Chương 46: Quá khứ 2
Nấm MP
14/10/2023
Cô nhóc năm tuổi ấy nằm yên trên sàn nhà bụi bẩn, những con vật như nhện, sâu bọ cắn cô không ngừng.
Mộc Liên Hoa thuận lợi chạy về cô nhi viện, vì quá sợ hãi nên cô chạy vào trong chăn vừa thút thít vừa run rẩy, sau đó lại ngủ đi lúc nào không hay. Đến sáng sớm hôm sau, các sơ liền thắc mắc rằng cô nhóc ồn ào mọi hôm đang ở đâu.
"Lo gì? Theo con nghĩ chắc nó lại lén ra ngoài rồi!"
"Không đúng đâu Thiên Luân, bình thường nó có trốn hay không thì từ sáng sớm đã luôn ồn ào chạy đến phụ bọn ta dọn dẹp sân vườn rồi. Thế mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy con bé"
Các sơ lo lắng mà nhìn về phía cổng lớn, họ cũng mong những lời Thiên Luân nói là thật, nhưng Dạ Nguyệt lại lên tiếng khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng.
"Liên Hoa, sao em run quá vậy?"
"H-hả? Em...em..."
Nam Phong thấy vậy cũng đến gần Liên Hoa mà tra hỏi.
"Em có biết nhóc con ở đâu không?"
"Em không biết...em...em"
Bỗng cô ngồi sụp xuống và khóc lớn.
"A ha... Trường Cửu bị bắt rồi, hôm qua bọn em lên rừng rồi bị mấy chú lạ mặt bắt đi rồi!"
Cả cô nhi viện liền bắt đầu hoang mang và lo sợ, Thiên Luân nghe vậy không nói không rằng bất chấp sự ngăn cản của mọi người mà chạy đi. Cậu biết nơi đó, cậu biết khu rừng đó, Trường Cửu đã từng cùng cậu lên đó một lần. Một bà sơ cũng hớt hải chạy đi gọi cho cảnh sát để đến đó cứu cô bé năm tuổi kia. Nam Phong và Dạ Nguyệt cũng vội vã chạy theo Thiên Luân, họ biết rõ mình chỉ là những đứa nhóc vô dụng. Nhưng ngay thời điểm này, họ không suy nghĩ được gì hết, chỉ biết cắm đầu chạy muốn đến bên nhóc con của mình thật nhanh. Dĩ Dương cũng muốn chạy theo nhưng cậu quá sợ hãi, chỉ dám hét lên trách móc Liên Hoa.
"Tại sao bây giờ chị mới nói?! Chị không sợ chị Trường Cửu sẽ bị bọn chúng giết hả? Chị chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi!"
"Nhưng mà...chị sợ lắm...chị xin lỗi..."
Các sơ đi đến và vỗ về cô, rốt cuộc thì cũng chỉ là một đứa con nít, những việc ấy đã làm cô sợ hãi nên đâu thể trách móc gì được.
...
"Trời đất, sao người con nhỏ này máu không vậy? Giờ làm gì với nó đây đại ca?"
"Coi nó còn thở không?"
Một tên đi đến lật người cô lại và đặt tay lên mũi.
"Còn đại ca"
Bỗng có những giọng nói của trẻ con vang lên.
"Nhóc con!"
"Trường Cửu!"
"Em đâu rồi, lên tiếng đi!"
Đám người ấy nhìn nhau một cái rồi gật đầu, sau đó từng người cầm trên tay những cây gậy to lớn và tiếng đến chổ nhóm Thiên Luân.
"Các người....các người là những kẻ bắt nhóc con đúng không? Thả...thả nhỏ đó ra ngay nếu không...nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Bọn chúng cười nham hiểm khiến Thiên Luân sợ hãi, toàn thân cậu run như cầy sấy. Dạ Nguyệt và Nam Phong cũng hoảng sợ mà khẽ nắm áo Thiên Luân lùi lại. Chỉ có ba đứa nhóc tì thì có thể làm gì được những tên to con và dữ tợn ấy chứ. Ngay lúc ngàn cân treo sợ tóc, cảnh sát đã kịp đi đến và khống chế được bọn chúng. Sau khi tra khảo họ cũng tìm thấy Trường Cửu trong ngôi nhà hoang ấy. Toàn thân cô lạnh ngắt, cơ thể đầy máu, hơi thở yếu ớt.
