Chương 4:
Giản Khiết
25/10/2022
Nghe đến đây cậu đã chắc chắn rằng ba mẹ đã biết chuyện của cậu, cậu từ từ tiến lại dưới chân người ba kê đầu lên chân ông rồi khóc lóc, "con xin lỗi, nhưng hai đứa con…"
"Hai thằng bây như nào?" Ông ngắt lời, "hai thằng con trai sao có thể?"
Từ khi cậu bước vào đến tận bây giờ, mẹ chỉ ôm mặt khóc không nói một lời nào, có lẽ bà thất vọng lắm, bà luôn muốn cậu có một cô bạn gái, sau này ra trường có thể lấy vợ sinh con, đẻ cho bà một cháu trai.
Biết làm sao? Cậu chỉ có tình cảm với con trai, hiện tại là Duy Dũng.
Trong lòng hai người giờ đây đang tự trách bản thân mình không quản giáo cậu thật chặt để thành ra cớ sự như ngày hôm nay.
Trách sao được?
Từ đầu cậu đã như vậy rồi.
Việc bây giờ ba, mẹ cậu có thể làm là tẩy não cậu bằng những lời nói tận đáy lòng, có thể là ỉ ôi năn nỉ, khi không có tác dụng thì bắt đầu mắng chửi.
Đã hai ngày từ lúc Nhật An về quê, Duy Dũng không thể liên lạc được với cậu, trong lòng lo lắng tột cùng, gọi cho ba mẹ của Nhật An cũng không ai nghe máy, hỏi thằng bạn cùng ký túc xá năm trước với Nhật An mới biết chuyện, Duy Dũng cũng không đến lớp từ khi biết tin, cậu tự giam chính mình trong góc phòng lạnh lẽo, như ba mẹ Nhật An giảm cậu ấy, một phần là nhớ Nhật An, hai là lo cho Nhật An, ba là muốn đồng cảm.
"Cậu có thể rời xa con trai của tôi không?" Người mẹ năn nỉ.
"Cho con nói chuyện với Nhật An được không bác?" Duy Dũng rưng rưng nước mắt hỏi, "muốn con làm gì con cũng đồng ý."
"Nó ngủ rồi" bà trả lời dứt khoát, lúc này Nhật An trong phòng nghe thấy liền hét lên, "thả ra, thả con ra, con muốn gặp anh ấy!"
Một tuần rồi Nhật An không đến lớp, nhìn chỗ trống bên cạnh mà trong lòng vô cùng nặng trĩu, nỗi nhớ Nhật An không sao nguôi được, cũng không thể đến nhà Nhật An, không thể làm được gì, không còn cách nào cậu bèn hứa với ba mẹ Nhật An rằng sẽ chia tay với cậu ấy. Để người cậu yêu có thể đi học và tự do trở lại, dù biết rằng chuyện này không dễ dàng gì đối với cậu.
Cậu con trai cũng không còn gào thét đòi ra ngoài gặp Duy Dũng, nghĩ con mình đã ngộ ra nên ba mẹ cũng thả cậu ra, cho cậu tiếp tục đến trường, lần này cậu không mặc áo ngắn tay nữa mà thay vào đó là một chiếc áo sơ mi, cậu rất ghét mặc áo dài tay, nhưng lúc này đây chỉ có nó mới có thể giúp cậu che đi những vết thương ở cổ tay.
Trong khoản thời gian bị giam trong phòng, có lúc cậu đã nghĩ đến tự vẫn, cậu thật sự sợ đau đớn nhưng cậu không thể nào kiểm soát được bản thân, trên sàn lúc này đây loang lổ những vết máu, khi đặt dao lam lên tay cậu có chút sợ sệt, tuy nhiên khi khứa một đường khoảng ba xăng ti mét, lúc ấy máu bắt đầu tươm ra, có tí cảm giác nhưng đến lần thứ hai thứ ba thì lại không còn cảm thấy đau nữa, nỗi sợ cũng tan biến đi.
Cứ thế ngày qua ngày, những vết khứa từ chiếc dao lam ngày càng xuất hiện nhiều hơn trên cánh tay Nhật An, không biết từ bao giờ việc hành hạ bản thân lại khiến cậu nhẹ nhõm đến thế. Tuy nhiên hôm nay cậu phải cố gắng không để bản thân bị thương nữa, khi Duy Dũng nhìn thấy sẽ đau lòng, cậu không muốn như thế.
