Chương 40
Vân Trụ
21/07/2020
Lâm Anh Đào để lại một câu: “Tớ đi lấy nước cho cậu uống…” rồi hấp tấp bước ra cửa. Tưởng Kiều Tây cúi đầu vuốt ve con mèo nhỏ trong lòng, con mèo này đã từng gặp cậu. Lần đầu tiên vừa nhìn thấy cậu liền khẽ giọng kêu ‘meo meo’, khiến người ta không nỡ bỏ mặc.
Phòng ngủ của Lâm Anh Đào quả thật gọn gàng ngăn nắp hơn lúc nhỏ rất nhiều. Tưởng Kiều Tây ngước lên, đập vào mắt là bức tường trắng tinh tươm đơn giản, không có giấy dán tường cũng không có áp phích ngôi sao và nhân vật phim hoạt hình dán ngang dọc như hồi còn bé ở Quần Sơn.
Giường của Lâm Anh Đào cũng không lớn, chăn được xếp thành một khối vuông vức căng phồng. Bàn tay của Tưởng Kiều Tây không mấy dễ chịu, cậu thả cho con mèo nhỏ nhảy xuống đất.
Đằng sau là bàn học. Ngoài đèn bàn, dăm ba chiếc hộp linh tinh là mấy chồng sách nằm ngổn ngang lộn xộn. Đầu óc Tưởng Kiều Tây quay cuồng hỗn loạn, đặc quánh, dường như có tiếng rít chát chúa cùng tiếng khóc hơi tàn lực kiệt nằm lẩn khuất đâu đó sẵn sàng bật ra bất cứ lúc nào. Cậu nhìn thấy một quyển sổ da dày nằm trên bàn, mặt ngoài là đám thỏ trắng đang gặm cỏ chơi đùa cùng con voi tai bự, dường như trước kia cậu đã từng nhìn thấy. Một cây bút kẹp ở giữa, Tưởng Kiều Tây dùng bàn tay đang quấn kín băng gạc của mình giở quyển sổ ra.
‘Mình sẽ không bao giờ nghĩ tới Tưởng Kiều Tây nữa!’
Một dòng chữ bất ngờ hiện ra trước mắt cậu.
‘Ngày 1 tháng 11 năm 2006. Tưởng Kiều Tây, cậu ấy hôn mình.’
Tưởng Kiều Tây loáng cái đóng phập quyển sổ lại. Lúc này, cánh cửa sau lưng bật mở, Lâm Anh Đào ôm hai lon coca màu đỏ đi vào. Mùi thơm của nồi lẩu bên ngoài phòng khách theo gió lùa qua khe cửa, còn có thể nghe thấy cả giọng nói trầm thấp của Tưởng Chính: “Sau này tôi đã đi qua bao nhiêu công trường, cũng chưa từng được ăn món bánh bao nhân táo nào ngon như của Quyên Tử làm…”
Lâm Anh Đào kề lưng đóng cửa lại, đôi mắt cong veo, hệt như chú Tưởng khen tay nghề nấu nướng của mẹ cô, cô cũng hãnh diện lây. Cô không nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Tưởng Kiều Tây. Lâm Anh Đào dúi một lon Coca vào tay cậu, sau đó ngồi xuống giường mở nắp lon của mình.
Dòng bọt khí trắng xóa tuôn trào, cô lập tức cúi đầu uống một ngụm, nhìn dáng vẻ cô liếm môi thỏa mãn chẳng khác gì lúc còn nhỏ thích uống nước ngọt có ga.
Chỉ là cô không còn giống như lúc nhỏ, khoa trương tấm tắc trước mặt Tưởng Kiều Tây: ‘Woa! Coca uống ngon gì đâu!’
Tưởng Kiều Tây cúi đầu, im lặng nhìn cô.
Vì sao, cậu không khỏi suy nghĩ, vì sao mỗi lần ‘Tưởng Kiều Tây’ làm tổn thương cô, lại luôn nhận được sự ấm áp từ nơi cô liền ngay sau đó. Một sự hồi đáp đầy vị tha không toan tính.
Đôi mắt của Lâm Anh Đào bỗng bắt gặp ánh mắt Tưởng Kiều Tây đang dòm mình chăm chăm.
“Để tớ mở cho cậu.” Cô nói.
Cô tưởng Tưởng Kiều Tây bị thương ở tay, nên ngay cả nắp coca cũng không mở được.
“Sao trên tường của cậu không dán mấy tranh ảnh kia?” Tưởng Kiều Tây đột nhiên hỏi.
Lâm Kỳ Nhạc cũng ngước đầu nhìn bức tường trắng xóa trước mặt.
“Lúc chuyển nhà bị mấy chú thợ xé rách mất.” Cô vừa nói vừa đưa lại lon coca cho cậu: “Sau đó không có mua cái mới nữa.”
“Sao không mua?” Tưởng Kiều Tây hỏi.
Lâm Kỳ Nhạc dẩu môi: “Học tập quan trọng…” Cô nói tiếp: “Hơn nữa, tớ cũng không đặc biệt yêu thích ngôi sao nào…”
Cô bé con lúc nào cũng léo nhéo sau lưng cậu nói làm bài đau đầu, lúc nào cũng mếu máo đòi copy bài tập của cậu, đã trở thành học sinh giỏi thi đậu vào trường chuyên Thực Nghiệm. Rốt cuộc Lâm Kỳ Nhạc đã gặp phải những chuyện gì, những thay đổi đó đã xảy đến như thế nào, đối với Tưởng Kiều Tây mà nói, đây có lẽ là một ẩn số còn khó tính ra được đáp án hơn cả những bí mật về thời trưởng thành của một thiếu nữ.
Mẹ Lâm từ bên ngoài đẩy cửa vào, trên tay cầm một cái bát còn đang nghi ngút khói, trông có vẻ như là thịt và rau vừa mới được trụng trong nước lẩu. Bà bưng tới: “Sao hai đứa còn không mau ăn đi, nguội hết rồi!”
Tưởng Kiều Tây bỗng cúi gằm mặt, ở trước mặt dì Quyên Tử cậu cảm thấy cậu chẳng còn mặt mũi nào nhìn bà.
Lâm Kỳ Nhạc đón lấy cái bát trên tay mẹ, cô nhỏ giọng nói: “Tay của Tưởng Kiều Tây băng lại rồi, hay là để con lấy cho cậu ấy cái muỗng.”
“Được rồi, để mẹ lấy cho.” Mẹ Lâm nói.
