Chương 94: Đối mặt với người mình ghét
Rosepeach
21/08/2023
6 giờ chiều ngày hôm sau tại khách sạn The Palm, Tô Trinh trên người mặc một cái đầm dạ hội màu đỏ của thương hiệu Chanel bó sát vào thân thể quyến rũ của mình.
Cô kiêu hãnh từ bên ngoài cửa chính bước vào.
Một lúc sau, Nguyễn Tuấn Kiệt đến. Hôm nay Nguyễn Tuấn Kiệt nhìn vào thật hấp dẫn, trên người anh mặc âu phục màu đen áo sơ mi xanh nhìn vào thật sang trọng, mái tóc màu nâu ngắn gọn được anh chải về phía sau tôn thêm vẻ chững chạc trên khuôn mặt cương nghị của anh.
Hôm nay là tiệc mừng của Lãnh Thị và công ty giải trí The Star
Tất cả người có tiếng tăm trong làng giải trí cho đến những người mẫu và diễn viên đều có mặt đầy đủ.
Những ánh mắt hâm mộ cùng với ganh tỵ đều dồn hết trên người của Nguyễn Tuấn Kiệt Và Tô Trinh
Cô không những xinh đẹp còn sở hữu một thân hình bốc lửa làm cho tất cả đàn ông tại Thành Phố này phải điêu đứng vì cô.
Nguyễn Tuấn Kiệt nhìn thấy Tư Vũ đang ôm Hà My đứng bên cạnh Phùng Nhất Phàm và Jason
Anh bước đến trước mặt họ lịch sự nói. Thấy vậy Tô Trinh cũng đi theo.
“Chúc mừng Lãnh Tổng và Phùng Tổng.”
Tô Trinh nhìn Hà My nở một nụ cười niềm nở, cô biết Hà My là người phụ nữ mà Lãnh Tư Vũ côi trọng nhất nên muốn thiết lập quan hệ tốt.
Hà My không nói gì cô chỉ lịch sự gật đầu chào hỏi.
Mỹ Hinh vừa nhìn thấy ông chủ lớn Nguyễn Guấn Kiệt và Tô Trinh liền bước tới chào hỏi.
“Xin chào Nguyễn thiếu, em Tô Trinh.”
Mỹ Hinh nhìn hai người gật đầu chào hỏi, rồi quay sang nhìn Tô Trinh nói.
“Tôi Trinh, cái đầm Chanel này mặc trên người em, còn đẹp hơn trên người của cô người mẫu trên tạp chí nữa. Em nói chị để em mặc không sai mà”
Mỹ Hinh tươi cười thốt lên những lời nịnh nọt.
Tô Trinh nhìn thấy cử chị nịnh hót và lời nói khen ngợi của cô ta, trên khuôn mặt đắc ý của cô liền hiện lên vẻ dương dương tự đắc.
Cô nhìn Mỹ Hinh nói với giọng tự hào.
“Đây là cái đầm này có người cố tình đặt từ Paris về cho tôi, ở Thành Phố này chỉ có duy nhất một cái mà thôi.” Nói rồi Tô Trinh đưa mắt nhìn sang Nguyễn Tuấn Kiệt.
“Thật coi trọng đến chị.”
Anh biết cô ta đang ám chỉ gì, nhưng anh không có hứng giải thích với họ.
Mỹ Hinh nhìn Lý Kỳ nói với giọng hâm mộ
Hà Mỹ đứng một bên nghe hai người nói chuyện mà trong lòng khinh thường.
Cô ghét nhất là những người phụ nữ giống như họ, chỉ biết lợi dụng đàn ông để leo lên vị trí cao nhất trong sự nghiệp của mình.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện đột nhiên Jason lên tiếng.
“Sao từ nãy giờ mà không thấy nữ chính của ngày hôm nay.”
Jason thắc mắc hỏi Phùng Nhất Phanm, đáng lẽ ra An Thư phải có mặt ở đây từ sớm.
Nhất Phàm nghe Jason nói vậy mới nhớ đến siêu mẫu mà ai nấy đều đang bàn tán xôn xao.
Mỹ Hinh nghe nhắc đến An Thư trong ánh mắt cô chợt hiện lên tia khinh thường, cô dùng giọng chán ghét nói.
