Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian
Chương 22
Bắc Khuynh
12/11/2018
“Thứ hai đi làm.”
Ứng Như Ước cầm cây bút lông đen, dùng bên đầu đậm vẽ một vòng vào ngày thứ hai trên tờ lịch.
Ngắm nghía một lúc, lại dùng bên đầu mảnh chấm ba chấm than trên đó.
Hôm qua cô còn đang cảm khái, sau khi tốt nghiệp, kỳ nghỉ này của cô dài đến vô tận, nghỉ mãi không hết.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, kỳ nghỉ của cô chỉ còn lại ba ngày.
Ba ngày này, có thể làm được gì?
Lúc Ứng Như Ước nói với ông nội muốn đến thành phố L thăm bà Ứng – Hướng Hân, ông nội trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Nếu con muốn đi thăm mẹ thì ông không ngăn cản, trước khi đi con báo trước với mẹ, mẹ mà bận sẽ không chăm lo con đâu.”
Nhắc đến Hướng Hân là sắc mặt ông nội lại không vui cho lắm.
Hướng Hân là bác sĩ khoa Nhi của bệnh viện thành phố S, xem như đồng nghiệp của bà nội.
Hai khoa bình thường qua lại thân thiết, bà Ứng thích vẻ nhanh nhẹn, hiểu chuyện của Hướng Hân, có ý tác hợp Hướng Hân với bố Ứng.
Thế là tìm một ngày, đưa Hướng Hân về nhà ăn cơm.
Nói ra cũng trùng hợp, bà nội lần này sắp xếp rất thú vị.
Hai người bình thường công việc cũng bận, yêu nhau chưa bao lâu đã kết hôn.
Hướng Hân và bố Ứng đều là những người cực kỳ nghiêm túc và có trách nhiệm đối với công việc, tính khí hai người cũng giống nhau, qua thời kỳ ngọt ngào sau hôn nhân, đủ chuyện vặt vãnh trong gia đình ập tới, đặc biệt là lúc đó Như Ước vừa ra đời chưa bao lâu.
Hướng Hân trách móc bố Ứng quan tâm tới công việc hơn gia đình, đúng lúc đó vì sinh Như Ước mà bỏ lỡ một cuộc bình bầu trong bệnh viện, bỗng cảm thấy bản thân hy sinh quá nhiều cho gia đình.
Mà nỗi ấm ức tủi thân đó lại không được bố Ứng an ủi và coi trọng, nhất thời cảm thấy bất mãn.
Kết hôn chưa được mấy năm, tình cảm hai người dần phai nhạt.
Đến khi Hướng Hân trở lại với công việc, trọng tâm dần dà chuyển từ gia đình sang bệnh viện.
Khoa Nhi lắm việc, rất bận rộn.
Muốn nghỉ phép thì đúng là khó hơn lên trời.
Một nhà năm người, trừ Như Ước vẫn còn nhỏ ra, tất cả đều là bác sĩ.
Như Ước còn nhỏ, không thể không có ai chăm sóc.
Hướng Hân lại cố chấp quay về làm việc, bố Ứng bất lực, chỉ có thể tìm một bảo mẫu cho Như Ước.
Lúc đó bố Ứng đã có mâu thuẫn với Hướng Hân. Chỉ là bố Ứng khá nội tâm, trầm tĩnh, không thích nói, cho dù có tâm sự cũng thích giấu kín trong lòng chứ không hề nói ra.
Mồi lửa đó một khi vùi xuống, lúc nào bùng phát thì chỉ là vấn đề thời gian.
Năm Như Ước sáu tuổi, vì bảo mẫu trông nom không kỹ, ngã từ cầu thang xuống, sau khi được đưa vào cấp cứu, mồi lửa ấy đã bùng cháy dữ dội.
Bố Ứng vốn thẳng thắn, người ông thấy có lỗi nhất chỉ có đứa con gái duy nhất.
Sau khi kết thúc ca mổ, nghe tin xong, suýt không đứng vững, đến phòng bệnh nhìn thấy Như Ước chân bó bột, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, nỗi hổ thẹn đó như núi lửa phun trào, đốt cháy cả trái tim ông.
Như Ước cần ở lại bệnh viện theo dõi, bố Ứng gọi điện cho Hướng Hân, kết quả gọi mười mấy cuộc không ai nghe, cuối cùng dứt khoát khóa máy.
Sau khi về, bố Ứng cãi nhau một trận kịch liệt với Hướng Hân.
Đó cũng là lần chiến tranh lạnh đầu tiên của họ mà Như Ước biết.
Trong ký ức của cô, sự tồn tại của Hướng Hân thực ra không bằng bà nội.