“Không cần đâu, dì.” Tưởng Kiều Tây vội ngước lên: “Con không sao.”
Mẹ Lâm đi ra ngoài. Hai người bọn họ ngồi cạnh nhau ăn lẩu.
“Cậu sao vậy?” Lâm Kỳ Nhạc thử dọ hỏi.
Tưởng Kiều Tây cúi đầu cầm bát bằng cái tay bị thương, tay còn lại cầm đũa gắp cá viên, nhưng viên cá cứ trượt khỏi đầu đũa.
“Ba mẹ cậu… lại không vui sao?” Lâm Kỳ Nhạc ấp úng.
“Bọn họ chưa bao giờ vui vẻ.” Tưởng Kiều Tây cất giọng chua xót.
Lâm Kỳ Nhạc mím môi: “Chẳng phải cậu thi tốt lắm sao?”
“Thi tốt thì có ích gì.”
“Cậu nói vậy là sao?”
“Có lẽ đến khi tớ ba mươi, bốn mươi tuổi,” Tưởng Kiều Tây ngước lên, trong mắt cậu loang loáng vệt nước ẩm ướt mà trước giờ rất hiếm khi nhìn thấy. “Bọn họ vẫn sẽ cho rằng tớ khiếm khuyết chỗ này, thiếu hụt chỗ kia, không bao giờ có thể so được một phần vạn với người anh trai đã mất của tớ, Tưởng Mộng Sơ.”
Cậu có một gương mặt vô cùng thu hút, khiến người ta choáng ngợp, khiến ánh mắt người ta cứ vô thức dán chặt vào, đẹp đến không thực.
Lâm Kỳ Nhạc đặt bát đũa xuống, luýnh quýnh nói: “Cậu có muốn đọc truyện tranh không?”
Cô bước vòng qua Tưởng Kiều Tây, ngồi xổm xuống ngăn dưới cùng của kệ sách, tìm thoăn thoắt: “Lần trước Đỗ Thượng mua, mấy cậu ấy đều thích xem.”
Một quyển ‘One piece’ nhăn nhúm cũ nhàu được dúi vào tay Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây đặt bát đũa xuống, thuận tay lật ra. Quyển truyện này, chữ in rất nhỏ, một trang giấy khổ thường cắt ra làm bốn trang truyện. Tưởng Kiều Tây lật lại nhìn lướt qua mặt bìa: Nhà xuất bản thanh thiếu niên Tân Cương.
“Đỗ Thượng và Dư Tiều bọn họ xem đều khóc sụt sùi!” Lâm Kỳ Nhạc phóng đại.
Tưởng Kiều Tây nói: “Vậy sao cậu lại đưa cho tớ xem?”
Lâm Kỳ Nhạc đứng trước mặt cậu, cười ngây thơ như cô bé con năm nào: “Đỗ Thượng nói lúc trong lòng không vui, đọc truyện này, là có thể khóc đến quên hết mọi thứ!”
Tưởng Kiều trầm mặc giây lát.
“Anh Đào,” cậu nuốt khan, cổ họng đắng ngắt, ngước mắt lên: “Có phải cậu đã khóc nhiều lắm, đúng không?”
Lâm Kỳ Nhạc bấu chặt mép quần, bỗng nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Mẹ Lâm từ bên ngoài đẩy cửa ra, thấy hai đứa nhỏ một đứng một ngồi lặng thinh không tiếng động. Bà nhẹ giọng hỏi: “Kiều Tây ơi, con ăn xong chưa?”
Tưởng Chính mặc áo khoác, đi tới trước cửa phòng Lâm Kỳ Nhạc. Ông nhíu mày nhìn qua khe cửa, thấy con gái của Lâm Hải Phong đang đứng, mà con trai ông Tưởng Kiều Tây lại đang ngồi trên ghế của người ta, có một loại khách át chủ.
“Ba về trước.” Ông không đẩy cửa ra mà nói với vào trong, rồi nhét bao thuốc lá vào túi quần: “Con ăn xong thì giúp chú dì dọn dẹp.”
Tưởng Chính xuôi theo bậc thang xuống lầu, châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng. Từ lúc ra khỏi nhà tới giờ, ông không nhận được tin nhắn nào của Lương Hồng Phi. Cưới nhau đã nhiều năm như vậy, khi nào Lương Hồng Phi sẽ ném ra những lời mắng chửi gì, khi nào gọi điện, khi nào nhắn tin, ông rõ mồn một như lòng bàn tay.
Ông không khỏi có dự cảm bất an.
Lúc đi tới tòa nhà 23, trên miệng Tưởng Chính vẫn còn đang ngậm điếu thuốc vừa mới châm. Ông mở cửa lên nhà, cầu thang không có ánh đèn, mũi ngửi thấy một mùi nồng nặc.
Ông quýnh quáng dụi tắt đầu thuốc, chụp lấy tay vịn phóng lên lầu. Tưởng Chính lao vào nhà, ngoái đầu tìm trong bếp. “Tưởng Hồng Phi!” Ông hét to. Bà đang nằm trên sô pha phòng khách, không nhúc nhích.
Mái tóc dài của Lương Hồng Phi rơi lõa xõa trên đầu vai, vạt trước chiếc áo len ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đầy nếp nhăn khép chặt. Tưởng Chính cảm thấy trời đất như ngả nghiêng quay cuồng, ông xốc hai cánh tay bà, dùng hết sức bình sinh kéo bà ra khỏi phòng khách, ra khỏi cửa, lần theo cầu thang từ tầng bốn kéo xuống tầng ba.
“Lương Hồng Phi…” Ông lẩm bẩm như người mất trí: “Tiểu Phi… Tiểu Phi!”
*
Mọi người trong trường đều nghe nói.
Tưởng Kiều Tây đoạt giải Olympic quốc gia, được tiến cử thẳng vào Thanh Hoa, là một trong sáu người sẽ đại diện cho Trung Quốc tham gia cuộc thi Olympic Toán quốc tế. Toàn trường trung học Thực nghiệm chỉ có một nhân vật như vậy, với thiên phú của cậu, cậu thậm chí có thể trở thành nhà vô địch thế giới.
‘Nhưng không biết tại sao, cậu không bao giờ muốn đụng vào toán Olympic nữa.’
Đã rất nhiều ngày, cậu không tới trường. Có tin đồn nói trong nhà cậu đã xảy ra chuyện. Cũng có người nói, ban giám hiệu nhà trường và lãnh đạo của phòng giáo dục của tỉnh đều chạy đến nhà cậu, đang thay nhau làm công tác tư tưởng cho Tưởng Kiều Tây.
