Chương 61: Gương mặt anh đầy máu, cứng miệng nói: "Ai cho phép em lao ra chắn?"
Giai Thiên Đông Phương
03/09/2023
Hà Cảnh Minh vừa đánh ngất tên cận vệ thoát khỏi căn phòng đó thì gặp cảnh này. Phân nửa tay bắn tỉa chuyển anh thành mục tiêu tiếp theo.
Hà Tiểu Vãn không dám nhúc nhích, cái gáy nhỏ nhắn bị Hoắc Siêu túm lấy khiến cô nhăn mặt đau đớn.
Cái nhíu mày của cô hệt như lưỡi dao khoét vào tim Cố An Tước. Đôi mắt anh trở nên thâm trầm thấy rõ, cái nhìn lạnh lẽo quét lên người Hoắc Siêu.
Nếu là trước kia, Hoắc Siêu đương nhiên rất sợ bị Cố An Tước nhìn bằng ánh mắt này, ánh mắt như thể giết được người của hắn khiến anh ta cảm thấy bản thân rẻ rúng và hèn mọn vô cùng.
Nhưng thời thế thay đổi. Hoắc gia sắp được phục hưng, quay trở về thời kỳ đỉnh cao. Trong tay anh lại đang giữ tính mạng người phụ nữ quan trọng nhất đối với hắn.
Nếu ánh mắt Cố An Tước có thể giết người, Hoắc Siêu anh cũng có khả năng đoạt mạng người phụ nữ này trước mặt hắn!
"Bộ trưởng Cố, hẳn anh sẽ đau lòng lắm. Nhưng chuyện lựa chọn khó như vậy, có lẽ anh không làm tốt bằng người phụ nữ này đâu." Hoắc Siêu cúi mặt xuống, áp sát bên tai Hà Tiểu Vãn.
"Vẫn nên để một người sáng suốt như bác sỹ Hà lựa chọn đi?"
"Người anh trai yêu quý của cô... hay... người tình trong mộng?"
Hà Tiểu Vãn nghiêng mặt né tránh hắn. Cô kín đáo ngước mắt nhìn Cố An Tước, đôi mắt anh vẫn kiên định như thế, nhưng giờ phút này lại trở nên nóng nảy mất kiểm soát.
Nhận được ánh mắt run rẩy cầu cứu của cô, bước chân Cố An Tước trong vô thức khẽ nhích lên, nhưng hành động này lại khiến Hoắc Siêu đề cao cảnh giác túm lấy Hà Tiểu Vãn lùi lại.
Hà Tiểu Vãn bị bóp đau, nghiến răng rên lên một tiếng, lại tiếp tục quan sát nét mặt Cố An Tước.
Cô đang trở thành hồng tâm trong tầm ngắm của không biết bao nhiêu tay bắn tỉa từ đám người Hoắc gia. Lúc Cố An Tước xông vào cũng đem theo những tay súng cừ nhất. Nhưng bởi vì cô đang bị khống chế nên anh không thể ra tay, vô hình chung trở thành vật ngáng đường lui của tất cả mọi người.
Mồ hôi túa đầy lòng bàn tay, Hà Tiểu Vãn đánh mắt lên tầng hai, Hà Cảnh Minh cũng đang trở thành con mồi giống như cô.
"Trả lời mau! Cô không có quyền kéo dài thời gian đâu!"
Hoắc Siêu lớn tiếng quát tháo. Dù hôm nay người phụ nữ này có chọn ai đi nữa, đối với Hoắc gia mà nói đều có lợi.
Không lôi kéo được Hà Cảnh Minh, đây chính là số kiếp mà Hà gia các người phải chịu!
Cố gia ngạo nghễ đè đầu cưỡi cổ Hoắc gia mấy chục năm nay, đây chính là thời điểm để hắn trở mình!
Hà Tiểu Vãn hít một ngụm khí lạnh, ánh mât chôn chặt trong cái nhìn của Cố An Tước, lạnh nhạt thốt lên.
"Thả Hà Cảnh Minh."
"Hahaha!"
"Bộ trưởng Cố ơi là Bộ trưởng Cố! Uổng công anh mạo hiểm chạy đến đây cứu người, nhìn xem... đây có phải kết quả mà anh muốn hay không?"
"Ả đàn bà máu lạnh vô tình này, tôi có nên giúp ngài kết liễu ả không?"
"Nói lời giữ lời!" Cố An Tước gầm lên, ánh mắt không đổi nhìn Hoắc Siêu.
