Chương 38
Hạ Vũ
19/04/2024
Tiêu Lạc lái xe theo sau anh đi đến trước quán mì và sủi cảo mà lúc
trước cùng anh ghé đến. Cô mở cửa xe cầm túi xách bước xuống, đi lại chỗ anh. Cố Lãng đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô, cong khóe môi nói: “Được
rồi, chúng ta vào bên trong thôi.”
Hai người bước vào bên trong quán, anh để cô đi tìm bàn trống ngồi xuống còn anh thì đi ra quầy gọi món. Cô đi tới bàn trống ngồi xuống, nhìn sang bàn bên cạnh thấy một đứa trẻ đội nón sinh nhật màu hồng, đang cùng ba mẹ hát bài chúc mừng sinh nhật, khung cảnh ấm áp biết bao.
Hình ảnh này làm cô nhớ đến, vào hôm sinh nhật anh cô từ Thượng Hải bay về đây, tay cầm chiếc bánh kem được đặt vội để đón sinh nhật với anh. Lúc Cố Lãng đi tới chỗ cô thấy cô đang nhìn bàn bên cạnh hát bài sinh nhật, khóe miệng anh chợt khựng lại. Trước đây anh cũng từng ao ước có một khung cảnh ấm áp như vậy trong sinh nhật. Nhưng lúc đó chỉ có mình anh và mẹ anh đón sinh nhật với nhau.
Anh thu hồi tầm mắt kéo ghế ngồi xuống, tiếng động phát ra khiến cô quay sang nhìn anh, cười nói: “Anh gọi món xong rồi à?”
“Anh gọi món xong rồi. Em hôm nay ăn nhiều một chút, làm việc mệt mỏi nguyên ngày rồi.” Anh gật đầu nhìn cô, nói.
“Nếu em ăn nhiều sẽ mập đó, em ăn vừa đủ được rồi. Hôm nay cũng không nhiều việc lắm.” Cô cầm ly nước lên uống, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Em ốm như này mà còn sợ mập. Anh là bác sĩ, nghe anh. Ăn uống nhiều vào cho có chất dinh dưỡng.”
Cô đặt ly nước xuống bàn, nhìn anh: “Được rồi, bác sĩ Cố.”
Nhân viên phục vụ lúc này bưng hai tô mì lên đặt trước mặt hai người, anh cầm khăn giấy lau đũa rồi đưa cho cô. Cô nhận lấy rồi gắp mì lên ăn, hôm trước cô cùng anh ghé tới đây để ăn sủi cảo lần này là ăn mì. Mì ở đây cũng khá ngon, cô gắp thịt bỏ vào miệng ăn, mỉm cười nhìn anh đang ngồi đối diện ăn mì.
Hai người ăn xong thì cũng không vội về nhà ngay, anh chở cô đi ra công viên để đi dạo. Hai người nắm tay nhau đi dạo bên trong công viên, lãng mạn như bao cặp tình nhân khác. Cơn gió thổi tới làm mái tóc cô có chút rối, đưa tay chỉnh tóc lại nhìn cặp đôi phía trước đang thân mật đùa vui với nhau. Cô quay sang nhìn anh, hỏi: “Anh thường đến đây để đi dạo sao?”
Anh nhìn về phía trước, gật đầu: “Công viên này cũng gần bệnh viện chỗ anh làm, nên anh nếu có chuyện gì đó cần suy nghĩ, tâm trạng không tốt đều ra đây hóng gió. Lúc đó anh nhìn các cặp đôi khác, vui vẻ nắm tay nhau. Anh nghĩ, khi nào anh mới có được một người như vậy bên cạnh.”
Cô nắm lấy bàn tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy hiện tại anh có rồi, có em đi bên cạnh cùng anh rồi. Anh không đến nơi này một mình nữa.”
Anh dừng bước chân lại, xoay người sang nhìn thẳng vào mắt cô: “Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên anh chính thức hẹn hò với em. Nên anh muốn dẫn em đến nơi này, nơi mà anh thường hay đến.”
“Chẳng lẽ từ trước tới giờ anh chưa từng có bạn gái?”
“Chưa có, anh không để tâm đến việc có người yêu. Cho đến khi anh nhìn thấy em mạnh mẽ, dứt khoát với người yêu cũ trước cổng bệnh viện, anh liền để ý đến em hơn một chút. Tình cảm càng ngày càng phát triển nhiều hơn, anh cũng không biết lúc nào lại thích em, yêu em.”