Thiên tài luôn tùy hứng bốc đồng, ương ngạnh. Trong mắt của người ngoài, bọn họ đạt được những thứ mình muốn quá dễ dàng vì vậy mới xem thường vứt bỏ.
Đến tận giờ nghỉ giải lao Lâm Kỳ Nhạc vẫn còn đang hí hoáy làm bài tập vật lý. Viết xong đáp án câu hỏi cuối cùng, đặt bút xuống rồi, cô mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Cô vặn nắp bình giữ nhiệt đưa lên miệng uống một ngụm, đầu đau như búa bổ, huyệt thái dương cứ nẩy lên từng hồi đau nhói, cô nhủ bụng đợi đến giờ tự học sẽ sửa lại mấy phần trả lời sai.
Tần Dã Vân chạy lên phòng học tìm cô, Lâm Kỳ Nhạc đi cùng cô ấy xuống lầu. Hai người bước dọc qua sân trường, qua bức tượng Khổng Phu Tử đứng sừng sững vững chãi, đi về hướng Tiểu Bạch Lầu.
Tần Dã Vân duỗi ngón tay xoắn bím tóc của mình, nói: “Tớ nghe nói mẹ của Tưởng Kiều Tây bị liệt.”
Gương mặt của Lâm Kỳ Nhạc loáng cái biến sắc: “Gì cơ, cậu đừng có làm cho người ta sợ!”
Tần Dã Vân hạ giọng: “Thật đó, tớ nghe mấy người tới mua đồ ở nhà tớ nói.”
Lâm Kỳ Nhạc nghe thấy trong lòng dâng lên một nỗi hoảng hốt, cô và Tần Dã Vân đi vào siêu thị của trường. Tần Dã Vân đứng ở chiếc kệ bên ngoài cửa kính săm soi mấy quyển tạp chí ‘Cool Music’ và ‘Tân Lôi Story 100’. Một chút tiền tiêu vặt của Tần Dã Vân đều ngốn hết vào đây, cố nhiên, cô bạn nhỏ còn mua một quyển ‘Thể thao đương đại’ và cả ‘Tuần báo thể thao’ số mới nhất để đưa cho Dư Tiều.
(*‘Cool Music’: là một tạp chí nổi tiếng của Trung Quốc về Kpop & Jpop. ‘Tân Lôi Story 100’ là tạp chí Anime nổi tiếng.)
Lâm Kỳ Nhạc lấy điện thoại di động trong túi ra, cô đứng ở cửa siêu thị, cúi đầu gửi tin nhắn.
Một lát sau ba Lâm nhắn lại.
[ Mẹ của Kiều Tây không sao, cô ấy đã xuất viện về nhà. Anh Đào à, gần đây trong khu cư xá có rất nhiều lời đồn đãi không hay, con đừng nghe lung tung, càng không được nói tới nói lui, đối với nhà Kiều Tây không tốt. ]
Lâm Kỳ Nhạc bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn, may mắn đây bất quá chỉ là ‘lời đồn đãi’ mà thôi.
Một ngày cuối tháng mười một, Tưởng Kiều Tây đột nhiên đến trường. Mọi người đang trong giờ học tiết đầu tiên. Cậu tiến vào từ cửa sau, không gây ra bất kỳ tiếng động nào, để cặp sang một bên rồi kéo ghế ngồi xuống.
Lâm Kỳ Nhạc đang chăm chú nghe giảng bài ở phía trước, bị Dư Tiều ngồi đằng sau đạp vào ghế một cái, cô quay đầu lại.
Mặt bàn của Tưởng Kiều Tây trống trơn sạch sẽ, chỉ có chiếc bình nước nằm đó in vào mắt cậu. Tưởng Kiều Tây ngồi im lặng, nhìn chằm chằm chiếc bình kia. Một lúc sau cậu cầm lên, vặn mở nắp, một làn hơi nóng từ bên trong tỏa ra.
Tưởng Kiều Tây cúi đầu, nhẹ nhàng thổi tan đi hơi nóng, uống một ngụm lớn.
*
Chuông báo hết tiết, Phí Lâm Cách còn chưa đứng dậy, ủy viên thể thao Dư Tiều bỗng rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng một đường xuống trước bàn Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây luôn ở trong lớp luyện thi, cái bàn ở dãy cuối cùng chỉ có một mình cậu. Dư Tiều kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh.
“Lúc sáng đi bằng cái gì?” Dư Tiều hỏi.
Tưởng Kiều Tây chớp mắt, nhìn thấy Thái Phương Nguyên cũng đã đứng trước mặt mình. “Đi taxi.” Cậu nói.
Dư Tiều phì cười.
“Cậu chưa bao giờ ngồi xe buýt đúng không?”
Tưởng Kiều Tây cũng cười: “Buổi sáng gấp quá.”
Trước đó Phí Lâm Cách nghe nói Tưởng Kiều Tây từ bỏ cơ hội vào đội tập huấn quốc gia, hắn cũng cảm thấy quả thật không cách nào tưởng tượng nổi —— dù sao hắn và Tưởng Kiều Tây đã đồng hành cùng nhau từ nhỏ, từ tiểu học bọn họ đã vào lò đào tạo, vô số mùa đông mùa hạ, vô số ngày nghỉ cuối tuần, vất vả khổ cực như vậy học cho đến bây giờ.
Hiện tại, hắn nhìn Tưởng Kiều Tây, một người hầu như không bao giờ nói chuyện với bất kỳ ai trong lớp, lại đang nhẹ nhàng cười đùa tán gẫu với Dư Tiều.
“Vậy thì tan học đi về cùng với bọn tớ.” Thái Phương Nguyên đứng dựa vào cạnh bàn, đề nghị.
Tưởng Kiều Tây ngẩn người nói: “Hôm nay, tớ còn có việc.”
“Chuyện gì thế?” Dư Tiều hỏi.
“Tớ định… đi nhà sách.” Tưởng Kiều Tây đáp.
Nhà sách Tân Hoa là một trong những cửa hiệu sách lớn nhất Tỉnh Thành, nằm ngay trên con phố đi bộ ở trung tâm. Lâm Kỳ Nhạc đeo cặp trên lưng, ném ly trà sữa đã uống hết vào thùng rác. Cô cùng Tần Dã Vân chạy đằng trước, Dư Tiều và mấy nam sinh đi phía sau.
