Chương 74
Vân Trụ
21/07/2020
Đêm giao thừa, Lâm Anh Đào và Tưởng Kiều Tây lại sang nhà anh họ ăn cơm. Anh họ được bệnh viện cho phép tạm xuất viện, anh ấy đã bốn năm không được về ăn bữa cơm tất niên bên gia đình. Cả nhà quây quanh anh ấy, anh họ ngồi trên xe lăn ôm con trai, chú nhóc tíu tít gọi ‘ba ba’, anh họ nhìn mọi người, hạnh phúc đến rơi nước mắt. Tưởng Kiều Tây buông thõng một câu: “Cảm động cũng đâu cần phải khóc như vậy chứ.”
Anh họ nước mắt lăn dài: “Mọi người sống chật chội quá.” Trong tiếng cười giòn giã của cả nhà, anh ấy đưa tay nắm lấy bàn tay bà xã đưa lên miệng hôn.
Trên bàn ăn, trước mặt cả nhà, Tưởng Kiều Tây choàng tay ôm Lâm Anh Đào. Anh đột nhiên cất giọng trịnh trọng, nghiêm túc thưa với bác trai và bác gái: anh họ chẳng mấy chốc nữa sẽ được xuất viện, đây có thể là bữa cơm tất niên cuối cùng Tưởng Kiều Tây ăn cùng với hai vị trưởng bối.
Chị dâu ngồi phía đối diện, sững người.
Ông bác cười, gật đầu. Bác gái ở bên cạnh nói: “Ây dà, đừng có tuyên bố chắc nịch như vậy chứ, lỡ như ngày nào đó một nhà ba người các con sang Hồng Kông đón năm mới ——”
Anh họ chơi với con, tặc lưỡi: “Kiều Tây, nói chuyện phải chừa đường lui.”
Lâm Anh Đào ngồi bên cạnh, dưới ánh mắt trông đợi và hy vọng của mọi người dành cho mình, cô dần hiểu ra câu nói đó có ý gì. Cô ở trong vòng tay của Tưởng Kiều Tây ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt anh.
Chị dâu ở trên bàn cơm tự rót cho mình một ly rượu, là rượu Sake Nhật Bản, nhìn tương tự như rượu trắng. Cô ấy bưng lên, nói với Tưởng Kiều Tây, đây là học được từ chú Tưởng Chính lúc trước: “Cảm ơn em, Kiều Tây, mấy năm nay đã giúp đỡ gia đình bọn chị, đặc biệt thay Nhược Thành chăm lo cho ba mẹ bọn chị nhiều năm như vậy. Nhược Thành không thể uống rượu, hôm nay bước sang năm mới, chị thay anh ấy uống cạn ly này.”
Lâm Anh Đào nhìn Tưởng Kiều Tây vội vàng đứng dậy, ngăn chị dâu lại bảo chị ấy đừng uống. Tưởng Kiều Tây không quen như thế, người một nhà cần gì phải làm vậy.
Lâm Anh Đào cũng nhận được bao lì xì của bác trai và bác gái. Cô nhìn thấy Tưởng Kiều Tây bị bác gái gọi vào phòng em bé, không biết bà đang nói gì, là tiếng Quảng Đông. Bác gái lấy ra một chiếc hộp gỗ đặt xuống trước mặt Tưởng Kiều Tây, Tưởng Kiều Tây mở ra nhìn thoáng qua, lắc đầu không cầm, sau đó chị dâu đi tới, nhất quyết bắt Tưởng Kiều Tây phải nhận bằng được.
Lâm Anh Đào ôm chậu hoa thủy tiên, chào tạm biệt cả nhà. Chị dâu cho cô một túi mứt hạt sen và khoai môn chiên, Tưởng Kiều Tây thì cầm chiếc hộp gỗ bị nhét vào tay kia. Đêm giao thừa, Lâm Anh Đào bước đi trên đường phố Hồng Kông, cô hỏi Tưởng Kiều Tây: “Sang năm anh không đón tết ở Hồng Kông ư?”
Tưởng Kiều Tây ôm thắt lưng cô, anh cúi đầu nói: “Em không muốn đón năm mới với chú dì Lâm sao?”
Lâm Anh Đào nghe vậy, lỗ tai ửng hồng, cúi mặt nhìn chậu hoa trong lòng.
Mười bảy tuổi năm đó, Tưởng Kiều Tây đã gọi điện cho Lâm Kỳ Nhạc trong đêm muộn, bảo rằng chẳng bao lâu nữa anh sẽ bước sang tuổi mười tám, anh không thể lúc nào cũng đến nhà anh họ, anh họ còn có gia đình của mình. Tưởng Kiều Tây nói, anh phải độc lập.
Dù rằng đêm nay đã muộn mất bốn năm, nhưng dường như Tưởng Kiều Tây đã thực sự có thể đặt xuống hết mọi gánh nặng, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống.
Lâm Anh Đào đặt chậu hoa thủy tiên lên cạnh bồn vạn niên thanh trên bệ cửa sổ. Hoa thủy tiên đẹp nhưng thời kỳ nở hoa ngắn ngủi, vạn niên thanh lại lâu dài, tượng trưng cho điều may mắn tốt lành, sung túc thịnh vượng, đời đời bền vững.
Mỗi mùa thu, giữa những phiến lá xanh um mơn mởn sẽ lộ ra từng chùm quả đỏ mọng, sáng bóng.
Mùng hai Tết, Lâm Anh Đào và Tưởng Kiều Tây đi xem pháo hoa trên cảng Victoria. Trước khi đi, Lâm Anh Đào khoe với Thái Phương Nguyên bọn họ trên WeChat.