Cô nghe câu trả lời của anh thì trên gương mặt cô hiện lên nụ cười vui vẻ, cô xích lại gần vòng tay ôm lấy anh: “Vậy em là cô gái đầu tiên được anh dẫn đến đây rồi.”
“Đúng vậy.” Anh cúi xuống hôn lên trán cô, vòng tay ôm lấy cô vào trong lòng. Hai người cứ như thế đứng ôm nhau ở bên trong công việc, ngắm nhìn mặt trăng ở trên bầu trời đêm.
Sáng ngày hôm sau, ở bên trong phòng tiếng chuông báo thức reo lên. Tiêu Lạc từ trong chăn đưa tay mò mẫm tắt đồng hồ, mở mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Cô ngồi dậy vươn vai cho tỉnh ngủ, đi xuống giường mang dép vào rồi đi vào bên trong phòng tắm rửa mặt đánh răng. Cô cầm cây bàn chải đánh răng, nhìn bản thân trong gương, cô vậy mà đã có người yêu rồi.
Cô cầm ly nước lên súc miệng, mọi chuyện từ hôm qua đến giờ đối với cô quá đỗi không chân thật, khiến cô có chút khó tin. Cô đặt ly nước xuống bồn rửa mặt, cầm lấy khăn lau mặt rồi bước ra ngoài cầm điện thoại mở lên thì phát hiện đã bị hết pin dẫn đến khóa nguồn. Cô cầm điện thoại đem đi sạc pin rồi rời khỏi phòng, định đi vào bếp tìm gì ăn sáng sẵn làm việc tiếp thì tiếng chuông cửa reo lên.
Cô đi tới mở cửa ra thì nhìn thấy Cố Lãng mặc bộ quần áo đơn giản ở nhà, trên tay còn cầm một túi đồ nhìn cô: “Em đã ăn sáng chưa?”
Cô lắc đầu nhìn anh: “Vẫn chưa, em định kiếm gì đó ăn sáng rồi làm việc.”
Anh giơ túi đồ lên trước mặt cô, nói: “Anh có mua chút đồ, để anh vào trong làm chút đồ ăn sáng cho em. Anh cũng chưa ăn sáng.”
Cô nhìn sang nhà đối diện: “Anh sang đây vậy Tiểu Cầu ở nhà thì làm sao?”
“Không sao, một lát anh về cho nó ăn sau cũng được.”
Cô nghe vậy thì mở cửa đứng sang một bên, anh bước vào trong nhà. Cô lấy một đôi dép nam được để ở trong tủ, đưa sang cho anh: “Anh mang đỡ đôi này, chắc có hơi rộng. Em mua đôi này đo theo kích cỡ chân của ba em.”
Anh còn tưởng là cô mua cho Quang Tuấn, anh nghe cô nói vậy thì tâm trạng cũng tốt dần lên. Anh mang dép vào rồi đi vào bên trong phòng bếp làm đồ ăn, cô đứng bên ngoài phòng bếp nhìn bóng lưng anh. Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông xuống bếp nấu ăn ở nhà cô.
Một lát sau anh bưng đồ ăn từ bên trong phòng bếp ra đặt lên bàn, quay sang nhìn cô đang ngồi trên ghế sofa xem TV. Anh đi tới chỗ cô, nói: “Đồ ăn nấu xong rồi, mau vào ăn sáng thôi.”
Cô lúc này mới quay sang nhìn anh, đứng dậy nói: “Vất vả cho anh rồi, bác sĩ Cố.”
“Nấu bữa sáng cho bạn gái, không vất vả. Nào qua đây.” Anh đi tới kéo ghế ra nhìn cô, cô hiểu ý nhanh chóng đi lại ngồi xuống. Anh đi sang chỗ đối diện ngồi xuống.
Cô cầm bánh mì sandwich do anh làm lên ăn, hỏi anh: “Anh hôm nay cuối tuần có bận gì không?”
Anh cầm ly cà phê bên cạnh lên uống, gật đầu: “Chiều nay anh phải đi đón một người bạn từ nước ngoài về, em thì sao?”
Cô vừa ăn vừa nói: “Em còn mấy bảng thiết kế làm chưa xong nên nhanh chóng hôm nay phải hoàn thành, mai nộp cho cấp trên nữa.”
“Làm thì làm nhưng cũng phải chú ý sức khỏe đấy. Em mau ăn đi, ăn nhiều vào một chút cho no để có sức làm việc.”