Thiên Trường Cửu rất nhanh đã được đưa đến bệnh viện, cơ thể cô có rất nhiều vết cắn, vài vết thương còn cho thấy là có độc. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ làm các sơ và nhóm Thiên Luân sợ hãi. Dạ Nguyệt ôm chầm lấy Nam Phong không ngừng khóc lớn. Thiên Luân cũng nắm chặt hai tay, nước mắt rơi không ngừng nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
Cũng phải mấy tháng sau Trường Cửu mới có thể xuất viện. Về đến cô nhi viện cô không ngừng khóc lớn và xin lỗi các sơ.
"Oa... con xin lỗi vì trốn ra ngoài...con xin lỗi vì làm tốn tiền của mọi người....con thật sự xin lỗi..."
Sau chuyện ấy thì các sơ vốn đã thương Trường Cửu, bây giờ lại càng yêu quý cô hơn. Nhưng mấy ai hiểu được cảm giác của Liên Hoa. Rõ ràng cô cũng rất sợ hãi, nhưng từ khi biết chuyện họ chỉ hỏi thăm cô qua loa, khi Trường Cửu trở về các sơ còn chẳng thèm chú ý đến cô. Thiên Trường Cửu đã luôn miệng nói không cần nhưng các sơ, Thiên Luân và cả Nam Phong đều cứ đem cho cô nhiều loại bánh kẹo và đồ chơi. Rõ ràng cô cũng rất sợ mà nhưng tại sao lại không nhận được sự quan tâm ấy. Trong chuyện này toàn bộ lỗi lầm đều do Thiên Trường Cửu nhưng tại sao mọi người cứ vây quanh cô. Lòng đố kỵ trong Liên Hoa cũng từ đó mà dâng lên, còn Thiên Trường Cửu cũng chính vì chuyện đó mà trở nên sợ hãi bóng tối.
Mộc Liên Hoa thuận lợi chạy về cô nhi viện, vì quá sợ hãi nên cô chạy vào trong chăn vừa thút thít vừa run rẩy, sau đó lại ngủ đi lúc nào không hay. Đến sáng sớm hôm sau, các sơ liền thắc mắc rằng cô nhóc ồn ào mọi hôm đang ở đâu.
"Lo gì? Theo con nghĩ chắc nó lại lén ra ngoài rồi!"
"Không đúng đâu Thiên Luân, bình thường nó có trốn hay không thì từ sáng sớm đã luôn ồn ào chạy đến phụ bọn ta dọn dẹp sân vườn rồi. Thế mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy con bé"
Các sơ lo lắng mà nhìn về phía cổng lớn, họ cũng mong những lời Thiên Luân nói là thật, nhưng Dạ Nguyệt lại lên tiếng khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng.
"Liên Hoa, sao em run quá vậy?"
"H-hả? Em...em..."
Nam Phong thấy vậy cũng đến gần Liên Hoa mà tra hỏi.
"Em có biết nhóc con ở đâu không?"
"Em không biết...em...em"
Bỗng cô ngồi sụp xuống và khóc lớn.
"A ha... Trường Cửu bị bắt rồi, hôm qua bọn em lên rừng rồi bị mấy chú lạ mặt bắt đi rồi!"
Cả cô nhi viện liền bắt đầu hoang mang và lo sợ, Thiên Luân nghe vậy không nói không rằng bất chấp sự ngăn cản của mọi người mà chạy đi. Cậu biết nơi đó, cậu biết khu rừng đó, Trường Cửu đã từng cùng cậu lên đó một lần. Một bà sơ cũng hớt hải chạy đi gọi cho cảnh sát để đến đó cứu cô bé năm tuổi kia. Nam Phong và Dạ Nguyệt cũng vội vã chạy theo Thiên Luân, họ biết rõ mình chỉ là những đứa nhóc vô dụng. Nhưng ngay thời điểm này, họ không suy nghĩ được gì hết, chỉ biết cắm đầu chạy muốn đến bên nhóc con của mình thật nhanh. Dĩ Dương cũng muốn chạy theo nhưng cậu quá sợ hãi, chỉ dám hét lên trách móc Liên Hoa.