Thái Phương Nguyên gõ riêng cho cô: “Vẫn chưa cầu hôn nữa hả?”
Lâm Anh Đào nhìn màn hình điện thoại, cắn cắn môi. Bỗng nhiên Tưởng Kiều Tây đóng cửa tủ quần áo lại, trên tay cầm chiếc áo len đỏ hai người mới đi mua cùng nhau hôm qua.
“Em thay quần áo đi, chúng ta đi sớm một chút.” Anh nói, hoàn toàn không có gì khác thường.
Lâm Anh Đào đeo đôi hoa tai hình chiếc váy nhỏ kia, cô mặc áo len đỏ, váy dài trắng, đi giày thể thao, cùng Tưởng Kiều Tây đón xe buýt đi đến khu vực gần cảng Victoria. Đỗ Thượng nói trong nhóm, hắn vốn định đưa bạn gái sang đó ngắm pháo hoa, nhưng nghe nói rất đông người: [Các cậu không đặt khách sạn để xem hả? Đúng là đắt muốn khóc luôn, có điều Tưởng Kiều Tây bây giờ không thiếu chút tiền này.]
Lâm Anh Đào nghiêng đầu nhìn Tưởng Kiều Tây, cô nghĩ, có lẽ Tưởng Kiều Tây muốn tận hưởng bầu không khí mọi người cùng nhau chào đón năm mới tưng bừng náo nhiệt — vừa vặn, Lâm Anh Đào cũng thích như vậy.
Phía xa xa nơi đường chân trời, nắng chiều rơi lại những vệt vàng cuối cùng. Lâm Anh Đào được Tưởng Kiều Tây nắm chặt tay bước tới trước trong dòng người đổ về mỗi lúc một đông. Tưởng Kiều Tây dừng lại ở một giao lộ, nhìn lên bầu trời dần chuyển sang màu đêm phía đối diện cảng Victoria: “Đó là nơi anh làm.”
Lâm Anh Đào nhón chân, nhìn thấy tòa nhà cao nhất của Hồng Kông, trung tâm Thương mại Quốc tế ICC.
Người đông như kiến, Lâm Anh Đào nghe thấy xung quanh có rất nhiều khách du lịch đại lục đang nói chuyện, giọng Đông Bắc, Thượng Hải, Mân Nam… thật kỳ diệu. Lâm Anh Đào ôm hông Tưởng Kiều Tây, cô đứng đợi giữa khung cảnh tưng bừng náo nhiệt, từ nhỏ cô đã không sợ chỗ đông người. Cô ngước lên ngắm nhìn gương mặt Tưởng Kiều Tây, sau đó nhón chân, chun mũi cọ vào cằm anh, cọ qua cọ lại như đang chơi đùa.
Tính cách Lâm Anh Đào chính là như vậy, người xung quanh cô càng vui vẻ, cô càng hào hứng.
Cô nhìn Tưởng Kiều Tây, cô biết Tưởng Kiều Tây từ nhỏ đã không thích ồn ào náo nhiệt, có lẽ anh là vì cô.
Khi màn trình diễn pháo hoa bắt đầu, Lâm Anh Đào cảm giác đám đông xung quanh giống như biển nước nóng đang sùng sục sôi trào, tiếng trầm trồ, reo hò vang dội. Cô xoay người, ở trong lòng Tưởng Kiều Tây, cô mở to hai mắt nhìn xung quanh, cũng bắt đầu nhảy cẫng lên háo hức. Chen chúc, nóng nực, cẳng chân mỏi nhừ, đều bị Lâm Anh Đào quẳng hết ra khỏi đầu. Pháo hoa ‘đùng’ ‘đùng’ bay vút lên bầu trời, sau đó bất chợt nổ tung, hóa thành vô số chùm sao nhỏ li ti sáng lấp lánh như kim cương tràn ra khắp bốn phía.
Những chùm sao nở kiêu sa rực rỡ trong giây lát rồi tắt lịm, rơi lả tả trên mặt biển.
Lâm Anh Đào chăm chú ngắm nhìn, trong đôi mắt to của cô phản chiếu những tia sáng của pháo hoa, giống như đàn đom đóm rập rờn vỗ cánh bay đi.
Cậu bé đeo cặp sách kia, cứ như vậy tan biến trước mắt cô.
Lâm Anh Đào ngẩng đầu lên, trong tiếng reo hò phấn khích của khách du lịch và tiếng nổ giòn giã của pháo hoa, cô ngước nhìn Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây cũng cúi nhìn cô.
Pháo hoa bay vút lên từ phía sau anh, chiếu sáng đôi bờ vai tuổi trẻ, mái tóc ngắn bị gió thổi tung, những chùm sao bung nở, trong phút chốc chiếu sáng bừng gương mặt Tưởng Kiều Tây.
“Anh Đào,” Tưởng Kiều Tây nhìn cô: “Gả cho anh được không?”
Lâm Anh Đào há hốc miệng, nước mắt loáng cái tuôn trào.
*
Thái Phương Nguyên, Đỗ Thượng chờ đợi nửa ngày trời, kết quả Lâm Anh Đào một tấm hình cũng không có. Pháo hoa kéo dài tổng cộng hơn hai mươi phút, du khách đều đang giơ máy ảnh, điện thoại chụp điên cuồng. Ai nấy phấn khích hò reo, gào to chúc mừng năm mới. Lâm Anh Đào lại rúc vào lòng Tưởng Kiều Tây gào khóc. Tưởng Kiều Tây ôm cô, bọc cô trong áo khoác của mình, vuốt ve mái tóc cô. Tưởng Kiều Tây ngước mắt nhìn pháo hoa. Một số người chung quanh bị tiếng khóc váng trời của Lâm Anh Đào làm cho giật nảy mình, ngoái đầu lại dòm cặp tình nhân trẻ tuổi này. Ca khúc chúc mừng năm mới còn đang ngân vang, không biết làm thế nào mà cô gái lại khóc thành ra như vậy.
