Chương 1:
Giản Khiết
01/10/2022
1.
– "Ông tên gì?" Anh nhìn cậu, cười hỏi.
– "Trương Nhật An." Cậu trả lời, "thế còn ông?"
– "Duy Dũng." Anh lại cười rồi trả lời cậu.
Năm đầu đại học, hỏi mới biết anh tên "Duy Dũng" anh học kinh tế, Nhật An cũng học kinh tế, đó là một sự trùng hợp, có lẽ là sự sắp đặt của ông trời để cho họ gặp nhau.
Hôm đó, Nhật An vào học muộn, lúc này giáo viên đang giảng bài, để không ảnh hưởng đến mọi người cậu nhẹ nhàng chậm rãi, lom khom tiến vào chỗ trống từ cửa sau của lớp.
Phía trong vẫn còn một chỗ trống Nhật An khẽ gọi bạn nam đang ngồi chép bài phía ngoài: "Ông ơi, cho tôi qua cái được không?" Cậu chỉ chỉ vào chiếc ghế còn trống. Duy Dũng nép mình về phía trước cho Nhật An chen chân vào, khoảng cách hẹp nên có chút khó khăn khi chen qua nhưng cuối cùng cũng vào chỗ an toàn và thuận lợi, Nhật An quay sang, nói: "Cảm ơn ông."
"Không có gì." Duy Dũng trả lời rồi chú tâm nghe giảng.
Lần đầu tiên cậu thấy một người hăng say nghe giáo viên giảng bài như Duy Dũng, trong buổi học có đôi lần cậu liếc nhìn cậu ta mấy lần, sống mũi cao vút, nhìn từ góc của cậu mà nghĩ quả thật là rất đẹp khiến cho Nhật An không thể nào rời mắt, nhìn người ta một cách sỗ sàng như thế có khi còn bị xem là tên biến thái, nhưng biết sao được, vì cạnh bên cậu là một chàng trai vô cùng cuốn hút.
Chuyện mình thích con trai cậu vẫn chưa nói cho ai biết ngoài thằng bạn cùng ký túc xá, thằng bạn này là trai thẳng rặc ri, nhưng khi đọc những câu chuyện mà cậu viết nó vẫn hay cảm thán mà tặc lưỡi.
"Cậu nhìn gì vậy? Tập trung nghe giảng kìa! " Cậu ta quay sang gằn giọng hỏi.
"À…à, không gì" Cậu ngại ngùng đáp.
Cả hai không nói gì nữa mà tập trung về phía giảng viên.
Một lúc sao Nhật An quay sang bắt chuyện nhưng cậu lại không thể nói câu nào mà chỉ nhìn cậu ta, quả thật Duy Dũng rất đẹp, khiến Nhật An không thể nào rời mắt khỏi cậu ta, khi giảng viên ho ho mấy cái thì Nhật An mới lấy lại tâm trí mà khẽ bắt chuyện: "Buổi nào ông cũng lên lớp hả?"
Duy Dũng gật đầu.
"Sao tôi không gặp ông ta?" Cậu nhìn Duy Dũng rồi bắt đầu suy nghĩ.
"Có ông hay cúp môn, nên không thấy thì đúng hơn." Duy Dũng trả lời.
Cậu ngỡ ngàng bật hỏi: "Sao ông biết?"
"Mấy lần ông đến muộn tôi đều thấy ông lẻn vào giống như vừa rồi." Duy Dũng giải thích.
Khi tiết học kết thúc Duy Dũng rời khỏi phòng học nhưng đâu đó trong lòng cậu vẫn còn vướng víu một chút gì đó, cậu không bước vội như mọi khi, vừa ra khỏi cửa được một lúc thì cậu ta vội quay lại, thấy Nhật An vẫn còn ngồi trong phòng học, thắc mắc Duy Dũng bèn hỏi: "Sao chưa về?"
"Tí về, viết xong đoạn này cái đã, đang có ý tưởng" Nhất An đang chăm chú, tuy nhiên khi nghe thấy tiếng của Duy Dũng thì cậu liền quay đầu nhìn một cái, dùng sao thì cậu cũng là một người có trí nhớ rất tốt, chỉ cần nghe qua một lần là có thể nhớ ngày giọng nói của người đối diện ngay.
