Chương 36
Vân Trụ
21/07/2020
Cô ngồi sụp dưới đất, nước mắt không kìm được cứ ào ạt tuôn trào, tay ôm chặt lấy đầu gối, úp mặt khóc nức nở.
“Anh Đào…” Cô nghe thấy Tưởng Kiều Tây khẽ thở dài.
Một bàn tay duỗi tới, ngón tay thon dài thoảng mùi mực bút máy mang theo hơi lạnh se sẽ nâng mặt cô lên. Cô khóc đến độ tưởng chừng như không thể thở được, cảm giác thấy ngón tay cái của đối phương quệt dưới viền mắt mình lau những giọt nước mắt lăn xuống.
Đột nhiên một cái bóng áp lại gần.
Cô giương rèm lông mi ướt sũng, chớp đôi mắt ngập nước, ngơ ngác.
Tưởng Kiều Tây ở ngay trước mặt cô, gần như vậy, chỉ là một cái chạm khẽ thoáng qua. Cô nhìn thấy hàng lông mi của cậu gần trong gang tấc, nghe thấy tiếng hít thở sâu của cậu.
Giống như đứa bé bị giật mình kinh hãi, đột nhiên thôi quên khóc.
Cô mở to mắt, cuộn tròn người ngồi đó. Ánh nắng bên ngoài rọi qua song cửa sổ, cô nhìn thấy những hạt bụi nhỏ li ti trôi lơ lửng trong không khí xung quanh cô và Tưởng Kiều Tây, chúng chầm chậm di chuyển theo một quỹ đạo mà bóng tối không thể chạm tới.
*
Lâm Anh Đào mặc váy ngủ, xỏ chân vào dép lê, tay chống trên ga giường. Nửa đêm, cô nhận ra mình lại mơ thấy Tưởng Kiều Tây, chuyện này dường như không cách nào kiểm soát được. Cô cúi đầu, lại cắn môi lần thứ bao nhiêu không nhớ rõ, hai gò má nóng bừng.
Cô ngước nhìn ô cửa sổ trước mặt, những phiến lá vạn niên thanh áp mình vào mặt kính đón ánh trăng như đưa đêm Tỉnh Thành trở về đêm của Quần Sơn rất nhiều năm về trước.
Đã nửa đêm mà thợ điện Lâm vẫn còn chưa ngủ. Ông để ti vi ở chế độ tắt âm, ngồi xem bộ phim điện ảnh ‘Trước lúc bình minh’ trên kênh CCTV6. Lâm Anh Đào đi ra, dụi mắt ngồi xuống bên cạnh ông.
(*Trước lúc bình minh – Before Sunrise: một bộ phim lãng mạn của Mỹ ra mắt năm 1995.)
“Sao lại thức rồi?” Thợ điện Lâm hỏi.
Lâm Anh Đào bỗng nghiêng đầu dựa vào lòng ba, áp má lên vai ông.
“Ba,” Lâm Anh Đào nghe thấy mình hỏi: “Trước kia, lúc còn ở Quần Sơn…”
Thợ điện Lâm vòng tay ra sau ôm con gái.
“Có rất nhiều người nói con và Tưởng Kiều Tây là…” Cô giương mắt, ấp úng: “Nói con là ‘bạn gái nhỏ’ của cậu ấy ạ?”
Thợ điện Lâm loáng cái bật cười.
Lâm Anh Đào ngước nhìn ông: “Ba biết thật ạ?”
“Anh Đào,” ba Lâm bất đắc dĩ cười nói: “Con nghe ba nói nè.”
Lâm Anh Đào nhìn ông chăm chú.
“Khi chúng ta còn nhỏ, chúng ta rất nhỏ bé, lỗ tai cũng nhỏ…” Ba dùng tay làm dấu: “Chỉ có thể nghe được những âm thanh rất gần, con sẽ phát hiện đó thường là âm thanh của những người yêu thương chúng ta.”
Lâm Anh Đào mở to mắt.
“Nhưng càng lớn lên, bây giờ điện thoại di động, ti vi, khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển,” ba nói: “Những âm thanh chúng ta có thể nghe được ngày càng nhiều hơn, ngày càng xa hơn và cũng ngày càng trở nên hỗn tạp hơn.”
Ba trầm ngâm: “Con có thất vọng không? Bởi vì phát hiện ra trước kia các chú các dì đã hiểu không đúng về con.”
Lâm Anh Đào lắc đầu.
“Nhưng con không thể nào mãi là trẻ con được.” Cô cụp mắt.
Thợ điện Lâm nhìn cô: “Anh Đào, con hiện tại ——”
Lâm Anh Đào mím môi: “Ba ơi, có người dùng những lời rất khó nghe nói về con.”
Thợ điện Lâm sửng sốt: “Tại sao?”
Lâm Anh Đào lắc đầu: “Con muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng con phát hiện lúc nào con cũng nhớ rất rõ.”
Thợ điện Lâm dịu dàng: “Một người chỉ có thể nói những gì họ hiểu, họ cảm nhận. Con đã làm sai chuyện gì sao?”