“Cô ta vừa mới đến đây mà đã lên mặt không xem ai ra gì. Tôi nghe những người trong ngành, phê bình về nhân phẩm của cô ta. Họ nói cô ta rất phách lối, không thích giao tiếp với bất kỳ ai.”
Nguyễn Tuấn Kiệt nghe nhắc đến An Thư trong ánh mắt anh chợt thay đổi, từ một con ngươi sắc bén đột nhiên trở nên u ám hẳn đi khi nghe những lời đó
Trong lúc mọi người đang bàn tán về sự kiêu căng của An Thư, thì cô từ bên ngoài cửa cùng với Lâm Đình quản lý của mình bước vào.
Trên người cô là bộ váy dạ hội màu trắng của thương hiệu Chanel chuẩn bị tung ra thị trường vào mùa tới, chỉ mới ra mắt trên tạp chí mà thôi.
Váy dạ hội được thiết kế theo kiểu không dây, cổ hình trái tim bó sát vào thân hình gợi cảm của cô, chân An Thư mang đôi giày cao gót làm bằng thủy tinh phát hành có số lượng.
Tất cả ánh mắt của mọi người có mặt đều nhìn chằm chằm vào người cô.
Họ biết An Thư là một người đẹp nhưng họ không ngờ sắc đẹp của cô lại hút hồn đến như vậy.
Bộ váy màu trắng hòa lẫn với làn da trắng như tuyết của cô nhìn vào thật tao nhã và sang trọng, cặp mắt màu xanh lam càng tôn thêm sức cám dỗ của cô.
Khuôn mặt của An Thư đẹp một cách lạ thường, nó hiện lên sự thanh khiết y như một thiên thần, nhưng lại lạnh lùng hơn cả một tản băng, làm cho người nhìn vào bị mê muội trong giây lát.
Cô kiêu ngạo ngẩn đầu lên cao tao nhã bước đi chậm rãi đến trước mặt của Nguyễn Tuấn Kiệt, Lãnh Tư Vũ, Phùng Nhất Phàm và Jason
“Xin lỗi Lãnh tổng, Phùng tổng tôi vừa chụp xong hình bìa cho tạp trí liền đến đây ngay.”
An Thư nhìn hai người nói với giọng lạnh lùng không cảm xúc.
Ánh mắt ngạo mạn của cô không hề liếc nhìn đến Nguyễn Tuấn Kiệt một cái.
“Không sao, chỉ cần em có mặt là được.”
Lãnh tổng nhìn An Thư nói, anh ôm eo của Hà My.
Hà My nhìn sang cô quản lý của An Thư, trong ánh mắt của cô hiện lên tia sáng khi nhìn thấy Lâm Đình mặc trên người váy dạ hội Chanel màu đỏ, y như cái mà Tô Trinh đang mặc.
Hà My không thích tính tình kiêu căng ỷ thế hiếp người của Tô Trinh nên muốn mượn chuyện này cho cô ta một bài học.
Cô nhìn Tô Trinh nói với giọng vô tội: “Cô Tô, sao váy của cô và quản lý Lâm Đình, lại giống y như nhau vậy?.”
Nghe Hà My nói vậy lúc này mọi người đứng chung quanh mới chú ý đến cô quản lý Lâm Đình.
Tuy hai bộ váy giống y như nhau nhưng thân hình của Tô Trinb đẹp hơn nên khi mặc vào cũng thấy gợi cảm hơn.
Tô Trinh nghe Kiều Nhi nói vậy liền nhìn sang Lâm Đình, cô thật kinh ngạc váy này là hàng phát hành có số lượng làm sao một quản lý nhỏ nhôi như Lâm Đình có thể mua nổi.
Tô Trinh là người rất côi trọng mặt mũi, thứ cô có được phải là đồ tốt nhất người đàn ông của cô phải là người xuất sắc nhất, địa vị của cô trong làng giải trí phải là cao nhất.
Cái gì thuộc về Tô Trinh cô đều phải là hạng nhất.
Tô Trinh cảm thấy mất thể diện trước mặt bao nhiêu người, nhất là ở trước mặt của đám phóng viên.
“Váy của tôi là hàng phát hành có số lượng của Chanel, do người ta cố tình đặt từ Paris về. Thì làm sao một người quản lý như cô ta có thể mua nổi.”
Tô Trinh nâng cằm nói với giọng hống hách.