Hai mắt Lâm Anh Đào đỏ hoe, khóc đến khuôn mặt nhỏ lấm lem đầy nước mắt. Cô ngồi trên xe buýt, vẫn còn thút thít không ngừng. Tưởng Kiều Tây ngồi bên cạnh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, chưa kịp lau hết giọt này giọt khác lại rơi tõm xuống. Lâm Anh Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, dựa vào lòng anh, để anh ôm. Bọn họ trở về nhà trọ, tay nắm tay, đi lên lầu.
Hai người cùng nhau đi tắm. Phòng tắm nhỏ, Tưởng Kiều Tây và Lâm Anh Đào đứng áp sát vào nhau dưới bóng đèn. Lâm Anh Đào cụp hai hàng lông mi ướt sũng, ôm thắt lưng Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây xoa bọt trên tóc cô, rồi lại xoa bọt trên hai má Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào mặc áo ngủ vào, cô lau tóc, giở chăn ngồi lên giường. Sau khi từ cảng Victoria trở về, cô không có nói với Tưởng Kiều Tây câu nào. Cô không biết phải nói gì, cô chỉ biết là rất muốn ôm anh, ôm thật chặt.
Tưởng Kiều Tây chỉ mặc quần ngủ, nửa thân trên để trần, lưng có một đường hõm hình vòng cung. Anh mở tủ quần áo, lấy từ trong túi chiếc áo vest thường mặc đi làm hằng ngày ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu đen.
Lâm Anh Đào ngồi trong quầng sáng dịu nhẹ của chiếc đèn ngủ đầu giường, thuỗn mặt, nhìn Tưởng Kiều Tây ngồi xuống bên giường.
Anh mở chiếc hộp nhỏ ra, một cặp nhẫn phản chiếu ánh sáng lấp lánh ở bên trong. Lâm Anh Đào ngơ ngác cúi nhìn một hồi lâu.
“Lâm Kỳ Nhạc.” Tưởng Kiều Tây bất chợt gọi cô.
“Dạ?” Lâm Anh Đào nghèn nghẹn đáp.
Tưởng Kiều Tây nhìn thấy cô thế này, có vẻ như lại sắp khóc.
Anh đưa tay nhẹ nhàng bẹo má cô.
Anh đặt chiếc hộp vào tay Lâm Anh Đào. Lâm Anh Đào ngước mắt lên, thấy Tưởng Kiều Tây đi trở ra chiếc bàn ngoài cửa, mở túi xách, lấy ví tiền bên trong ra.
Anh quay lại ngồi xuống trước mặt cô, rút trong ví ra một chiếc thẻ ngân hàng, nhét xuống bên dưới chiếc hộp trong lòng bàn tay Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào ngước mắt lên, cô chu môi, phồng hai má, phì cười. Anh cũng bật cười.
Lâm Anh Đào rúc vào lòng anh, ghé sát vào tai anh thì thầm: “Em là bà xã Tưởng Kiều Tây…” giọng nói như đang khóc lại như đang cười.
*
Chiếc hộp gỗ mà bác gái đã đưa cho Tưởng Kiều Tây bên trong đựng một đôi vòng tay long phụng, nặng hơn sáu lạng. Đây là của hồi môn năm đó của bác gái, bà trao lại cho chị dâu, chị dâu cất ở nhà mẹ đẻ, năm ngoái mới tìm ra, cầm về lại.
“Cái này…” Lâm Anh Đào há hốc miệng: “Đây là cái gì vậy ạ…”
Tưởng Kiều Tây kéo cổ tay Lâm Anh Đào qua, lấy một chiếc đeo thử.
Cổ tay Lâm Anh Đào mảnh mai, đeo vào cũng không có vẻ nặng nề, chỉ cảm thấy cô gái này phục trang lộng lẫy, gả cho người cũng là được nhà chồng sủng ái.
Tưởng Kiều Tây nhìn Lâm Anh Đào: “Xem như chị dâu là mẹ chồng của em đi.”
“Cái này rất quý.” Lâm Anh Đào hoảng sợ nói, cô lớn ngần này vẫn chưa từng chạm qua món đồ quý giá như vậy: “Chúng ta trả lại cho chị dâu đi ạ.”
Tưởng Kiều Tây bất đắc dĩ nói: “Em có biết anh đã từ chối bao lâu không, chị dâu còn muốn đưa cho anh ba con heo ——”
Lâm Anh Đào ngây người.
Tưởng Kiều Tây: “Anh thực sự không muốn nhận, chỉ cầm một đôi này. Em giữ đi.”
Mấy ngày tết trôi qua, Tưởng Kiều lại đi làm. Anh bảo sẽ về ăn cơm tối, nhưng có một cuộc họp đột xuất phải bận bịu đến hơn hai giờ sáng mới về tới nhà. Nghe thấy tiếng anh mở cửa, Lâm Anh Đào tỉnh ngủ, xuống giường rót cho anh ly nước, Tưởng Kiều Tây uống mấy ngụm, ôm cô hôn hai cái, nới lỏng cổ áo ra là tức khắc ngủ thiếp đi.
Anh ngủ chưa đến hai tiếng đồng hồ, ngoài cửa sổ trời vẫn còn chưa sáng, đột nhiên tỉnh giấc.