Hắn khẽ nhướn mày, nhếch môi khó hiểu. Nhưng cuối cùng vẫn đồng ý thả người.
Ngồi trên xe cùng Hà Cảnh Minh rời khỏi đó, tâm trạng Hà Tiểu Vãn chỉ càng thên bất an.
Chiếc xe mới chỉ rời khỏi không được bao lâu, cô đã liên tục đòi xuống xe.
Hà Cảnh Minh vừa lái xe vừa trấn tĩnh cô.
"Người của chúng ta sẽ đến tiếp viện trong vài phút nữa. Hoắc Siêu tạm thời chưa thể lấy mạng Cố An Tước vì còn Cố gia đứng sau. Nếu bây giờ em quay lại chỉ tái hiện tình cảnh khó xử ban nãy, một sống hai chết, em muốn như vậy sao?"
Hà Tiểu Vãn lập tức lắc đầu, đương nhiên cô không hề muốn, nhưng nếu bỏ lại Cố An Tước không rõ sống chết ở đó, mỗi phút giây trôi đi cô chỉ càng thêm hối hận.
Hoắc Siêu điên rồ đến mức đang yên đang lành tự rút súng bắn thủng tay chính mình. Vậy nếu đúng như anh Hai nói, có khi nào Cố An Tước sẽ là con tin tiếp theo để hắn uy hiếp Cố gia và tổ chức Garbi hay không đây?
Nhìn sắc mặt Hà Tiểu Vãn càng lúc càng tái đi, Hà Cảnh Minh càng lo lâng hơn, anh cố gắng an ủi cô.
"Tiểu Vãn em hãy nhớ, Cố An Tước sống được đến ngày hôm nay hoàn toàn không phải dựa vào may mắn."
Hắn sẽ không liều mạng xông vào, cũng không đi một nước không có sự tính toán.
Chẳng biết cô gái có nghe thấy hay không, chỉ thấy cô bắt đầu tháo dây an toàn, nhấn nút mở cửa kính xe, nhồm người dậy như muốn tự mình chui ra ngoài.
"Tiểu Vãn!"
Hà Cảnh Minh chửi rủa trong lòng. Cố An Tước cậu hay lắm! Em gái tôi vì cậu mà liều lĩnh đến mức không cần mạng thế này!
Chiếc xe phanh gấp lại, Hà Tiểu Vãn quay đầu nhìn anh Hai, giây tiếp theo chồm qua ghế lái, cưỡng ép Hà Cảnh Minh xuống xe.
Người đàn ông ngơ ngác, bên tai chỉ còn câu nói vô tâm của cô gái: "Em chờ tiếp viện từ anh."
Thân xe lùi lại, quay ngoắt 360 độ rồi lao thẳng về hướng ngược lại.
Trong đầu Hà Tiểu Vãn hoàn toàn không thể nghĩ thêm gì khác. Chỉ toàn là hình ảnh Cố An Tước bị nhắm trúng, trở thành bia ngắm cho đám ô hợp Hoắc gia!
Càng nghĩ tốc độ nhấn ga của cô càng mãnh liệt, càng phóng xe lao đi càng cảm thấy con đường phía trước thật dài. Cô thực sự đã bỏ anh lại, một mình chạy thoát cả một đoạn đường dài như vậy rồi ư?
Phía trước là ngã ba, hai bên đường chỉ toàn là cỏ lau héo úa, cát bụi cuốn theo tốc độ xe thổi lên mù mịt. Bàn tay nhỏ quấn băng trắng giữ chặt vô lăng, cũng vô tình quên mất vết thương trong lòng bàn tay đã bắt đầu rách ra.
Đột nhiên con đường một chiều phía trước có hai chiếc xe đối nhau lao tới. Phía bên trái là con xe quen thuộc của Cố An Tước, Hà Tiểu Vãn quơ tay lấy chiếc ống nhòm trong hộp đồ lên.
Thật sự là Cố An Tước...
Nhưng cũng chính hướng đó, một chiếc xe khác cũng đang điên cuồng lao tới. Đó là một chiếc xe tải chở hàng hóa cỡ lớn, từ xa nhìn lại cộng với việc nó thoắt ẩn thoắt hiện sau những rặng lau với tốc độ kinh người có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đoán ra không chừng đã vượt qua vận tốc 60km/h...
Rõ ràng là đường một chiều, vậy mà hướng của chiếc xe tải đó... hình như đang nhắm về phía chiếc xe của Cố An Tước...