Lâm Anh Đào cúi đầu nghĩ ngợi, cô vân vê dải ren viền trên váy ngủ của mình: “Con làm chuyện người khác không thích.” Cô nói.
Thợ điện Lâm hỏi: “Vậy con có hối hận không?”
Lâm Anh Đào ngẩng lên, đôi mắt sáng ngời thoáng ngập ngừng do dự.
Cô lắc đầu.
*
Sáng sớm Phí Lâm Cách sóng vai bên cạnh Sầm Tiểu Mạn đi đến trường. Hắn cảm thấy khá bối rối nhưng vẫn tường thuật lại những gì Tưởng Kiều Tây đã nói với hắn.
‘Trước kia lúc còn ở Quần Sơn, tớ đã theo đuổi cậu ấy.’ Lúc nói những lời này Tưởng Kiều Tây đeo cặp, đứng bên cạnh cửa sau của lớp, cậu dùng một giọng hết đỗi bình thản nhẹ nhàng nói với Phí Lâm Cách. ‘Có một vài chuyện đã xảy ra, thế nên thời điểm cấp hai cô ấy đã đến tìm tớ, có điều hiện tại tớ và cô ấy đã nói rõ mọi việc.’ Tưởng Kiều Tây còn nói thêm, ‘Bây giờ tớ và cô ấy chỉ là bạn học bình thường, sau này cậu đừng nói này nọ cô ấy nữa.’
Cho đến tận lúc này, Phí Lâm Cách tựa hồ vẫn không lý giải được Tưởng Kiều Tây nói như vậy là có ý gì. Có điều thiên tài toán học như Tưởng Kiều Tây, từ nhỏ đến lớn chỉ có làm bài đọc sách. Quen biết ngần ấy năm nhưng Phí Lâm Cách chưa bao giờ nghe thấy cậu nói với hắn một mạch dài như thế.
Có trời mới biết được bộ não của thiên tài chứa đựng thứ kỳ quái gì trong đó.
“Tớ nói này nọ cô ta khi nào…” Phí Lâm Cách lầu bầu: “Tớ có nói gì đâu chứ, đều là người khác nói.”
Sầm Tiểu Mạn trầm mặc, cúi đầu bước đi.
“Cậu đã nói với dì Lương chưa?” Cô ấy hỏi.
“Nói rồi.” Phí Lâm Cách gãi gáy, vẻ thắc mắc khó hiểu: “Dì Lương chỉ ‘ừ’ một tiếng, ngoài ra không có phản ứng gì khác. Không hiểu sao tớ cảm thấy hình như dì ấy đã biết từ lâu rồi.”
Sầm Tiểu Mạn mím môi: “Biết cái gì?”
Phí Lâm Cách ấp úng: “Biết… Tưởng Kiều Tây theo đuổi cô gái kia?” Phí Lâm Cách vẫn không thể tin được: “Tớ không có nghe lầm, là chính miệng Tưởng Kiều Tây nói…”
“Chẳng trách,” Phí Lâm Cách chép miệng: “Trước đây tớ luôn cảm thấy, cô gái kia chạy tới trường của chúng ta tìm Tưởng Kiều Tây, nhưng đâu có làm chuyện gì, không biết vì sao khoảng thời gian đó dì Lương lại cấm tiệt không cho Tưởng Kiều Tây ra ngoài, làm gì cũng không được phép… Tớ còn cảm thấy Tưởng Kiều Tây rất vô tội.”
Lâm Anh Đào ngồi trên xe buýt đến trường, im lặng nghe nhạc trong mp3. Đỗ Thượng ngồi bên cạnh thì kê cặp trên đầu gối bắt đầu chép lấy chép để bài tập về nhà, vất vả lắm mới chép xong, hắn tiện tay tháo một bên tai nghe của Lâm Anh Đào xuống nhét thẳng vào tai mình.
Lâm Anh Đào lật đật bấm qua bài hát đang chơi dang dở.
Bài ‘03 – trời tối rồi’ kia bị cô bấm qua.
Đỗ Thượng nhíu chặt hai hàng lông mày, buồn bực nhìn cô: “… sao mới vừa rồi là giọng nam mà?”
Lâm Anh Đào lấy lại tai nghe: “Không phải giọng nam, tai của cậu bị lãng.”
Đỗ Thượng một mực muốn chộp lấy mp3 của Lâm Anh Đào: “Không đúng, cậu để cho tớ nghe lại bài hát vừa rồi ——”
“Không cho cậu nghe…” Lâm Anh Đào giấu hết hai cái tai nghe: “Ba cậu đã mua cho cậu mp3 mới, sau này cậu tự nghe của mình đi.”
Gương mặt của Đỗ Thượng xịu xuống: “Tớ… tớ không cần bất cứ thứ gì của ông ấy.”
Lâm Anh Đào cũng không nhượng bộ: “Đỗ Thượng, nam nữ khác biệt, sau này cậu không thể nghe mp3 chung với tớ nữa.”