Bà dường như lúc nào cũng bận, không có thời gian mừng sinh nhật cùng cô, không có thời gian đi xem lớp cô diễn kịch, mỗi lần về nhà đều trong trạng thái mệt mỏi.
Nhưng Như Ước biết, Hướng Hân sẽ mỉm cười với các bệnh nhân nhí trong bệnh viện, sẽ dịu dàng ôm chúng, thi thoảng còn tặng bóng bay, kẹo ngọt, những đãi ngộ đó cô chưa từng được có.
Rồi về sau, chính là Như Ước lên tiểu học.
Bố Ứng là người cầm dao mổ, cũng làm nghiên cứu, trong xương tủy thực ra là một học giả nho nhã. Như Ước bị gãy xương, ông và Hướng Hân cãi nhau lần đó là lần duy nhất trong đời nổi giận như thế.
Sau đó, ông và Hướng Hân hình như luôn chiến tranh lạnh, trong một ngày nói chuyện không quá mười câu, thi thoảng gặp nhau trong nhà bếp, phòng khách, cả một ánh mắt cũng không buồn nhìn nhau.
Những ngày tháng như vậy trôi qua rất lâu, cho đến một ngày, Hướng Hân về nhà rất sớm, nấu bữa tối cho Như Ước. Cũng là lần hiếm hoi, bà làm bài tập cùng cô, còn kiên nhẫn kiểm tra cho cô.
Đến khi Như Ước lên giường đi ngủ, Hướng Hân ra ngoài gọi điện cho bố Ứng, báo cho ông biết, bà sắp được điều đi thành phố L.
L là nơi Hướng Hân sinh ra.
Năm đó ông ngoại Như Ước không khỏe, đúng lúc bệnh viện điều chỉnh nhân sự, bà liền xin được về L công tác.
Đến khi mọi thủ tục làm xong, bà mới thông báo cho bố Ứng.
Phải, là thông báo.
Quyết định của bà không hề suy nghĩ tới Như Ước, cũng không nghĩ tới gia đình này, càng không nghĩ đến cảm nhận của bố Ứng.
Chỉ có kết quả.
Bà không quan tâm có phải sẽ khiến bố Ứng bất mãn hay không, hôn nhân mấy năm nay của hai người vốn chỉ còn là cái danh hão.
Như Ước không hiểu vì sao lúc đó họ cũng không chọn ly hôn.
Ly thân mấy năm sau, hôm Ứng Như Ước tốt nghiệp tiểu học, Hướng Hân đến tham gia lễ tốt nghiệp của cô.
Lúc đó, bà hỏi Như Ước: “Nếu bố và mẹ ly hôn, Như Ước muốn theo ai nào?”
Khi ấy, Như Ước đã biết ly hôn là gì, cô bị Hướng Hân nắm tay đi trên con đường râm mát ngoài trường học, không nghĩ ngợi lâu, liền trả lời chắc như đinh đóng cột: “Con theo ông nội.”
Hướng Hân không ngạc nhiên trước câu trả lời đó, chỉ cười, không nói gì.
Tối hôm đó, Hướng Hân và bố Ứng ký đơn ly hôn.
Lúc đó Như Ước nghĩ, cô thật sự sắp mất mẹ rồi.
Ông nội không thích Hướng Hân, không phải vì chuyện ly hôn.
Thái độ sống của ông tuy nghiêm túc, cứng nhắc, nhưng vì cùng bà nội lưỡng tình tương duyệt, lại nương tựa nhau cả đời, thái độ với tình cảm của ông khá là thoáng.
Bố Ứng năm đó đòi cưới Hướng Hân, ông không can thiệp. Khi tình cảm hai người rạn nứt, chọn ly hôn, ông cũng không can thiệp.
Điều ông tức giận, là Hướng Hân từ lúc bắt đầu đã không gánh nổi trách nhiệm làm mẹ.
Người ông thật sự thương yêu, là Ứng Như Ước.
Thành phố S và L mấy năm trước đã có tàu cao tốc đi thẳng, đoạn đường gần hai tiếng đồng hồ thoáng chốc rút lại còn một nửa.
Chấn Chân Chân đưa Ứng Như Ước đến trạm phía Bắc thành phố S.
Là một nhân vật quan trọng chiếm cứ giang sơn trong thế giới của Ứng Như Ước, Chấn Chân Chân hiểu rất rõ về chuyện gia đình của Ứng Như Ước.
Tuy cô không thể hiểu nổi vì sao Như Ước lại lãng phí ba ngày tốt đẹp ở L, nhưng lúc đi cũng chỉ dặn bạn đi đường cẩn thận, có việc cứ tìm cảnh sát Chấn.
