Chương 37
Hạ Vũ
14/04/2024
Cả ba người đều quay sang nhìn hướng phát ra giọng nói thì thấy Cố Lãng đang đi tới thẳng chỗ họ. Ôn Đình quay sang nhìn Tiêu Lạc với ánh mắt nghi hoặc, chuyện này là sao? Cô nhún vai lắc đầu, thật sự khá bất ngờ khi anh có mặt ở đây.
Anh đi tới đứng đối diện với Quang Tuấn, nở một nụ cười nhạt, đưa tay ra phía trước: “Xin chào, tôi là Cố Lãng. Bạn trai của Tiêu Lạc.”
Quang Tuấn quay sang nhìn cô đang ngồi ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi: “Tiêu Lạc, người này là bạn trai của em sao?”
Cô nhanh chóng hồi thần lại, quay sang nhìn anh ta mỉm cười: “Đúng vậy, anh ấy là bạn trai của tôi.”
Nghe cô thừa nhận vẻ mặt của anh ta xám xịt còn vẻ mặt của anh thì vui vẻ hẳn lên. Quang Tuấn đưa tay ra bắt tay với anh: “Xin chào, tôi là Quang Tuấn.”
Anh nhanh chóng rút tay lại để vào túi, nhàn nhạt nói: “Anh là người yêu cũ của Lạc Lạc?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi đi uống cà phê không ngờ lại gặp cô ấy ở đây. Đúng là duyên phận sắp xếp.”
Ôn Đình ngồi nghe thấy vậy thì trên mặt hiện lên sự chán ghét, anh nghe xong thì cười trừ nói: “Nếu hai người đã chia tay rồi thì đây không thể gọi là duyên phận được. Tôi cũng muốn nói cho anh biết, hiện tại Tiêu Lạc đã là bạn gái của tôi rồi, anh cũng nên mau chóng bỏ cái ý định quay lại theo đuổi đi.”
Quang Tuấn mặt lúc trắng lúc xanh vì những lời anh nói, gật đầu: “Tôi biết rồi. Tôi nhớ ra tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Quang Tuấn nói rồi cũng không tạm biệt họ mà nhanh chóng rời khỏi quán. Ôn Đình nhìn thấy bộ dạng của anh ta chạy như ma đuổi thì phì cười, quay sang nhìn anh đang đứng bên cạnh, giơ ngón cái lên.
Tiêu Lạc thấy Quang Tuấn cũng đã rời đi, ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh rất nhiều. Hôm nào đó tôi sẽ mời anh ăn cơm coi như cảm ơn chuyện hôm nay.”
“Cô ra đây với tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Cố Lãng không quan tâm lời cô đang nói, đưa tay nắm lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy, rồi quay sang nhìn Ôn Đình: “Tôi mượn cô ấy một chút.”
Ôn Đình nhanh chóng nở nụ cười, nói: “Anh cứ tự nhiên, muốn mượn bao nhiêu lâu cũng được.”
Tiêu Lạc nghe vậy thì tròn mắt nhìn cô ấy: “Cậu…” Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh kéo đi, cô vội nói: “Anh từ từ đã.”
Anh dẫn cô rời khỏi quán cà phê, đi thêm một đoạn nữa mới buông tay cô ra. Cô nhìn xung quanh rồi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Có chuyện gì mà anh kéo tôi ra tận đây vậy? Sao không ở trong quán cà phê nói luôn?”
Anh đút tay vào túi, nhìn cô đang đứng trước mặt: “Sao mấy hôm nay cô né tránh tôi?”
Cô nghe vậy thì đảo mắt, lắc đầu: “Đâu có đâu, tôi đâu có né tránh anh.”
“Rõ ràng là có.” Anh nói rồi từng bước từng bước đi lại chỗ cô, cô thấy anh tiến tới thì nhanh chóng lùi lại cho tới khi lưng cô chạm phải bức tường không thể đi được nữa thì cô mới đứng yên.
