Chương 3:
Giản Khiết
25/10/2022
Sang năm hai đại học Nhật An không ở ký túc xá, cậu quyết định chuyển sang ở cùng Duy Dũng, lúc gia đình hay tin cũng không phản đối, do cậu hay đưa Duy Dũng về nhà mỗi khi có thời gian rảnh với danh nghĩa bạn thân, vì thế dần quen mặt nên gia đình cũng tin tưởng cho cậu dọn ra ngoài, thằng cháu trai cùng ký túc xá cũng không hó hé lời nào nên mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.
Mấy thùng carton đã được nhân viên vận chuyển giao đến trước cửa nhà, chủ yếu là vật dụng hàng ngày của Nhật An, trước khi chuyển đến đây cậu phải đắn đo suy nghĩ về vấn đến vứt hết những món đồ linh tinh hay không, song cậu vẫn quyết định giữ lại.
"Tất cả là của em ấy hả?" Duy Dũng chỉ tay vào thùng carton trước mặt, hỏi.
"Em chỉ lấy lại một ít, số còn lại từ thiện cũng được." Cậu cười trả lời.
Duy Dũng ngồi xuống mở từng thùng carton ra xem, gương mặt hiếu kỳ, "để anh xem."
Quả thật những món đồ bên trong có thể mang đi làm từ thiện, tuy gia trị hiện kim không nhiều nhưng của ít lòng nhiều.
Những ngày tháng này đối với Nhật An và Duy Dũng phải nói là rất hạnh phúc, họ ngày ngày đi học cùng nhau, tối đến lại xem phim, ăn vặt, cùng chia sẻ chăn cho nhau. Có hôm Nhật An trở bệnh, Duy Dũng cũng thức trắng đêm để chăm sóc cậu ấy, mấy hôm trời trở gió lạnh Nhật An cũng màu mè học đan áo len, có những lúc hay cãi vã nhưng suy cho cùng tình cảm hiện tại của hai người rất tốt.
4.
"Chủ nhật tuần này em về thăm nhà, anh đi cùng em không?" Cậu ôm lấy Duy Dũng từ phía sau hỏi.
"Tuần này anh có deadline, tuần sau nha." Duy Dũng trả lời.
"Vậy tuần sau ha." Cậu cười cười.
Sáng hôm đó, Duy Dũng đưa cậu ra bến xe, đôi bàn tay đan vào nhau vượt qua cái thoáng lạnh của mùa đông, hơi ấm từ lòng bàn tay có thể xoa dịu đi cái thời tiết se lạnh như bây giờ.
Ấm, siêu ấm.
Nắm tay người yêu cơ đấy.
Không biết nữa, lòng cậu có chút bất an như thể sắp có chuyện gì đó ập đến, ngồi hai tiếng đồng hồ trên xe mà trong lòng cứ khó chịu đến cùng cực.
Lần này về đến nhà không ai ra đón, cậu chậm rãi mở cửa bước vào, người ba nhìn cậu với ánh mắt bừng sắt thép, mẹ thì cúi mặt ngồi khóc lóc thảm thiết, cậu nhìn ba rồi quay sang mẹ, lúc này chưa biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu còn suy nghĩ đến một số vấn đề thua lỗ nào đó.
"Quỳ xuống!" Người ba ra lệnh.
Cậu nhìn ông, lập tức nghe theo, "có chuyện gì vậy ba?" Cậu hỏi.
"Tao hỏi mày, mày với thằng Dũng là như nào?" Ông hỏi với giọng gay gắt.
"Bạn bè bình thường mà ba." Cậu nhìn ông cười cười, "sao ba lại hỏi thế?"
"Mày…. Mày học cái tính láo toét này ở đâu? Còn lừa cha lừa mẹ." Để ý hốc mắt của ba cũng dần đỏ, "mày với thằng Dũng… Hai thằng con trai sao có thể?"
Mấy thùng carton đã được nhân viên vận chuyển giao đến trước cửa nhà, chủ yếu là vật dụng hàng ngày của Nhật An, trước khi chuyển đến đây cậu phải đắn đo suy nghĩ về vấn đến vứt hết những món đồ linh tinh hay không, song cậu vẫn quyết định giữ lại.
"Tất cả là của em ấy hả?" Duy Dũng chỉ tay vào thùng carton trước mặt, hỏi.
"Em chỉ lấy lại một ít, số còn lại từ thiện cũng được." Cậu cười trả lời.
Duy Dũng ngồi xuống mở từng thùng carton ra xem, gương mặt hiếu kỳ, "để anh xem."
Quả thật những món đồ bên trong có thể mang đi làm từ thiện, tuy gia trị hiện kim không nhiều nhưng của ít lòng nhiều.
Những ngày tháng này đối với Nhật An và Duy Dũng phải nói là rất hạnh phúc, họ ngày ngày đi học cùng nhau, tối đến lại xem phim, ăn vặt, cùng chia sẻ chăn cho nhau. Có hôm Nhật An trở bệnh, Duy Dũng cũng thức trắng đêm để chăm sóc cậu ấy, mấy hôm trời trở gió lạnh Nhật An cũng màu mè học đan áo len, có những lúc hay cãi vã nhưng suy cho cùng tình cảm hiện tại của hai người rất tốt.
4.
"Chủ nhật tuần này em về thăm nhà, anh đi cùng em không?" Cậu ôm lấy Duy Dũng từ phía sau hỏi.
"Tuần này anh có deadline, tuần sau nha." Duy Dũng trả lời.
"Vậy tuần sau ha." Cậu cười cười.
Sáng hôm đó, Duy Dũng đưa cậu ra bến xe, đôi bàn tay đan vào nhau vượt qua cái thoáng lạnh của mùa đông, hơi ấm từ lòng bàn tay có thể xoa dịu đi cái thời tiết se lạnh như bây giờ.
Ấm, siêu ấm.
Nắm tay người yêu cơ đấy.
Không biết nữa, lòng cậu có chút bất an như thể sắp có chuyện gì đó ập đến, ngồi hai tiếng đồng hồ trên xe mà trong lòng cứ khó chịu đến cùng cực.
Lần này về đến nhà không ai ra đón, cậu chậm rãi mở cửa bước vào, người ba nhìn cậu với ánh mắt bừng sắt thép, mẹ thì cúi mặt ngồi khóc lóc thảm thiết, cậu nhìn ba rồi quay sang mẹ, lúc này chưa biết chuyện gì đang xảy ra, trong đầu còn suy nghĩ đến một số vấn đề thua lỗ nào đó.
"Quỳ xuống!" Người ba ra lệnh.
Cậu nhìn ông, lập tức nghe theo, "có chuyện gì vậy ba?" Cậu hỏi.
"Tao hỏi mày, mày với thằng Dũng là như nào?" Ông hỏi với giọng gay gắt.
"Bạn bè bình thường mà ba." Cậu nhìn ông cười cười, "sao ba lại hỏi thế?"
"Mày…. Mày học cái tính láo toét này ở đâu? Còn lừa cha lừa mẹ." Để ý hốc mắt của ba cũng dần đỏ, "mày với thằng Dũng… Hai thằng con trai sao có thể?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.