Tim can Hà Tiểu Vãn như muốn nhảy vọt ra ngoài. Ống nhòm trong tay rơi xuống, cô đạp mạnh chân ga, như chạy đua với thời gian lao đến giao lộ ngã ba rộng lớn.
Khoảnh khắc ba chiếc xe như bị từ tính vô hình hút về một điểm, tay lái Hà Tiểu Vãn tê rần, nhìn chiếc xe tải đang cách mình ngày càng gần, trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, cô hy họng Cố An Tước không oán trách cô...
Nếu cô thành công cản chiếc xe tải không người lái đó lại, liệu cô có thể gặp lại anh không?
Chiếc xe của Cố An Tước đã lao tới gần, cô dường như mơ hồ nhìn thấy sườn mặt nghiêm nghị của anh, mơ hồ cảm nhận hương vị độc nhất trên người anh...
Nhưng cũng chính lúc này, vị trí đã định sẵn bị thay đổi, Hà Tiểu Vãn chỉ kịp cảm nhận như có thứ gì đó mạnh mẽ đập vào đầu xe cô, kéo theo cả chiếc xe đang uy dũng ngáng giữa đường trượt dài về sau. Tiếp theo đó là hàng loạt âm thanh va đập khiến đầu óc cùng tứ chi cô như mất cảm giác.
Hình ảnh còn sót lại trong mắt cô chính là sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố An Tước ở phía trước, cánh tay rắn chắc xoay vô lăng ép xe cô phải lùi lại.
Ầm!
Toàn thân Hà Tiểu Vãn theo quán tính đổ ra sau rồi lại mãnh liệt lao về phía trước, khoang xe nhanh chóng bốc khói khiến cả người cô dường như bừng tỉnh.
Kiềm chế cơn đau ở cổ do bị va đập mà nhìn ra ngoài, hai tay theo bản năng mở cửa xe, dùng sức lực của tứ chi còn ít ỏi bò về phía chiếc xe bị lật của Cố An Tước.
Tầm mắt cô nhòe đi, gắng gượng cho đến khi bấu vào thân xe bỏng rát, chạm vào cơ thể phía trong sớm đã bất động.
Cô không nhìn rõ được, môi khô khốc khẽ thì thào cầu cứu, chỉ biết gương mặt anh đầy máu, cũng chỉ nghe tiếng người đàn ông cứng miệng nói:
"...Ai cho phép em lao ra chắn?"
Hà Tiểu Vãn không dám nhúc nhích, cái gáy nhỏ nhắn bị Hoắc Siêu túm lấy khiến cô nhăn mặt đau đớn.
Cái nhíu mày của cô hệt như lưỡi dao khoét vào tim Cố An Tước. Đôi mắt anh trở nên thâm trầm thấy rõ, cái nhìn lạnh lẽo quét lên người Hoắc Siêu.
Nếu là trước kia, Hoắc Siêu đương nhiên rất sợ bị Cố An Tước nhìn bằng ánh mắt này, ánh mắt như thể giết được người của hắn khiến anh ta cảm thấy bản thân rẻ rúng và hèn mọn vô cùng.
Nhưng thời thế thay đổi. Hoắc gia sắp được phục hưng, quay trở về thời kỳ đỉnh cao. Trong tay anh lại đang giữ tính mạng người phụ nữ quan trọng nhất đối với hắn.
Nếu ánh mắt Cố An Tước có thể giết người, Hoắc Siêu anh cũng có khả năng đoạt mạng người phụ nữ này trước mặt hắn!
"Bộ trưởng Cố, hẳn anh sẽ đau lòng lắm. Nhưng chuyện lựa chọn khó như vậy, có lẽ anh không làm tốt bằng người phụ nữ này đâu." Hoắc Siêu cúi mặt xuống, áp sát bên tai Hà Tiểu Vãn.
"Vẫn nên để một người sáng suốt như bác sỹ Hà lựa chọn đi?"
"Người anh trai yêu quý của cô... hay... người tình trong mộng?"
Hà Tiểu Vãn nghiêng mặt né tránh hắn. Cô kín đáo ngước mắt nhìn Cố An Tước, đôi mắt anh vẫn kiên định như thế, nhưng giờ phút này lại trở nên nóng nảy mất kiểm soát.
Nhận được ánh mắt run rẩy cầu cứu của cô, bước chân Cố An Tước trong vô thức khẽ nhích lên, nhưng hành động này lại khiến Hoắc Siêu đề cao cảnh giác túm lấy Hà Tiểu Vãn lùi lại.