Anh lại một lần nữa hỏi tiếp: “Có phải em lảng tránh anh là vì chuyện đêm hôm đó không?”
Cô nghe vậy thì quay sang nhìn anh, hỏi: “Anh vẫn còn nhớ?”
“Đúng vậy nhưng anh nghĩ nếu hôm đó anh biểu hiện ra anh còn nhớ chuyện anh hôn em, thì em sẽ rất ngượng ngùng nên anh mới giả vờ không nhớ. Không nghĩ tới em lại né tránh anh.”
Cô lắc đầu đưa mắt nhìn sang chỗ khác: “Tôi không có né tránh anh.”
Anh đứng thẳng người cúi xuống nhìn cô, nói: “Tiêu Lạc, em mau quay sang đây nhìn thẳng vào mắt anh đi. Anh có lời muốn nói.”
Cô nghe anh nói vậy thì quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Cô vừa hỏi xong thì anh cũng nhanh chóng trả lời: “Tiêu Lạc, anh thích em. Anh cũng không biết thích em từ khi nào, nhưng mà khi ở bên cạnh em, anh luôn thấy thoải mái, thấy sự lạc quan tích cực ở em. Hôm sinh nhật em từ Thượng Hải bay về Bắc Kinh để đón sinh nhật với anh, điều đó khiến anh lần đầu tiên cảm thấy được ấm áp và vui vẻ. Anh không biết nói những câu gì cho hay nên anh chỉ muốn ngắn gọn hỏi em, em đồng ý làm bạn gái anh không?”
Những câu nãy giờ anh nói với cô khiến đầu óc cô có chút mơ hồ như ở trên mây, cô đưa tay véo lên má mình, cảm nhận được cơn đau mới tin đây là thật. Cố Lãng anh ấy đang tỏ tình với cô.
Cô nhìn anh sau đó nói: “Thật ra thì em cũng vừa phát hiện tình cảm của bản thân mình gần đây, cũng cảm nhận được rằng em thích anh. Nhưng em cũng không nghĩ tới là anh cũng sẽ thích em vì lúc đầu cả hai đều không ưa gì nhau. Cho nên là em đồng ý làm bạn gái anh.”
Cô vừa nói xong thì anh nhanh chóng đi tới bế cô lên xoay vòng vòng: “Em đồng ý làm bạn gái anh rồi.”
Cô bị anh xoay đến nỗi chóng mặt, có chút buồn cười đưa tay vỗ lưng anh: “Mau mau thả em xuống.”
Anh thả cô xuống rồi nở một nụ cười ngốc nghếch xen lẫn sự vui vẻ nhìn cô. Cô nhìn thấy anh như vậy thì phì cười, hỏi anh: “Anh cười ngốc luôn rồi à? Chúng ta mau đi vào lại trong quán cà phê đi, Ôn Đình đang đợi chúng ta.”
Anh cúi xuống đưa tay nắm lấy bàn tay cô: “Được rồi, chúng ta mau vào trong thôi.”
Cô mỉm cười nắm lấy bàn tay anh, gật đầu. Hai người đi vào lại bên trong quán cà phê, thấy Ôn Đình đang ngồi gõ phím trên máy tính hăng say. Cô và anh đi tới ngồi xuống đối diện cô, hỏi: “Cậu đợi mình có lâu không?”
Ôn Đình ngẩng đầu lên nhìn cô sau đó nhìn sang anh, nở nụ cười: “Lâu một chút cũng không sao, càng cho hai người có thêm thời gian ở bên nhau.”
Cô hắng giọng đưa mắt nhìn sang anh đang ngồi bên cạnh, sau đó cô giơ tay hai người đang nắm tay với nhau lên cười nói: “Bọn mình hẹn hò rồi.”
Ôn Đình thấy vậy thì kinh ngạc nhìn hai người hỏi: “Ai, ai là người tỏ tình trước vậy?”
