.
Đôi khi sự bồng bột, không hiểu thích và cảm nắng là trạng thái khác nhau, khiến cho người ta không khỏi mù mờ khi phân biệt được chúng.
An Tĩnh như chìm vào cảm tưởng của bản thân, Tô Nguyệt tiếp tục.
"Nếu cậu không thích Mục Chấp, vậy giả sử như Lạc Trần cũng đối xử với cậu như Mục Chấp, cũng cẩn thận lấy từng cọng rau thơm cậu ghét. Hay là cõng cậu đi quanh khuôn viên trường học cả đêm?"
Tô Nguyệt lại tiếp tục.
"An Tĩnh, cậu thật hèn nhát không dám đối mặt của bản thân mình. Yêu thì yêu, thích thì thích. Con người dám yêu dám hận trước kia của đâu rồi hả?"
An Tĩnh không khỏi rống lên, không biết vì sao bản thân cảm thấy phản cảm những điều mà Tô Nguyệt nói.
" Tô Nguyệt! Tớ không muốn nói về vấn đề này! Hiện tại bản thân mình sống rất tốt! Cảm ơn ý tốt của cậu."
Tô Nguyệt lắc đầu, bất lực với sự cố chấp của An Tĩnh.
"Tớ chỉ nói vậy thôi. Quyết định ra sao đó ở bản thân cậu. Đừng để bản thân mình hối tiếc là được."
…
Tối đến.
An Tĩnh không muốn ăn cơm, nằm thừ người ra. Cô nằm trằn trọc nghĩ về Tô Nguyệt nói hồi chiều.
"Nếu cậu không thích Mục Chấp, vậy giả sử như Lạc Trần cũng đối xử với cậu như Mục Chấp, cũng cẩn thận lấy từng cọng rau thơm cậu ghét. Hay là cõng cậu đi quanh khuôn viên trường học cả đêm?"
"An Tĩnh, cậu thật hèn nhát không dám đối mặt của bản thân mình. Yêu thì yêu, thích thì thích. Con người dám yêu dám hận trước kia của đâu rồi hả?"
"Quyết định ra sao đó ở bản thân cậu. Đừng để bản thân mình hối tiếc là được."
Bây giờ, An Tĩnh rất là rối rắm, tâm can lộn xộn, đầu óc rối bời.
Cô thích Mục Chấp sao? Cô còn có đủ dũng khí để yêu một con người không?
Mọi trăn trở của cô gái còn độ thanh xuân này đều không có thể giải đáp được.
Ánh trăng dịu dàng hắt vào cửa sổ, gió đêm lạnh đìu hiu khiến cho căn phòng giữa màn đêm thật tĩnh mịch.
An Tĩnh không ngủ được vẫn ngồi đó, nhìn vào bầu trời đêm xa xăm kia, đôi mắt không khỏi mịt mờ.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Trần Uyển bước vào phòng con gái của mình.
Thấy con gái mình không ngủ mà ngồi ngẩn người nhìn ra trời đêm, bà biết chắc cô đang có tâm sự.
Trần Uyển bước tới nhẹ nhàng, ôm đầu An Tĩnh để tựa vào người bà, tay vuốt mái tóc dài của con gái.
"Con có chuyện gì sao?"
An Tĩnh im lặng không nói gì, vẫn cứ ngẩn người ra ngoài cửa sổ.
Thấy con gái mình không nói gì, Trần Uyển nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
"Mẹ biết con đang gặp chuyện gì! Dù sao mẹ cũng có một thời tuổi trẻ như con, nếu con không muốn nói cũng được nhưng đừng bỏ bữa cơm chứ? Hại ba con sốt ruột ở dưới nhà."
Sau một hồi im lặng, An Tĩnh cũng mở miệng.
"Mẹ ơi, thích có nghĩa là gì mẹ?"
Trần Uyển ngạc nhiên nghe con hỏi, bà không nhanh không chậm giải thích cho con gái mình hiểu.
"Thích thì cũng có rất nhiều loại. Nhưng theo mẹ thì thích là khi ai đó quan tâm đến mình thì lại rất vui,khi không thấy người đó thì không biết vì sao mình lại hụt hẫng. Hoặc là khi người được có cử chỉ đặc biệt với người khác, tự dưng mình cảm giác như ăn phải khổ qua, miệng mình đắng chát còn pha thêm chút chua xót."
Hai mẹ con lại chìm vào im lặng không nói gì,cùng nhau nhìn về phía chân trời xa xôi.