Hà Tiểu Vãn bị bóp đau, nghiến răng rên lên một tiếng, lại tiếp tục quan sát nét mặt Cố An Tước.
Cô đang trở thành hồng tâm trong tầm ngắm của không biết bao nhiêu tay bắn tỉa từ đám người Hoắc gia. Lúc Cố An Tước xông vào cũng đem theo những tay súng cừ nhất. Nhưng bởi vì cô đang bị khống chế nên anh không thể ra tay, vô hình chung trở thành vật ngáng đường lui của tất cả mọi người.
Mồ hôi túa đầy lòng bàn tay, Hà Tiểu Vãn đánh mắt lên tầng hai, Hà Cảnh Minh cũng đang trở thành con mồi giống như cô.
"Trả lời mau! Cô không có quyền kéo dài thời gian đâu!"
Hoắc Siêu lớn tiếng quát tháo. Dù hôm nay người phụ nữ này có chọn ai đi nữa, đối với Hoắc gia mà nói đều có lợi.
Không lôi kéo được Hà Cảnh Minh, đây chính là số kiếp mà Hà gia các người phải chịu!
Cố gia ngạo nghễ đè đầu cưỡi cổ Hoắc gia mấy chục năm nay, đây chính là thời điểm để hắn trở mình!
Hà Tiểu Vãn hít một ngụm khí lạnh, ánh mât chôn chặt trong cái nhìn của Cố An Tước, lạnh nhạt thốt lên.
"Thả Hà Cảnh Minh."
"Hahaha!"
"Bộ trưởng Cố ơi là Bộ trưởng Cố! Uổng công anh mạo hiểm chạy đến đây cứu người, nhìn xem... đây có phải kết quả mà anh muốn hay không?"
"Ả đàn bà máu lạnh vô tình này, tôi có nên giúp ngài kết liễu ả không?"
"Nói lời giữ lời!" Cố An Tước gầm lên, ánh mắt không đổi nhìn Hoắc Siêu.
Hắn khẽ nhướn mày, nhếch môi khó hiểu. Nhưng cuối cùng vẫn đồng ý thả người.
Ngồi trên xe cùng Hà Cảnh Minh rời khỏi đó, tâm trạng Hà Tiểu Vãn chỉ càng thên bất an.
Chiếc xe mới chỉ rời khỏi không được bao lâu, cô đã liên tục đòi xuống xe.
Hà Cảnh Minh vừa lái xe vừa trấn tĩnh cô.
"Người của chúng ta sẽ đến tiếp viện trong vài phút nữa. Hoắc Siêu tạm thời chưa thể lấy mạng Cố An Tước vì còn Cố gia đứng sau. Nếu bây giờ em quay lại chỉ tái hiện tình cảnh khó xử ban nãy, một sống hai chết, em muốn như vậy sao?"
Hà Tiểu Vãn lập tức lắc đầu, đương nhiên cô không hề muốn, nhưng nếu bỏ lại Cố An Tước không rõ sống chết ở đó, mỗi phút giây trôi đi cô chỉ càng thêm hối hận.
Hoắc Siêu điên rồ đến mức đang yên đang lành tự rút súng bắn thủng tay chính mình. Vậy nếu đúng như anh Hai nói, có khi nào Cố An Tước sẽ là con tin tiếp theo để hắn uy hiếp Cố gia và tổ chức Garbi hay không đây?
Nhìn sắc mặt Hà Tiểu Vãn càng lúc càng tái đi, Hà Cảnh Minh càng lo lâng hơn, anh cố gắng an ủi cô.
"Tiểu Vãn em hãy nhớ, Cố An Tước sống được đến ngày hôm nay hoàn toàn không phải dựa vào may mắn."
Hắn sẽ không liều mạng xông vào, cũng không đi một nước không có sự tính toán.
Chẳng biết cô gái có nghe thấy hay không, chỉ thấy cô bắt đầu tháo dây an toàn, nhấn nút mở cửa kính xe, nhồm người dậy như muốn tự mình chui ra ngoài.
"Tiểu Vãn!"
Hà Cảnh Minh chửi rủa trong lòng. Cố An Tước cậu hay lắm! Em gái tôi vì cậu mà liều lĩnh đến mức không cần mạng thế này!
Chiếc xe phanh gấp lại, Hà Tiểu Vãn quay đầu nhìn anh Hai, giây tiếp theo chồm qua ghế lái, cưỡng ép Hà Cảnh Minh xuống xe.