Duy Dũng ngồi xuống cạnh cậu rồi liếc nhìn: "Viết gì thế?"
"Truyện đam mỹ." Vừa nói dứt câu, cậu giật mình mà quay sang nhìn Duy Dũng rồi giải thích, "tôi đùa đó, không phải, đừng nghĩ thật."
"Ờ…" Duy Dũng gật gật đầu, "Ông tên gì?" Duy Dũng nhìn cậu, cười hỏi.
"Trương Nhật An." Cậu trả lời, "thế còn ông?"
"Duy Dũng." Câu ta cười rồi trả lời cậu, "đi ăn uống gì không?"
Không hiểu sao khi nghe đến từ ăn uống thì bụng của cậu lại bắt đầu kêu vang tiếng đói, một phần là vì sáng nay cậu vẫn chưa ăn sáng mà chạy thẳng đến lớp. Nghĩ lại thì thấy có cái gì đó sai sai, có quen biết gì đâu mà rủ nhau đi ăn, tuy nhiên cũng có ý thích thích nên chột dạ mà đồng ý luôn.
–"Hôm nay, ông nội mày được trai đẹp rủ đi ăn."
Một lúc sau bên kia mới phản hồi.
–"Trai nào xấu số vậy ông? Chắc gạ gẫm con nhà người ta chứ gì?"
–"Mày lại nghĩ xấu cho ông, dù sao ông mày cũng có cái giá của ông mày."
Họ cùng nhau vào một quán ăn cách trường đại học không xa, quán ăn bình dân, nhìn sơ qua là biết chuyên phục vụ cho sinh viên như bọn họ, giá cả hợp lý, hai mươi lăm nghìn đồng cho một phần ăn, thường ngày có đi qua quán này nhưng vì lười nên Nhật An vẫn chưa vào quán này bao giờ, hôm nay được trai đẹp rủ đi ăn nên tiện vào xem có hợp khẩu vị hay không.
Quán có vài bộ bàn ghế, không gian không quá rộng nhưng nhìn chung có vệ sinh và sạch sẽ, thực đơn của quán này chủ yếu là mì sợi và hủ tiếu, không biết cái quán này có công thức như nào mà nước dùng rất đậm đà, có thể sánh bằng các nhà hàng 5 sao mà cậu từng vào.
Duy Dũng ăn một cách chậm rãi không phát ra tiếng khi ăn, y như mấy đứa bạn nhà giàu mà cậu hay đi ăn cùng, kiểu gia đình nho giáo, ăn không được phép phát ra tiếng, cậu nghĩ thôi mà đã sởn gai ốc. Không như cậu mỗi lần ăn là như tiếng máy, hôm nay đã cố ăn chậm để không phát ra tiếng, tuy nhiên vẫn không thể nào không phát ra tiếng khi ăn được.
Bỗng Duy Dũng buông đũa hỏi: "Viết thế có được tiền không?"
Nghe là biết cậu ta đang hỏi vấn đề gì, suy nghĩ có được bao nhiêu đồng, nói ra thì lại buồn cười thêm, nếu nói viết vì đam mê thì cũng đúng song lại nghĩ viết vì tiền cũng hợp lý, tuy cậu không thiếu thốn gì mấy mà có thể nó là dư dả, nhưng mỗi lần nói đến là đầu óc của cậu đánh nhau dữ dội.
"Nếu ông thích viết như thế sao lại học khoa kinh tế vậy?" Duy Dũng hỏi tiếp.
"Gia đình tôi bắt buộc tôi phải học ngành này, không họ không cho học nữa." Cậu giải thích.
Gia đình Nhật An bắt buộc cậu phải theo học kinh tế vì ba mẹ cậu cho rằng nếu học kinh tế, sau này ra trường dễ tìm việc hơn, tuy nhiên cậu thì lại nghĩ khác, thời buổi hiện đại như bây giờ tìm việc làm không khó, hơn nữa cậu vẫn có thể viết truyện trên mạng để kiếm thêm thu nhập, còn không thì ở nhà ăn bám sống qua ngày song cậu vẫn phải nghe theo suy nghĩ lệch lạc của ba mẹ mình.
Khi về đến phòng, vừa bước vào thì thằng cháu trai trời đánh kim thằng bạn cùng phòng của cậu đang nằm lướt web thì liền bật dậy, cái biểu cảm hiếu kỳ mừng rỡ của nó như thể được mùa khi thấy Nhật An cầm trên tay một phần hủ tiếu.