An Tĩnh rúc vào người Trần Uyển, giọng nghẹn ngào.
"Mẹ ơi, con không biết phải làm sao cho phải nữa! Tô Nguyệt nói con là kẻ hèn nhát, kẻ yếu đuối không dám đối diện bản thân mình. Cậu ấy hỏi con thích là gì nhưng con không biết trả lời như thế nào nữa."
Trần Uyển biết được lý do, bà không khỏi cười nhẹ.
"Con à, con có biết vì sao ba mẹ đặt tên con là An Tĩnh không? Để mẹ nói con nghe, trước đây ba mẹ yêu nhau nhưng bị hai nhà cấm đoán. Lý do cấm đoán ba mẹ rất là buồn cười là do chúng ta không hợp tuổi tác. Hai bên gia đình tìm mọi cách để mà ngăn cấm nhưng vì bọn ta yêu nhau rất nhiều."
Trần Uyển kể lại cuộc sống đầy trắc trở trước đây cho con gái nhỏ mình nghe.
"Hồi đó mang thai con, mẹ thuộc cung hàn nên rất khó mang thai. Nhưng khi biết có con trên đời này, hai ta rất vui mừng. Cho đến khi ngày lâm bồn hạ sinh con, do thể chất mẹ yếu đuối, không đủ sức để sinh con một cách nhẹ nhưng."
"Tưởng chừng mẹ không chịu đựng nổi trên bàn mổ, nhưng mẹ vẫn ý thức được rằng mẹ còn có đứa con và người chồng yêu mình tha thiết. Thế là mẹ dường như có sức mạnh, vượt qua quỷ môn quan trở về."
"Sinh non thiếu tháng, dinh dưỡng thai phụ không đủ nuôi thai nhỉ đó là lời phê của bác sĩ về bệnh án của mẹ. Nhưng mà mẹ tin rằng thượng đế đã ban tặng cho một món quà vô giá là con đây sao mà ông ấy nhẫn tâm mang đi đứa nhỏ khỏi mẹ nó được."
"Hằng ngày con nằm trong lòng ấp chuyên dụng, lòng mẹ và ba con không lúc nào yên tâm. Ba con khi ấy vừa lập nghiệp vừa phải chăm sóc vợ con rất khổ cực. Ông ấy không than thở điều gì."
"Ngày con rời xa lồng ấp, ba mẹ rất vui mừng. Hai ta sống gió cả đời chỉ mong sao con của chúng ta một đời an ổn, sống tràn đầy hạnh phúc. Thế là tên của con là An Tĩnh bắt nguồn về quá khứ của chúng ta."
Trần Uyển dịu dàng nhớ lại hồi ức của bản thân kể lại cho An Tĩnh. Cô gái nhỏ bây giờ nằm gối đầu lên đùi của mẹ mình, im lặng không nói gì.
"Con à, con dù đã lớn nhưng con vẫn là con của mẹ. Hãy tự tin vào bản thân mình, hãy mở cửa con tim, lắng nghe con tim con đang mách bảo điều gì. Dù sao sau lưng con còn gia đình, nếu không được thì ba mẹ nuôi con cả đời."
An Tĩnh lại trầm lặng, đôi mắt đẫm nước vẫn còn mông lung về con đường đi trong tương lai của mình.
Lại một đêm dài không ngủ được rồi.
Tô Nguyệt lân la bò lết tới An Tĩnh, mặt mày lấm la lấm lét nhìn An Tĩnh chằm chằm.
An Tĩnh nhìn Tô Nguyệt có điều muốn nói nhưng lại không biết có nên nói hay không.
Nhưng với tình thần nghĩa khí tình bạn lâu năm, Tô Nguyệt quyết định hy sinh bản thân mình để giúp An Tĩnh khai sáng con đường tình yêu của chị em tốt.
"Này An Tĩnh, cậu nghe mình nói này."
An Tĩnh lần đầu tiên thấy Tô Nguyệt nghiêm túc không khỏi làm lạ.
"Hửm?"
"Có phải cậu thích Mục Chấp không?"
An Tĩnh nhìn Tô Nguyệt đang tưởng cô nhóc ấm đầu nói nhảm, tay đưa sờ lên trán của Tô Nguyệt.
"Cậu bị ốm ấm đầu sao? Nói cái gì thế?"
Tô Nguyệt buồn bực, gỡ bỏ tay của An Tĩnh trên trán mình xuống, tiếp tục hỏi.
" Mình đang hoàn toàn nghiêm túc, An Tĩnh! Có phải cậu thích Mục Chấp phải không?"