“Được, đều là món anh làm nên em sẽ ăn hết.”
Sau khi ăn sáng xong thì anh trở về nhà còn cô thì đi vào phòng làm việc, cặm cụi vào máy tính và mấy bản thiết kế vẽ còn dang dở. Cố Lãng về nhà bước vào trong đã thấy Tiểu Cầu nằm trên thảm ngủ say. Anh vào bếp lấy túi đồ thức ăn cho chó, đem ra đổ vào khay rồi nói: “Tiểu Cầu, con mau qua đây ăn.”
Tiểu Cầu nghe tiếng anh gọi thì mở mắt ra nhìn anh, đứng dậy đi lại cúi xuống khay cặm cụi ăn. Anh đưa tay xoa đầu nó: “Ở đây ăn ngoan, ba vào bên trong nhà dọn dẹp một chút.”
Tiểu Cầu như đáp lời anh nên sủa một tiếng gâu rồi tiếp tục ăn, anh cong khóe môi mỉm cười đứng dậy cầm túi thức ăn đi cất rồi vào phòng dọn dẹp đồ.
Ở trong văn phòng làm việc của tòa soạn, Ôn Đình đang ngồi trước bàn làm việc gõ máy tính thì trên bàn truyền đến tiếng gõ. Cô ngẩng đầu lên nhìn cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, mặc đồ công sở, hỏi: “Biên tập, chị tìm tôi có chuyện gì?”
Biên tập nhìn cô rồi nói: “Một lát nữa cô ra sân bay đón ông Cao, sẽ là người mà chúng ta phải phỏng vấn vào ngày mai. Lát nữa tôi sẽ gửi ảnh cho cô.”
Cô nghe vậy thì trong lòng thở dài, gật đầu: “Được rồi, chị cứ gửi ảnh cho tôi.”
Biên tập lúc này mới trở về văn phòng, tiếng chuông tin nhắn của điện thoại reo lên. Cô cầm lên nhìn tấm ảnh mà biên tập gửi tới, sau đó đứng dậy cầm lấy áo khoác và túi xách đi ra bên ngoài.
Ở sân bay, có rất nhiều người đi qua lại và đứng đợi đón người thân, khách hàng. Ôn Đình chen chúc đám người đi về phía trước nhìn dòng người bước ra rồi mở điện thoại nhìn tấm ảnh, sau đó đưa mắt tìm kiếm.
Tìm kiếm một hồi cuối cùng cô cũng thấy bóng dáng ông Cao từ bên trong bước ra, cô nhanh chóng chạy lại gọi lớn: “Ông Cao, đợi tôi một chút.”
Cô mải chạy nên không chú ý đụng trúng một người đi ra khiến cho cả hai ngã nhào ra. Người đó nhanh chóng đứng dậy, cúi xuống nhìn cô: “Cô đi đứng gì mà hấp tấp vậy.”
Cô nhanh chóng đứng dậy phủi đồ, ngẩng đầu lên nhìn người mà bị đụng trúng. Anh ta đeo một kính râm, gương mặt có chút điển trai, trên người mặc áo sơ mi càng làm tăng thêm sự phong độ và vẻ điển trai của anh. Cô nhanh chóng hồi thần, cúi đầu: “Thành thật tôi xin lỗi anh, tôi có chút chuyện gấp nên mới không chú ý.”
Anh cầm lấy vali bên cạnh, lạnh nhạt nhìn cô: “Lần sau cô nên chú ý một chút, hấp tấp như vậy thì không làm tốt việc gì đâu. Mới xuống sân bay đã gặp phải cô, đúng là xui xẻo.”
Anh nói rồi kéo vali rời đi, Ôn Đình đen mặt nhìn bóng lưng anh. Đẹp trai thì có đẹp nhưng sao toàn nói lời khó nghe. Cô quay sang tìm kiếm bóng dáng ông Cao nhưng không thấy đâu. Cô nhíu mày cầm túi xách chạy đi tìm.
Người mà Ôn Đình vừa gọi là người nói lời khó nghe vừa bước ra sân bay đã thấy Cố Lãng đứng trước xe đợi anh. Anh đi tới cười nói: “Đến lâu chưa?”
Cố Lãng lắc đầu nhìn anh ta: “Vừa mới tới. Trác Văn, áo cậu bị làm sao mà có chút nhăn với vết dơ vậy?”