Lâm Đình là một người rất chuyên nghiệp cô đã được huấn luyện rất nghiêm ngặt, dù ở trong hoàn cảnh gì cô cũng không hề tỏ ra hỏang loạn, mặt cũng không hề đổi sắc.
Lãnh Tư Vũ hơi kinh ngạc với khuôn mặt không cảm xúc của Lâm Đình. Còn Nhất Phàm thì kiêu ngạo, quản lí cấp cao của công ty đâu phải tầm thường.
Đổi lại là người khác không tức giận thì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt biết bao nhiêu người.
Mọi người chung quanh nghe Tô Trinh nói vậy liền gật đầu đồng ý với cô.
“Đến nơi quan trọng như thế này mà lại dám mặc hàng nhái. Cô là người đầu tiên.”
Mỹ Hinh đứng bên cạnh nhìn Lâm Đình bằng ánh mắt xem thường nói.
Mỹ Hinh ghét cay ghét đắng Lâm Đình vì đã giành mất đi danh hiệu quản lí tốt nhất của công ty.
Hà My không nói gì anh muốn xem bạn mình giải quyết, nổi tiếng không sợ trời không sợ đất này sẽ làm như thế nào với kẻ bắt nạt mình.
“Cô Tô đối với cô bộ váy này rất quý giá, nhưng đối với tôi thì nó đã là hàng lỗi thời của mùa trước. Tôi được nhãn hàng tặng nên đã tặng cho quản lí tôi coi như quà cảm ơn. Cô còn có gì thắc mắc nữa không?.”
An Ghư chỉ vào bộ váy trên người của Tô Trinh, dùng giọng thản nhiên mà nói.
Hà My nghe An Thư nói vậy liền gật đầu tỏ ra thưởng thức. Nhìn cô đầy tự hào.
Tô Trinh bị lời nói sắc bén của An Thư làm tức đến sắc mặt cũng trở nên tái mét, nhìn vào bộ váy trên người của An Thư, ánh mắt kinh ngạc của cô không thể giấu được.
Trong lòng Tô Trinh thầm nghĩ.
“Bộ váy mà cô vừa mới nhìn thấy trên tạp chí, mùa sau mới tung ra thị trường tại sao lại mặc trên người cô ta?.”
Không chỉ Tô Trinh mà ngay cả Mỹ Hinh cũng kinh ngạc không thôi.
Tô Trinh quan sát An Thư, trên người cô tỏa ra sự sang trọng cao quý mà không một ai ở đây có thể sánh bằng.
Tô Trinh tức đến không nói nên lời nên định choàng tay mình qua tay của Nguyễn Tuấn Kiệt nhưng anh đã gạt ra. Thấy thế Tô Trinh gượng cười nói
“Nguyễn thiếu chúng ta ra mở màn buổi khiêu vũ ngày hôm nay.”
An thư nhìn thấy hai người, lại cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Có hai loại người mà An Thư ghét nhất.
Một là loại đàn ông phong lưu bay bướm như Nguyễn Tuấn Kiệt, mặc dù không yêu nhiều cô, nhưng đứng một chỗ thôi cũng có ong bướm vây quanh.
Hai là lọai người giả tạo, ỷ mạnh hiếp yếu như Tô Trinh vậy.
Nguyễn Tuấn Kiệt nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của An Thư nhìn mình, không biết vì sao trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu không vui.
Trong lúc Tô Trinh chuẩn bị bước ra sân nhảy đột nhiên tiếng nói thanh thoát của An Thư vang lên, làm anh chợt dừng bước chân của mình lại.
“Cô Tô, hôm nay là tiệc chúc mừng của công ty giải trí The Star và Lãnh Thị. Tôi xin mạo muội nhờ cô và Nguyễn thiếu nhường lại cơ hội mở màn buổi khiêu vũ này cho tôi và Jason có được không? Dù sao tôi và cậu ấy là người đại diện mà”
An Thư nói thật bình thản, vừa nhẹ nhàng vừa thận trọng nhưng lại khiến cho Tô Trinh không muốn nhường cũng không được.
“Không sao nếu cô An Thư đã có nhã hứng như vậy, thì ai mở màn buổi khiêu vũ ngày hôm nay cũng như nhau.”
Tuấn Kiệt nhìn An Thư bằng ánh mắt hiếu kỳ, giọng nói nguy hiểm của anh làm cô cảm giác bất an trong lòng.
