Chương 6: Kỳ Thi ( 1 )
Angel Venus
21/02/2021
- Alô . Mẹ ạ ? Cô run rẩy nghe máy .
- Mỹ Lan ! Sao bây giờ con mới gọi cho mẹ , con có biết mẹ lo lắng như thế nào không ? Nếu con không gọi , chắc mẹ sẽ gọi cho hiệu trưởng của con , con có biết không ?
- Đừng đừng , con xin mẹ . Mẹ không được gọi điện cho hiệu trưởng , là nỗi của con .
- Không có lần sau đâu , Mỹ Lan . Ai là giáo viên chủ nhiệm của con , đàn ông hay phụ nữ , đưa điện thoại cho mẹ .
- MĘ . Mỹ Lan có chút cáu kỉnh , giọng nói cao hơn một cách vô thức .
- Trường học không phải do nhà mình quản lý , mẹ có thể nói chuyện với giáo viên về vấn đề khác được không ? Mẹ có nghĩ rằng , con sẽ được chăm sóc bởi số tiền mẹ đưa cho họ ? Đối với mẹ , gia đình của chúng ta rất quan trọng . Nhưng mẹ chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường , và gia đình của chúng ta là một gia đình bình thường . Con sẽ lớn lên chứ không còn bé mãi , mẹ sẽ quản luôn các công việc của con sao ?
- MỸ LAN .. Bên kia hét lên .
- Cánh mày cứng rồi , tao vì mày ở ngoài van xin giúp đỡ cho ai ? Tao sinh mày ra , nuôi mày lớn , giờ mày biến thành sói ? Tao nói cho mày biết . Tao vì quan tâm , lo lắng cho mày , nếu mày muốn , tao mặc xác mày, tin hay không thì tuỳ . Còn xảy ra chuyện gì thì đừng tìm tao.
Nói xong , mẹ cô thô lỗ tắt điện thoại , bên tai Mỹ Lan chỉ còn những tiếng vang vọng vô tận . Cô tuyệt vọng đưa điện thoại về vị trí cũ , nước mắt lặng lẽ rơi . Không hiểu tại sao , từ lúc nào cô và mẹ không còn ngồi nói chuyện như trước kia , và đây cũng là đầu tiên mẹ mắng cô. Cô mệt mỏi lắc đầu , quay người định rời đi nhưng nhìn thấy người phía sau , con người đột nhiên giãn ra .
- Bình Minh...
Cô đã kiểm tra xung quanh trước khi gọi . Rõ ràng là không có ai . Nhưng Bình Minh lại xuất hiện từ khi nào . Nghĩ đến trận cãi vã kịch liệt với mẹ vừa rồi . Cô không biết mình nên giải thích sao cho hợp lý . Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô giống như một con thú nhỏ đang buồn ngủ , trông rất đáng yêu . Anh nhìn chằm chằm vào hai vệt nước mắt trên mặt cô , đôi môi càng đậm thêm ý cười .
- Sao vậy ? Nhìn bạn xấu quá , tôi lo người khác bắt nạt bạn nên tôi mới tới đây , không biết đã xảy ra chuyện gì . Nếu có chuyện , có thể nói cho tôi biết , tôi sẽ cố gắng giúp .
- Cảm ơn . Hàng ngàn suy nghĩ trong lòng cô bị anh phá vỡ bằng câu nói .
- Vậy thì , có thể cho tôi mượn điện thoại được không ? Với nụ cười biểu tượng thường ngày của anh , rơi vào mắt cô như một bông hoa nở giữa sa mạc .
- Được ... được .
Cô đưa điện thoại cho anh , 2 tay chạm nhau mà cô thấy tim mình đang kêu giòn giã .
*****
Trường trung học cơ sở số 1 luôn nổi bật trong các trường danh tiếng về sự nghiêm khắc . Chính vì nền giáo dục tốt nên tỷ lệ trúng tuyển vào trường Trung học cơ sở số 1 luôn là niềm tự hào của các tỉnh và cả nước .