Vẻ quan tâm tận tình của Chấn Chân Chân lại xóa nhòa đi nhiều sự nặng nề trong tim Như Ước, cô khoát tay: “Tớ biết rồi, cảnh sát Chấn.”
Gió nổi lên, luồn qua đại sảnh rộng lớn.
Áo khoác dài của Như Ước bị gió thổi tung, đường cong ấy như con công đang xòe cánh làm đẹp.
Ứng Như Ước vừa đưa tay giữ vạt áo thì mấy lọn tóc lại không ngoan ngoãn bị gió thổi tới môi, cô quay nghiêng mặt, mượn thế gió vén tóc ra sau tai, trêu Chấn Chân Chân trong tiếng gió: “Tớ đi nghỉ mát, có phải bán thân đâu mà cậu tỏ vẻ nặng nề thế làm gì?”
“Chi bằng cậu bán thân đi còn hơn.” Bản tính ba câu không rời bác sĩ Ôn của Chấn Chân Chân lại trỗi dậy, làu bàu: “Mau bán thân cho bác sĩ Ôn đi, đỡ cho tớ phải lo lắng.”
Ứng Như Ước lườm bạn, không buồn đếm xỉa nữa, quay lưng bước vào sảnh soát vé.
Chấn Chân Chân dựa vào xe, thở dài.
Mỗi lần cô nghiêm túc, Ứng Như Ước đều không quan tâm đến lời cô nói, tính tình cô phải tốt thế nào mới khống chế bản thân không tuyệt giao với bạn!!!
Đang cảm khái thì nắp xe phía trước bất thần bị ai đó vỗ một cái.
Chấn Chân Chân tức giận nhìn, ánh mắt khi liếc nhìn túi hành lý màu đen đặt trên nắp xe cô thì ngớ người…
… Sao… quen mắt thế nhỉ?
Đến khi cô dè dặt đưa ánh mắt quan sát dần dần chuyển từ chiếc túi sang người đàn ông đứng trước xe, bỗng chốc cảm thấy như có sét đánh ngay đỉnh đầu.
Trì Thịnh vừa xuống tàu hỏa.
Xương toàn thân vì mấy tiếng trước ngồi ghế cứng đã muốn rời ra, anh lần tìm điếu thuốc kẹp lên môi, một tay châm lửa, tay kia che hờ phía trước để chắn gió.
Khoảng đất trống này ở ngay đầu ngọn gió, gió từ tứ phương tám hướng tụ họp lại, như bàn tay đang di chuyển liên tục.
Anh nhíu mày, có phần sốt ruột nhìn Chấn Chân Chân vẫn đang sững người tại chỗ, đưa mắt ra hiệu.
Cũng may Chấn Chân Chân không quá thông minh nhưng vẫn hiểu ý tứ ánh mắt đó, vội vàng nịnh nọt tiến lên, hai tay chụm lại đưa lên, gió cũng không lọt qua nổi.
Trì Thịnh cao hơn cô nhiều, phối hợp cúi người xuống, nương theo tay cô chụm lại để châm thuốc, bắt đầu chất vấn: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay cô đi làm?”
Chấn Chân Chân tỏ vẻ nặng nề, gật đầu.
“Thời gian làm việc lại xuất hiện ở đây?” Anh hơi nheo mắt, nhếch môi cười giễu: “Đừng nói với tôi là cô theo đuổi dấu vết đến tận đây nhé.”
Chấn Chân Chân nhanh chóng suy nghĩ.
Nỗ lực nhớ lại, ban nãy khi cô đưa Ứng Như Ước xuống xe, có bị Trì Thịnh nhìn thấy không.
Hình như… không có.
Cô chớp mắt, vẻ mặt hơi cứng đờ lúc nãy bỗng trở nên tươi tỉnh, tay chân nhanh nhẹn xách túi hành lý anh đặt trên nắp xe lên, cười nói: “Làm sao trùng hợp thế được, em biết lão đại hôm nay về nên đặc biệt đợi ở đây đón anh mà.”
Xì… quỷ mới biết khi nào anh về!
Cái cớ dữ dội này rõ ràng Trì Thịnh không tin, anh rít một hơi thuốc rồi dập tắt ở phần nắp bằng thép trên đỉnh thùng rác, đi vòng qua đầu xe mấy bước, đến trước mặt cô.
Cảm giác đàn áp do chiều cao mang lại khiến Chấn Chân Chân nảy sinh sự khó thích ứng nặng nề.
Nhưng biết làm sao? Nhỏ con thì phải phục tùng thôi!