Jason ngồi trên ghế nảy giờ xem kịch hay, bỗng bị réo tên, anh bị bất ngờ nhưng sau đó định thần lại đi về phía An Thư. Jason cúi thấp người đưa tay ra cho cô nắm. Nói nhỏ với cô: “Mày đừng có hại bạn mình như thế! Tao có mệnh hệ gì tòa sẽ ám mày đấy”
Jason và An Thưu nắm tay nhau đi ra sàn nhảy. An Thưu đi ngang Tô Trinh nói nhỏ: “Hình như Nguyễn thiếu đâu có ý muốn nhảy với cô”.
Tô Trinh nghe cô nói vậy liền nhìn Nguyễn Tuấn Kiệt, thấy anh đang nhìn chăm chăm cặp đôi đang nhảy với ánh mắt hình viên đạn, tay thì lắc ly rượu.
Khiêu vũ xong, An Thư và Jason đi xuống chỗ mọi người. Vừa thấy cô và Jason, lửa giận trong người anh càng mãnh liệt hơn. Đưa ly rượu lên uống cạn rồi đặt mạnh xuống bàn. Tiếng vang lên khiến ai cũng chú ý đến. Anh đứng dậy không quên nhìn An Thư và trao cái liếc cảnh cáo cho Jason.
Cô kiêu hãnh từ bên ngoài cửa chính bước vào.
Một lúc sau, Nguyễn Tuấn Kiệt đến. Hôm nay Nguyễn Tuấn Kiệt nhìn vào thật hấp dẫn, trên người anh mặc âu phục màu đen áo sơ mi xanh nhìn vào thật sang trọng, mái tóc màu nâu ngắn gọn được anh chải về phía sau tôn thêm vẻ chững chạc trên khuôn mặt cương nghị của anh.
Hôm nay là tiệc mừng của Lãnh Thị và công ty giải trí The Star
Tất cả người có tiếng tăm trong làng giải trí cho đến những người mẫu và diễn viên đều có mặt đầy đủ.
Những ánh mắt hâm mộ cùng với ganh tỵ đều dồn hết trên người của Nguyễn Tuấn Kiệt Và Tô Trinh
Cô không những xinh đẹp còn sở hữu một thân hình bốc lửa làm cho tất cả đàn ông tại Thành Phố này phải điêu đứng vì cô.
Nguyễn Tuấn Kiệt nhìn thấy Tư Vũ đang ôm Hà My đứng bên cạnh Phùng Nhất Phàm và Jason
Anh bước đến trước mặt họ lịch sự nói. Thấy vậy Tô Trinh cũng đi theo.
“Chúc mừng Lãnh Tổng và Phùng Tổng.”
Tô Trinh nhìn Hà My nở một nụ cười niềm nở, cô biết Hà My là người phụ nữ mà Lãnh Tư Vũ côi trọng nhất nên muốn thiết lập quan hệ tốt.
Hà My không nói gì cô chỉ lịch sự gật đầu chào hỏi.
Mỹ Hinh vừa nhìn thấy ông chủ lớn Nguyễn Guấn Kiệt và Tô Trinh liền bước tới chào hỏi.
“Xin chào Nguyễn thiếu, em Tô Trinh.”
Mỹ Hinh nhìn hai người gật đầu chào hỏi, rồi quay sang nhìn Tô Trinh nói.
“Tôi Trinh, cái đầm Chanel này mặc trên người em, còn đẹp hơn trên người của cô người mẫu trên tạp chí nữa. Em nói chị để em mặc không sai mà”
Mỹ Hinh tươi cười thốt lên những lời nịnh nọt.
Tô Trinh nhìn thấy cử chị nịnh hót và lời nói khen ngợi của cô ta, trên khuôn mặt đắc ý của cô liền hiện lên vẻ dương dương tự đắc.
Cô nhìn Mỹ Hinh nói với giọng tự hào.
“Đây là cái đầm này có người cố tình đặt từ Paris về cho tôi, ở Thành Phố này chỉ có duy nhất một cái mà thôi.” Nói rồi Tô Trinh đưa mắt nhìn sang Nguyễn Tuấn Kiệt.
“Thật coi trọng đến chị.”
Anh biết cô ta đang ám chỉ gì, nhưng anh không có hứng giải thích với họ.
