Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Chương 30: Ngày Mai Chúng Ta Đi Ngắm Hoàng Hôn Nhé!
Nam Thư
14/03/2024
“Anh chỉ... chỉ muốn có một gia đình mà thôi.”
Dư Hướng Cảnh tự mình để lộ những vết sẹo đẫm máu, cho phép Diệp Lâm Hạ nhìn thấy khía cạnh yếu ớt và dễ tổn thương nhất của mình.
“Em không chán ghét anh, chỉ là em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Dư Hướng Cảnh đặt bát cháo xuống, quay sang ôm lấy Diệp Lâm Hạ: “Em sẽ hối hận à?”
“Từ trước tới nay em chưa từng hối hận về bất kỳ quyết định nào của mình. Em đã hứa ở bên cạnh anh thì sẽ làm được, chỉ là em lo lắng cho cha và chị gái.”
Diệp Lâm Hạ cảm thấy hõm vai mình ươn ướt. Cô dùng hai tay ôm mặt Dư Hướng Cảnh, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, ánh mắt kiên định và dịu dàng.
“Vậy nên! Dư tiên sinh, anh không cần phải lo lắng tương lai anh sẽ lẻ loi một mình, bởi vì Diệp Lâm Hạ này sẽ đồng hành cùng anh.”
Dư Hướng Cảnh cảm thấy Diệp Lâm Hạ giống như ánh nắng ấm trong ngày đông lạnh lẽo, luôn luôn có thể sưởi ấm trái tim anh, chỉ cần ở bên cạnh cô là anh có thể an lòng.
Anh giữ chặt lấy phần gáy của Diệp Lâm Hạ, cọ trán mình lên trán cô: “Nếu như không phải thân thể em đang không được thoải mái thì anh thực sự muốn đụ em thêm lần nữa.”
Rõ ràng là vẻ mặt ôn nhu mà lời nói lại không đứng đắn chút nào, Diệp Lâm Hạ bất đắc dĩ: “Anh...”
Dư Hướng Cảnh buông cô ra, ánh mắt trần trụi đảo qua phần ngực hồng hào thấp thoáng dưới chăn của cô: “Sao thế? Chẳng lẽ em không thích à?”
“Lâm Hạ, em xấu hổ.”
“Được rồi, được rồi, anh không nói nữa. Sau khi về Hải Thành anh sẽ nói chuyện với cha em, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Diệp Lâm Hạ tưởng tượng đến biểu cảm thất vọng của cha Diệp thì luống cuống nắm chặt lấy ga giường, lắp bắp: “Cha... Cha chắc sẽ tức giận lắm!”
“Lâm Hạ, vậy em sẽ buông tay sao?”
Dư Hướng Cảnh đau lòng hôn lên gương mặt của Diệp Lâm Hạ, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi cô, trấn an cô.
“Không... Em chỉ không muốn để cha phải thất vọng.” Diệp Lâm Hạ thì thầm, tâm tình trong nháy mắt như chìm vào đáy vực.
“Em rất yêu người nhà của mình, thế nên em không muốn làm cho bất cứ ai phải thất vọng.”
Dư Hướng Cảnh cố gắng kìm nén cảm giác ghen tuông đang cuộn trào trong lòng. Anh muốn đuổi hết tất cả mọi phiền phức ra khỏi cuộc sống của Diệp Lâm Hạ, cô chỉ cần quan tâm đến anh thôi là được.
Diệp Lâm Hạ chủ động ôm lấy cổ Dư Hướng Cảnh, híp mắt cảm nhận nhiệt độ thân thể của đối phương: “Em rất cảm kích cha em, chính ông ấy đã đưa em ra khỏi trại trẻ mồ côi, cho em một gia đình.”
“Anh sẽ cùng em bảo vệ bọn họ.” Hai mắt Dư Hướng Cảnh ngập tràn đau lòng và chua xót, nhanh chóng đáp lại lời cô.
Cũng chính bởi vì ân tình này mà kiếp trước, sau khi Diệp Thời đào hôn thì cô đã không chút do dự mà gả cho anh, tiếp nhận tất cả mọi hận ý mà không nói một lời nào.