Hai ngày nữa là Anh Đào quay về trường. Tưởng Kiều Tây xoay người lại, anh cúi đầu ngắm nhìn cô một lúc. Anh Đào ngủ hướng mặt về phía anh, tay cuộn tròn bên gối, ở ngón giữa đeo một chiếc nhẫn.
Tưởng Kiều cúi xuống cởi nút áo, cởi áo ra, giở chăn, đè lên người cô.
Lâm Anh Đào bị lăn qua lăn lại tỉnh giấc. Cô mơ màng, hai cổ tay bị cà vạt quấn quanh treo đầu giường. Lâm Anh Đào mở mắt ra, cà vạt dần lỏng lẻo, cô vòng tay ôm đầu Tưởng Kiều Tây đang áp trên ngực mình.
“Anh không mệt sao?” Cô dịu dàng hỏi.
Tưởng Kiều Tây bận rộn cả ngày, làm việc liên tục gần hai mươi giờ. Sau một giấc ngủ ngắn nạp lại năng lượng, anh bắt đầu đòi bồi thường thứ mình thực sự muốn cả vốn lẫn lời.
Lâm Anh Đào cảm thấy đau lòng vô cùng.
Vì thành gia lập nghiệp, thật sự phải vất vả đến vậy sao?
Lâm Anh Đào đột nhiên nhớ lại những lời cậu đàn em họ Tề từng nói, Tưởng Kiều Tây tham gia xong cuộc thi trại đông, trở về ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy việc đầu tiên làm là gọi điện cho Lâm Anh Đào muốn cô đến nhà ga đón anh.
Bầu trời phía đông dần hửng sáng, Lâm Anh Đào đưa tay dịu dàng vuốt ve đầu Tưởng Kiều Tây đang rúc trong ngực cô.
Tưởng Kiều Tây ôm cô, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này bỗng ngước lên nhìn.
Chăn trượt khỏi đầu vai Lâm Anh Đào, chỉ nghe cô nói: “Xem thiên tài toán học là em bé vuốt ve vỗ về, không biết có hiệu nghiệm không đây.”
Học kỳ hai năm tư, Lâm Anh Đào lại đi tham gia phỏng vấn ở hai trường mẫu giáo.
Một ngày cuối tuần, cô đã đi đến nhà cô Hai, nghiêm túc thảo luận với cô Hai, muốn mượn một khoản học phí.
“Có được chứng chỉ này, tiền lương cũng có thể cao hơn một chút.” Lâm Anh Đào nói với cô Hai: “Bằng không sau này con kết hôn, chỉ dựa vào một mình chồng con kiếm tiền, áp lực trên người anh ấy quá lớn, anh ấy sẽ rất vất vả.”
Cô Hai gõ đầu cô, cười: “Chưa gì đã bắt đầu đau lòng ông xã rồi, con có ông xã sao?” Lại hỏi: “Là chứng chỉ gì vậy, tiền lương có thể cao hơn bao nhiêu?”
Lâm Anh Đào ngẫm nghĩ: “Có thể cao hơn năm đến mười lần ạ.”
Cô Hai nghe vậy sửng sốt: “Cao hơn nhiều như vậy hả??”
“Dạ!” Lâm Anh Đào lật tức gật đầu, cô cầm lấy tách trà anh họ đưa: “Hè này con tốt nghiệp, mùa thu đi Mỹ, học chín tháng, đến hè năm sau là học xong. Chờ con về cố gắng kiếm tiền, còn nhiều hơn tiền con đóng học phí. Cô Hai đừng nói với ba con, con không muốn dùng số tiền mà ba mẹ con đã dành dụm.”
Cô Hai nở nụ cười, bà dùng đôi tay đeo vòng ngọc phỉ thúy dịu dàng vén những lọn tóc hai bên tai Lâm Anh Đào, âu yếm xoa đầu cháu gái.
“Đi Mỹ học,” bà lẩm nhẩm: “Con đi tới chỗ nào lận?”
Lâm Anh Đào nói: “Dạ Portland, cách San Francisco mười giờ lái xe ạ.”
“Chỗ đó là ở đâu chứ?” Cô Hai hỏi.
Lâm Anh Đào giành trả lời trước anh họ: “San Francisco, chỗ đó rất gần Berkeley, cô Hai có biết Đại học California, Berkeley không ạ?”
Cô Hai nói: “Không biết.”
Lâm Anh Đào cắn môi ra chiều ngẫm nghĩ, một hồi sau cô nói: “Dù sao, dù sao thì đó là một ngôi trường rất tốt, con tính nhân tiện sẽ vào đó tham quan một chút.”
Nhập học không bao lâu, Lâm Anh Đào liền xin phép nghỉ. Ngày 4 tháng 3, là một ngày Chủ nhật, cô mua vé máy bay từ Bắc Kinh trở về Tỉnh Thành, mang theo hai cuốn sách Montessori để đọc trên máy bay. Sau khi đến sân bay Tỉnh Thành, Lâm Anh Đào ngồi đợi trong Starbucks, cô uống Frappuccino, gắn tai nghe điện thoại nghe CNN.
Ánh mắt không ngừng nhìn vào điện thoại, gửi WeChat để chắc chắn ba mẹ có ở nhà — bọn họ còn không biết chuyện Lâm Anh Đào về Tỉnh Thành. Bốn giờ hai mươi chiều, Lâm Anh Đào đứng dậy, cô đeo ba lô lên lưng, mua một ly cà phê Mỹ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong sảnh đón nườm nượp người đến đi, chuyến bay từ Hồng Kông bị trễ hai mươi phút. Lâm Anh Đào liền đứng ở đó, đứng giữa đám đông, cô cảm thấy cô không giống với bất kỳ người nào ở đây, cô sắp kết hôn với người mà cô thích nhất, mà chuyện này vẫn còn đang là một bí mật.