Trước khi huấn luyện quân sự , nhà trường phát sách giáo khoa yêu cầu học sinh xem trước . Sau khi kết thúc hai tuần huấn luyện quân sự , các học sinh không được nghỉ ngơi , nhà trường sắp xếp bài kiểm tra ngay sau đó . Thi xong , cô mệt mỏi nằm trên bàn thở phào nhẹ nhõm .
- Cuối cùng thì cũng kết thúc .
- Ừ , đã hai tuần trôi qua . Mình sụt cân rồi , nhớ nhà muốn phát điên lên mất . Nhớ món sườn xào chua ngọt , chả cá thác lác , dưa cải chua của mẹ quá .LyLy cười tươi.
- Thực sự , tôi không muốn về nhà chút nào . Chắc mẹ tôi nấu ăn không ngon ?
- Hehe , theo quy tắc hôn nhân bổ sung thì bố cậu phải nấu thật ngon , nếu không , cậu làm sao có thể béo trắng ?
- Tôi không có bố .
- A...
LyLy có chút lúng túng .
- Thực xin lỗi , tôi không cố ý .
Trong mắt người trẻ tuổi , mọi thứ không đáng nhắc đến dường như nặng hơn một nghìn catties , năm tháng tích lũy từng chút một , cuối cùng trở nên nát tan . Cô chỉ cười , hờ hững đáp .
- Không sao đâu , tôi quen rồi .
****
Hết giờ học , phụ huynh đến đón con . Tất cả học sinh đều nở nụ cười phấn khích , vội vã thu dọn cặp sách trở về nhà . Hành lang chật kín phụ huynh , thậm chí vì quá mong mỏi , họ đã đón con trước giờ . Sắc mặt cô bình tĩnh , không có nhiều kỳ vọng , lo liệu xong xuôi mọi việc rồi về . Cô tự trấn an mình sau khi LyLy nhắc đến bố . Giả vờ như vậy một hoặc hai lần là được , nhưng sau một thời gian dài , cô không quan tâm đến nó nữa . Trong ấn tượng , cô chưa bao giờ nhìn thấy cha mình , và thậm chí không chắc người đó có thực sự tồn tại trên thế giới này hay không . Còn mẹ thì luôn giữ bí mật , cô hỏi mẹ đều từ chối nên học cách không hỏi .
- Mỹ Lan ! Sao bây giờ con mới gọi cho mẹ , con có biết mẹ lo lắng như thế nào không ? Nếu con không gọi , chắc mẹ sẽ gọi cho hiệu trưởng của con , con có biết không ?
- Đừng đừng , con xin mẹ . Mẹ không được gọi điện cho hiệu trưởng , là nỗi của con .
- Không có lần sau đâu , Mỹ Lan . Ai là giáo viên chủ nhiệm của con , đàn ông hay phụ nữ , đưa điện thoại cho mẹ .
- MĘ . Mỹ Lan có chút cáu kỉnh , giọng nói cao hơn một cách vô thức .
- Trường học không phải do nhà mình quản lý , mẹ có thể nói chuyện với giáo viên về vấn đề khác được không ? Mẹ có nghĩ rằng , con sẽ được chăm sóc bởi số tiền mẹ đưa cho họ ? Đối với mẹ , gia đình của chúng ta rất quan trọng . Nhưng mẹ chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường , và gia đình của chúng ta là một gia đình bình thường . Con sẽ lớn lên chứ không còn bé mãi , mẹ sẽ quản luôn các công việc của con sao ?
- MỸ LAN .. Bên kia hét lên .
- Cánh mày cứng rồi , tao vì mày ở ngoài van xin giúp đỡ cho ai ? Tao sinh mày ra , nuôi mày lớn , giờ mày biến thành sói ? Tao nói cho mày biết . Tao vì quan tâm , lo lắng cho mày , nếu mày muốn , tao mặc xác mày, tin hay không thì tuỳ . Còn xảy ra chuyện gì thì đừng tìm tao.
Nói xong , mẹ cô thô lỗ tắt điện thoại , bên tai Mỹ Lan chỉ còn những tiếng vang vọng vô tận . Cô tuyệt vọng đưa điện thoại về vị trí cũ , nước mắt lặng lẽ rơi . Không hiểu tại sao , từ lúc nào cô và mẹ không còn ngồi nói chuyện như trước kia , và đây cũng là đầu tiên mẹ mắng cô. Cô mệt mỏi lắc đầu , quay người định rời đi nhưng nhìn thấy người phía sau , con người đột nhiên giãn ra .