Đỗ Thượng lẽo đẽo theo sau mọi người, sắc mặt có phần gượng gạo. Không giống như Thái Phương Nguyên và Dư Tiều, hắn và Tưởng Kiều Tây quả thực không thể nói được với nhau câu nào.
“Đi!” Dư Tiều chốc chốc ngoái đầu lại giục hắn.
Tần Dã Vân muốn đi dạo ở khu tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân dưới tầng một. Dư Tiều và mấy người Tưởng Kiều Tây thì lên lầu mua sách tham khảo và tài liệu bổ trợ.
Lâm Kỳ Nhạc đi cùng Tần Dã Vân, cô cầm quyển ‘Bong bóng mùa hè’ lên nhìn một lúc rồi đặt xuống. Tần Dã Vân nói gần đây quyển ‘Phượng vu cửu thiên’ rất được các nữ sinh khoa văn yêu thích, mọi người truyền cho nhau đọc trong Văn Khúc Tinh! “Hình như trong nhà sách không có, cậu có muốn đọc không, tớ gửi qua cho!”
Lâm Kỳ Nhạc có phần lơ đãng, cô tựa đầu vào chiếc kệ bên cạnh, trước mắt đầy ắp những bìa sách long lanh rực rỡ, nhưng cô chỉ muốn mau chóng đi lên lầu.
Dư Tiều ngồi xếp bằng bên lối đi, lật quyển sách ảnh máy bay quân sự bìa da dày cộp mới xuất bản. Tần Dã Vân vừa lên tới lầu, lập tức phóng lại ngồi bên cạnh hắn phá đám.
Lâm Kỳ Nhạc xoay người, cô lần qua những dãy kệ san sát tìm kiếm bóng hình kia.
Vóc dáng cậu cao gầy, rất dễ nhìn thấy.
Tưởng Kiều Tây lấy sách trên kệ xuống, đảo mắt qua danh mục rồi đặt lên lại. Thái Phương Nguyên đi theo bên cạnh nói: “Cậu mua mấy quyển SAT là được rồi, cậu còn cần phải học TOEFL sao?”
(*SAT:là bài kiểm tra đánh giá năng lực chuẩn hóa được sử dụng rộng rãi cho xét tuyển đại học trong hệ thống giáo dục Mỹ.)
Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng đáp: “Xem qua một chút.” Cậu lấy một cuốn sách khác trên kệ, ngón tay vừa rút quyển sách ra.
Từ khoảng trống đằng sau quyển sách, Lâm Anh Đào giương đôi mắt tròn xoe, rướn nhìn cậu, không biết đã đứng đó từ khi nào.
Thái Phương Nguyên phát hiện Tưởng Kiều Tây không xem sách nữa mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào kệ sách. Tưởng Kiều Tây đột nhiên mỉm cười, chẳng có một chút nào dáng vẻ đạo mạo nghiêm nghị của thiên tài toán học.
Đỗ Thượng cũng ngồi khoanh chân bên lối đi, chống cằm, nghe Tần Dã Vân làm nũng với Dư Tiều, phiền chán đến sắp mọc rễ. Sau đó nhìn thấy Thái Phương Nguyên đeo cặp lò dò đi tới, hai đồng tử trong mắt trợn ngược lên trời chính hiệu mắt cá chết, một bộ bó tay cạn lời.
Tưởng Kiều Tây mua khá nhiều sách, sau khi cất một mớ vào cặp, vẫn còn một túi to xách bên ngoài. Có lẽ do không muốn mang về nhà, thời điểm xe buýt sắp đến trạm gần trường Thực nghiệm, cậu đứng dậy nói: “Các cậu về trước đi, tớ ghé vào trường một lúc.”
Dư Tiều ngồi bên cạnh, ngẫm nghĩ hai giây: “Đi cùng đi, dù sao cũng thuận đường.”
Tưởng Kiều Tây đẩy cửa phòng học, bật đèn lên. Cậu ngồi vào bàn của mình, lấy chồng sách vở và tài liệu ôn thi trong ngăn bàn ra. Một chồng giấy chi chít những con số, những bài giải được bọc trong một tờ công thức toán học, giống như bọc một gói hành lý thấm đẫm mồ hôi và máu. Giữa chồng tài liệu nằm xen lẫn một cuốn tiểu thuyết bìa đen.
‘Unterm Rad’
(*Unterm Rad / Dưới bánh xe: Cuốn tiểu thuyết được xem là tự truyện của đại văn hào Hermann Hesse, xuất bản vào năm 1906. Nhân vật chính Hans Giebenrath phản ảnh thời niên thiếu của Hermann Hesse, trải qua nhiều chặng đường đầy gian lao khổ cực, gây bất ổn trong tâm hồn đứa trẻ mới lớn, do sự cố vấn sai lầm và lối giáo dục quá khắt khe, chỉ chú trọng về hình thức bên ngoài, không quan tâm đến vấn đề nhân bản giúp tuổi trẻ phát triển bình thường, cuối cùng đã đưa đến một cái chết thê thảm. Cho đến nay cuốn sách này vẫn còn được Bộ Giáo Dục liên bang Đức xế vào loại sách cần đọc và thảo luận cho sinh viên ngành sư phạm. – theo Viên Giác, quangduc.com)
Tưởng Kiều Tây cúi đầu lấy quyển sách ra, để lên trên chồng sách, tiện tay lật giở.
Cậu nhớ cậu vẫn chưa đọc xong quyển sách này. Một bức ảnh kẹp ở giữa tuồng như để đánh dấu trang.
Đó là năm 1996, Tưởng Kiều Tây sáu tuổi, cậu giành được huy chương vàng trong cuộc thi Olympic toán tiểu học do tỉnh tổ chức. Mẹ vui đến rơi nước mắt ôm chầm Tưởng Kiều Tây gương mặt non nớt cười rạng rỡ trên bục nhận giải thưởng chụp được tấm hình này.
Tưởng Kiều Tây ném toàn bộ giấy tờ vào thùng rác nằm ở góc phòng học, sau đó lấy những quyển sách mới mua ban nãy cất vào trong ngăn bàn.
Cậu tắt đèn, phòng học bỗng chốc tối om. Tưởng Kiều Tây đi ra khỏi phòng, nhìn thấy nhóm Dư Tiều bọn họ đều đang đứng ở đầu cầu thang đợi cậu. Tần Dã Vân đang kéo Lâm Kỳ Nhạc đọc quyển tiểu thuyết ‘Thời gian không hữu hiệu’ cô ấy mới mua. Tưởng Kiều Tây bước tới bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc, cậu cúi đầu nhìn cô một cái, bọn họ cùng nhau đi xuống lầu.