Tưởng Kiều Tây đeo túi du lịch, bụi bặm đường dài đi về phía cô.
Quả vạn niên thanh
Heo vàng
Anh họ nước mắt lăn dài: “Mọi người sống chật chội quá.” Trong tiếng cười giòn giã của cả nhà, anh ấy đưa tay nắm lấy bàn tay bà xã đưa lên miệng hôn.
Trên bàn ăn, trước mặt cả nhà, Tưởng Kiều Tây choàng tay ôm Lâm Anh Đào. Anh đột nhiên cất giọng trịnh trọng, nghiêm túc thưa với bác trai và bác gái: anh họ chẳng mấy chốc nữa sẽ được xuất viện, đây có thể là bữa cơm tất niên cuối cùng Tưởng Kiều Tây ăn cùng với hai vị trưởng bối.
Chị dâu ngồi phía đối diện, sững người.
Ông bác cười, gật đầu. Bác gái ở bên cạnh nói: “Ây dà, đừng có tuyên bố chắc nịch như vậy chứ, lỡ như ngày nào đó một nhà ba người các con sang Hồng Kông đón năm mới ——”
Anh họ chơi với con, tặc lưỡi: “Kiều Tây, nói chuyện phải chừa đường lui.”
Lâm Anh Đào ngồi bên cạnh, dưới ánh mắt trông đợi và hy vọng của mọi người dành cho mình, cô dần hiểu ra câu nói đó có ý gì. Cô ở trong vòng tay của Tưởng Kiều Tây ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt anh.
Chị dâu ở trên bàn cơm tự rót cho mình một ly rượu, là rượu Sake Nhật Bản, nhìn tương tự như rượu trắng. Cô ấy bưng lên, nói với Tưởng Kiều Tây, đây là học được từ chú Tưởng Chính lúc trước: “Cảm ơn em, Kiều Tây, mấy năm nay đã giúp đỡ gia đình bọn chị, đặc biệt thay Nhược Thành chăm lo cho ba mẹ bọn chị nhiều năm như vậy. Nhược Thành không thể uống rượu, hôm nay bước sang năm mới, chị thay anh ấy uống cạn ly này.”
Lâm Anh Đào nhìn Tưởng Kiều Tây vội vàng đứng dậy, ngăn chị dâu lại bảo chị ấy đừng uống. Tưởng Kiều Tây không quen như thế, người một nhà cần gì phải làm vậy.
Lâm Anh Đào cũng nhận được bao lì xì của bác trai và bác gái. Cô nhìn thấy Tưởng Kiều Tây bị bác gái gọi vào phòng em bé, không biết bà đang nói gì, là tiếng Quảng Đông. Bác gái lấy ra một chiếc hộp gỗ đặt xuống trước mặt Tưởng Kiều Tây, Tưởng Kiều Tây mở ra nhìn thoáng qua, lắc đầu không cầm, sau đó chị dâu đi tới, nhất quyết bắt Tưởng Kiều Tây phải nhận bằng được.
Lâm Anh Đào ôm chậu hoa thủy tiên, chào tạm biệt cả nhà. Chị dâu cho cô một túi mứt hạt sen và khoai môn chiên, Tưởng Kiều Tây thì cầm chiếc hộp gỗ bị nhét vào tay kia. Đêm giao thừa, Lâm Anh Đào bước đi trên đường phố Hồng Kông, cô hỏi Tưởng Kiều Tây: “Sang năm anh không đón tết ở Hồng Kông ư?”
Tưởng Kiều Tây ôm thắt lưng cô, anh cúi đầu nói: “Em không muốn đón năm mới với chú dì Lâm sao?”
Lâm Anh Đào nghe vậy, lỗ tai ửng hồng, cúi mặt nhìn chậu hoa trong lòng.
Mười bảy tuổi năm đó, Tưởng Kiều Tây đã gọi điện cho Lâm Kỳ Nhạc trong đêm muộn, bảo rằng chẳng bao lâu nữa anh sẽ bước sang tuổi mười tám, anh không thể lúc nào cũng đến nhà anh họ, anh họ còn có gia đình của mình. Tưởng Kiều Tây nói, anh phải độc lập.
Dù rằng đêm nay đã muộn mất bốn năm, nhưng dường như Tưởng Kiều Tây đã thực sự có thể đặt xuống hết mọi gánh nặng, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống.
Lâm Anh Đào đặt chậu hoa thủy tiên lên cạnh bồn vạn niên thanh trên bệ cửa sổ. Hoa thủy tiên đẹp nhưng thời kỳ nở hoa ngắn ngủi, vạn niên thanh lại lâu dài, tượng trưng cho điều may mắn tốt lành, sung túc thịnh vượng, đời đời bền vững.
Mỗi mùa thu, giữa những phiến lá xanh um mơn mởn sẽ lộ ra từng chùm quả đỏ mọng, sáng bóng.
Mùng hai Tết, Lâm Anh Đào và Tưởng Kiều Tây đi xem pháo hoa trên cảng Victoria. Trước khi đi, Lâm Anh Đào khoe với Thái Phương Nguyên bọn họ trên WeChat.
Thái Phương Nguyên gõ riêng cho cô: “Vẫn chưa cầu hôn nữa hả?”
Lâm Anh Đào nhìn màn hình điện thoại, cắn cắn môi. Bỗng nhiên Tưởng Kiều Tây đóng cửa tủ quần áo lại, trên tay cầm chiếc áo len đỏ hai người mới đi mua cùng nhau hôm qua.