Hôm gặp lại Duy Dũng trong lòng cậu mừng thầm, nhưng anh lại không trò chuyện mà lơ cậu sang một bên, không thể trò chuyện cùng anh mà chỉ có thể nhìn anh trong thoáng chốc rồi lướt qua nhau, không biết trong khoảng thời gian cậu bị giam giữ thì Duy Dũng đã trải qua như thế nào mà giờ đây khi gặp lại anh không quan tâm đến cậu nữa, không tỏ vẻ ngạc nhiên, gương mặt không chút biểu cảm gì. Tất cả đồ dùng cá nhân Duy Dũng cũng đều trả về ký túc xá, nơi ba mẹ cậu đã đăng ký cho, thằng bạn cùng phòng cũng chỉ biết vỗ vai an ủi.
Lên lớp cũng không thấy Duy Dũng chú tâm nghe giảng dạy, chỉ thấy anh nằm dài ra bàn, muốn đến hỏi thăm nhưng lại không thể, chỉ lẳng lặng quan sát từ phía đối diện.
Người mình yêu đang hiện diện trước ánh mắt đỏ hoe nhưng không thể tiến lại gần và hỏi anh rằng "anh khoẻ không? Sống có tốt không? Có nhớ em không?" Tất cả đều không thể.
"Em thật sự rất nhớ anh, ngày tháng không anh bên cạnh em thật sự rất nhớ anh, lúc dao lam được em khứa qua tay, em thật sự chỉ nghĩ về anh, nỗi đau ấy không thể nào hơn được nỗi đau khi không anh bên cạnh." Hốc mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, "ngày tháng sau này không biết có được cạnh anh hay không? Nhưng em rất muốn những ngày tháng ấy sẽ có sự hiện diện của anh."
Hôm gặp lại Duy Dũng, cậu cười cười ngại ngùng hỏi, "anh khỏe không?" Rồi chỉ về quán ăn mà lần đầu họ ăn cùng nhau, "anh có muốn… Ăn chút gì không?
Anh không trả lời, chỉ thấy hốc mắt dần đỏ lên, cậu biết lúc này đây cậu có thể nhào đến ôm lấy anh nhưng khi tiến đến thì Duy Dũng lại lùi về sau, "có việc bận, đi trước nha"
Nhìn theo bóng lưng của Duy Dũng cậu không kìm được nước mắt, lòng quặn thắt khi thấy anh cự tuyệt, "không còn yêu em sao?" Cậu hét lên.
Chỉ thấy Duy Dũng gật đầu trong nước mắt rồi tiếp tục bước đi, bỏ lại tình yêu đẹp đẽ của hai người, dù trong lòng anh thật sự không muốn rời xa Trương Nhật An.
Hôm nay trời mưa rất to, người đứng dưới mưa thật sự không sợ cảm lạnh, chỉ biết nhìn trời mà quở trách, trong đêm mưa tĩnh mịch có một người đứng khóc vì nhớ người yêu, có một người giận dỗi mà mắng chửi cả trời cao: "Ông trời ơi!!! Thật sự ông không biết rằng tôi yêu anh ấy sao? Ông không nhận ra sao? Nỡ lòng nào ông lại chia cách chúng tôi!!!" Nhật An ôm mặt khóc lóc thảm thiết, khụy gối xuống đất ngước mắt nhìn trời cao mà than thở, "hai tôi yêu nhau thật lòng mà ông nỡ lòng nào bắt chúng tôi rời xa nhau? Ông không thấy tội lỗi, không thấy quá đáng sao?"
Không biết người đứng phía kia đường là ai mà cũng run rẩy theo từng câu mắng chửi, chiếc ô rơi từ khi nào không hay, thật sự chia tay không đau đớn, thấy người mình yêu đang tuyệt vọng mới đau thấu tâm can. Duy Dũng chỉ biết nhìn Nhật An từ phía sau, giá như cậu có thể tiến đến ôm lấy Nhật An vào lòng ngay lúc này thì có lẽ sẽ xoa dịu phần nào tổn thương của hai người.
Nhật An bước vào phòng, người ướt nhèm nói với thằng cháu trai rằng: "Ông muốn đi biển."
"Sao lại muốn đi biển? Sao để ướt nhèm thế kia?" Thằng cháu ngơ ngác hỏi.