Thế là, cô lặng lẽ ưỡn ngực, cố gắng để khí thế của mình trông có vẻ… có vẻ thẳng thắn hùng hồn một chút!
Trì Thịnh cúi nhìn cô ưỡn ngực đứng thẳng, anh cúi người, một tay chống lên gương chiếu hậu, một tay chống lên nắp xe, thẳng thừng giam Chấn Chân Chân đứng sát xe vào giữa anh vào thân xe.
Trạm Bắc Thành có rất đông hành khách qua lại, đang cao điểm buổi sáng, xe cô lại đậu nghênh ngang ngay khu hành khách xuống, lúc này đã thu hút bao nhiêu ánh mắt tò mò.
Chấn Chân Chân vốn dĩ đã mặt dày mà lúc này cũng có phần hoảng loạn.
Cô tránh né không dám nhìn thẳng vào Trì Thịnh, lúng túng đến mức trái tim sắp nhảy lên tận cổ họng rồi.
Dưới áp lực cực lớn, cô dè dặt nuốt nước bọt, nhắc nhở: “Lão đại, anh thế này… ảnh hưởng không tốt lắm.”
Trì Thịnh mặt dửng dưng nhìn cô, thong thả nói: “Cô cũng biết là ảnh hưởng không tốt à? Lúc nói dối sao không nhớ soạn bài trước?”
Chấn Chân Chân đảo đôi mắt đen nhánh, nói nhỏ: “Em nói dối cũng đâu bắt anh tin…”
Trì Thịnh nhìn gương mặt cô đỏ bừng, cười lạnh: “Về viết kiểm điểm ba ngàn chữ, trước khi tan sở nộp cho tôi.”
“Ba ngàn chữ?” Chấn Chân Chân sửng sốt trợn mắt, không phải đang đùa cô sao?
Trì Thịnh hỏi: “Chê ít hả?”
Chấn Chân Chân cũng không còn kiên nhẫn nữa, cô chui ra khỏi cánh tay của Trì Thịnh, lạnh lùng xấu tính nói to: “Là người thì ai cũng có một hai chuyện vặt vãnh, tôi đã báo cáo lãnh đạo, được cho phép rồi, dựa vào đâu còn bắt tôi viết kiểm điểm?”
Trì Thịnh không nói gì, cứ thế lạnh lùng nhìn cô một lúc rồi tiện tay ném túi hành lý vào trong lòng cô, mở cửa xe và nói một câu: “Nói thật sớm hơn là được rồi?”
Chấn Chân Chân nhanh mắt nhanh tay ôm choàng cái túi, nhìn Trì Thịnh không khách sáo ngồi vào ghế lái, mắt muốn đứng tròng.
Người này… người này sao lại quá đáng như thế chứ!
Ứng Như Ước soát vé xong lên xe, điện thoại trong túi báo có tin nhắn.
Cô đặt hành lý xong xuôi, ngồi vào đúng chỗ, lấy điện thoại ra.
Là Chấn Chân Chân nhắn.
Rõ ràng là cực kỳ tức giận, màn hình toàn biểu cảm giận dữ đấm đá.
Như Ước băn khoăn, mới một lúc, có lẽ bây giờ cô nàng còn chưa về cục cảnh sát, sao lại nổi giận như thế?
Đang định hỏi thì Chấn Chân Chân đã nhanh chóng gửi tin nhắn đến.
“Gặp phải cấp trên biến thái thần sầu quỷ khóc của tớ, tớ cảm thấy anh ta đang quấy rối tình dục tớ, tớ muốn báo cảnh! Sát! Bắt! Anh! Ta!”
Ứng Như Ước lúc này thực sự không muốn nhắc nhở cô nàng: “Cậu chính là cảnh sát…”
Vừa nhắn lại xong, đang định cất điện thoại thì lại có tin báo.
Có phần bất ngờ.
Là tin nhắn thoại của Ôn Cảnh Nhiên.
Chỉ có hai giây, một câu rất ngắn gọn: “Quên chưa chúc mừng em.”
Chắc là đang ở nơi trống trải nên tiếng gió thổi qua đã làm nhòa đi giọng nói của anh.
Giọng nói trầm trầm rất hay đó như đang nói thầm bên tai cô, bỗng dưng làm nóng cả tai.
Tác giả: Tin nhắn có thể giải quyết bằng năm chữ mà anh cứ phải làm nóng tai Như Ước, bác sĩ Ôn, anh có âm mưu đúng không!
Rất nhiều người đoán Chấn Chân Chân và Trì Thịnh sẽ là nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết tiếp theo của tôi, thực ra không phải, họ là tuyến phụ của quyển này đó!