Trác Văn lúc này mới cúi xuống nhìn thấy vết dơ dính trên áo, chân mày nhíu chặt lại: “Lúc nãy vừa bước xuống máy bay gặp phải một người xui xẻo đụng trúng. Mau lên xe thôi, tôi cần thay sang chiếc áo khác.”
“Được.”
Hai người bước vào bên trong quán, anh để cô đi tìm bàn trống ngồi xuống còn anh thì đi ra quầy gọi món. Cô đi tới bàn trống ngồi xuống, nhìn sang bàn bên cạnh thấy một đứa trẻ đội nón sinh nhật màu hồng, đang cùng ba mẹ hát bài chúc mừng sinh nhật, khung cảnh ấm áp biết bao.
Hình ảnh này làm cô nhớ đến, vào hôm sinh nhật anh cô từ Thượng Hải bay về đây, tay cầm chiếc bánh kem được đặt vội để đón sinh nhật với anh. Lúc Cố Lãng đi tới chỗ cô thấy cô đang nhìn bàn bên cạnh hát bài sinh nhật, khóe miệng anh chợt khựng lại. Trước đây anh cũng từng ao ước có một khung cảnh ấm áp như vậy trong sinh nhật. Nhưng lúc đó chỉ có mình anh và mẹ anh đón sinh nhật với nhau.
Anh thu hồi tầm mắt kéo ghế ngồi xuống, tiếng động phát ra khiến cô quay sang nhìn anh, cười nói: “Anh gọi món xong rồi à?”
“Anh gọi món xong rồi. Em hôm nay ăn nhiều một chút, làm việc mệt mỏi nguyên ngày rồi.” Anh gật đầu nhìn cô, nói.
“Nếu em ăn nhiều sẽ mập đó, em ăn vừa đủ được rồi. Hôm nay cũng không nhiều việc lắm.” Cô cầm ly nước lên uống, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Em ốm như này mà còn sợ mập. Anh là bác sĩ, nghe anh. Ăn uống nhiều vào cho có chất dinh dưỡng.”
Cô đặt ly nước xuống bàn, nhìn anh: “Được rồi, bác sĩ Cố.”
Nhân viên phục vụ lúc này bưng hai tô mì lên đặt trước mặt hai người, anh cầm khăn giấy lau đũa rồi đưa cho cô. Cô nhận lấy rồi gắp mì lên ăn, hôm trước cô cùng anh ghé tới đây để ăn sủi cảo lần này là ăn mì. Mì ở đây cũng khá ngon, cô gắp thịt bỏ vào miệng ăn, mỉm cười nhìn anh đang ngồi đối diện ăn mì.
Hai người ăn xong thì cũng không vội về nhà ngay, anh chở cô đi ra công viên để đi dạo. Hai người nắm tay nhau đi dạo bên trong công viên, lãng mạn như bao cặp tình nhân khác. Cơn gió thổi tới làm mái tóc cô có chút rối, đưa tay chỉnh tóc lại nhìn cặp đôi phía trước đang thân mật đùa vui với nhau. Cô quay sang nhìn anh, hỏi: “Anh thường đến đây để đi dạo sao?”
Anh nhìn về phía trước, gật đầu: “Công viên này cũng gần bệnh viện chỗ anh làm, nên anh nếu có chuyện gì đó cần suy nghĩ, tâm trạng không tốt đều ra đây hóng gió. Lúc đó anh nhìn các cặp đôi khác, vui vẻ nắm tay nhau. Anh nghĩ, khi nào anh mới có được một người như vậy bên cạnh.”
Cô nắm lấy bàn tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy hiện tại anh có rồi, có em đi bên cạnh cùng anh rồi. Anh không đến nơi này một mình nữa.”
Anh dừng bước chân lại, xoay người sang nhìn thẳng vào mắt cô: “Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên anh chính thức hẹn hò với em. Nên anh muốn dẫn em đến nơi này, nơi mà anh thường hay đến.”
“Chẳng lẽ từ trước tới giờ anh chưa từng có bạn gái?”
“Chưa có, anh không để tâm đến việc có người yêu. Cho đến khi anh nhìn thấy em mạnh mẽ, dứt khoát với người yêu cũ trước cổng bệnh viện, anh liền để ý đến em hơn một chút. Tình cảm càng ngày càng phát triển nhiều hơn, anh cũng không biết lúc nào lại thích em, yêu em.”
Cô nghe câu trả lời của anh thì trên gương mặt cô hiện lên nụ cười vui vẻ, cô xích lại gần vòng tay ôm lấy anh: “Vậy em là cô gái đầu tiên được anh dẫn đến đây rồi.”