Cố Lãng nhìn cô ấy trả lời: “Là tôi tỏ tình trước.”
Ôn Đình giơ ngón cái khen ngợi anh: “Đàn ông là phải thế. Dù gì cũng chúc mừng hai người đã đến được với nhau, chúc mừng chức mừng.”
Hai người cảm ơn cô ấy, sau đó Tiêu Lạc như nhớ ra gì đó quay sang hỏi anh: “Mà sao giờ này anh lại có mặt ở quán cà phê? Không phải là đang ở bên trong bệnh viện làm việc sao?”
Anh cũng không thể nói với cô là lúc chiều xin nghỉ về nhà để chấp nhận trở lại lãnh đạo công ty B&K, lúc lái xe về thấy cô ngồi ở bên trong quán cà phê thấy đối diện là bạn trai cũ của cô nên anh mới ghé lại bước vào bên trong. Anh nhìn cô rồi tìm một lý do nói: “À chiều nay anh được nghỉ nên muốn tìm một quán cà phê ngồi thư giãn một chút. Không nghĩ tới là gặp em và bạn em ở đây.”
Cô gật đầu quay sang nhìn máy tính và bản vẽ thiết kế còn đang dở dang trên bàn, cô nói: “Nhưng công việc em chưa xong, chắc còn ngồi ở đây thêm một lát.”
“Vậy em cứ làm đi, anh ngồi đây đợi em làm xong.”
Ôn Đình nhìn hai người ngồi đối diện thật sự cảm thấy bản thân bị dư thừa. Cô ấy thở dài, ước gì bản thân cũng có được một người bạn trai thì bây giờ đã không bị ăn cơm chó như vậy rồi.
Hai người họ không hề biết sự đau lòng của cô. Anh gọi nhân viên phục vụ đến để gọi ly cà phê sau đó quay sang nhìn cô, thấy cô tập trung vẽ anh cũng không làm phiền. Anh ngồi bên cạnh bấm điện thoại uống cà phê đợi cô vẽ xong.
Lúc cô và Ôn Đình làm xong việc cũng đã một tiếng sau, cô vươn vai khởi động xương cốt vì ngồi mãi trong một tư thế nên có hơi tê và mỏi. Anh quay sang nhìn cô: “Đã xong việc rồi à?”
Cô gật đầu khép máy tính lại và tập vẽ bỏ vào túi xách: “Đúng vậy, em làm xong rồi.”
Anh nhìn hai người rồi nói: “Em và bạn em cũng làm chiều giờ chắc mệt rồi, hay anh mời hai người đi ăn.”
Ôn Đình nghe vậy thì nhanh chóng từ chối, cô không muốn bị ăn thêm cơm chó từ hai người nữa: “Không cần đâu, anh cứ dẫn Lạc Lạc đi ăn được rồi. Hôm nay em có hẹn với bạn đi ăn tối nên không đi với hai người được, hẹn hôm khác nhé.”
Cô và anh đưa mắt nhìn nhau sau đó anh gật đầu: “Được rồi, vậy lần sau có cơ hội thì tôi sẽ mời sau.”
“Vậy mình về trước đây. Tạm biệt.” Ôn Đình cầm túi xách đứng dậy vẫy tay chào rồi xoay người đi ra bên ngoài quán cà phê.
Cô cũng vẫy tay tạm biệt, dặn cô ấy: “Nhớ chú ý an toàn đó.”
“Được, mình biết rồi.”
Cô quay sang nhìn anh: “Vậy chúng ta cũng đi thôi.”
“Được.”
Hai người đi thanh toán đồ uống xong thì ra bên ngoài đi đến xe của mình. Cố Lãng nhìn cô nói: “Chúng ta ghé đến quán mì mà lúc trước anh từng dẫn em đi một lần rồi. Em còn nhớ đường không?”