Ứng Như Ước cầm cây bút lông đen, dùng bên đầu đậm vẽ một vòng vào ngày thứ hai trên tờ lịch.
Ngắm nghía một lúc, lại dùng bên đầu mảnh chấm ba chấm than trên đó.
Hôm qua cô còn đang cảm khái, sau khi tốt nghiệp, kỳ nghỉ này của cô dài đến vô tận, nghỉ mãi không hết.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, kỳ nghỉ của cô chỉ còn lại ba ngày.
Ba ngày này, có thể làm được gì?
Lúc Ứng Như Ước nói với ông nội muốn đến thành phố L thăm bà Ứng – Hướng Hân, ông nội trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Nếu con muốn đi thăm mẹ thì ông không ngăn cản, trước khi đi con báo trước với mẹ, mẹ mà bận sẽ không chăm lo con đâu.”
Nhắc đến Hướng Hân là sắc mặt ông nội lại không vui cho lắm.
Hướng Hân là bác sĩ khoa Nhi của bệnh viện thành phố S, xem như đồng nghiệp của bà nội.
Hai khoa bình thường qua lại thân thiết, bà Ứng thích vẻ nhanh nhẹn, hiểu chuyện của Hướng Hân, có ý tác hợp Hướng Hân với bố Ứng.
Thế là tìm một ngày, đưa Hướng Hân về nhà ăn cơm.
Nói ra cũng trùng hợp, bà nội lần này sắp xếp rất thú vị.
Hai người bình thường công việc cũng bận, yêu nhau chưa bao lâu đã kết hôn.
Hướng Hân và bố Ứng đều là những người cực kỳ nghiêm túc và có trách nhiệm đối với công việc, tính khí hai người cũng giống nhau, qua thời kỳ ngọt ngào sau hôn nhân, đủ chuyện vặt vãnh trong gia đình ập tới, đặc biệt là lúc đó Như Ước vừa ra đời chưa bao lâu.
Hướng Hân trách móc bố Ứng quan tâm tới công việc hơn gia đình, đúng lúc đó vì sinh Như Ước mà bỏ lỡ một cuộc bình bầu trong bệnh viện, bỗng cảm thấy bản thân hy sinh quá nhiều cho gia đình.
Mà nỗi ấm ức tủi thân đó lại không được bố Ứng an ủi và coi trọng, nhất thời cảm thấy bất mãn.
Kết hôn chưa được mấy năm, tình cảm hai người dần phai nhạt.
Đến khi Hướng Hân trở lại với công việc, trọng tâm dần dà chuyển từ gia đình sang bệnh viện.
Khoa Nhi lắm việc, rất bận rộn.
Muốn nghỉ phép thì đúng là khó hơn lên trời.
Một nhà năm người, trừ Như Ước vẫn còn nhỏ ra, tất cả đều là bác sĩ.
Như Ước còn nhỏ, không thể không có ai chăm sóc.
Hướng Hân lại cố chấp quay về làm việc, bố Ứng bất lực, chỉ có thể tìm một bảo mẫu cho Như Ước.
Lúc đó bố Ứng đã có mâu thuẫn với Hướng Hân. Chỉ là bố Ứng khá nội tâm, trầm tĩnh, không thích nói, cho dù có tâm sự cũng thích giấu kín trong lòng chứ không hề nói ra.
Mồi lửa đó một khi vùi xuống, lúc nào bùng phát thì chỉ là vấn đề thời gian.
Năm Như Ước sáu tuổi, vì bảo mẫu trông nom không kỹ, ngã từ cầu thang xuống, sau khi được đưa vào cấp cứu, mồi lửa ấy đã bùng cháy dữ dội.
Bố Ứng vốn thẳng thắn, người ông thấy có lỗi nhất chỉ có đứa con gái duy nhất.
Sau khi kết thúc ca mổ, nghe tin xong, suýt không đứng vững, đến phòng bệnh nhìn thấy Như Ước chân bó bột, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, nỗi hổ thẹn đó như núi lửa phun trào, đốt cháy cả trái tim ông.
Như Ước cần ở lại bệnh viện theo dõi, bố Ứng gọi điện cho Hướng Hân, kết quả gọi mười mấy cuộc không ai nghe, cuối cùng dứt khoát khóa máy.
Sau khi về, bố Ứng cãi nhau một trận kịch liệt với Hướng Hân.
Đó cũng là lần chiến tranh lạnh đầu tiên của họ mà Như Ước biết.
Trong ký ức của cô, sự tồn tại của Hướng Hân thực ra không bằng bà nội.