“Đúng vậy.” Anh cúi xuống hôn lên trán cô, vòng tay ôm lấy cô vào trong lòng. Hai người cứ như thế đứng ôm nhau ở bên trong công việc, ngắm nhìn mặt trăng ở trên bầu trời đêm.
Sáng ngày hôm sau, ở bên trong phòng tiếng chuông báo thức reo lên. Tiêu Lạc từ trong chăn đưa tay mò mẫm tắt đồng hồ, mở mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Cô ngồi dậy vươn vai cho tỉnh ngủ, đi xuống giường mang dép vào rồi đi vào bên trong phòng tắm rửa mặt đánh răng. Cô cầm cây bàn chải đánh răng, nhìn bản thân trong gương, cô vậy mà đã có người yêu rồi.
Cô cầm ly nước lên súc miệng, mọi chuyện từ hôm qua đến giờ đối với cô quá đỗi không chân thật, khiến cô có chút khó tin. Cô đặt ly nước xuống bồn rửa mặt, cầm lấy khăn lau mặt rồi bước ra ngoài cầm điện thoại mở lên thì phát hiện đã bị hết pin dẫn đến khóa nguồn. Cô cầm điện thoại đem đi sạc pin rồi rời khỏi phòng, định đi vào bếp tìm gì ăn sáng sẵn làm việc tiếp thì tiếng chuông cửa reo lên.
Cô đi tới mở cửa ra thì nhìn thấy Cố Lãng mặc bộ quần áo đơn giản ở nhà, trên tay còn cầm một túi đồ nhìn cô: “Em đã ăn sáng chưa?”
Cô lắc đầu nhìn anh: “Vẫn chưa, em định kiếm gì đó ăn sáng rồi làm việc.”
Anh giơ túi đồ lên trước mặt cô, nói: “Anh có mua chút đồ, để anh vào trong làm chút đồ ăn sáng cho em. Anh cũng chưa ăn sáng.”
Cô nhìn sang nhà đối diện: “Anh sang đây vậy Tiểu Cầu ở nhà thì làm sao?”
“Không sao, một lát anh về cho nó ăn sau cũng được.”
Cô nghe vậy thì mở cửa đứng sang một bên, anh bước vào trong nhà. Cô lấy một đôi dép nam được để ở trong tủ, đưa sang cho anh: “Anh mang đỡ đôi này, chắc có hơi rộng. Em mua đôi này đo theo kích cỡ chân của ba em.”
Anh còn tưởng là cô mua cho Quang Tuấn, anh nghe cô nói vậy thì tâm trạng cũng tốt dần lên. Anh mang dép vào rồi đi vào bên trong phòng bếp làm đồ ăn, cô đứng bên ngoài phòng bếp nhìn bóng lưng anh. Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông xuống bếp nấu ăn ở nhà cô.
Một lát sau anh bưng đồ ăn từ bên trong phòng bếp ra đặt lên bàn, quay sang nhìn cô đang ngồi trên ghế sofa xem TV. Anh đi tới chỗ cô, nói: “Đồ ăn nấu xong rồi, mau vào ăn sáng thôi.”
Cô lúc này mới quay sang nhìn anh, đứng dậy nói: “Vất vả cho anh rồi, bác sĩ Cố.”
“Nấu bữa sáng cho bạn gái, không vất vả. Nào qua đây.” Anh đi tới kéo ghế ra nhìn cô, cô hiểu ý nhanh chóng đi lại ngồi xuống. Anh đi sang chỗ đối diện ngồi xuống.
Cô cầm bánh mì sandwich do anh làm lên ăn, hỏi anh: “Anh hôm nay cuối tuần có bận gì không?”
Anh cầm ly cà phê bên cạnh lên uống, gật đầu: “Chiều nay anh phải đi đón một người bạn từ nước ngoài về, em thì sao?”
Cô vừa ăn vừa nói: “Em còn mấy bảng thiết kế làm chưa xong nên nhanh chóng hôm nay phải hoàn thành, mai nộp cho cấp trên nữa.”
“Làm thì làm nhưng cũng phải chú ý sức khỏe đấy. Em mau ăn đi, ăn nhiều vào một chút cho no để có sức làm việc.”
“Được, đều là món anh làm nên em sẽ ăn hết.”