"Không biết nữa, tự dưng hứng thú thôi." Cậu dặn dò, "ba mẹ tao có hỏi thì đừng nói cho họ biết."
– "Ờ, ờ tao biết rồi, đi thay đồ đi."
"Hai thằng bây như nào?" Ông ngắt lời, "hai thằng con trai sao có thể?"
Từ khi cậu bước vào đến tận bây giờ, mẹ chỉ ôm mặt khóc không nói một lời nào, có lẽ bà thất vọng lắm, bà luôn muốn cậu có một cô bạn gái, sau này ra trường có thể lấy vợ sinh con, đẻ cho bà một cháu trai.
Biết làm sao? Cậu chỉ có tình cảm với con trai, hiện tại là Duy Dũng.
Trong lòng hai người giờ đây đang tự trách bản thân mình không quản giáo cậu thật chặt để thành ra cớ sự như ngày hôm nay.
Trách sao được?
Từ đầu cậu đã như vậy rồi.
Việc bây giờ ba, mẹ cậu có thể làm là tẩy não cậu bằng những lời nói tận đáy lòng, có thể là ỉ ôi năn nỉ, khi không có tác dụng thì bắt đầu mắng chửi.
Đã hai ngày từ lúc Nhật An về quê, Duy Dũng không thể liên lạc được với cậu, trong lòng lo lắng tột cùng, gọi cho ba mẹ của Nhật An cũng không ai nghe máy, hỏi thằng bạn cùng ký túc xá năm trước với Nhật An mới biết chuyện, Duy Dũng cũng không đến lớp từ khi biết tin, cậu tự giam chính mình trong góc phòng lạnh lẽo, như ba mẹ Nhật An giảm cậu ấy, một phần là nhớ Nhật An, hai là lo cho Nhật An, ba là muốn đồng cảm.
"Cậu có thể rời xa con trai của tôi không?" Người mẹ năn nỉ.
"Cho con nói chuyện với Nhật An được không bác?" Duy Dũng rưng rưng nước mắt hỏi, "muốn con làm gì con cũng đồng ý."
"Nó ngủ rồi" bà trả lời dứt khoát, lúc này Nhật An trong phòng nghe thấy liền hét lên, "thả ra, thả con ra, con muốn gặp anh ấy!"
Một tuần rồi Nhật An không đến lớp, nhìn chỗ trống bên cạnh mà trong lòng vô cùng nặng trĩu, nỗi nhớ Nhật An không sao nguôi được, cũng không thể đến nhà Nhật An, không thể làm được gì, không còn cách nào cậu bèn hứa với ba mẹ Nhật An rằng sẽ chia tay với cậu ấy. Để người cậu yêu có thể đi học và tự do trở lại, dù biết rằng chuyện này không dễ dàng gì đối với cậu.
Cậu con trai cũng không còn gào thét đòi ra ngoài gặp Duy Dũng, nghĩ con mình đã ngộ ra nên ba mẹ cũng thả cậu ra, cho cậu tiếp tục đến trường, lần này cậu không mặc áo ngắn tay nữa mà thay vào đó là một chiếc áo sơ mi, cậu rất ghét mặc áo dài tay, nhưng lúc này đây chỉ có nó mới có thể giúp cậu che đi những vết thương ở cổ tay.
Trong khoản thời gian bị giam trong phòng, có lúc cậu đã nghĩ đến tự vẫn, cậu thật sự sợ đau đớn nhưng cậu không thể nào kiểm soát được bản thân, trên sàn lúc này đây loang lổ những vết máu, khi đặt dao lam lên tay cậu có chút sợ sệt, tuy nhiên khi khứa một đường khoảng ba xăng ti mét, lúc ấy máu bắt đầu tươm ra, có tí cảm giác nhưng đến lần thứ hai thứ ba thì lại không còn cảm thấy đau nữa, nỗi sợ cũng tan biến đi.
Cứ thế ngày qua ngày, những vết khứa từ chiếc dao lam ngày càng xuất hiện nhiều hơn trên cánh tay Nhật An, không biết từ bao giờ việc hành hạ bản thân lại khiến cậu nhẹ nhõm đến thế. Tuy nhiên hôm nay cậu phải cố gắng không để bản thân bị thương nữa, khi Duy Dũng nhìn thấy sẽ đau lòng, cậu không muốn như thế.