Nhật An nhìn thằng bạn cười bất lực: "Gì vậy cha?"
"Đẹp trai không, có xin info không?" Thằng bạn liền hỏi, "cái này mua cho tao hả?"
"Có." Cậu đặt phần hủ tiếu xuống bàn, cởi áo khoác treo lên giá, "làm gì mày phấn khích vậy? Còn nóng ăn nhanh đi."
"Anh em, tao vui cho mày." Thằng bạn hí ha hí hửng chăm chú vào thức ăn.
Khi cậu mở laptop vào trang cá nhân của Duy Dũng cho thằng cháu trai xem mặt thì nó liền hét lên một tiếng "Đệt!" Nghe mà muốn điếc tai, thậm chí sợ hủ tiếu trong miệng nó còn muốn bay thẳng lên màn hình máy tính, cậu nhìn thằng cháu biểu cảm hỏi: "Gì vậy ba? Điếc hết tai tao." Cậu lia chuột vào phần album ảnh, chỉ vỏn vẹn một cái ảnh được Duy Dũng đăng tải, "thấy sao?"
"Đệt!" Thằng cháu trời đánh lại hét thêm lần nữa, "cái thằng này hôm bữa xin info của mày này."
Cậu ngỡ ngàng quay sang, "xin ai cơ?"
"Mày! Không lẽ là tao hả?" Thằng bạn đáp.
Nghe thằng bạn nói xong cậu hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác, không thể tin được cái người lần đầu cậu gặp ấy lại là người đi xin info của cậu, thật là cảm giác, mình muốn người ta làm bạn của mình từ lần đầu gặp mặt, người ta thì muốn làm bạn với mình ngay cả khi mình còn không biết người ta là ai.
Ủa? Rồi bây giờ cậu nên biểu cảm như thế nào cho đúng tâm trạng, hay nói cách khác là cậu phải cười một tràng, nhảy vũ điệu samba để cảm ơn thằng cháu trai cho cậu biết tin chăng, song nghĩ lại thấy làm hơi lố.
– "Ông tên gì?" Anh nhìn cậu, cười hỏi.
– "Trương Nhật An." Cậu trả lời, "thế còn ông?"
– "Duy Dũng." Anh lại cười rồi trả lời cậu.
Năm đầu đại học, hỏi mới biết anh tên "Duy Dũng" anh học kinh tế, Nhật An cũng học kinh tế, đó là một sự trùng hợp, có lẽ là sự sắp đặt của ông trời để cho họ gặp nhau.
Hôm đó, Nhật An vào học muộn, lúc này giáo viên đang giảng bài, để không ảnh hưởng đến mọi người cậu nhẹ nhàng chậm rãi, lom khom tiến vào chỗ trống từ cửa sau của lớp.
Phía trong vẫn còn một chỗ trống Nhật An khẽ gọi bạn nam đang ngồi chép bài phía ngoài: "Ông ơi, cho tôi qua cái được không?" Cậu chỉ chỉ vào chiếc ghế còn trống. Duy Dũng nép mình về phía trước cho Nhật An chen chân vào, khoảng cách hẹp nên có chút khó khăn khi chen qua nhưng cuối cùng cũng vào chỗ an toàn và thuận lợi, Nhật An quay sang, nói: "Cảm ơn ông."
"Không có gì." Duy Dũng trả lời rồi chú tâm nghe giảng.
Lần đầu tiên cậu thấy một người hăng say nghe giáo viên giảng bài như Duy Dũng, trong buổi học có đôi lần cậu liếc nhìn cậu ta mấy lần, sống mũi cao vút, nhìn từ góc của cậu mà nghĩ quả thật là rất đẹp khiến cho Nhật An không thể nào rời mắt, nhìn người ta một cách sỗ sàng như thế có khi còn bị xem là tên biến thái, nhưng biết sao được, vì cạnh bên cậu là một chàng trai vô cùng cuốn hút.
Chuyện mình thích con trai cậu vẫn chưa nói cho ai biết ngoài thằng bạn cùng ký túc xá, thằng bạn này là trai thẳng rặc ri, nhưng khi đọc những câu chuyện mà cậu viết nó vẫn hay cảm thán mà tặc lưỡi.