(*‘Thời gian không hữu hiệu’ – Finally We Are No One: tiểu thuyết thanh xuân.)
Phòng ngủ của Lâm Anh Đào quả thật gọn gàng ngăn nắp hơn lúc nhỏ rất nhiều. Tưởng Kiều Tây ngước lên, đập vào mắt là bức tường trắng tinh tươm đơn giản, không có giấy dán tường cũng không có áp phích ngôi sao và nhân vật phim hoạt hình dán ngang dọc như hồi còn bé ở Quần Sơn.
Giường của Lâm Anh Đào cũng không lớn, chăn được xếp thành một khối vuông vức căng phồng. Bàn tay của Tưởng Kiều Tây không mấy dễ chịu, cậu thả cho con mèo nhỏ nhảy xuống đất.
Đằng sau là bàn học. Ngoài đèn bàn, dăm ba chiếc hộp linh tinh là mấy chồng sách nằm ngổn ngang lộn xộn. Đầu óc Tưởng Kiều Tây quay cuồng hỗn loạn, đặc quánh, dường như có tiếng rít chát chúa cùng tiếng khóc hơi tàn lực kiệt nằm lẩn khuất đâu đó sẵn sàng bật ra bất cứ lúc nào. Cậu nhìn thấy một quyển sổ da dày nằm trên bàn, mặt ngoài là đám thỏ trắng đang gặm cỏ chơi đùa cùng con voi tai bự, dường như trước kia cậu đã từng nhìn thấy. Một cây bút kẹp ở giữa, Tưởng Kiều Tây dùng bàn tay đang quấn kín băng gạc của mình giở quyển sổ ra.
‘Mình sẽ không bao giờ nghĩ tới Tưởng Kiều Tây nữa!’
Một dòng chữ bất ngờ hiện ra trước mắt cậu.
‘Ngày 1 tháng 11 năm 2006. Tưởng Kiều Tây, cậu ấy hôn mình.’
Tưởng Kiều Tây loáng cái đóng phập quyển sổ lại. Lúc này, cánh cửa sau lưng bật mở, Lâm Anh Đào ôm hai lon coca màu đỏ đi vào. Mùi thơm của nồi lẩu bên ngoài phòng khách theo gió lùa qua khe cửa, còn có thể nghe thấy cả giọng nói trầm thấp của Tưởng Chính: “Sau này tôi đã đi qua bao nhiêu công trường, cũng chưa từng được ăn món bánh bao nhân táo nào ngon như của Quyên Tử làm…”
Lâm Anh Đào kề lưng đóng cửa lại, đôi mắt cong veo, hệt như chú Tưởng khen tay nghề nấu nướng của mẹ cô, cô cũng hãnh diện lây. Cô không nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Tưởng Kiều Tây. Lâm Anh Đào dúi một lon Coca vào tay cậu, sau đó ngồi xuống giường mở nắp lon của mình.
Dòng bọt khí trắng xóa tuôn trào, cô lập tức cúi đầu uống một ngụm, nhìn dáng vẻ cô liếm môi thỏa mãn chẳng khác gì lúc còn nhỏ thích uống nước ngọt có ga.
Chỉ là cô không còn giống như lúc nhỏ, khoa trương tấm tắc trước mặt Tưởng Kiều Tây: ‘Woa! Coca uống ngon gì đâu!’
Tưởng Kiều Tây cúi đầu, im lặng nhìn cô.
Vì sao, cậu không khỏi suy nghĩ, vì sao mỗi lần ‘Tưởng Kiều Tây’ làm tổn thương cô, lại luôn nhận được sự ấm áp từ nơi cô liền ngay sau đó. Một sự hồi đáp đầy vị tha không toan tính.
Đôi mắt của Lâm Anh Đào bỗng bắt gặp ánh mắt Tưởng Kiều Tây đang dòm mình chăm chăm.
“Để tớ mở cho cậu.” Cô nói.
Cô tưởng Tưởng Kiều Tây bị thương ở tay, nên ngay cả nắp coca cũng không mở được.
“Sao trên tường của cậu không dán mấy tranh ảnh kia?” Tưởng Kiều Tây đột nhiên hỏi.
Lâm Kỳ Nhạc cũng ngước đầu nhìn bức tường trắng xóa trước mặt.
“Lúc chuyển nhà bị mấy chú thợ xé rách mất.” Cô vừa nói vừa đưa lại lon coca cho cậu: “Sau đó không có mua cái mới nữa.”
“Sao không mua?” Tưởng Kiều Tây hỏi.
Lâm Kỳ Nhạc dẩu môi: “Học tập quan trọng…” Cô nói tiếp: “Hơn nữa, tớ cũng không đặc biệt yêu thích ngôi sao nào…”
Cô bé con lúc nào cũng léo nhéo sau lưng cậu nói làm bài đau đầu, lúc nào cũng mếu máo đòi copy bài tập của cậu, đã trở thành học sinh giỏi thi đậu vào trường chuyên Thực Nghiệm. Rốt cuộc Lâm Kỳ Nhạc đã gặp phải những chuyện gì, những thay đổi đó đã xảy đến như thế nào, đối với Tưởng Kiều Tây mà nói, đây có lẽ là một ẩn số còn khó tính ra được đáp án hơn cả những bí mật về thời trưởng thành của một thiếu nữ.
Mẹ Lâm từ bên ngoài đẩy cửa vào, trên tay cầm một cái bát còn đang nghi ngút khói, trông có vẻ như là thịt và rau vừa mới được trụng trong nước lẩu. Bà bưng tới: “Sao hai đứa còn không mau ăn đi, nguội hết rồi!”
Tưởng Kiều Tây bỗng cúi gằm mặt, ở trước mặt dì Quyên Tử cậu cảm thấy cậu chẳng còn mặt mũi nào nhìn bà.
Lâm Kỳ Nhạc đón lấy cái bát trên tay mẹ, cô nhỏ giọng nói: “Tay của Tưởng Kiều Tây băng lại rồi, hay là để con lấy cho cậu ấy cái muỗng.”
“Được rồi, để mẹ lấy cho.” Mẹ Lâm nói.
“Không cần đâu, dì.” Tưởng Kiều Tây vội ngước lên: “Con không sao.”
Mẹ Lâm đi ra ngoài. Hai người bọn họ ngồi cạnh nhau ăn lẩu.
“Cậu sao vậy?” Lâm Kỳ Nhạc thử dọ hỏi.