Sau khi ăn sáng xong thì anh trở về nhà còn cô thì đi vào phòng làm việc, cặm cụi vào máy tính và mấy bản thiết kế vẽ còn dang dở. Cố Lãng về nhà bước vào trong đã thấy Tiểu Cầu nằm trên thảm ngủ say. Anh vào bếp lấy túi đồ thức ăn cho chó, đem ra đổ vào khay rồi nói: “Tiểu Cầu, con mau qua đây ăn.”
Tiểu Cầu nghe tiếng anh gọi thì mở mắt ra nhìn anh, đứng dậy đi lại cúi xuống khay cặm cụi ăn. Anh đưa tay xoa đầu nó: “Ở đây ăn ngoan, ba vào bên trong nhà dọn dẹp một chút.”
Tiểu Cầu như đáp lời anh nên sủa một tiếng gâu rồi tiếp tục ăn, anh cong khóe môi mỉm cười đứng dậy cầm túi thức ăn đi cất rồi vào phòng dọn dẹp đồ.
Ở trong văn phòng làm việc của tòa soạn, Ôn Đình đang ngồi trước bàn làm việc gõ máy tính thì trên bàn truyền đến tiếng gõ. Cô ngẩng đầu lên nhìn cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, mặc đồ công sở, hỏi: “Biên tập, chị tìm tôi có chuyện gì?”
Biên tập nhìn cô rồi nói: “Một lát nữa cô ra sân bay đón ông Cao, sẽ là người mà chúng ta phải phỏng vấn vào ngày mai. Lát nữa tôi sẽ gửi ảnh cho cô.”
Cô nghe vậy thì trong lòng thở dài, gật đầu: “Được rồi, chị cứ gửi ảnh cho tôi.”
Biên tập lúc này mới trở về văn phòng, tiếng chuông tin nhắn của điện thoại reo lên. Cô cầm lên nhìn tấm ảnh mà biên tập gửi tới, sau đó đứng dậy cầm lấy áo khoác và túi xách đi ra bên ngoài.
Ở sân bay, có rất nhiều người đi qua lại và đứng đợi đón người thân, khách hàng. Ôn Đình chen chúc đám người đi về phía trước nhìn dòng người bước ra rồi mở điện thoại nhìn tấm ảnh, sau đó đưa mắt tìm kiếm.
Tìm kiếm một hồi cuối cùng cô cũng thấy bóng dáng ông Cao từ bên trong bước ra, cô nhanh chóng chạy lại gọi lớn: “Ông Cao, đợi tôi một chút.”
Cô mải chạy nên không chú ý đụng trúng một người đi ra khiến cho cả hai ngã nhào ra. Người đó nhanh chóng đứng dậy, cúi xuống nhìn cô: “Cô đi đứng gì mà hấp tấp vậy.”
Cô nhanh chóng đứng dậy phủi đồ, ngẩng đầu lên nhìn người mà bị đụng trúng. Anh ta đeo một kính râm, gương mặt có chút điển trai, trên người mặc áo sơ mi càng làm tăng thêm sự phong độ và vẻ điển trai của anh. Cô nhanh chóng hồi thần, cúi đầu: “Thành thật tôi xin lỗi anh, tôi có chút chuyện gấp nên mới không chú ý.”
Anh cầm lấy vali bên cạnh, lạnh nhạt nhìn cô: “Lần sau cô nên chú ý một chút, hấp tấp như vậy thì không làm tốt việc gì đâu. Mới xuống sân bay đã gặp phải cô, đúng là xui xẻo.”
Anh nói rồi kéo vali rời đi, Ôn Đình đen mặt nhìn bóng lưng anh. Đẹp trai thì có đẹp nhưng sao toàn nói lời khó nghe. Cô quay sang tìm kiếm bóng dáng ông Cao nhưng không thấy đâu. Cô nhíu mày cầm túi xách chạy đi tìm.
Người mà Ôn Đình vừa gọi là người nói lời khó nghe vừa bước ra sân bay đã thấy Cố Lãng đứng trước xe đợi anh. Anh đi tới cười nói: “Đến lâu chưa?”
Cố Lãng lắc đầu nhìn anh ta: “Vừa mới tới. Trác Văn, áo cậu bị làm sao mà có chút nhăn với vết dơ vậy?”
Trác Văn lúc này mới cúi xuống nhìn thấy vết dơ dính trên áo, chân mày nhíu chặt lại: “Lúc nãy vừa bước xuống máy bay gặp phải một người xui xẻo đụng trúng. Mau lên xe thôi, tôi cần thay sang chiếc áo khác.”
“Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.