“Em thay quần áo đi, chúng ta đi sớm một chút.” Anh nói, hoàn toàn không có gì khác thường.
Lâm Anh Đào đeo đôi hoa tai hình chiếc váy nhỏ kia, cô mặc áo len đỏ, váy dài trắng, đi giày thể thao, cùng Tưởng Kiều Tây đón xe buýt đi đến khu vực gần cảng Victoria. Đỗ Thượng nói trong nhóm, hắn vốn định đưa bạn gái sang đó ngắm pháo hoa, nhưng nghe nói rất đông người: [Các cậu không đặt khách sạn để xem hả? Đúng là đắt muốn khóc luôn, có điều Tưởng Kiều Tây bây giờ không thiếu chút tiền này.]
Lâm Anh Đào nghiêng đầu nhìn Tưởng Kiều Tây, cô nghĩ, có lẽ Tưởng Kiều Tây muốn tận hưởng bầu không khí mọi người cùng nhau chào đón năm mới tưng bừng náo nhiệt — vừa vặn, Lâm Anh Đào cũng thích như vậy.
Phía xa xa nơi đường chân trời, nắng chiều rơi lại những vệt vàng cuối cùng. Lâm Anh Đào được Tưởng Kiều Tây nắm chặt tay bước tới trước trong dòng người đổ về mỗi lúc một đông. Tưởng Kiều Tây dừng lại ở một giao lộ, nhìn lên bầu trời dần chuyển sang màu đêm phía đối diện cảng Victoria: “Đó là nơi anh làm.”
Lâm Anh Đào nhón chân, nhìn thấy tòa nhà cao nhất của Hồng Kông, trung tâm Thương mại Quốc tế ICC.
Người đông như kiến, Lâm Anh Đào nghe thấy xung quanh có rất nhiều khách du lịch đại lục đang nói chuyện, giọng Đông Bắc, Thượng Hải, Mân Nam… thật kỳ diệu. Lâm Anh Đào ôm hông Tưởng Kiều Tây, cô đứng đợi giữa khung cảnh tưng bừng náo nhiệt, từ nhỏ cô đã không sợ chỗ đông người. Cô ngước lên ngắm nhìn gương mặt Tưởng Kiều Tây, sau đó nhón chân, chun mũi cọ vào cằm anh, cọ qua cọ lại như đang chơi đùa.
Tính cách Lâm Anh Đào chính là như vậy, người xung quanh cô càng vui vẻ, cô càng hào hứng.
Cô nhìn Tưởng Kiều Tây, cô biết Tưởng Kiều Tây từ nhỏ đã không thích ồn ào náo nhiệt, có lẽ anh là vì cô.
Khi màn trình diễn pháo hoa bắt đầu, Lâm Anh Đào cảm giác đám đông xung quanh giống như biển nước nóng đang sùng sục sôi trào, tiếng trầm trồ, reo hò vang dội. Cô xoay người, ở trong lòng Tưởng Kiều Tây, cô mở to hai mắt nhìn xung quanh, cũng bắt đầu nhảy cẫng lên háo hức. Chen chúc, nóng nực, cẳng chân mỏi nhừ, đều bị Lâm Anh Đào quẳng hết ra khỏi đầu. Pháo hoa ‘đùng’ ‘đùng’ bay vút lên bầu trời, sau đó bất chợt nổ tung, hóa thành vô số chùm sao nhỏ li ti sáng lấp lánh như kim cương tràn ra khắp bốn phía.
Những chùm sao nở kiêu sa rực rỡ trong giây lát rồi tắt lịm, rơi lả tả trên mặt biển.
Lâm Anh Đào chăm chú ngắm nhìn, trong đôi mắt to của cô phản chiếu những tia sáng của pháo hoa, giống như đàn đom đóm rập rờn vỗ cánh bay đi.
Cậu bé đeo cặp sách kia, cứ như vậy tan biến trước mắt cô.
Lâm Anh Đào ngẩng đầu lên, trong tiếng reo hò phấn khích của khách du lịch và tiếng nổ giòn giã của pháo hoa, cô ngước nhìn Tưởng Kiều Tây.
Tưởng Kiều Tây cũng cúi nhìn cô.
Pháo hoa bay vút lên từ phía sau anh, chiếu sáng đôi bờ vai tuổi trẻ, mái tóc ngắn bị gió thổi tung, những chùm sao bung nở, trong phút chốc chiếu sáng bừng gương mặt Tưởng Kiều Tây.
“Anh Đào,” Tưởng Kiều Tây nhìn cô: “Gả cho anh được không?”
Lâm Anh Đào há hốc miệng, nước mắt loáng cái tuôn trào.
*
Thái Phương Nguyên, Đỗ Thượng chờ đợi nửa ngày trời, kết quả Lâm Anh Đào một tấm hình cũng không có. Pháo hoa kéo dài tổng cộng hơn hai mươi phút, du khách đều đang giơ máy ảnh, điện thoại chụp điên cuồng. Ai nấy phấn khích hò reo, gào to chúc mừng năm mới. Lâm Anh Đào lại rúc vào lòng Tưởng Kiều Tây gào khóc. Tưởng Kiều Tây ôm cô, bọc cô trong áo khoác của mình, vuốt ve mái tóc cô. Tưởng Kiều Tây ngước mắt nhìn pháo hoa. Một số người chung quanh bị tiếng khóc váng trời của Lâm Anh Đào làm cho giật nảy mình, ngoái đầu lại dòm cặp tình nhân trẻ tuổi này. Ca khúc chúc mừng năm mới còn đang ngân vang, không biết làm thế nào mà cô gái lại khóc thành ra như vậy.