Tưởng Kiều Tây cúi đầu cầm bát bằng cái tay bị thương, tay còn lại cầm đũa gắp cá viên, nhưng viên cá cứ trượt khỏi đầu đũa.
“Ba mẹ cậu… lại không vui sao?” Lâm Kỳ Nhạc ấp úng.
“Bọn họ chưa bao giờ vui vẻ.” Tưởng Kiều Tây cất giọng chua xót.
Lâm Kỳ Nhạc mím môi: “Chẳng phải cậu thi tốt lắm sao?”
“Thi tốt thì có ích gì.”
“Cậu nói vậy là sao?”
“Có lẽ đến khi tớ ba mươi, bốn mươi tuổi,” Tưởng Kiều Tây ngước lên, trong mắt cậu loang loáng vệt nước ẩm ướt mà trước giờ rất hiếm khi nhìn thấy. “Bọn họ vẫn sẽ cho rằng tớ khiếm khuyết chỗ này, thiếu hụt chỗ kia, không bao giờ có thể so được một phần vạn với người anh trai đã mất của tớ, Tưởng Mộng Sơ.”
Cậu có một gương mặt vô cùng thu hút, khiến người ta choáng ngợp, khiến ánh mắt người ta cứ vô thức dán chặt vào, đẹp đến không thực.
Lâm Kỳ Nhạc đặt bát đũa xuống, luýnh quýnh nói: “Cậu có muốn đọc truyện tranh không?”
Cô bước vòng qua Tưởng Kiều Tây, ngồi xổm xuống ngăn dưới cùng của kệ sách, tìm thoăn thoắt: “Lần trước Đỗ Thượng mua, mấy cậu ấy đều thích xem.”
Một quyển ‘One piece’ nhăn nhúm cũ nhàu được dúi vào tay Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây đặt bát đũa xuống, thuận tay lật ra. Quyển truyện này, chữ in rất nhỏ, một trang giấy khổ thường cắt ra làm bốn trang truyện. Tưởng Kiều Tây lật lại nhìn lướt qua mặt bìa: Nhà xuất bản thanh thiếu niên Tân Cương.
“Đỗ Thượng và Dư Tiều bọn họ xem đều khóc sụt sùi!” Lâm Kỳ Nhạc phóng đại.
Tưởng Kiều Tây nói: “Vậy sao cậu lại đưa cho tớ xem?”
Lâm Kỳ Nhạc đứng trước mặt cậu, cười ngây thơ như cô bé con năm nào: “Đỗ Thượng nói lúc trong lòng không vui, đọc truyện này, là có thể khóc đến quên hết mọi thứ!”
Tưởng Kiều trầm mặc giây lát.
“Anh Đào,” cậu nuốt khan, cổ họng đắng ngắt, ngước mắt lên: “Có phải cậu đã khóc nhiều lắm, đúng không?”
Lâm Kỳ Nhạc bấu chặt mép quần, bỗng nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Mẹ Lâm từ bên ngoài đẩy cửa ra, thấy hai đứa nhỏ một đứng một ngồi lặng thinh không tiếng động. Bà nhẹ giọng hỏi: “Kiều Tây ơi, con ăn xong chưa?”
Tưởng Chính mặc áo khoác, đi tới trước cửa phòng Lâm Kỳ Nhạc. Ông nhíu mày nhìn qua khe cửa, thấy con gái của Lâm Hải Phong đang đứng, mà con trai ông Tưởng Kiều Tây lại đang ngồi trên ghế của người ta, có một loại khách át chủ.
“Ba về trước.” Ông không đẩy cửa ra mà nói với vào trong, rồi nhét bao thuốc lá vào túi quần: “Con ăn xong thì giúp chú dì dọn dẹp.”
Tưởng Chính xuôi theo bậc thang xuống lầu, châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng. Từ lúc ra khỏi nhà tới giờ, ông không nhận được tin nhắn nào của Lương Hồng Phi. Cưới nhau đã nhiều năm như vậy, khi nào Lương Hồng Phi sẽ ném ra những lời mắng chửi gì, khi nào gọi điện, khi nào nhắn tin, ông rõ mồn một như lòng bàn tay.
Ông không khỏi có dự cảm bất an.
Lúc đi tới tòa nhà 23, trên miệng Tưởng Chính vẫn còn đang ngậm điếu thuốc vừa mới châm. Ông mở cửa lên nhà, cầu thang không có ánh đèn, mũi ngửi thấy một mùi nồng nặc.
Ông quýnh quáng dụi tắt đầu thuốc, chụp lấy tay vịn phóng lên lầu. Tưởng Chính lao vào nhà, ngoái đầu tìm trong bếp. “Tưởng Hồng Phi!” Ông hét to. Bà đang nằm trên sô pha phòng khách, không nhúc nhích.
Mái tóc dài của Lương Hồng Phi rơi lõa xõa trên đầu vai, vạt trước chiếc áo len ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đầy nếp nhăn khép chặt. Tưởng Chính cảm thấy trời đất như ngả nghiêng quay cuồng, ông xốc hai cánh tay bà, dùng hết sức bình sinh kéo bà ra khỏi phòng khách, ra khỏi cửa, lần theo cầu thang từ tầng bốn kéo xuống tầng ba.
“Lương Hồng Phi…” Ông lẩm bẩm như người mất trí: “Tiểu Phi… Tiểu Phi!”
*
Mọi người trong trường đều nghe nói.
Tưởng Kiều Tây đoạt giải Olympic quốc gia, được tiến cử thẳng vào Thanh Hoa, là một trong sáu người sẽ đại diện cho Trung Quốc tham gia cuộc thi Olympic Toán quốc tế. Toàn trường trung học Thực nghiệm chỉ có một nhân vật như vậy, với thiên phú của cậu, cậu thậm chí có thể trở thành nhà vô địch thế giới.
‘Nhưng không biết tại sao, cậu không bao giờ muốn đụng vào toán Olympic nữa.’
Đã rất nhiều ngày, cậu không tới trường. Có tin đồn nói trong nhà cậu đã xảy ra chuyện. Cũng có người nói, ban giám hiệu nhà trường và lãnh đạo của phòng giáo dục của tỉnh đều chạy đến nhà cậu, đang thay nhau làm công tác tư tưởng cho Tưởng Kiều Tây.
Thiên tài luôn tùy hứng bốc đồng, ương ngạnh. Trong mắt của người ngoài, bọn họ đạt được những thứ mình muốn quá dễ dàng vì vậy mới xem thường vứt bỏ.