"Cậu nhìn gì vậy? Tập trung nghe giảng kìa! " Cậu ta quay sang gằn giọng hỏi.
"À…à, không gì" Cậu ngại ngùng đáp.
Cả hai không nói gì nữa mà tập trung về phía giảng viên.
Một lúc sao Nhật An quay sang bắt chuyện nhưng cậu lại không thể nói câu nào mà chỉ nhìn cậu ta, quả thật Duy Dũng rất đẹp, khiến Nhật An không thể nào rời mắt khỏi cậu ta, khi giảng viên ho ho mấy cái thì Nhật An mới lấy lại tâm trí mà khẽ bắt chuyện: "Buổi nào ông cũng lên lớp hả?"
Duy Dũng gật đầu.
"Sao tôi không gặp ông ta?" Cậu nhìn Duy Dũng rồi bắt đầu suy nghĩ.
"Có ông hay cúp môn, nên không thấy thì đúng hơn." Duy Dũng trả lời.
Cậu ngỡ ngàng bật hỏi: "Sao ông biết?"
"Mấy lần ông đến muộn tôi đều thấy ông lẻn vào giống như vừa rồi." Duy Dũng giải thích.
Khi tiết học kết thúc Duy Dũng rời khỏi phòng học nhưng đâu đó trong lòng cậu vẫn còn vướng víu một chút gì đó, cậu không bước vội như mọi khi, vừa ra khỏi cửa được một lúc thì cậu ta vội quay lại, thấy Nhật An vẫn còn ngồi trong phòng học, thắc mắc Duy Dũng bèn hỏi: "Sao chưa về?"
"Tí về, viết xong đoạn này cái đã, đang có ý tưởng" Nhất An đang chăm chú, tuy nhiên khi nghe thấy tiếng của Duy Dũng thì cậu liền quay đầu nhìn một cái, dùng sao thì cậu cũng là một người có trí nhớ rất tốt, chỉ cần nghe qua một lần là có thể nhớ ngày giọng nói của người đối diện ngay.
Duy Dũng ngồi xuống cạnh cậu rồi liếc nhìn: "Viết gì thế?"
"Truyện đam mỹ." Vừa nói dứt câu, cậu giật mình mà quay sang nhìn Duy Dũng rồi giải thích, "tôi đùa đó, không phải, đừng nghĩ thật."
"Ờ…" Duy Dũng gật gật đầu, "Ông tên gì?" Duy Dũng nhìn cậu, cười hỏi.
"Trương Nhật An." Cậu trả lời, "thế còn ông?"
"Duy Dũng." Câu ta cười rồi trả lời cậu, "đi ăn uống gì không?"
Không hiểu sao khi nghe đến từ ăn uống thì bụng của cậu lại bắt đầu kêu vang tiếng đói, một phần là vì sáng nay cậu vẫn chưa ăn sáng mà chạy thẳng đến lớp. Nghĩ lại thì thấy có cái gì đó sai sai, có quen biết gì đâu mà rủ nhau đi ăn, tuy nhiên cũng có ý thích thích nên chột dạ mà đồng ý luôn.
–"Hôm nay, ông nội mày được trai đẹp rủ đi ăn."
Một lúc sau bên kia mới phản hồi.
–"Trai nào xấu số vậy ông? Chắc gạ gẫm con nhà người ta chứ gì?"
–"Mày lại nghĩ xấu cho ông, dù sao ông mày cũng có cái giá của ông mày."
Họ cùng nhau vào một quán ăn cách trường đại học không xa, quán ăn bình dân, nhìn sơ qua là biết chuyên phục vụ cho sinh viên như bọn họ, giá cả hợp lý, hai mươi lăm nghìn đồng cho một phần ăn, thường ngày có đi qua quán này nhưng vì lười nên Nhật An vẫn chưa vào quán này bao giờ, hôm nay được trai đẹp rủ đi ăn nên tiện vào xem có hợp khẩu vị hay không.
Quán có vài bộ bàn ghế, không gian không quá rộng nhưng nhìn chung có vệ sinh và sạch sẽ, thực đơn của quán này chủ yếu là mì sợi và hủ tiếu, không biết cái quán này có công thức như nào mà nước dùng rất đậm đà, có thể sánh bằng các nhà hàng 5 sao mà cậu từng vào.