Diệp Lâm Hạ vẫn luôn là như vậy, sẵn sàng cho đi, nhưng lại xem nhẹ bản thân mình.
“Cảm ơn anh.”
Thân thể Diệp Lâm Hạ hơi khó chịu, cô đành phải nằm trong khách sạn nghỉ ngơi. Dư Hướng Cảnh mang hết việc về đây làm, chỉ cần ngẩng đầu lên một cái là có thể nhìn thấy cô.
“Lâm Hạ, ngày mai thời tiết rất đẹp, chúng ta tới hồ Ngu ngắm hoàng hôn đi!”
“Vâng.” Diệp Lâm Hạ lập tức đặt quyển sách trong tay xuống, khóe miệng mỉm cười, chăm chú trả lời.
“Bình minh rất đẹp, hoàng hôn cũng rất đẹp. Chúng ta bỏ lỡ bình minh, nhưng chỉ cần ở bên nhau cùng ngắm hoàng hôn là cũng rất tốt rồi. Em nói có đúng không?”
Diệp Lâm Hạ vươn tay vuốt ve trái tim đang đập loạn xạ của mình, trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ. Đối phương mới nói vài câu như vậy mà trái tim cô đã đập thình thịch rồi.
“Ừm.”
Dư Hướng Cảnh khẽ cười, sau đó lại tiếp tục làm việc. Anh cũng khá thích bầu không khí yên tĩnh thế này.
Mười phút sau.
“Lâm Hạ, em xuống sảnh khách sạn lấy giúp anh một phần văn kiện quan trọng được không?”
“Vâng.”
“Anh không có số điện thoại của trợ lý Ngô, có chuyện gì em cứ liên lạc qua wechat.”
“Vâng, vậy em đi xuống đây.”
Dư Hướng Cảnh nhìn theo bóng lưng Diệp Lâm Hạ. Anh muốn từng chút từng chút xâm nhập vòng bạn bè của cô, có trợ lý Ngô thì mọi chuyện sau này cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Biểu cảm của trợ lý Ngô rất gấp gáp, Diệp Lâm Hạ cũng không hoài nghi gì. Nhưng lúc ở trong thang máy, cô lại ngoài ý muốn gặp được một người.
Dư Hướng Cảnh tự mình để lộ những vết sẹo đẫm máu, cho phép Diệp Lâm Hạ nhìn thấy khía cạnh yếu ớt và dễ tổn thương nhất của mình.
“Em không chán ghét anh, chỉ là em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Dư Hướng Cảnh đặt bát cháo xuống, quay sang ôm lấy Diệp Lâm Hạ: “Em sẽ hối hận à?”
“Từ trước tới nay em chưa từng hối hận về bất kỳ quyết định nào của mình. Em đã hứa ở bên cạnh anh thì sẽ làm được, chỉ là em lo lắng cho cha và chị gái.”
Diệp Lâm Hạ cảm thấy hõm vai mình ươn ướt. Cô dùng hai tay ôm mặt Dư Hướng Cảnh, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, ánh mắt kiên định và dịu dàng.
“Vậy nên! Dư tiên sinh, anh không cần phải lo lắng tương lai anh sẽ lẻ loi một mình, bởi vì Diệp Lâm Hạ này sẽ đồng hành cùng anh.”
Dư Hướng Cảnh cảm thấy Diệp Lâm Hạ giống như ánh nắng ấm trong ngày đông lạnh lẽo, luôn luôn có thể sưởi ấm trái tim anh, chỉ cần ở bên cạnh cô là anh có thể an lòng.
Anh giữ chặt lấy phần gáy của Diệp Lâm Hạ, cọ trán mình lên trán cô: “Nếu như không phải thân thể em đang không được thoải mái thì anh thực sự muốn đụ em thêm lần nữa.”
Rõ ràng là vẻ mặt ôn nhu mà lời nói lại không đứng đắn chút nào, Diệp Lâm Hạ bất đắc dĩ: “Anh...”
Dư Hướng Cảnh buông cô ra, ánh mắt trần trụi đảo qua phần ngực hồng hào thấp thoáng dưới chăn của cô: “Sao thế? Chẳng lẽ em không thích à?”