Đến tận giờ nghỉ giải lao Lâm Kỳ Nhạc vẫn còn đang hí hoáy làm bài tập vật lý. Viết xong đáp án câu hỏi cuối cùng, đặt bút xuống rồi, cô mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Cô vặn nắp bình giữ nhiệt đưa lên miệng uống một ngụm, đầu đau như búa bổ, huyệt thái dương cứ nẩy lên từng hồi đau nhói, cô nhủ bụng đợi đến giờ tự học sẽ sửa lại mấy phần trả lời sai.
Tần Dã Vân chạy lên phòng học tìm cô, Lâm Kỳ Nhạc đi cùng cô ấy xuống lầu. Hai người bước dọc qua sân trường, qua bức tượng Khổng Phu Tử đứng sừng sững vững chãi, đi về hướng Tiểu Bạch Lầu.
Tần Dã Vân duỗi ngón tay xoắn bím tóc của mình, nói: “Tớ nghe nói mẹ của Tưởng Kiều Tây bị liệt.”
Gương mặt của Lâm Kỳ Nhạc loáng cái biến sắc: “Gì cơ, cậu đừng có làm cho người ta sợ!”
Tần Dã Vân hạ giọng: “Thật đó, tớ nghe mấy người tới mua đồ ở nhà tớ nói.”
Lâm Kỳ Nhạc nghe thấy trong lòng dâng lên một nỗi hoảng hốt, cô và Tần Dã Vân đi vào siêu thị của trường. Tần Dã Vân đứng ở chiếc kệ bên ngoài cửa kính săm soi mấy quyển tạp chí ‘Cool Music’ và ‘Tân Lôi Story 100’. Một chút tiền tiêu vặt của Tần Dã Vân đều ngốn hết vào đây, cố nhiên, cô bạn nhỏ còn mua một quyển ‘Thể thao đương đại’ và cả ‘Tuần báo thể thao’ số mới nhất để đưa cho Dư Tiều.
(*‘Cool Music’: là một tạp chí nổi tiếng của Trung Quốc về Kpop & Jpop. ‘Tân Lôi Story 100’ là tạp chí Anime nổi tiếng.)
Lâm Kỳ Nhạc lấy điện thoại di động trong túi ra, cô đứng ở cửa siêu thị, cúi đầu gửi tin nhắn.
Một lát sau ba Lâm nhắn lại.
[ Mẹ của Kiều Tây không sao, cô ấy đã xuất viện về nhà. Anh Đào à, gần đây trong khu cư xá có rất nhiều lời đồn đãi không hay, con đừng nghe lung tung, càng không được nói tới nói lui, đối với nhà Kiều Tây không tốt. ]
Lâm Kỳ Nhạc bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn, may mắn đây bất quá chỉ là ‘lời đồn đãi’ mà thôi.
Một ngày cuối tháng mười một, Tưởng Kiều Tây đột nhiên đến trường. Mọi người đang trong giờ học tiết đầu tiên. Cậu tiến vào từ cửa sau, không gây ra bất kỳ tiếng động nào, để cặp sang một bên rồi kéo ghế ngồi xuống.
Lâm Kỳ Nhạc đang chăm chú nghe giảng bài ở phía trước, bị Dư Tiều ngồi đằng sau đạp vào ghế một cái, cô quay đầu lại.
Mặt bàn của Tưởng Kiều Tây trống trơn sạch sẽ, chỉ có chiếc bình nước nằm đó in vào mắt cậu. Tưởng Kiều Tây ngồi im lặng, nhìn chằm chằm chiếc bình kia. Một lúc sau cậu cầm lên, vặn mở nắp, một làn hơi nóng từ bên trong tỏa ra.
Tưởng Kiều Tây cúi đầu, nhẹ nhàng thổi tan đi hơi nóng, uống một ngụm lớn.
*
Chuông báo hết tiết, Phí Lâm Cách còn chưa đứng dậy, ủy viên thể thao Dư Tiều bỗng rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng một đường xuống trước bàn Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây luôn ở trong lớp luyện thi, cái bàn ở dãy cuối cùng chỉ có một mình cậu. Dư Tiều kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh.
“Lúc sáng đi bằng cái gì?” Dư Tiều hỏi.
Tưởng Kiều Tây chớp mắt, nhìn thấy Thái Phương Nguyên cũng đã đứng trước mặt mình. “Đi taxi.” Cậu nói.
Dư Tiều phì cười.
“Cậu chưa bao giờ ngồi xe buýt đúng không?”
Tưởng Kiều Tây cũng cười: “Buổi sáng gấp quá.”
Trước đó Phí Lâm Cách nghe nói Tưởng Kiều Tây từ bỏ cơ hội vào đội tập huấn quốc gia, hắn cũng cảm thấy quả thật không cách nào tưởng tượng nổi —— dù sao hắn và Tưởng Kiều Tây đã đồng hành cùng nhau từ nhỏ, từ tiểu học bọn họ đã vào lò đào tạo, vô số mùa đông mùa hạ, vô số ngày nghỉ cuối tuần, vất vả khổ cực như vậy học cho đến bây giờ.
Hiện tại, hắn nhìn Tưởng Kiều Tây, một người hầu như không bao giờ nói chuyện với bất kỳ ai trong lớp, lại đang nhẹ nhàng cười đùa tán gẫu với Dư Tiều.
“Vậy thì tan học đi về cùng với bọn tớ.” Thái Phương Nguyên đứng dựa vào cạnh bàn, đề nghị.
Tưởng Kiều Tây ngẩn người nói: “Hôm nay, tớ còn có việc.”
“Chuyện gì thế?” Dư Tiều hỏi.
“Tớ định… đi nhà sách.” Tưởng Kiều Tây đáp.
Nhà sách Tân Hoa là một trong những cửa hiệu sách lớn nhất Tỉnh Thành, nằm ngay trên con phố đi bộ ở trung tâm. Lâm Kỳ Nhạc đeo cặp trên lưng, ném ly trà sữa đã uống hết vào thùng rác. Cô cùng Tần Dã Vân chạy đằng trước, Dư Tiều và mấy nam sinh đi phía sau.
Đỗ Thượng lẽo đẽo theo sau mọi người, sắc mặt có phần gượng gạo. Không giống như Thái Phương Nguyên và Dư Tiều, hắn và Tưởng Kiều Tây quả thực không thể nói được với nhau câu nào.
“Đi!” Dư Tiều chốc chốc ngoái đầu lại giục hắn.