Bà dường như lúc nào cũng bận, không có thời gian mừng sinh nhật cùng cô, không có thời gian đi xem lớp cô diễn kịch, mỗi lần về nhà đều trong trạng thái mệt mỏi.
Nhưng Như Ước biết, Hướng Hân sẽ mỉm cười với các bệnh nhân nhí trong bệnh viện, sẽ dịu dàng ôm chúng, thi thoảng còn tặng bóng bay, kẹo ngọt, những đãi ngộ đó cô chưa từng được có.
Rồi về sau, chính là Như Ước lên tiểu học.
Bố Ứng là người cầm dao mổ, cũng làm nghiên cứu, trong xương tủy thực ra là một học giả nho nhã. Như Ước bị gãy xương, ông và Hướng Hân cãi nhau lần đó là lần duy nhất trong đời nổi giận như thế.
Sau đó, ông và Hướng Hân hình như luôn chiến tranh lạnh, trong một ngày nói chuyện không quá mười câu, thi thoảng gặp nhau trong nhà bếp, phòng khách, cả một ánh mắt cũng không buồn nhìn nhau.
Những ngày tháng như vậy trôi qua rất lâu, cho đến một ngày, Hướng Hân về nhà rất sớm, nấu bữa tối cho Như Ước. Cũng là lần hiếm hoi, bà làm bài tập cùng cô, còn kiên nhẫn kiểm tra cho cô.
Đến khi Như Ước lên giường đi ngủ, Hướng Hân ra ngoài gọi điện cho bố Ứng, báo cho ông biết, bà sắp được điều đi thành phố L.
L là nơi Hướng Hân sinh ra.
Năm đó ông ngoại Như Ước không khỏe, đúng lúc bệnh viện điều chỉnh nhân sự, bà liền xin được về L công tác.
Đến khi mọi thủ tục làm xong, bà mới thông báo cho bố Ứng.
Phải, là thông báo.
Quyết định của bà không hề suy nghĩ tới Như Ước, cũng không nghĩ tới gia đình này, càng không nghĩ đến cảm nhận của bố Ứng.
Chỉ có kết quả.
Bà không quan tâm có phải sẽ khiến bố Ứng bất mãn hay không, hôn nhân mấy năm nay của hai người vốn chỉ còn là cái danh hão.
Như Ước không hiểu vì sao lúc đó họ cũng không chọn ly hôn.
Ly thân mấy năm sau, hôm Ứng Như Ước tốt nghiệp tiểu học, Hướng Hân đến tham gia lễ tốt nghiệp của cô.
Lúc đó, bà hỏi Như Ước: “Nếu bố và mẹ ly hôn, Như Ước muốn theo ai nào?”
Khi ấy, Như Ước đã biết ly hôn là gì, cô bị Hướng Hân nắm tay đi trên con đường râm mát ngoài trường học, không nghĩ ngợi lâu, liền trả lời chắc như đinh đóng cột: “Con theo ông nội.”
Hướng Hân không ngạc nhiên trước câu trả lời đó, chỉ cười, không nói gì.
Tối hôm đó, Hướng Hân và bố Ứng ký đơn ly hôn.
Lúc đó Như Ước nghĩ, cô thật sự sắp mất mẹ rồi.
Ông nội không thích Hướng Hân, không phải vì chuyện ly hôn.
Thái độ sống của ông tuy nghiêm túc, cứng nhắc, nhưng vì cùng bà nội lưỡng tình tương duyệt, lại nương tựa nhau cả đời, thái độ với tình cảm của ông khá là thoáng.
Bố Ứng năm đó đòi cưới Hướng Hân, ông không can thiệp. Khi tình cảm hai người rạn nứt, chọn ly hôn, ông cũng không can thiệp.
Điều ông tức giận, là Hướng Hân từ lúc bắt đầu đã không gánh nổi trách nhiệm làm mẹ.
Người ông thật sự thương yêu, là Ứng Như Ước.
Thành phố S và L mấy năm trước đã có tàu cao tốc đi thẳng, đoạn đường gần hai tiếng đồng hồ thoáng chốc rút lại còn một nửa.
Chấn Chân Chân đưa Ứng Như Ước đến trạm phía Bắc thành phố S.
Là một nhân vật quan trọng chiếm cứ giang sơn trong thế giới của Ứng Như Ước, Chấn Chân Chân hiểu rất rõ về chuyện gia đình của Ứng Như Ước.
Tuy cô không thể hiểu nổi vì sao Như Ước lại lãng phí ba ngày tốt đẹp ở L, nhưng lúc đi cũng chỉ dặn bạn đi đường cẩn thận, có việc cứ tìm cảnh sát Chấn.