Trong xe một hồi im lặng, giây tiếp theo Thái Phương Nguyên và Dư Tiều ngồi đằng trước quay ngoắt đầu lại. Thái Phương Nguyên cắn bánh trứng, cười khèng khẹc nói với Dư Tiều: “Lâm Anh Đào mà cũng biết nam nữ khác biệt…”
Sáng nay, Tưởng Kiều Tây đi ra khỏi tòa nhà tự học, cậu nghe thấy tiếng đọc bài buổi sáng truyền ra từ những dãy phòng học. Cậu cầm quyển sách bài tập đi lên lầu, tay nắm chặt cây bút máy, siết rồi thả thả rồi siết.
Hoài niệm cái cảm giác ướt mềm như kẹo bông nóng ấm tan chảy thoáng qua lúc trước.
Anh họ gửi tin nhắn, hỏi Tưởng Kiều Tây có nhận được bưu thiếp anh ấy đã gửi từ Ma Cao không.
Bức ảnh đền Mazu đang kẹp trong quyển sách toán của cậu.
(*Đền Mazu, nằm ở phía đông nam của bán đảo Macao, là một trong những ngôi đền cổ nhất ở Macao.)
[ Kiều Tây, em sắp bước vào trận chung kết quốc gia rồi, ] anh họ hỏi trong tin nhắn: [ Em có nói với ba mẹ chưa? ]
Tưởng Kiều Tây trả lời: [ Dạ chưa ]
Anh họ hỏi: [ Em định không cho bọn họ biết sao? ]
Tưởng Kiều Tây: [ Chờ thi xong rồi nói sau. ]
Anh họ: [ Cô bé Tiểu Lâm kia, em làm hòa với cô bé chưa? ]
Tưởng Kiều Tây: [ Cô ấy hết giận rồi. ]
Anh họ: [ Cô bé còn thích em không? ]
Tưởng Kiều Tây: [ Em không có hỏi. ]
Anh họ thắc mắc: [ Sao không hỏi? ]
Tưởng Kiều Tây đáp: [ Hỏi thì thế nào đây. ]
Anh họ thở dài: [ Em mới ở độ tuổi này, sao lúc nào cũng bi quan như vậy. ]
Anh họ: [ Kiều Tây, đã mấy năm rồi em không đến Hồng Kông. Ba mẹ em cũng không cho em ra nước ngoài du lịch, em có muốn đi đâu không? Trong nước cũng được, ngoài nước cũng tốt, đợi thi xong anh tài trợ cho em đi. ]
Tưởng Kiều Tây đáp: [ Được. ]
Anh họ: [ Gần đến đích rồi, em phải cố lên. ]
Thời gian nghỉ giữa giờ, Lâm Anh Đào xoay ra sau tìm Dư Tiều tán gẫu. Trên tờ báo thể thao Dư Tiều xem hôm nay, hình ảnh của Diêu Minh phủ kín trang nhất, tiền đạo hai mươi sáu tuổi đến từ Thượng Hải Trung Quốc, vua ghi điểm của đội bóng Houston Rockets Hoa Kỳ.
(*Diêu Minh – Yao Ming từng có sự nghiệp bóng rổ lẫy lừng ở cấp độ quốc tế lẫn NBA, là niềm tự hào của bóng rổ Châu Á trong hơn một thập kỷ.)
Thái Phương Nguyên cùng một đám nam sinh nháo nhào bu quanh đánh cược với Dư Tiều. Lâm Anh Đào nghe một hồi lâu mới hiểu, thì ra tháng tám năm nay, Lỗ Năng Sơn Đông đã giành được chức vô địch Super League, mấy ngày nữa là bước vào trận chung kết Cúp FA, mọi người đang cá liệu Lỗ Năng Sơn Đông có thể lấy được ‘song quan vương’ một lần nữa hay không.
Dư Tiều nói năm nay hắn vẫn tiếp tục cược Lỗ Năng không thể giành chiến thắng: “Chút chuyện nhỏ nhặt này có là gì!”
Thái Phương Nguyên ngồi tán dóc chuyện xa xưa với mấy nam sinh bên cạnh, nói thời điểm học tiểu học, năm 1999 có thể nói là một năm xui tận mạng trong cuộc đời Dư Tiều: “Tổng cộng mấy lần cá cược, lần nào cậu ấy cũng thua.”
Lâm Anh Đào tuồng như đang lắng nghe bọn họ nói chuyện, nhưng ánh mắt lại len lén xuyên qua đám đông dòm ra sau.
Tưởng Kiều Tây ngồi ở bàn cuối cùng đang cúi đầu nhắn tin, cậu bất ngờ ngước lên nhìn về phía Lâm Anh Đào.
Cách xa xa, cậu nhìn cô, mỉm cười.
Lâm Anh Đào cũng vô thức cong khóe môi, nhưng ngay sau đó lập tức vờ như không có gì xảy ra. Cô không muốn bị phát hiện vẻ phớn phở đang hiện đầy trên khuôn mặt chỉ vì được người ta thoáng nhìn.
Hơn mười giờ tối, Tưởng Kiều Tây nhắn tin cho Lâm Anh Đào, cậu nói cậu đang ở nhà, không thể gọi điện thoại được.
[Cậu đang làm gì vậy?]
Lâm Anh Đào trả lời:
[Tớ đang xếp lại mấy tấm ảnh chụp ở công trường Quần Sơn lúc trước.]