Cô lắc đầu nhìn anh: “Anh chạy trước dẫn đường, em lái xe theo sau là được rồi.”
“Được.”
Hai người lên xe ngồi rồi chiếc xe cũng lần lượt rời khỏi quán cà phê.
Anh đi tới đứng đối diện với Quang Tuấn, nở một nụ cười nhạt, đưa tay ra phía trước: “Xin chào, tôi là Cố Lãng. Bạn trai của Tiêu Lạc.”
Quang Tuấn quay sang nhìn cô đang ngồi ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi: “Tiêu Lạc, người này là bạn trai của em sao?”
Cô nhanh chóng hồi thần lại, quay sang nhìn anh ta mỉm cười: “Đúng vậy, anh ấy là bạn trai của tôi.”
Nghe cô thừa nhận vẻ mặt của anh ta xám xịt còn vẻ mặt của anh thì vui vẻ hẳn lên. Quang Tuấn đưa tay ra bắt tay với anh: “Xin chào, tôi là Quang Tuấn.”
Anh nhanh chóng rút tay lại để vào túi, nhàn nhạt nói: “Anh là người yêu cũ của Lạc Lạc?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi đi uống cà phê không ngờ lại gặp cô ấy ở đây. Đúng là duyên phận sắp xếp.”
Ôn Đình ngồi nghe thấy vậy thì trên mặt hiện lên sự chán ghét, anh nghe xong thì cười trừ nói: “Nếu hai người đã chia tay rồi thì đây không thể gọi là duyên phận được. Tôi cũng muốn nói cho anh biết, hiện tại Tiêu Lạc đã là bạn gái của tôi rồi, anh cũng nên mau chóng bỏ cái ý định quay lại theo đuổi đi.”
Quang Tuấn mặt lúc trắng lúc xanh vì những lời anh nói, gật đầu: “Tôi biết rồi. Tôi nhớ ra tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Quang Tuấn nói rồi cũng không tạm biệt họ mà nhanh chóng rời khỏi quán. Ôn Đình nhìn thấy bộ dạng của anh ta chạy như ma đuổi thì phì cười, quay sang nhìn anh đang đứng bên cạnh, giơ ngón cái lên.
Tiêu Lạc thấy Quang Tuấn cũng đã rời đi, ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh rất nhiều. Hôm nào đó tôi sẽ mời anh ăn cơm coi như cảm ơn chuyện hôm nay.”
“Cô ra đây với tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Cố Lãng không quan tâm lời cô đang nói, đưa tay nắm lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy, rồi quay sang nhìn Ôn Đình: “Tôi mượn cô ấy một chút.”
Ôn Đình nhanh chóng nở nụ cười, nói: “Anh cứ tự nhiên, muốn mượn bao nhiêu lâu cũng được.”
Tiêu Lạc nghe vậy thì tròn mắt nhìn cô ấy: “Cậu…” Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh kéo đi, cô vội nói: “Anh từ từ đã.”
Anh dẫn cô rời khỏi quán cà phê, đi thêm một đoạn nữa mới buông tay cô ra. Cô nhìn xung quanh rồi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Có chuyện gì mà anh kéo tôi ra tận đây vậy? Sao không ở trong quán cà phê nói luôn?”
Anh đút tay vào túi, nhìn cô đang đứng trước mặt: “Sao mấy hôm nay cô né tránh tôi?”
Cô nghe vậy thì đảo mắt, lắc đầu: “Đâu có đâu, tôi đâu có né tránh anh.”
“Rõ ràng là có.” Anh nói rồi từng bước từng bước đi lại chỗ cô, cô thấy anh tiến tới thì nhanh chóng lùi lại cho tới khi lưng cô chạm phải bức tường không thể đi được nữa thì cô mới đứng yên.
Anh lại một lần nữa hỏi tiếp: “Có phải em lảng tránh anh là vì chuyện đêm hôm đó không?”