Hôm gặp lại Duy Dũng trong lòng cậu mừng thầm, nhưng anh lại không trò chuyện mà lơ cậu sang một bên, không thể trò chuyện cùng anh mà chỉ có thể nhìn anh trong thoáng chốc rồi lướt qua nhau, không biết trong khoảng thời gian cậu bị giam giữ thì Duy Dũng đã trải qua như thế nào mà giờ đây khi gặp lại anh không quan tâm đến cậu nữa, không tỏ vẻ ngạc nhiên, gương mặt không chút biểu cảm gì. Tất cả đồ dùng cá nhân Duy Dũng cũng đều trả về ký túc xá, nơi ba mẹ cậu đã đăng ký cho, thằng bạn cùng phòng cũng chỉ biết vỗ vai an ủi.
Lên lớp cũng không thấy Duy Dũng chú tâm nghe giảng dạy, chỉ thấy anh nằm dài ra bàn, muốn đến hỏi thăm nhưng lại không thể, chỉ lẳng lặng quan sát từ phía đối diện.
Người mình yêu đang hiện diện trước ánh mắt đỏ hoe nhưng không thể tiến lại gần và hỏi anh rằng "anh khoẻ không? Sống có tốt không? Có nhớ em không?" Tất cả đều không thể.
"Em thật sự rất nhớ anh, ngày tháng không anh bên cạnh em thật sự rất nhớ anh, lúc dao lam được em khứa qua tay, em thật sự chỉ nghĩ về anh, nỗi đau ấy không thể nào hơn được nỗi đau khi không anh bên cạnh." Hốc mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, "ngày tháng sau này không biết có được cạnh anh hay không? Nhưng em rất muốn những ngày tháng ấy sẽ có sự hiện diện của anh."
Hôm gặp lại Duy Dũng, cậu cười cười ngại ngùng hỏi, "anh khỏe không?" Rồi chỉ về quán ăn mà lần đầu họ ăn cùng nhau, "anh có muốn… Ăn chút gì không?
Anh không trả lời, chỉ thấy hốc mắt dần đỏ lên, cậu biết lúc này đây cậu có thể nhào đến ôm lấy anh nhưng khi tiến đến thì Duy Dũng lại lùi về sau, "có việc bận, đi trước nha"
Nhìn theo bóng lưng của Duy Dũng cậu không kìm được nước mắt, lòng quặn thắt khi thấy anh cự tuyệt, "không còn yêu em sao?" Cậu hét lên.
Chỉ thấy Duy Dũng gật đầu trong nước mắt rồi tiếp tục bước đi, bỏ lại tình yêu đẹp đẽ của hai người, dù trong lòng anh thật sự không muốn rời xa Trương Nhật An.
Hôm nay trời mưa rất to, người đứng dưới mưa thật sự không sợ cảm lạnh, chỉ biết nhìn trời mà quở trách, trong đêm mưa tĩnh mịch có một người đứng khóc vì nhớ người yêu, có một người giận dỗi mà mắng chửi cả trời cao: "Ông trời ơi!!! Thật sự ông không biết rằng tôi yêu anh ấy sao? Ông không nhận ra sao? Nỡ lòng nào ông lại chia cách chúng tôi!!!" Nhật An ôm mặt khóc lóc thảm thiết, khụy gối xuống đất ngước mắt nhìn trời cao mà than thở, "hai tôi yêu nhau thật lòng mà ông nỡ lòng nào bắt chúng tôi rời xa nhau? Ông không thấy tội lỗi, không thấy quá đáng sao?"
Không biết người đứng phía kia đường là ai mà cũng run rẩy theo từng câu mắng chửi, chiếc ô rơi từ khi nào không hay, thật sự chia tay không đau đớn, thấy người mình yêu đang tuyệt vọng mới đau thấu tâm can. Duy Dũng chỉ biết nhìn Nhật An từ phía sau, giá như cậu có thể tiến đến ôm lấy Nhật An vào lòng ngay lúc này thì có lẽ sẽ xoa dịu phần nào tổn thương của hai người.
Nhật An bước vào phòng, người ướt nhèm nói với thằng cháu trai rằng: "Ông muốn đi biển."
"Sao lại muốn đi biển? Sao để ướt nhèm thế kia?" Thằng cháu ngơ ngác hỏi.
"Không biết nữa, tự dưng hứng thú thôi." Cậu dặn dò, "ba mẹ tao có hỏi thì đừng nói cho họ biết."
– "Ờ, ờ tao biết rồi, đi thay đồ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.