Hai mắt Lâm Anh Đào đỏ hoe, khóc đến khuôn mặt nhỏ lấm lem đầy nước mắt. Cô ngồi trên xe buýt, vẫn còn thút thít không ngừng. Tưởng Kiều Tây ngồi bên cạnh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, chưa kịp lau hết giọt này giọt khác lại rơi tõm xuống. Lâm Anh Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, dựa vào lòng anh, để anh ôm. Bọn họ trở về nhà trọ, tay nắm tay, đi lên lầu.
Hai người cùng nhau đi tắm. Phòng tắm nhỏ, Tưởng Kiều Tây và Lâm Anh Đào đứng áp sát vào nhau dưới bóng đèn. Lâm Anh Đào cụp hai hàng lông mi ướt sũng, ôm thắt lưng Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây xoa bọt trên tóc cô, rồi lại xoa bọt trên hai má Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào mặc áo ngủ vào, cô lau tóc, giở chăn ngồi lên giường. Sau khi từ cảng Victoria trở về, cô không có nói với Tưởng Kiều Tây câu nào. Cô không biết phải nói gì, cô chỉ biết là rất muốn ôm anh, ôm thật chặt.
Tưởng Kiều Tây chỉ mặc quần ngủ, nửa thân trên để trần, lưng có một đường hõm hình vòng cung. Anh mở tủ quần áo, lấy từ trong túi chiếc áo vest thường mặc đi làm hằng ngày ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu đen.
Lâm Anh Đào ngồi trong quầng sáng dịu nhẹ của chiếc đèn ngủ đầu giường, thuỗn mặt, nhìn Tưởng Kiều Tây ngồi xuống bên giường.
Anh mở chiếc hộp nhỏ ra, một cặp nhẫn phản chiếu ánh sáng lấp lánh ở bên trong. Lâm Anh Đào ngơ ngác cúi nhìn một hồi lâu.
“Lâm Kỳ Nhạc.” Tưởng Kiều Tây bất chợt gọi cô.
“Dạ?” Lâm Anh Đào nghèn nghẹn đáp.
Tưởng Kiều Tây nhìn thấy cô thế này, có vẻ như lại sắp khóc.
Anh đưa tay nhẹ nhàng bẹo má cô.
Anh đặt chiếc hộp vào tay Lâm Anh Đào. Lâm Anh Đào ngước mắt lên, thấy Tưởng Kiều Tây đi trở ra chiếc bàn ngoài cửa, mở túi xách, lấy ví tiền bên trong ra.
Anh quay lại ngồi xuống trước mặt cô, rút trong ví ra một chiếc thẻ ngân hàng, nhét xuống bên dưới chiếc hộp trong lòng bàn tay Lâm Anh Đào.
Lâm Anh Đào ngước mắt lên, cô chu môi, phồng hai má, phì cười. Anh cũng bật cười.
Lâm Anh Đào rúc vào lòng anh, ghé sát vào tai anh thì thầm: “Em là bà xã Tưởng Kiều Tây…” giọng nói như đang khóc lại như đang cười.
*
Chiếc hộp gỗ mà bác gái đã đưa cho Tưởng Kiều Tây bên trong đựng một đôi vòng tay long phụng, nặng hơn sáu lạng. Đây là của hồi môn năm đó của bác gái, bà trao lại cho chị dâu, chị dâu cất ở nhà mẹ đẻ, năm ngoái mới tìm ra, cầm về lại.
“Cái này…” Lâm Anh Đào há hốc miệng: “Đây là cái gì vậy ạ…”
Tưởng Kiều Tây kéo cổ tay Lâm Anh Đào qua, lấy một chiếc đeo thử.
Cổ tay Lâm Anh Đào mảnh mai, đeo vào cũng không có vẻ nặng nề, chỉ cảm thấy cô gái này phục trang lộng lẫy, gả cho người cũng là được nhà chồng sủng ái.
Tưởng Kiều Tây nhìn Lâm Anh Đào: “Xem như chị dâu là mẹ chồng của em đi.”
“Cái này rất quý.” Lâm Anh Đào hoảng sợ nói, cô lớn ngần này vẫn chưa từng chạm qua món đồ quý giá như vậy: “Chúng ta trả lại cho chị dâu đi ạ.”
Tưởng Kiều Tây bất đắc dĩ nói: “Em có biết anh đã từ chối bao lâu không, chị dâu còn muốn đưa cho anh ba con heo ——”
Lâm Anh Đào ngây người.
Tưởng Kiều Tây: “Anh thực sự không muốn nhận, chỉ cầm một đôi này. Em giữ đi.”
Mấy ngày tết trôi qua, Tưởng Kiều lại đi làm. Anh bảo sẽ về ăn cơm tối, nhưng có một cuộc họp đột xuất phải bận bịu đến hơn hai giờ sáng mới về tới nhà. Nghe thấy tiếng anh mở cửa, Lâm Anh Đào tỉnh ngủ, xuống giường rót cho anh ly nước, Tưởng Kiều Tây uống mấy ngụm, ôm cô hôn hai cái, nới lỏng cổ áo ra là tức khắc ngủ thiếp đi.
Anh ngủ chưa đến hai tiếng đồng hồ, ngoài cửa sổ trời vẫn còn chưa sáng, đột nhiên tỉnh giấc.
Hai ngày nữa là Anh Đào quay về trường. Tưởng Kiều Tây xoay người lại, anh cúi đầu ngắm nhìn cô một lúc. Anh Đào ngủ hướng mặt về phía anh, tay cuộn tròn bên gối, ở ngón giữa đeo một chiếc nhẫn.