Cô nghe vậy thì quay sang nhìn anh, hỏi: “Anh vẫn còn nhớ?”
“Đúng vậy nhưng anh nghĩ nếu hôm đó anh biểu hiện ra anh còn nhớ chuyện anh hôn em, thì em sẽ rất ngượng ngùng nên anh mới giả vờ không nhớ. Không nghĩ tới em lại né tránh anh.”
Cô lắc đầu đưa mắt nhìn sang chỗ khác: “Tôi không có né tránh anh.”
Anh đứng thẳng người cúi xuống nhìn cô, nói: “Tiêu Lạc, em mau quay sang đây nhìn thẳng vào mắt anh đi. Anh có lời muốn nói.”
Cô nghe anh nói vậy thì quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Cô vừa hỏi xong thì anh cũng nhanh chóng trả lời: “Tiêu Lạc, anh thích em. Anh cũng không biết thích em từ khi nào, nhưng mà khi ở bên cạnh em, anh luôn thấy thoải mái, thấy sự lạc quan tích cực ở em. Hôm sinh nhật em từ Thượng Hải bay về Bắc Kinh để đón sinh nhật với anh, điều đó khiến anh lần đầu tiên cảm thấy được ấm áp và vui vẻ. Anh không biết nói những câu gì cho hay nên anh chỉ muốn ngắn gọn hỏi em, em đồng ý làm bạn gái anh không?”
Những câu nãy giờ anh nói với cô khiến đầu óc cô có chút mơ hồ như ở trên mây, cô đưa tay véo lên má mình, cảm nhận được cơn đau mới tin đây là thật. Cố Lãng anh ấy đang tỏ tình với cô.
Cô nhìn anh sau đó nói: “Thật ra thì em cũng vừa phát hiện tình cảm của bản thân mình gần đây, cũng cảm nhận được rằng em thích anh. Nhưng em cũng không nghĩ tới là anh cũng sẽ thích em vì lúc đầu cả hai đều không ưa gì nhau. Cho nên là em đồng ý làm bạn gái anh.”
Cô vừa nói xong thì anh nhanh chóng đi tới bế cô lên xoay vòng vòng: “Em đồng ý làm bạn gái anh rồi.”
Cô bị anh xoay đến nỗi chóng mặt, có chút buồn cười đưa tay vỗ lưng anh: “Mau mau thả em xuống.”
Anh thả cô xuống rồi nở một nụ cười ngốc nghếch xen lẫn sự vui vẻ nhìn cô. Cô nhìn thấy anh như vậy thì phì cười, hỏi anh: “Anh cười ngốc luôn rồi à? Chúng ta mau đi vào lại trong quán cà phê đi, Ôn Đình đang đợi chúng ta.”
Anh cúi xuống đưa tay nắm lấy bàn tay cô: “Được rồi, chúng ta mau vào trong thôi.”
Cô mỉm cười nắm lấy bàn tay anh, gật đầu. Hai người đi vào lại bên trong quán cà phê, thấy Ôn Đình đang ngồi gõ phím trên máy tính hăng say. Cô và anh đi tới ngồi xuống đối diện cô, hỏi: “Cậu đợi mình có lâu không?”
Ôn Đình ngẩng đầu lên nhìn cô sau đó nhìn sang anh, nở nụ cười: “Lâu một chút cũng không sao, càng cho hai người có thêm thời gian ở bên nhau.”
Cô hắng giọng đưa mắt nhìn sang anh đang ngồi bên cạnh, sau đó cô giơ tay hai người đang nắm tay với nhau lên cười nói: “Bọn mình hẹn hò rồi.”
Ôn Đình thấy vậy thì kinh ngạc nhìn hai người hỏi: “Ai, ai là người tỏ tình trước vậy?”
Cố Lãng nhìn cô ấy trả lời: “Là tôi tỏ tình trước.”