Tưởng Kiều Tây nói:
[Tớ còn giữ mấy tấm, cậu có muốn xem không?]
Lâm Anh Đào đóng quyển album của ba Lâm lại. Cô nằm bò trên giường, đá rớt đôi dép dưới chân, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Chưa đầy một giây sau, Tưởng Kiều Tây đã gửi ảnh sang, gửi liên tiếp mười hai tấm.
Hầu hết là ảnh chụp phong cảnh, là công trường Quần Sơn của rất nhiều năm về trước lúc còn chưa bị phá bỏ, trước khi Tưởng Kiều Tây chuyển đi. Giữa những bức ảnh đó, Lâm Anh Đào nhìn thấy một cô gái nhỏ, cô bé trông chỉ chừng mười tuổi, mặc váy hoa, hướng về phía ống kính cười vô tư lự, cười đến độ đôi mắt nhắm tít lại chỉ còn là một đường kẻ.
Cô đứng giữa những người bạn nhỏ của mình, tóc tết hai bím đuôi ngựa cài nơ đỏ, trên cổ là sợi dây đỏ, một viên hổ phách hình quả anh đào nho nhỏ, là thời thơ ấu đẹp đẽ rực rỡ như ánh mặt trời.
Lâm Anh Đào ngắm nhìn một lúc, tốc độ bấm phím chậm lại.
[Khi đó, tớ và Thái Phương Nguyên, Đỗ Thượng cao xấp xỉ nhau.]
Tưởng Kiều Tây đáp:
[Bây giờ cậu đã cao hơn rất nhiều.]
Lâm Anh Đào:
[Nam sinh các cậu càng cao nhanh hơn, trước kia tớ nghĩ Dư Tiều cao như vậy, trưởng thành sẽ không cao nữa, nhất định sẽ thấp hơn tớ.]
Lâm Anh Đào tưởng Tưởng Kiều Tây sẽ nhanh chóng trả lời, giống như cô mong đợi tin nhắn của cậu.
Nhưng cô đợi một phút, hai phút… hơn mười phút trôi qua, vẫn không thấy điện thoại báo có tin nhắn đến.
Nụ cười biết bao vất vả hiện trên gương mặt, dần tắt lụi.
Tin nhắn mới đến từ Tưởng Kiều Tây:
[Vừa rồi có người vào. Cậu ngủ rồi à, Anh Đào.]
[Là ba mẹ cậu hả?]
[Cậu chưa ngủ sao?]
[Tưởng Kiều Tây, đột nhiên tớ nhớ tới, lúc trước cậu nói cậu muốn đi Mỹ.]
[Ừ.]
[Bây giờ cậu vẫn còn muốn đi sao? ]
[Đây không phải là chuyện muốn hay không.]
[Từ hồi nhỏ cậu đã thích nói như vậy.]
[Nói thế nào cơ? ]
[Hồi đó tớ hỏi cậu, Hồng Kông có vui không. Cậu nói, đây không phải là chuyện vui hay không. ]
Tưởng Kiều Tây trả lời:
[Tớ không nhớ.]
Lâm Anh Đào nói:
[Tớ nhớ rất rõ.]
Tưởng Kiều Tây đáp:
[Tớ thật may mắn.]
Sáng sớm, Lâm Anh Đào ngồi trên xe buýt đến trường. Thái Phương Nguyên ngồi bên cạnh, ngáp ngắn ngáp dài chơi rắn săn mồi trong điện thoại di động.
Dư Tiều bước lên xe, nhìn thấy hắn ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải hôm nay là ngày trực nhật của cậu hả, sao cậu không đi sớm?”
Thái Phương Nguyên thản nhiên: “Ờ, Tưởng Kiều Tây làm thay tớ.”
Lâm Anh Đào đang ngồi im bên cạnh, bỗng quay ngoắt đầu qua nhìn hắn.
“Gì chứ, không được sao?” Thái Phương Nguyên cũng nghiêng đầu liếc cô một cái.
Lâm Anh Đào nhíu mày: “Ngày trực của cậu, sao cậu không tự mình làm?”
“Tớ nói với cậu ấy tớ không dậy sớm nổi, lần này cậu ấy giúp tớ, lần sau tớ làm bù lại cho cậu ấy, có gì đâu.” Thái Phương Nguyên nói ngang phè.
Lâm Anh Đào xoay lại uống sữa.
“Cậu không vui hả?” Thái Phương Nguyên kiếm chuyện.
Lâm Anh Đào nhả ống hút ra: “Trước kia suốt ngày nói, Tưởng Kiều Tây đến Tỉnh Thành liền thay đổi làm ra vẻ không biết tớ. Không biết cậu mà còn làm trực nhật thay cậu sao?”
Thái Phương Nguyên nghe thấy giọng điệu này của cô, xì cười.
“Người này ấy,” Thái Phương Nguyên để điện thoại trên tay xuống, ngẫm nghĩ một lúc: “Tớ cảm thấy không phải lần nào đến Tỉnh Thành cậu ấy cũng thay đổi.”
“Cậu ấy là…” Thái Phương Nguyên đang nói thì nhìn thấy đôi mắt to tròn kia của Lâm Anh Đào đang dòm mình chằm chằm, hắn dừng lại một lúc, sau đó xua tay: “E hèm, tớ không nói với cậu!”