Tưởng Kiều cúi xuống cởi nút áo, cởi áo ra, giở chăn, đè lên người cô.
Lâm Anh Đào bị lăn qua lăn lại tỉnh giấc. Cô mơ màng, hai cổ tay bị cà vạt quấn quanh treo đầu giường. Lâm Anh Đào mở mắt ra, cà vạt dần lỏng lẻo, cô vòng tay ôm đầu Tưởng Kiều Tây đang áp trên ngực mình.
“Anh không mệt sao?” Cô dịu dàng hỏi.
Tưởng Kiều Tây bận rộn cả ngày, làm việc liên tục gần hai mươi giờ. Sau một giấc ngủ ngắn nạp lại năng lượng, anh bắt đầu đòi bồi thường thứ mình thực sự muốn cả vốn lẫn lời.
Lâm Anh Đào cảm thấy đau lòng vô cùng.
Vì thành gia lập nghiệp, thật sự phải vất vả đến vậy sao?
Lâm Anh Đào đột nhiên nhớ lại những lời cậu đàn em họ Tề từng nói, Tưởng Kiều Tây tham gia xong cuộc thi trại đông, trở về ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy việc đầu tiên làm là gọi điện cho Lâm Anh Đào muốn cô đến nhà ga đón anh.
Bầu trời phía đông dần hửng sáng, Lâm Anh Đào đưa tay dịu dàng vuốt ve đầu Tưởng Kiều Tây đang rúc trong ngực cô.
Tưởng Kiều Tây ôm cô, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này bỗng ngước lên nhìn.
Chăn trượt khỏi đầu vai Lâm Anh Đào, chỉ nghe cô nói: “Xem thiên tài toán học là em bé vuốt ve vỗ về, không biết có hiệu nghiệm không đây.”
Học kỳ hai năm tư, Lâm Anh Đào lại đi tham gia phỏng vấn ở hai trường mẫu giáo.
Một ngày cuối tuần, cô đã đi đến nhà cô Hai, nghiêm túc thảo luận với cô Hai, muốn mượn một khoản học phí.
“Có được chứng chỉ này, tiền lương cũng có thể cao hơn một chút.” Lâm Anh Đào nói với cô Hai: “Bằng không sau này con kết hôn, chỉ dựa vào một mình chồng con kiếm tiền, áp lực trên người anh ấy quá lớn, anh ấy sẽ rất vất vả.”
Cô Hai gõ đầu cô, cười: “Chưa gì đã bắt đầu đau lòng ông xã rồi, con có ông xã sao?” Lại hỏi: “Là chứng chỉ gì vậy, tiền lương có thể cao hơn bao nhiêu?”
Lâm Anh Đào ngẫm nghĩ: “Có thể cao hơn năm đến mười lần ạ.”
Cô Hai nghe vậy sửng sốt: “Cao hơn nhiều như vậy hả??”
“Dạ!” Lâm Anh Đào lật tức gật đầu, cô cầm lấy tách trà anh họ đưa: “Hè này con tốt nghiệp, mùa thu đi Mỹ, học chín tháng, đến hè năm sau là học xong. Chờ con về cố gắng kiếm tiền, còn nhiều hơn tiền con đóng học phí. Cô Hai đừng nói với ba con, con không muốn dùng số tiền mà ba mẹ con đã dành dụm.”
Cô Hai nở nụ cười, bà dùng đôi tay đeo vòng ngọc phỉ thúy dịu dàng vén những lọn tóc hai bên tai Lâm Anh Đào, âu yếm xoa đầu cháu gái.
“Đi Mỹ học,” bà lẩm nhẩm: “Con đi tới chỗ nào lận?”
Lâm Anh Đào nói: “Dạ Portland, cách San Francisco mười giờ lái xe ạ.”
“Chỗ đó là ở đâu chứ?” Cô Hai hỏi.
Lâm Anh Đào giành trả lời trước anh họ: “San Francisco, chỗ đó rất gần Berkeley, cô Hai có biết Đại học California, Berkeley không ạ?”
Cô Hai nói: “Không biết.”
Lâm Anh Đào cắn môi ra chiều ngẫm nghĩ, một hồi sau cô nói: “Dù sao, dù sao thì đó là một ngôi trường rất tốt, con tính nhân tiện sẽ vào đó tham quan một chút.”
Nhập học không bao lâu, Lâm Anh Đào liền xin phép nghỉ. Ngày 4 tháng 3, là một ngày Chủ nhật, cô mua vé máy bay từ Bắc Kinh trở về Tỉnh Thành, mang theo hai cuốn sách Montessori để đọc trên máy bay. Sau khi đến sân bay Tỉnh Thành, Lâm Anh Đào ngồi đợi trong Starbucks, cô uống Frappuccino, gắn tai nghe điện thoại nghe CNN.
Ánh mắt không ngừng nhìn vào điện thoại, gửi WeChat để chắc chắn ba mẹ có ở nhà — bọn họ còn không biết chuyện Lâm Anh Đào về Tỉnh Thành. Bốn giờ hai mươi chiều, Lâm Anh Đào đứng dậy, cô đeo ba lô lên lưng, mua một ly cà phê Mỹ, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong sảnh đón nườm nượp người đến đi, chuyến bay từ Hồng Kông bị trễ hai mươi phút. Lâm Anh Đào liền đứng ở đó, đứng giữa đám đông, cô cảm thấy cô không giống với bất kỳ người nào ở đây, cô sắp kết hôn với người mà cô thích nhất, mà chuyện này vẫn còn đang là một bí mật.
Tưởng Kiều Tây đeo túi du lịch, bụi bặm đường dài đi về phía cô.
Quả vạn niên thanh
Heo vàng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.