Vẻ quan tâm tận tình của Chấn Chân Chân lại xóa nhòa đi nhiều sự nặng nề trong tim Như Ước, cô khoát tay: “Tớ biết rồi, cảnh sát Chấn.”
Gió nổi lên, luồn qua đại sảnh rộng lớn.
Áo khoác dài của Như Ước bị gió thổi tung, đường cong ấy như con công đang xòe cánh làm đẹp.
Ứng Như Ước vừa đưa tay giữ vạt áo thì mấy lọn tóc lại không ngoan ngoãn bị gió thổi tới môi, cô quay nghiêng mặt, mượn thế gió vén tóc ra sau tai, trêu Chấn Chân Chân trong tiếng gió: “Tớ đi nghỉ mát, có phải bán thân đâu mà cậu tỏ vẻ nặng nề thế làm gì?”
“Chi bằng cậu bán thân đi còn hơn.” Bản tính ba câu không rời bác sĩ Ôn của Chấn Chân Chân lại trỗi dậy, làu bàu: “Mau bán thân cho bác sĩ Ôn đi, đỡ cho tớ phải lo lắng.”
Ứng Như Ước lườm bạn, không buồn đếm xỉa nữa, quay lưng bước vào sảnh soát vé.
Chấn Chân Chân dựa vào xe, thở dài.
Mỗi lần cô nghiêm túc, Ứng Như Ước đều không quan tâm đến lời cô nói, tính tình cô phải tốt thế nào mới khống chế bản thân không tuyệt giao với bạn!!!
Đang cảm khái thì nắp xe phía trước bất thần bị ai đó vỗ một cái.
Chấn Chân Chân tức giận nhìn, ánh mắt khi liếc nhìn túi hành lý màu đen đặt trên nắp xe cô thì ngớ người…
… Sao… quen mắt thế nhỉ?
Đến khi cô dè dặt đưa ánh mắt quan sát dần dần chuyển từ chiếc túi sang người đàn ông đứng trước xe, bỗng chốc cảm thấy như có sét đánh ngay đỉnh đầu.
Trì Thịnh vừa xuống tàu hỏa.
Xương toàn thân vì mấy tiếng trước ngồi ghế cứng đã muốn rời ra, anh lần tìm điếu thuốc kẹp lên môi, một tay châm lửa, tay kia che hờ phía trước để chắn gió.
Khoảng đất trống này ở ngay đầu ngọn gió, gió từ tứ phương tám hướng tụ họp lại, như bàn tay đang di chuyển liên tục.
Anh nhíu mày, có phần sốt ruột nhìn Chấn Chân Chân vẫn đang sững người tại chỗ, đưa mắt ra hiệu.
Cũng may Chấn Chân Chân không quá thông minh nhưng vẫn hiểu ý tứ ánh mắt đó, vội vàng nịnh nọt tiến lên, hai tay chụm lại đưa lên, gió cũng không lọt qua nổi.
Trì Thịnh cao hơn cô nhiều, phối hợp cúi người xuống, nương theo tay cô chụm lại để châm thuốc, bắt đầu chất vấn: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay cô đi làm?”
Chấn Chân Chân tỏ vẻ nặng nề, gật đầu.
“Thời gian làm việc lại xuất hiện ở đây?” Anh hơi nheo mắt, nhếch môi cười giễu: “Đừng nói với tôi là cô theo đuổi dấu vết đến tận đây nhé.”
Chấn Chân Chân nhanh chóng suy nghĩ.
Nỗ lực nhớ lại, ban nãy khi cô đưa Ứng Như Ước xuống xe, có bị Trì Thịnh nhìn thấy không.
Hình như… không có.
Cô chớp mắt, vẻ mặt hơi cứng đờ lúc nãy bỗng trở nên tươi tỉnh, tay chân nhanh nhẹn xách túi hành lý anh đặt trên nắp xe lên, cười nói: “Làm sao trùng hợp thế được, em biết lão đại hôm nay về nên đặc biệt đợi ở đây đón anh mà.”
Xì… quỷ mới biết khi nào anh về!
Cái cớ dữ dội này rõ ràng Trì Thịnh không tin, anh rít một hơi thuốc rồi dập tắt ở phần nắp bằng thép trên đỉnh thùng rác, đi vòng qua đầu xe mấy bước, đến trước mặt cô.
Cảm giác đàn áp do chiều cao mang lại khiến Chấn Chân Chân nảy sinh sự khó thích ứng nặng nề.
Nhưng biết làm sao? Nhỏ con thì phải phục tùng thôi!