“Anh Đào…” Cô nghe thấy Tưởng Kiều Tây khẽ thở dài.
Một bàn tay duỗi tới, ngón tay thon dài thoảng mùi mực bút máy mang theo hơi lạnh se sẽ nâng mặt cô lên. Cô khóc đến độ tưởng chừng như không thể thở được, cảm giác thấy ngón tay cái của đối phương quệt dưới viền mắt mình lau những giọt nước mắt lăn xuống.
Đột nhiên một cái bóng áp lại gần.
Cô giương rèm lông mi ướt sũng, chớp đôi mắt ngập nước, ngơ ngác.
Tưởng Kiều Tây ở ngay trước mặt cô, gần như vậy, chỉ là một cái chạm khẽ thoáng qua. Cô nhìn thấy hàng lông mi của cậu gần trong gang tấc, nghe thấy tiếng hít thở sâu của cậu.
Giống như đứa bé bị giật mình kinh hãi, đột nhiên thôi quên khóc.
Cô mở to mắt, cuộn tròn người ngồi đó. Ánh nắng bên ngoài rọi qua song cửa sổ, cô nhìn thấy những hạt bụi nhỏ li ti trôi lơ lửng trong không khí xung quanh cô và Tưởng Kiều Tây, chúng chầm chậm di chuyển theo một quỹ đạo mà bóng tối không thể chạm tới.
*
Lâm Anh Đào mặc váy ngủ, xỏ chân vào dép lê, tay chống trên ga giường. Nửa đêm, cô nhận ra mình lại mơ thấy Tưởng Kiều Tây, chuyện này dường như không cách nào kiểm soát được. Cô cúi đầu, lại cắn môi lần thứ bao nhiêu không nhớ rõ, hai gò má nóng bừng.
Cô ngước nhìn ô cửa sổ trước mặt, những phiến lá vạn niên thanh áp mình vào mặt kính đón ánh trăng như đưa đêm Tỉnh Thành trở về đêm của Quần Sơn rất nhiều năm về trước.
Đã nửa đêm mà thợ điện Lâm vẫn còn chưa ngủ. Ông để ti vi ở chế độ tắt âm, ngồi xem bộ phim điện ảnh ‘Trước lúc bình minh’ trên kênh CCTV6. Lâm Anh Đào đi ra, dụi mắt ngồi xuống bên cạnh ông.
(*Trước lúc bình minh – Before Sunrise: một bộ phim lãng mạn của Mỹ ra mắt năm 1995.)
“Sao lại thức rồi?” Thợ điện Lâm hỏi.
Lâm Anh Đào bỗng nghiêng đầu dựa vào lòng ba, áp má lên vai ông.
“Ba,” Lâm Anh Đào nghe thấy mình hỏi: “Trước kia, lúc còn ở Quần Sơn…”
Thợ điện Lâm vòng tay ra sau ôm con gái.
“Có rất nhiều người nói con và Tưởng Kiều Tây là…” Cô giương mắt, ấp úng: “Nói con là ‘bạn gái nhỏ’ của cậu ấy ạ?”
Thợ điện Lâm loáng cái bật cười.
Lâm Anh Đào ngước nhìn ông: “Ba biết thật ạ?”
“Anh Đào,” ba Lâm bất đắc dĩ cười nói: “Con nghe ba nói nè.”
Lâm Anh Đào nhìn ông chăm chú.
“Khi chúng ta còn nhỏ, chúng ta rất nhỏ bé, lỗ tai cũng nhỏ…” Ba dùng tay làm dấu: “Chỉ có thể nghe được những âm thanh rất gần, con sẽ phát hiện đó thường là âm thanh của những người yêu thương chúng ta.”
Lâm Anh Đào mở to mắt.
“Nhưng càng lớn lên, bây giờ điện thoại di động, ti vi, khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển,” ba nói: “Những âm thanh chúng ta có thể nghe được ngày càng nhiều hơn, ngày càng xa hơn và cũng ngày càng trở nên hỗn tạp hơn.”
Ba trầm ngâm: “Con có thất vọng không? Bởi vì phát hiện ra trước kia các chú các dì đã hiểu không đúng về con.”
Lâm Anh Đào lắc đầu.
“Nhưng con không thể nào mãi là trẻ con được.” Cô cụp mắt.
Thợ điện Lâm nhìn cô: “Anh Đào, con hiện tại ——”
Lâm Anh Đào mím môi: “Ba ơi, có người dùng những lời rất khó nghe nói về con.”
Thợ điện Lâm sửng sốt: “Tại sao?”
Lâm Anh Đào lắc đầu: “Con muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng con phát hiện lúc nào con cũng nhớ rất rõ.”
Thợ điện Lâm dịu dàng: “Một người chỉ có thể nói những gì họ hiểu, họ cảm nhận. Con đã làm sai chuyện gì sao?”
Lâm Anh Đào cúi đầu nghĩ ngợi, cô vân vê dải ren viền trên váy ngủ của mình: “Con làm chuyện người khác không thích.” Cô nói.