“Lâm Hạ, em xấu hổ.”
“Được rồi, được rồi, anh không nói nữa. Sau khi về Hải Thành anh sẽ nói chuyện với cha em, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Diệp Lâm Hạ tưởng tượng đến biểu cảm thất vọng của cha Diệp thì luống cuống nắm chặt lấy ga giường, lắp bắp: “Cha... Cha chắc sẽ tức giận lắm!”
“Lâm Hạ, vậy em sẽ buông tay sao?”
Dư Hướng Cảnh đau lòng hôn lên gương mặt của Diệp Lâm Hạ, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi cô, trấn an cô.
“Không... Em chỉ không muốn để cha phải thất vọng.” Diệp Lâm Hạ thì thầm, tâm tình trong nháy mắt như chìm vào đáy vực.
“Em rất yêu người nhà của mình, thế nên em không muốn làm cho bất cứ ai phải thất vọng.”
Dư Hướng Cảnh cố gắng kìm nén cảm giác ghen tuông đang cuộn trào trong lòng. Anh muốn đuổi hết tất cả mọi phiền phức ra khỏi cuộc sống của Diệp Lâm Hạ, cô chỉ cần quan tâm đến anh thôi là được.
Diệp Lâm Hạ chủ động ôm lấy cổ Dư Hướng Cảnh, híp mắt cảm nhận nhiệt độ thân thể của đối phương: “Em rất cảm kích cha em, chính ông ấy đã đưa em ra khỏi trại trẻ mồ côi, cho em một gia đình.”
“Anh sẽ cùng em bảo vệ bọn họ.” Hai mắt Dư Hướng Cảnh ngập tràn đau lòng và chua xót, nhanh chóng đáp lại lời cô.
Cũng chính bởi vì ân tình này mà kiếp trước, sau khi Diệp Thời đào hôn thì cô đã không chút do dự mà gả cho anh, tiếp nhận tất cả mọi hận ý mà không nói một lời nào.
Diệp Lâm Hạ vẫn luôn là như vậy, sẵn sàng cho đi, nhưng lại xem nhẹ bản thân mình.
“Cảm ơn anh.”
Thân thể Diệp Lâm Hạ hơi khó chịu, cô đành phải nằm trong khách sạn nghỉ ngơi. Dư Hướng Cảnh mang hết việc về đây làm, chỉ cần ngẩng đầu lên một cái là có thể nhìn thấy cô.
“Lâm Hạ, ngày mai thời tiết rất đẹp, chúng ta tới hồ Ngu ngắm hoàng hôn đi!”
“Vâng.” Diệp Lâm Hạ lập tức đặt quyển sách trong tay xuống, khóe miệng mỉm cười, chăm chú trả lời.
“Bình minh rất đẹp, hoàng hôn cũng rất đẹp. Chúng ta bỏ lỡ bình minh, nhưng chỉ cần ở bên nhau cùng ngắm hoàng hôn là cũng rất tốt rồi. Em nói có đúng không?”
Diệp Lâm Hạ vươn tay vuốt ve trái tim đang đập loạn xạ của mình, trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ. Đối phương mới nói vài câu như vậy mà trái tim cô đã đập thình thịch rồi.
“Ừm.”
Dư Hướng Cảnh khẽ cười, sau đó lại tiếp tục làm việc. Anh cũng khá thích bầu không khí yên tĩnh thế này.
Mười phút sau.
“Lâm Hạ, em xuống sảnh khách sạn lấy giúp anh một phần văn kiện quan trọng được không?”
“Vâng.”
“Anh không có số điện thoại của trợ lý Ngô, có chuyện gì em cứ liên lạc qua wechat.”
“Vâng, vậy em đi xuống đây.”
Dư Hướng Cảnh nhìn theo bóng lưng Diệp Lâm Hạ. Anh muốn từng chút từng chút xâm nhập vòng bạn bè của cô, có trợ lý Ngô thì mọi chuyện sau này cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Biểu cảm của trợ lý Ngô rất gấp gáp, Diệp Lâm Hạ cũng không hoài nghi gì. Nhưng lúc ở trong thang máy, cô lại ngoài ý muốn gặp được một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.