Nhận ra sự nghiêm túc của Tô Nguyệt, An Tĩnh không khỏi sững người. Thích Mục Chấp ư? Không thể nào như vậy!
"Tớ không có thích cậu ta!"
Tô Nguyệt bây giờ đột nhiên thông minh hơn hẳn, hỏi vặn ngược An Tĩnh khiến cho cô không khỏi á khẩu.
"Vậy cậu cho mình biết, cậu có hiểu nghĩa từ 'thích' không?"
Thích ư? Từ lúc trọng sinh đến giờ, An Tĩnh không muốn mở tâm mình về thế giới bên ngoài. Kiếp trước của cô vì chuyện tình ái mà lỡ lầm khi tuổi đời vừa chớm nở, còn quá trẻ.
Từng nghe nói nếu đã từng thích ai thì mọi ký ức về người đó tựa như ngày hôm quả, không có gì khiến cho tâm trí của bản thân có thể xóa bỏ được.
Tuy rằng vì người trước cô đã từng bỏ mạng nhưng rồi cũng mờ nhạt, không chút vương vấn gì. Thậm chí là lãng quên bản thân ở kiếp trước mình từng thương nhớ một người.
Đôi khi sự bồng bột, không hiểu thích và cảm nắng là trạng thái khác nhau, khiến cho người ta không khỏi mù mờ khi phân biệt được chúng.
An Tĩnh như chìm vào cảm tưởng của bản thân, Tô Nguyệt tiếp tục.
"Nếu cậu không thích Mục Chấp, vậy giả sử như Lạc Trần cũng đối xử với cậu như Mục Chấp, cũng cẩn thận lấy từng cọng rau thơm cậu ghét. Hay là cõng cậu đi quanh khuôn viên trường học cả đêm?"
Tô Nguyệt lại tiếp tục.
"An Tĩnh, cậu thật hèn nhát không dám đối mặt của bản thân mình. Yêu thì yêu, thích thì thích. Con người dám yêu dám hận trước kia của đâu rồi hả?"
An Tĩnh không khỏi rống lên, không biết vì sao bản thân cảm thấy phản cảm những điều mà Tô Nguyệt nói.
" Tô Nguyệt! Tớ không muốn nói về vấn đề này! Hiện tại bản thân mình sống rất tốt! Cảm ơn ý tốt của cậu."
Tô Nguyệt lắc đầu, bất lực với sự cố chấp của An Tĩnh.
"Tớ chỉ nói vậy thôi. Quyết định ra sao đó ở bản thân cậu. Đừng để bản thân mình hối tiếc là được."
…
Tối đến.
An Tĩnh không muốn ăn cơm, nằm thừ người ra. Cô nằm trằn trọc nghĩ về Tô Nguyệt nói hồi chiều.
"Nếu cậu không thích Mục Chấp, vậy giả sử như Lạc Trần cũng đối xử với cậu như Mục Chấp, cũng cẩn thận lấy từng cọng rau thơm cậu ghét. Hay là cõng cậu đi quanh khuôn viên trường học cả đêm?"
"An Tĩnh, cậu thật hèn nhát không dám đối mặt của bản thân mình. Yêu thì yêu, thích thì thích. Con người dám yêu dám hận trước kia của đâu rồi hả?"
"Quyết định ra sao đó ở bản thân cậu. Đừng để bản thân mình hối tiếc là được."
Bây giờ, An Tĩnh rất là rối rắm, tâm can lộn xộn, đầu óc rối bời.
Cô thích Mục Chấp sao? Cô còn có đủ dũng khí để yêu một con người không?
Mọi trăn trở của cô gái còn độ thanh xuân này đều không có thể giải đáp được.
Ánh trăng dịu dàng hắt vào cửa sổ, gió đêm lạnh đìu hiu khiến cho căn phòng giữa màn đêm thật tĩnh mịch.
An Tĩnh không ngủ được vẫn ngồi đó, nhìn vào bầu trời đêm xa xăm kia, đôi mắt không khỏi mịt mờ.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Trần Uyển bước vào phòng con gái của mình.
Thấy con gái mình không ngủ mà ngồi ngẩn người nhìn ra trời đêm, bà biết chắc cô đang có tâm sự.
Trần Uyển bước tới nhẹ nhàng, ôm đầu An Tĩnh để tựa vào người bà, tay vuốt mái tóc dài của con gái.
"Con có chuyện gì sao?"
An Tĩnh im lặng không nói gì, vẫn cứ ngẩn người ra ngoài cửa sổ.