Duy Dũng ăn một cách chậm rãi không phát ra tiếng khi ăn, y như mấy đứa bạn nhà giàu mà cậu hay đi ăn cùng, kiểu gia đình nho giáo, ăn không được phép phát ra tiếng, cậu nghĩ thôi mà đã sởn gai ốc. Không như cậu mỗi lần ăn là như tiếng máy, hôm nay đã cố ăn chậm để không phát ra tiếng, tuy nhiên vẫn không thể nào không phát ra tiếng khi ăn được.
Bỗng Duy Dũng buông đũa hỏi: "Viết thế có được tiền không?"
Nghe là biết cậu ta đang hỏi vấn đề gì, suy nghĩ có được bao nhiêu đồng, nói ra thì lại buồn cười thêm, nếu nói viết vì đam mê thì cũng đúng song lại nghĩ viết vì tiền cũng hợp lý, tuy cậu không thiếu thốn gì mấy mà có thể nó là dư dả, nhưng mỗi lần nói đến là đầu óc của cậu đánh nhau dữ dội.
"Nếu ông thích viết như thế sao lại học khoa kinh tế vậy?" Duy Dũng hỏi tiếp.
"Gia đình tôi bắt buộc tôi phải học ngành này, không họ không cho học nữa." Cậu giải thích.
Gia đình Nhật An bắt buộc cậu phải theo học kinh tế vì ba mẹ cậu cho rằng nếu học kinh tế, sau này ra trường dễ tìm việc hơn, tuy nhiên cậu thì lại nghĩ khác, thời buổi hiện đại như bây giờ tìm việc làm không khó, hơn nữa cậu vẫn có thể viết truyện trên mạng để kiếm thêm thu nhập, còn không thì ở nhà ăn bám sống qua ngày song cậu vẫn phải nghe theo suy nghĩ lệch lạc của ba mẹ mình.
Khi về đến phòng, vừa bước vào thì thằng cháu trai trời đánh kim thằng bạn cùng phòng của cậu đang nằm lướt web thì liền bật dậy, cái biểu cảm hiếu kỳ mừng rỡ của nó như thể được mùa khi thấy Nhật An cầm trên tay một phần hủ tiếu.
Nhật An nhìn thằng bạn cười bất lực: "Gì vậy cha?"
"Đẹp trai không, có xin info không?" Thằng bạn liền hỏi, "cái này mua cho tao hả?"
"Có." Cậu đặt phần hủ tiếu xuống bàn, cởi áo khoác treo lên giá, "làm gì mày phấn khích vậy? Còn nóng ăn nhanh đi."
"Anh em, tao vui cho mày." Thằng bạn hí ha hí hửng chăm chú vào thức ăn.
Khi cậu mở laptop vào trang cá nhân của Duy Dũng cho thằng cháu trai xem mặt thì nó liền hét lên một tiếng "Đệt!" Nghe mà muốn điếc tai, thậm chí sợ hủ tiếu trong miệng nó còn muốn bay thẳng lên màn hình máy tính, cậu nhìn thằng cháu biểu cảm hỏi: "Gì vậy ba? Điếc hết tai tao." Cậu lia chuột vào phần album ảnh, chỉ vỏn vẹn một cái ảnh được Duy Dũng đăng tải, "thấy sao?"
"Đệt!" Thằng cháu trời đánh lại hét thêm lần nữa, "cái thằng này hôm bữa xin info của mày này."
Cậu ngỡ ngàng quay sang, "xin ai cơ?"
"Mày! Không lẽ là tao hả?" Thằng bạn đáp.
Nghe thằng bạn nói xong cậu hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác, không thể tin được cái người lần đầu cậu gặp ấy lại là người đi xin info của cậu, thật là cảm giác, mình muốn người ta làm bạn của mình từ lần đầu gặp mặt, người ta thì muốn làm bạn với mình ngay cả khi mình còn không biết người ta là ai.
Ủa? Rồi bây giờ cậu nên biểu cảm như thế nào cho đúng tâm trạng, hay nói cách khác là cậu phải cười một tràng, nhảy vũ điệu samba để cảm ơn thằng cháu trai cho cậu biết tin chăng, song nghĩ lại thấy làm hơi lố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.