Thế là, cô lặng lẽ ưỡn ngực, cố gắng để khí thế của mình trông có vẻ… có vẻ thẳng thắn hùng hồn một chút!
Trì Thịnh cúi nhìn cô ưỡn ngực đứng thẳng, anh cúi người, một tay chống lên gương chiếu hậu, một tay chống lên nắp xe, thẳng thừng giam Chấn Chân Chân đứng sát xe vào giữa anh vào thân xe.
Trạm Bắc Thành có rất đông hành khách qua lại, đang cao điểm buổi sáng, xe cô lại đậu nghênh ngang ngay khu hành khách xuống, lúc này đã thu hút bao nhiêu ánh mắt tò mò.
Chấn Chân Chân vốn dĩ đã mặt dày mà lúc này cũng có phần hoảng loạn.
Cô tránh né không dám nhìn thẳng vào Trì Thịnh, lúng túng đến mức trái tim sắp nhảy lên tận cổ họng rồi.
Dưới áp lực cực lớn, cô dè dặt nuốt nước bọt, nhắc nhở: “Lão đại, anh thế này… ảnh hưởng không tốt lắm.”
Trì Thịnh mặt dửng dưng nhìn cô, thong thả nói: “Cô cũng biết là ảnh hưởng không tốt à? Lúc nói dối sao không nhớ soạn bài trước?”
Chấn Chân Chân đảo đôi mắt đen nhánh, nói nhỏ: “Em nói dối cũng đâu bắt anh tin…”
Trì Thịnh nhìn gương mặt cô đỏ bừng, cười lạnh: “Về viết kiểm điểm ba ngàn chữ, trước khi tan sở nộp cho tôi.”
“Ba ngàn chữ?” Chấn Chân Chân sửng sốt trợn mắt, không phải đang đùa cô sao?
Trì Thịnh hỏi: “Chê ít hả?”
Chấn Chân Chân cũng không còn kiên nhẫn nữa, cô chui ra khỏi cánh tay của Trì Thịnh, lạnh lùng xấu tính nói to: “Là người thì ai cũng có một hai chuyện vặt vãnh, tôi đã báo cáo lãnh đạo, được cho phép rồi, dựa vào đâu còn bắt tôi viết kiểm điểm?”
Trì Thịnh không nói gì, cứ thế lạnh lùng nhìn cô một lúc rồi tiện tay ném túi hành lý vào trong lòng cô, mở cửa xe và nói một câu: “Nói thật sớm hơn là được rồi?”
Chấn Chân Chân nhanh mắt nhanh tay ôm choàng cái túi, nhìn Trì Thịnh không khách sáo ngồi vào ghế lái, mắt muốn đứng tròng.
Người này… người này sao lại quá đáng như thế chứ!
Ứng Như Ước soát vé xong lên xe, điện thoại trong túi báo có tin nhắn.
Cô đặt hành lý xong xuôi, ngồi vào đúng chỗ, lấy điện thoại ra.
Là Chấn Chân Chân nhắn.
Rõ ràng là cực kỳ tức giận, màn hình toàn biểu cảm giận dữ đấm đá.
Như Ước băn khoăn, mới một lúc, có lẽ bây giờ cô nàng còn chưa về cục cảnh sát, sao lại nổi giận như thế?
Đang định hỏi thì Chấn Chân Chân đã nhanh chóng gửi tin nhắn đến.
“Gặp phải cấp trên biến thái thần sầu quỷ khóc của tớ, tớ cảm thấy anh ta đang quấy rối tình dục tớ, tớ muốn báo cảnh! Sát! Bắt! Anh! Ta!”
Ứng Như Ước lúc này thực sự không muốn nhắc nhở cô nàng: “Cậu chính là cảnh sát…”
Vừa nhắn lại xong, đang định cất điện thoại thì lại có tin báo.
Có phần bất ngờ.
Là tin nhắn thoại của Ôn Cảnh Nhiên.
Chỉ có hai giây, một câu rất ngắn gọn: “Quên chưa chúc mừng em.”
Chắc là đang ở nơi trống trải nên tiếng gió thổi qua đã làm nhòa đi giọng nói của anh.
Giọng nói trầm trầm rất hay đó như đang nói thầm bên tai cô, bỗng dưng làm nóng cả tai.
Tác giả: Tin nhắn có thể giải quyết bằng năm chữ mà anh cứ phải làm nóng tai Như Ước, bác sĩ Ôn, anh có âm mưu đúng không!
Rất nhiều người đoán Chấn Chân Chân và Trì Thịnh sẽ là nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết tiếp theo của tôi, thực ra không phải, họ là tuyến phụ của quyển này đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.