Thợ điện Lâm hỏi: “Vậy con có hối hận không?”
Lâm Anh Đào ngẩng lên, đôi mắt sáng ngời thoáng ngập ngừng do dự.
Cô lắc đầu.
*
Sáng sớm Phí Lâm Cách sóng vai bên cạnh Sầm Tiểu Mạn đi đến trường. Hắn cảm thấy khá bối rối nhưng vẫn tường thuật lại những gì Tưởng Kiều Tây đã nói với hắn.
‘Trước kia lúc còn ở Quần Sơn, tớ đã theo đuổi cậu ấy.’ Lúc nói những lời này Tưởng Kiều Tây đeo cặp, đứng bên cạnh cửa sau của lớp, cậu dùng một giọng hết đỗi bình thản nhẹ nhàng nói với Phí Lâm Cách. ‘Có một vài chuyện đã xảy ra, thế nên thời điểm cấp hai cô ấy đã đến tìm tớ, có điều hiện tại tớ và cô ấy đã nói rõ mọi việc.’ Tưởng Kiều Tây còn nói thêm, ‘Bây giờ tớ và cô ấy chỉ là bạn học bình thường, sau này cậu đừng nói này nọ cô ấy nữa.’
Cho đến tận lúc này, Phí Lâm Cách tựa hồ vẫn không lý giải được Tưởng Kiều Tây nói như vậy là có ý gì. Có điều thiên tài toán học như Tưởng Kiều Tây, từ nhỏ đến lớn chỉ có làm bài đọc sách. Quen biết ngần ấy năm nhưng Phí Lâm Cách chưa bao giờ nghe thấy cậu nói với hắn một mạch dài như thế.
Có trời mới biết được bộ não của thiên tài chứa đựng thứ kỳ quái gì trong đó.
“Tớ nói này nọ cô ta khi nào…” Phí Lâm Cách lầu bầu: “Tớ có nói gì đâu chứ, đều là người khác nói.”
Sầm Tiểu Mạn trầm mặc, cúi đầu bước đi.
“Cậu đã nói với dì Lương chưa?” Cô ấy hỏi.
“Nói rồi.” Phí Lâm Cách gãi gáy, vẻ thắc mắc khó hiểu: “Dì Lương chỉ ‘ừ’ một tiếng, ngoài ra không có phản ứng gì khác. Không hiểu sao tớ cảm thấy hình như dì ấy đã biết từ lâu rồi.”
Sầm Tiểu Mạn mím môi: “Biết cái gì?”
Phí Lâm Cách ấp úng: “Biết… Tưởng Kiều Tây theo đuổi cô gái kia?” Phí Lâm Cách vẫn không thể tin được: “Tớ không có nghe lầm, là chính miệng Tưởng Kiều Tây nói…”
“Chẳng trách,” Phí Lâm Cách chép miệng: “Trước đây tớ luôn cảm thấy, cô gái kia chạy tới trường của chúng ta tìm Tưởng Kiều Tây, nhưng đâu có làm chuyện gì, không biết vì sao khoảng thời gian đó dì Lương lại cấm tiệt không cho Tưởng Kiều Tây ra ngoài, làm gì cũng không được phép… Tớ còn cảm thấy Tưởng Kiều Tây rất vô tội.”
Lâm Anh Đào ngồi trên xe buýt đến trường, im lặng nghe nhạc trong mp3. Đỗ Thượng ngồi bên cạnh thì kê cặp trên đầu gối bắt đầu chép lấy chép để bài tập về nhà, vất vả lắm mới chép xong, hắn tiện tay tháo một bên tai nghe của Lâm Anh Đào xuống nhét thẳng vào tai mình.
Lâm Anh Đào lật đật bấm qua bài hát đang chơi dang dở.
Bài ‘03 – trời tối rồi’ kia bị cô bấm qua.
Đỗ Thượng nhíu chặt hai hàng lông mày, buồn bực nhìn cô: “… sao mới vừa rồi là giọng nam mà?”
Lâm Anh Đào lấy lại tai nghe: “Không phải giọng nam, tai của cậu bị lãng.”
Đỗ Thượng một mực muốn chộp lấy mp3 của Lâm Anh Đào: “Không đúng, cậu để cho tớ nghe lại bài hát vừa rồi ——”
“Không cho cậu nghe…” Lâm Anh Đào giấu hết hai cái tai nghe: “Ba cậu đã mua cho cậu mp3 mới, sau này cậu tự nghe của mình đi.”
Gương mặt của Đỗ Thượng xịu xuống: “Tớ… tớ không cần bất cứ thứ gì của ông ấy.”
Lâm Anh Đào cũng không nhượng bộ: “Đỗ Thượng, nam nữ khác biệt, sau này cậu không thể nghe mp3 chung với tớ nữa.”
Trong xe một hồi im lặng, giây tiếp theo Thái Phương Nguyên và Dư Tiều ngồi đằng trước quay ngoắt đầu lại. Thái Phương Nguyên cắn bánh trứng, cười khèng khẹc nói với Dư Tiều: “Lâm Anh Đào mà cũng biết nam nữ khác biệt…”
Sáng nay, Tưởng Kiều Tây đi ra khỏi tòa nhà tự học, cậu nghe thấy tiếng đọc bài buổi sáng truyền ra từ những dãy phòng học. Cậu cầm quyển sách bài tập đi lên lầu, tay nắm chặt cây bút máy, siết rồi thả thả rồi siết.