- Bình Minh...
Cô đã kiểm tra xung quanh trước khi gọi . Rõ ràng là không có ai . Nhưng Bình Minh lại xuất hiện từ khi nào . Nghĩ đến trận cãi vã kịch liệt với mẹ vừa rồi . Cô không biết mình nên giải thích sao cho hợp lý . Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô giống như một con thú nhỏ đang buồn ngủ , trông rất đáng yêu . Anh nhìn chằm chằm vào hai vệt nước mắt trên mặt cô , đôi môi càng đậm thêm ý cười .
- Sao vậy ? Nhìn bạn xấu quá , tôi lo người khác bắt nạt bạn nên tôi mới tới đây , không biết đã xảy ra chuyện gì . Nếu có chuyện , có thể nói cho tôi biết , tôi sẽ cố gắng giúp .
- Cảm ơn . Hàng ngàn suy nghĩ trong lòng cô bị anh phá vỡ bằng câu nói .
- Vậy thì , có thể cho tôi mượn điện thoại được không ? Với nụ cười biểu tượng thường ngày của anh , rơi vào mắt cô như một bông hoa nở giữa sa mạc .
- Được ... được .
Cô đưa điện thoại cho anh , 2 tay chạm nhau mà cô thấy tim mình đang kêu giòn giã .
*****
Trường trung học cơ sở số 1 luôn nổi bật trong các trường danh tiếng về sự nghiêm khắc . Chính vì nền giáo dục tốt nên tỷ lệ trúng tuyển vào trường Trung học cơ sở số 1 luôn là niềm tự hào của các tỉnh và cả nước .
Trước khi huấn luyện quân sự , nhà trường phát sách giáo khoa yêu cầu học sinh xem trước . Sau khi kết thúc hai tuần huấn luyện quân sự , các học sinh không được nghỉ ngơi , nhà trường sắp xếp bài kiểm tra ngay sau đó . Thi xong , cô mệt mỏi nằm trên bàn thở phào nhẹ nhõm .
- Cuối cùng thì cũng kết thúc .
- Ừ , đã hai tuần trôi qua . Mình sụt cân rồi , nhớ nhà muốn phát điên lên mất . Nhớ món sườn xào chua ngọt , chả cá thác lác , dưa cải chua của mẹ quá .LyLy cười tươi.
- Thực sự , tôi không muốn về nhà chút nào . Chắc mẹ tôi nấu ăn không ngon ?
- Hehe , theo quy tắc hôn nhân bổ sung thì bố cậu phải nấu thật ngon , nếu không , cậu làm sao có thể béo trắng ?
- Tôi không có bố .
- A...
LyLy có chút lúng túng .
- Thực xin lỗi , tôi không cố ý .
Trong mắt người trẻ tuổi , mọi thứ không đáng nhắc đến dường như nặng hơn một nghìn catties , năm tháng tích lũy từng chút một , cuối cùng trở nên nát tan . Cô chỉ cười , hờ hững đáp .
- Không sao đâu , tôi quen rồi .
****
Hết giờ học , phụ huynh đến đón con . Tất cả học sinh đều nở nụ cười phấn khích , vội vã thu dọn cặp sách trở về nhà . Hành lang chật kín phụ huynh , thậm chí vì quá mong mỏi , họ đã đón con trước giờ . Sắc mặt cô bình tĩnh , không có nhiều kỳ vọng , lo liệu xong xuôi mọi việc rồi về . Cô tự trấn an mình sau khi LyLy nhắc đến bố . Giả vờ như vậy một hoặc hai lần là được , nhưng sau một thời gian dài , cô không quan tâm đến nó nữa . Trong ấn tượng , cô chưa bao giờ nhìn thấy cha mình , và thậm chí không chắc người đó có thực sự tồn tại trên thế giới này hay không . Còn mẹ thì luôn giữ bí mật , cô hỏi mẹ đều từ chối nên học cách không hỏi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.