Ôn Đình giơ ngón cái khen ngợi anh: “Đàn ông là phải thế. Dù gì cũng chúc mừng hai người đã đến được với nhau, chúc mừng chức mừng.”
Hai người cảm ơn cô ấy, sau đó Tiêu Lạc như nhớ ra gì đó quay sang hỏi anh: “Mà sao giờ này anh lại có mặt ở quán cà phê? Không phải là đang ở bên trong bệnh viện làm việc sao?”
Anh cũng không thể nói với cô là lúc chiều xin nghỉ về nhà để chấp nhận trở lại lãnh đạo công ty B&K, lúc lái xe về thấy cô ngồi ở bên trong quán cà phê thấy đối diện là bạn trai cũ của cô nên anh mới ghé lại bước vào bên trong. Anh nhìn cô rồi tìm một lý do nói: “À chiều nay anh được nghỉ nên muốn tìm một quán cà phê ngồi thư giãn một chút. Không nghĩ tới là gặp em và bạn em ở đây.”
Cô gật đầu quay sang nhìn máy tính và bản vẽ thiết kế còn đang dở dang trên bàn, cô nói: “Nhưng công việc em chưa xong, chắc còn ngồi ở đây thêm một lát.”
“Vậy em cứ làm đi, anh ngồi đây đợi em làm xong.”
Ôn Đình nhìn hai người ngồi đối diện thật sự cảm thấy bản thân bị dư thừa. Cô ấy thở dài, ước gì bản thân cũng có được một người bạn trai thì bây giờ đã không bị ăn cơm chó như vậy rồi.
Hai người họ không hề biết sự đau lòng của cô. Anh gọi nhân viên phục vụ đến để gọi ly cà phê sau đó quay sang nhìn cô, thấy cô tập trung vẽ anh cũng không làm phiền. Anh ngồi bên cạnh bấm điện thoại uống cà phê đợi cô vẽ xong.
Lúc cô và Ôn Đình làm xong việc cũng đã một tiếng sau, cô vươn vai khởi động xương cốt vì ngồi mãi trong một tư thế nên có hơi tê và mỏi. Anh quay sang nhìn cô: “Đã xong việc rồi à?”
Cô gật đầu khép máy tính lại và tập vẽ bỏ vào túi xách: “Đúng vậy, em làm xong rồi.”
Anh nhìn hai người rồi nói: “Em và bạn em cũng làm chiều giờ chắc mệt rồi, hay anh mời hai người đi ăn.”
Ôn Đình nghe vậy thì nhanh chóng từ chối, cô không muốn bị ăn thêm cơm chó từ hai người nữa: “Không cần đâu, anh cứ dẫn Lạc Lạc đi ăn được rồi. Hôm nay em có hẹn với bạn đi ăn tối nên không đi với hai người được, hẹn hôm khác nhé.”
Cô và anh đưa mắt nhìn nhau sau đó anh gật đầu: “Được rồi, vậy lần sau có cơ hội thì tôi sẽ mời sau.”
“Vậy mình về trước đây. Tạm biệt.” Ôn Đình cầm túi xách đứng dậy vẫy tay chào rồi xoay người đi ra bên ngoài quán cà phê.
Cô cũng vẫy tay tạm biệt, dặn cô ấy: “Nhớ chú ý an toàn đó.”
“Được, mình biết rồi.”
Cô quay sang nhìn anh: “Vậy chúng ta cũng đi thôi.”
“Được.”
Hai người đi thanh toán đồ uống xong thì ra bên ngoài đi đến xe của mình. Cố Lãng nhìn cô nói: “Chúng ta ghé đến quán mì mà lúc trước anh từng dẫn em đi một lần rồi. Em còn nhớ đường không?”
Cô lắc đầu nhìn anh: “Anh chạy trước dẫn đường, em lái xe theo sau là được rồi.”
“Được.”
Hai người lên xe ngồi rồi chiếc xe cũng lần lượt rời khỏi quán cà phê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.