Thấy con gái mình không nói gì, Trần Uyển nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
"Mẹ biết con đang gặp chuyện gì! Dù sao mẹ cũng có một thời tuổi trẻ như con, nếu con không muốn nói cũng được nhưng đừng bỏ bữa cơm chứ? Hại ba con sốt ruột ở dưới nhà."
Sau một hồi im lặng, An Tĩnh cũng mở miệng.
"Mẹ ơi, thích có nghĩa là gì mẹ?"
Trần Uyển ngạc nhiên nghe con hỏi, bà không nhanh không chậm giải thích cho con gái mình hiểu.
"Thích thì cũng có rất nhiều loại. Nhưng theo mẹ thì thích là khi ai đó quan tâm đến mình thì lại rất vui,khi không thấy người đó thì không biết vì sao mình lại hụt hẫng. Hoặc là khi người được có cử chỉ đặc biệt với người khác, tự dưng mình cảm giác như ăn phải khổ qua, miệng mình đắng chát còn pha thêm chút chua xót."
Hai mẹ con lại chìm vào im lặng không nói gì,cùng nhau nhìn về phía chân trời xa xôi.
An Tĩnh rúc vào người Trần Uyển, giọng nghẹn ngào.
"Mẹ ơi, con không biết phải làm sao cho phải nữa! Tô Nguyệt nói con là kẻ hèn nhát, kẻ yếu đuối không dám đối diện bản thân mình. Cậu ấy hỏi con thích là gì nhưng con không biết trả lời như thế nào nữa."
Trần Uyển biết được lý do, bà không khỏi cười nhẹ.
"Con à, con có biết vì sao ba mẹ đặt tên con là An Tĩnh không? Để mẹ nói con nghe, trước đây ba mẹ yêu nhau nhưng bị hai nhà cấm đoán. Lý do cấm đoán ba mẹ rất là buồn cười là do chúng ta không hợp tuổi tác. Hai bên gia đình tìm mọi cách để mà ngăn cấm nhưng vì bọn ta yêu nhau rất nhiều."
Trần Uyển kể lại cuộc sống đầy trắc trở trước đây cho con gái nhỏ mình nghe.
"Hồi đó mang thai con, mẹ thuộc cung hàn nên rất khó mang thai. Nhưng khi biết có con trên đời này, hai ta rất vui mừng. Cho đến khi ngày lâm bồn hạ sinh con, do thể chất mẹ yếu đuối, không đủ sức để sinh con một cách nhẹ nhưng."
"Tưởng chừng mẹ không chịu đựng nổi trên bàn mổ, nhưng mẹ vẫn ý thức được rằng mẹ còn có đứa con và người chồng yêu mình tha thiết. Thế là mẹ dường như có sức mạnh, vượt qua quỷ môn quan trở về."
"Sinh non thiếu tháng, dinh dưỡng thai phụ không đủ nuôi thai nhỉ đó là lời phê của bác sĩ về bệnh án của mẹ. Nhưng mà mẹ tin rằng thượng đế đã ban tặng cho một món quà vô giá là con đây sao mà ông ấy nhẫn tâm mang đi đứa nhỏ khỏi mẹ nó được."
"Hằng ngày con nằm trong lòng ấp chuyên dụng, lòng mẹ và ba con không lúc nào yên tâm. Ba con khi ấy vừa lập nghiệp vừa phải chăm sóc vợ con rất khổ cực. Ông ấy không than thở điều gì."
"Ngày con rời xa lồng ấp, ba mẹ rất vui mừng. Hai ta sống gió cả đời chỉ mong sao con của chúng ta một đời an ổn, sống tràn đầy hạnh phúc. Thế là tên của con là An Tĩnh bắt nguồn về quá khứ của chúng ta."
Trần Uyển dịu dàng nhớ lại hồi ức của bản thân kể lại cho An Tĩnh. Cô gái nhỏ bây giờ nằm gối đầu lên đùi của mẹ mình, im lặng không nói gì.
"Con à, con dù đã lớn nhưng con vẫn là con của mẹ. Hãy tự tin vào bản thân mình, hãy mở cửa con tim, lắng nghe con tim con đang mách bảo điều gì. Dù sao sau lưng con còn gia đình, nếu không được thì ba mẹ nuôi con cả đời."
An Tĩnh lại trầm lặng, đôi mắt đẫm nước vẫn còn mông lung về con đường đi trong tương lai của mình.
Lại một đêm dài không ngủ được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.