"Tại sao bây giờ chị mới nói?! Chị không sợ chị Trường Cửu sẽ bị bọn chúng giết hả? Chị chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi!"
"Nhưng mà...chị sợ lắm...chị xin lỗi..."
Các sơ đi đến và vỗ về cô, rốt cuộc thì cũng chỉ là một đứa con nít, những việc ấy đã làm cô sợ hãi nên đâu thể trách móc gì được.
...
"Trời đất, sao người con nhỏ này máu không vậy? Giờ làm gì với nó đây đại ca?"
"Coi nó còn thở không?"
Một tên đi đến lật người cô lại và đặt tay lên mũi.
"Còn đại ca"
Bỗng có những giọng nói của trẻ con vang lên.
"Nhóc con!"
"Trường Cửu!"
"Em đâu rồi, lên tiếng đi!"
Đám người ấy nhìn nhau một cái rồi gật đầu, sau đó từng người cầm trên tay những cây gậy to lớn và tiếng đến chổ nhóm Thiên Luân.
"Các người....các người là những kẻ bắt nhóc con đúng không? Thả...thả nhỏ đó ra ngay nếu không...nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Bọn chúng cười nham hiểm khiến Thiên Luân sợ hãi, toàn thân cậu run như cầy sấy. Dạ Nguyệt và Nam Phong cũng hoảng sợ mà khẽ nắm áo Thiên Luân lùi lại. Chỉ có ba đứa nhóc tì thì có thể làm gì được những tên to con và dữ tợn ấy chứ. Ngay lúc ngàn cân treo sợ tóc, cảnh sát đã kịp đi đến và khống chế được bọn chúng. Sau khi tra khảo họ cũng tìm thấy Trường Cửu trong ngôi nhà hoang ấy. Toàn thân cô lạnh ngắt, cơ thể đầy máu, hơi thở yếu ớt.
Thiên Trường Cửu rất nhanh đã được đưa đến bệnh viện, cơ thể cô có rất nhiều vết cắn, vài vết thương còn cho thấy là có độc. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ làm các sơ và nhóm Thiên Luân sợ hãi. Dạ Nguyệt ôm chầm lấy Nam Phong không ngừng khóc lớn. Thiên Luân cũng nắm chặt hai tay, nước mắt rơi không ngừng nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
Cũng phải mấy tháng sau Trường Cửu mới có thể xuất viện. Về đến cô nhi viện cô không ngừng khóc lớn và xin lỗi các sơ.
"Oa... con xin lỗi vì trốn ra ngoài...con xin lỗi vì làm tốn tiền của mọi người....con thật sự xin lỗi..."
Sau chuyện ấy thì các sơ vốn đã thương Trường Cửu, bây giờ lại càng yêu quý cô hơn. Nhưng mấy ai hiểu được cảm giác của Liên Hoa. Rõ ràng cô cũng rất sợ hãi, nhưng từ khi biết chuyện họ chỉ hỏi thăm cô qua loa, khi Trường Cửu trở về các sơ còn chẳng thèm chú ý đến cô. Thiên Trường Cửu đã luôn miệng nói không cần nhưng các sơ, Thiên Luân và cả Nam Phong đều cứ đem cho cô nhiều loại bánh kẹo và đồ chơi. Rõ ràng cô cũng rất sợ mà nhưng tại sao lại không nhận được sự quan tâm ấy. Trong chuyện này toàn bộ lỗi lầm đều do Thiên Trường Cửu nhưng tại sao mọi người cứ vây quanh cô. Lòng đố kỵ trong Liên Hoa cũng từ đó mà dâng lên, còn Thiên Trường Cửu cũng chính vì chuyện đó mà trở nên sợ hãi bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.