Hoài niệm cái cảm giác ướt mềm như kẹo bông nóng ấm tan chảy thoáng qua lúc trước.
Anh họ gửi tin nhắn, hỏi Tưởng Kiều Tây có nhận được bưu thiếp anh ấy đã gửi từ Ma Cao không.
Bức ảnh đền Mazu đang kẹp trong quyển sách toán của cậu.
(*Đền Mazu, nằm ở phía đông nam của bán đảo Macao, là một trong những ngôi đền cổ nhất ở Macao.)
[ Kiều Tây, em sắp bước vào trận chung kết quốc gia rồi, ] anh họ hỏi trong tin nhắn: [ Em có nói với ba mẹ chưa? ]
Tưởng Kiều Tây trả lời: [ Dạ chưa ]
Anh họ hỏi: [ Em định không cho bọn họ biết sao? ]
Tưởng Kiều Tây: [ Chờ thi xong rồi nói sau. ]
Anh họ: [ Cô bé Tiểu Lâm kia, em làm hòa với cô bé chưa? ]
Tưởng Kiều Tây: [ Cô ấy hết giận rồi. ]
Anh họ: [ Cô bé còn thích em không? ]
Tưởng Kiều Tây: [ Em không có hỏi. ]
Anh họ thắc mắc: [ Sao không hỏi? ]
Tưởng Kiều Tây đáp: [ Hỏi thì thế nào đây. ]
Anh họ thở dài: [ Em mới ở độ tuổi này, sao lúc nào cũng bi quan như vậy. ]
Anh họ: [ Kiều Tây, đã mấy năm rồi em không đến Hồng Kông. Ba mẹ em cũng không cho em ra nước ngoài du lịch, em có muốn đi đâu không? Trong nước cũng được, ngoài nước cũng tốt, đợi thi xong anh tài trợ cho em đi. ]
Tưởng Kiều Tây đáp: [ Được. ]
Anh họ: [ Gần đến đích rồi, em phải cố lên. ]
Thời gian nghỉ giữa giờ, Lâm Anh Đào xoay ra sau tìm Dư Tiều tán gẫu. Trên tờ báo thể thao Dư Tiều xem hôm nay, hình ảnh của Diêu Minh phủ kín trang nhất, tiền đạo hai mươi sáu tuổi đến từ Thượng Hải Trung Quốc, vua ghi điểm của đội bóng Houston Rockets Hoa Kỳ.
(*Diêu Minh – Yao Ming từng có sự nghiệp bóng rổ lẫy lừng ở cấp độ quốc tế lẫn NBA, là niềm tự hào của bóng rổ Châu Á trong hơn một thập kỷ.)
Thái Phương Nguyên cùng một đám nam sinh nháo nhào bu quanh đánh cược với Dư Tiều. Lâm Anh Đào nghe một hồi lâu mới hiểu, thì ra tháng tám năm nay, Lỗ Năng Sơn Đông đã giành được chức vô địch Super League, mấy ngày nữa là bước vào trận chung kết Cúp FA, mọi người đang cá liệu Lỗ Năng Sơn Đông có thể lấy được ‘song quan vương’ một lần nữa hay không.
Dư Tiều nói năm nay hắn vẫn tiếp tục cược Lỗ Năng không thể giành chiến thắng: “Chút chuyện nhỏ nhặt này có là gì!”
Thái Phương Nguyên ngồi tán dóc chuyện xa xưa với mấy nam sinh bên cạnh, nói thời điểm học tiểu học, năm 1999 có thể nói là một năm xui tận mạng trong cuộc đời Dư Tiều: “Tổng cộng mấy lần cá cược, lần nào cậu ấy cũng thua.”
Lâm Anh Đào tuồng như đang lắng nghe bọn họ nói chuyện, nhưng ánh mắt lại len lén xuyên qua đám đông dòm ra sau.
Tưởng Kiều Tây ngồi ở bàn cuối cùng đang cúi đầu nhắn tin, cậu bất ngờ ngước lên nhìn về phía Lâm Anh Đào.
Cách xa xa, cậu nhìn cô, mỉm cười.
Lâm Anh Đào cũng vô thức cong khóe môi, nhưng ngay sau đó lập tức vờ như không có gì xảy ra. Cô không muốn bị phát hiện vẻ phớn phở đang hiện đầy trên khuôn mặt chỉ vì được người ta thoáng nhìn.
Hơn mười giờ tối, Tưởng Kiều Tây nhắn tin cho Lâm Anh Đào, cậu nói cậu đang ở nhà, không thể gọi điện thoại được.
[Cậu đang làm gì vậy?]
Lâm Anh Đào trả lời:
[Tớ đang xếp lại mấy tấm ảnh chụp ở công trường Quần Sơn lúc trước.]
Tưởng Kiều Tây nói:
[Tớ còn giữ mấy tấm, cậu có muốn xem không?]