Người đàn ông ngơ ngác, bên tai chỉ còn câu nói vô tâm của cô gái: "Em chờ tiếp viện từ anh."
Thân xe lùi lại, quay ngoắt 360 độ rồi lao thẳng về hướng ngược lại.
Trong đầu Hà Tiểu Vãn hoàn toàn không thể nghĩ thêm gì khác. Chỉ toàn là hình ảnh Cố An Tước bị nhắm trúng, trở thành bia ngắm cho đám ô hợp Hoắc gia!
Càng nghĩ tốc độ nhấn ga của cô càng mãnh liệt, càng phóng xe lao đi càng cảm thấy con đường phía trước thật dài. Cô thực sự đã bỏ anh lại, một mình chạy thoát cả một đoạn đường dài như vậy rồi ư?
Phía trước là ngã ba, hai bên đường chỉ toàn là cỏ lau héo úa, cát bụi cuốn theo tốc độ xe thổi lên mù mịt. Bàn tay nhỏ quấn băng trắng giữ chặt vô lăng, cũng vô tình quên mất vết thương trong lòng bàn tay đã bắt đầu rách ra.
Đột nhiên con đường một chiều phía trước có hai chiếc xe đối nhau lao tới. Phía bên trái là con xe quen thuộc của Cố An Tước, Hà Tiểu Vãn quơ tay lấy chiếc ống nhòm trong hộp đồ lên.
Thật sự là Cố An Tước...
Nhưng cũng chính hướng đó, một chiếc xe khác cũng đang điên cuồng lao tới. Đó là một chiếc xe tải chở hàng hóa cỡ lớn, từ xa nhìn lại cộng với việc nó thoắt ẩn thoắt hiện sau những rặng lau với tốc độ kinh người có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đoán ra không chừng đã vượt qua vận tốc 60km/h...
Rõ ràng là đường một chiều, vậy mà hướng của chiếc xe tải đó... hình như đang nhắm về phía chiếc xe của Cố An Tước...
Tim can Hà Tiểu Vãn như muốn nhảy vọt ra ngoài. Ống nhòm trong tay rơi xuống, cô đạp mạnh chân ga, như chạy đua với thời gian lao đến giao lộ ngã ba rộng lớn.
Khoảnh khắc ba chiếc xe như bị từ tính vô hình hút về một điểm, tay lái Hà Tiểu Vãn tê rần, nhìn chiếc xe tải đang cách mình ngày càng gần, trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, cô hy họng Cố An Tước không oán trách cô...
Nếu cô thành công cản chiếc xe tải không người lái đó lại, liệu cô có thể gặp lại anh không?
Chiếc xe của Cố An Tước đã lao tới gần, cô dường như mơ hồ nhìn thấy sườn mặt nghiêm nghị của anh, mơ hồ cảm nhận hương vị độc nhất trên người anh...
Nhưng cũng chính lúc này, vị trí đã định sẵn bị thay đổi, Hà Tiểu Vãn chỉ kịp cảm nhận như có thứ gì đó mạnh mẽ đập vào đầu xe cô, kéo theo cả chiếc xe đang uy dũng ngáng giữa đường trượt dài về sau. Tiếp theo đó là hàng loạt âm thanh va đập khiến đầu óc cùng tứ chi cô như mất cảm giác.
Hình ảnh còn sót lại trong mắt cô chính là sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố An Tước ở phía trước, cánh tay rắn chắc xoay vô lăng ép xe cô phải lùi lại.
Ầm!
Toàn thân Hà Tiểu Vãn theo quán tính đổ ra sau rồi lại mãnh liệt lao về phía trước, khoang xe nhanh chóng bốc khói khiến cả người cô dường như bừng tỉnh.
Kiềm chế cơn đau ở cổ do bị va đập mà nhìn ra ngoài, hai tay theo bản năng mở cửa xe, dùng sức lực của tứ chi còn ít ỏi bò về phía chiếc xe bị lật của Cố An Tước.
Tầm mắt cô nhòe đi, gắng gượng cho đến khi bấu vào thân xe bỏng rát, chạm vào cơ thể phía trong sớm đã bất động.
Cô không nhìn rõ được, môi khô khốc khẽ thì thào cầu cứu, chỉ biết gương mặt anh đầy máu, cũng chỉ nghe tiếng người đàn ông cứng miệng nói:
"...Ai cho phép em lao ra chắn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.