Tần Dã Vân muốn đi dạo ở khu tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân dưới tầng một. Dư Tiều và mấy người Tưởng Kiều Tây thì lên lầu mua sách tham khảo và tài liệu bổ trợ.
Lâm Kỳ Nhạc đi cùng Tần Dã Vân, cô cầm quyển ‘Bong bóng mùa hè’ lên nhìn một lúc rồi đặt xuống. Tần Dã Vân nói gần đây quyển ‘Phượng vu cửu thiên’ rất được các nữ sinh khoa văn yêu thích, mọi người truyền cho nhau đọc trong Văn Khúc Tinh! “Hình như trong nhà sách không có, cậu có muốn đọc không, tớ gửi qua cho!”
Lâm Kỳ Nhạc có phần lơ đãng, cô tựa đầu vào chiếc kệ bên cạnh, trước mắt đầy ắp những bìa sách long lanh rực rỡ, nhưng cô chỉ muốn mau chóng đi lên lầu.
Dư Tiều ngồi xếp bằng bên lối đi, lật quyển sách ảnh máy bay quân sự bìa da dày cộp mới xuất bản. Tần Dã Vân vừa lên tới lầu, lập tức phóng lại ngồi bên cạnh hắn phá đám.
Lâm Kỳ Nhạc xoay người, cô lần qua những dãy kệ san sát tìm kiếm bóng hình kia.
Vóc dáng cậu cao gầy, rất dễ nhìn thấy.
Tưởng Kiều Tây lấy sách trên kệ xuống, đảo mắt qua danh mục rồi đặt lên lại. Thái Phương Nguyên đi theo bên cạnh nói: “Cậu mua mấy quyển SAT là được rồi, cậu còn cần phải học TOEFL sao?”
(*SAT:là bài kiểm tra đánh giá năng lực chuẩn hóa được sử dụng rộng rãi cho xét tuyển đại học trong hệ thống giáo dục Mỹ.)
Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng đáp: “Xem qua một chút.” Cậu lấy một cuốn sách khác trên kệ, ngón tay vừa rút quyển sách ra.
Từ khoảng trống đằng sau quyển sách, Lâm Anh Đào giương đôi mắt tròn xoe, rướn nhìn cậu, không biết đã đứng đó từ khi nào.
Thái Phương Nguyên phát hiện Tưởng Kiều Tây không xem sách nữa mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào kệ sách. Tưởng Kiều Tây đột nhiên mỉm cười, chẳng có một chút nào dáng vẻ đạo mạo nghiêm nghị của thiên tài toán học.
Đỗ Thượng cũng ngồi khoanh chân bên lối đi, chống cằm, nghe Tần Dã Vân làm nũng với Dư Tiều, phiền chán đến sắp mọc rễ. Sau đó nhìn thấy Thái Phương Nguyên đeo cặp lò dò đi tới, hai đồng tử trong mắt trợn ngược lên trời chính hiệu mắt cá chết, một bộ bó tay cạn lời.
Tưởng Kiều Tây mua khá nhiều sách, sau khi cất một mớ vào cặp, vẫn còn một túi to xách bên ngoài. Có lẽ do không muốn mang về nhà, thời điểm xe buýt sắp đến trạm gần trường Thực nghiệm, cậu đứng dậy nói: “Các cậu về trước đi, tớ ghé vào trường một lúc.”
Dư Tiều ngồi bên cạnh, ngẫm nghĩ hai giây: “Đi cùng đi, dù sao cũng thuận đường.”
Tưởng Kiều Tây đẩy cửa phòng học, bật đèn lên. Cậu ngồi vào bàn của mình, lấy chồng sách vở và tài liệu ôn thi trong ngăn bàn ra. Một chồng giấy chi chít những con số, những bài giải được bọc trong một tờ công thức toán học, giống như bọc một gói hành lý thấm đẫm mồ hôi và máu. Giữa chồng tài liệu nằm xen lẫn một cuốn tiểu thuyết bìa đen.
‘Unterm Rad’
(*Unterm Rad / Dưới bánh xe: Cuốn tiểu thuyết được xem là tự truyện của đại văn hào Hermann Hesse, xuất bản vào năm 1906. Nhân vật chính Hans Giebenrath phản ảnh thời niên thiếu của Hermann Hesse, trải qua nhiều chặng đường đầy gian lao khổ cực, gây bất ổn trong tâm hồn đứa trẻ mới lớn, do sự cố vấn sai lầm và lối giáo dục quá khắt khe, chỉ chú trọng về hình thức bên ngoài, không quan tâm đến vấn đề nhân bản giúp tuổi trẻ phát triển bình thường, cuối cùng đã đưa đến một cái chết thê thảm. Cho đến nay cuốn sách này vẫn còn được Bộ Giáo Dục liên bang Đức xế vào loại sách cần đọc và thảo luận cho sinh viên ngành sư phạm. – theo Viên Giác, quangduc.com)
Tưởng Kiều Tây cúi đầu lấy quyển sách ra, để lên trên chồng sách, tiện tay lật giở.
Cậu nhớ cậu vẫn chưa đọc xong quyển sách này. Một bức ảnh kẹp ở giữa tuồng như để đánh dấu trang.
Đó là năm 1996, Tưởng Kiều Tây sáu tuổi, cậu giành được huy chương vàng trong cuộc thi Olympic toán tiểu học do tỉnh tổ chức. Mẹ vui đến rơi nước mắt ôm chầm Tưởng Kiều Tây gương mặt non nớt cười rạng rỡ trên bục nhận giải thưởng chụp được tấm hình này.
Tưởng Kiều Tây ném toàn bộ giấy tờ vào thùng rác nằm ở góc phòng học, sau đó lấy những quyển sách mới mua ban nãy cất vào trong ngăn bàn.
Cậu tắt đèn, phòng học bỗng chốc tối om. Tưởng Kiều Tây đi ra khỏi phòng, nhìn thấy nhóm Dư Tiều bọn họ đều đang đứng ở đầu cầu thang đợi cậu. Tần Dã Vân đang kéo Lâm Kỳ Nhạc đọc quyển tiểu thuyết ‘Thời gian không hữu hiệu’ cô ấy mới mua. Tưởng Kiều Tây bước tới bên cạnh Lâm Kỳ Nhạc, cậu cúi đầu nhìn cô một cái, bọn họ cùng nhau đi xuống lầu.
(*‘Thời gian không hữu hiệu’ – Finally We Are No One: tiểu thuyết thanh xuân.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.