Lâm Anh Đào đóng quyển album của ba Lâm lại. Cô nằm bò trên giường, đá rớt đôi dép dưới chân, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Chưa đầy một giây sau, Tưởng Kiều Tây đã gửi ảnh sang, gửi liên tiếp mười hai tấm.
Hầu hết là ảnh chụp phong cảnh, là công trường Quần Sơn của rất nhiều năm về trước lúc còn chưa bị phá bỏ, trước khi Tưởng Kiều Tây chuyển đi. Giữa những bức ảnh đó, Lâm Anh Đào nhìn thấy một cô gái nhỏ, cô bé trông chỉ chừng mười tuổi, mặc váy hoa, hướng về phía ống kính cười vô tư lự, cười đến độ đôi mắt nhắm tít lại chỉ còn là một đường kẻ.
Cô đứng giữa những người bạn nhỏ của mình, tóc tết hai bím đuôi ngựa cài nơ đỏ, trên cổ là sợi dây đỏ, một viên hổ phách hình quả anh đào nho nhỏ, là thời thơ ấu đẹp đẽ rực rỡ như ánh mặt trời.
Lâm Anh Đào ngắm nhìn một lúc, tốc độ bấm phím chậm lại.
[Khi đó, tớ và Thái Phương Nguyên, Đỗ Thượng cao xấp xỉ nhau.]
Tưởng Kiều Tây đáp:
[Bây giờ cậu đã cao hơn rất nhiều.]
Lâm Anh Đào:
[Nam sinh các cậu càng cao nhanh hơn, trước kia tớ nghĩ Dư Tiều cao như vậy, trưởng thành sẽ không cao nữa, nhất định sẽ thấp hơn tớ.]
Lâm Anh Đào tưởng Tưởng Kiều Tây sẽ nhanh chóng trả lời, giống như cô mong đợi tin nhắn của cậu.
Nhưng cô đợi một phút, hai phút… hơn mười phút trôi qua, vẫn không thấy điện thoại báo có tin nhắn đến.
Nụ cười biết bao vất vả hiện trên gương mặt, dần tắt lụi.
Tin nhắn mới đến từ Tưởng Kiều Tây:
[Vừa rồi có người vào. Cậu ngủ rồi à, Anh Đào.]
[Là ba mẹ cậu hả?]
[Cậu chưa ngủ sao?]
[Tưởng Kiều Tây, đột nhiên tớ nhớ tới, lúc trước cậu nói cậu muốn đi Mỹ.]
[Ừ.]
[Bây giờ cậu vẫn còn muốn đi sao? ]
[Đây không phải là chuyện muốn hay không.]
[Từ hồi nhỏ cậu đã thích nói như vậy.]
[Nói thế nào cơ? ]
[Hồi đó tớ hỏi cậu, Hồng Kông có vui không. Cậu nói, đây không phải là chuyện vui hay không. ]
Tưởng Kiều Tây trả lời:
[Tớ không nhớ.]
Lâm Anh Đào nói:
[Tớ nhớ rất rõ.]
Tưởng Kiều Tây đáp:
[Tớ thật may mắn.]
Sáng sớm, Lâm Anh Đào ngồi trên xe buýt đến trường. Thái Phương Nguyên ngồi bên cạnh, ngáp ngắn ngáp dài chơi rắn săn mồi trong điện thoại di động.
Dư Tiều bước lên xe, nhìn thấy hắn ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải hôm nay là ngày trực nhật của cậu hả, sao cậu không đi sớm?”
Thái Phương Nguyên thản nhiên: “Ờ, Tưởng Kiều Tây làm thay tớ.”
Lâm Anh Đào đang ngồi im bên cạnh, bỗng quay ngoắt đầu qua nhìn hắn.
“Gì chứ, không được sao?” Thái Phương Nguyên cũng nghiêng đầu liếc cô một cái.
Lâm Anh Đào nhíu mày: “Ngày trực của cậu, sao cậu không tự mình làm?”
“Tớ nói với cậu ấy tớ không dậy sớm nổi, lần này cậu ấy giúp tớ, lần sau tớ làm bù lại cho cậu ấy, có gì đâu.” Thái Phương Nguyên nói ngang phè.
Lâm Anh Đào xoay lại uống sữa.
“Cậu không vui hả?” Thái Phương Nguyên kiếm chuyện.
Lâm Anh Đào nhả ống hút ra: “Trước kia suốt ngày nói, Tưởng Kiều Tây đến Tỉnh Thành liền thay đổi làm ra vẻ không biết tớ. Không biết cậu mà còn làm trực nhật thay cậu sao?”
Thái Phương Nguyên nghe thấy giọng điệu này của cô, xì cười.
“Người này ấy,” Thái Phương Nguyên để điện thoại trên tay xuống, ngẫm nghĩ một lúc: “Tớ cảm thấy không phải lần nào đến Tỉnh Thành cậu ấy cũng thay đổi.”
“Cậu ấy là…” Thái Phương Nguyên đang nói thì nhìn thấy đôi mắt to tròn kia của Lâm Anh Đào đang dòm mình chằm chằm, hắn dừng lại một lúc, sau đó xua tay: “E hèm, tớ không nói với cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.