Mỹ Hinh nhìn Lý Kỳ nói với giọng hâm mộ
Hà Mỹ đứng một bên nghe hai người nói chuyện mà trong lòng khinh thường.
Cô ghét nhất là những người phụ nữ giống như họ, chỉ biết lợi dụng đàn ông để leo lên vị trí cao nhất trong sự nghiệp của mình.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện đột nhiên Jason lên tiếng.
“Sao từ nãy giờ mà không thấy nữ chính của ngày hôm nay.”
Jason thắc mắc hỏi Phùng Nhất Phanm, đáng lẽ ra An Thư phải có mặt ở đây từ sớm.
Nhất Phàm nghe Jason nói vậy mới nhớ đến siêu mẫu mà ai nấy đều đang bàn tán xôn xao.
Mỹ Hinh nghe nhắc đến An Thư trong ánh mắt cô chợt hiện lên tia khinh thường, cô dùng giọng chán ghét nói.
“Cô ta vừa mới đến đây mà đã lên mặt không xem ai ra gì. Tôi nghe những người trong ngành, phê bình về nhân phẩm của cô ta. Họ nói cô ta rất phách lối, không thích giao tiếp với bất kỳ ai.”
Nguyễn Tuấn Kiệt nghe nhắc đến An Thư trong ánh mắt anh chợt thay đổi, từ một con ngươi sắc bén đột nhiên trở nên u ám hẳn đi khi nghe những lời đó
Trong lúc mọi người đang bàn tán về sự kiêu căng của An Thư, thì cô từ bên ngoài cửa cùng với Lâm Đình quản lý của mình bước vào.
Trên người cô là bộ váy dạ hội màu trắng của thương hiệu Chanel chuẩn bị tung ra thị trường vào mùa tới, chỉ mới ra mắt trên tạp chí mà thôi.
Váy dạ hội được thiết kế theo kiểu không dây, cổ hình trái tim bó sát vào thân hình gợi cảm của cô, chân An Thư mang đôi giày cao gót làm bằng thủy tinh phát hành có số lượng.
Tất cả ánh mắt của mọi người có mặt đều nhìn chằm chằm vào người cô.
Họ biết An Thư là một người đẹp nhưng họ không ngờ sắc đẹp của cô lại hút hồn đến như vậy.
Bộ váy màu trắng hòa lẫn với làn da trắng như tuyết của cô nhìn vào thật tao nhã và sang trọng, cặp mắt màu xanh lam càng tôn thêm sức cám dỗ của cô.
Khuôn mặt của An Thư đẹp một cách lạ thường, nó hiện lên sự thanh khiết y như một thiên thần, nhưng lại lạnh lùng hơn cả một tản băng, làm cho người nhìn vào bị mê muội trong giây lát.
Cô kiêu ngạo ngẩn đầu lên cao tao nhã bước đi chậm rãi đến trước mặt của Nguyễn Tuấn Kiệt, Lãnh Tư Vũ, Phùng Nhất Phàm và Jason
“Xin lỗi Lãnh tổng, Phùng tổng tôi vừa chụp xong hình bìa cho tạp trí liền đến đây ngay.”
An Thư nhìn hai người nói với giọng lạnh lùng không cảm xúc.
Ánh mắt ngạo mạn của cô không hề liếc nhìn đến Nguyễn Tuấn Kiệt một cái.
“Không sao, chỉ cần em có mặt là được.”
Lãnh tổng nhìn An Thư nói, anh ôm eo của Hà My.
Hà My nhìn sang cô quản lý của An Thư, trong ánh mắt của cô hiện lên tia sáng khi nhìn thấy Lâm Đình mặc trên người váy dạ hội Chanel màu đỏ, y như cái mà Tô Trinh đang mặc.
Hà My không thích tính tình kiêu căng ỷ thế hiếp người của Tô Trinh nên muốn mượn chuyện này cho cô ta một bài học.
Cô nhìn Tô Trinh nói với giọng vô tội: “Cô Tô, sao váy của cô và quản lý Lâm Đình, lại giống y như nhau vậy?.”
Nghe Hà My nói vậy lúc này mọi người đứng chung quanh mới chú ý đến cô quản lý Lâm Đình.
Tuy hai bộ váy giống y như nhau nhưng thân hình của Tô Trinb đẹp hơn nên khi mặc vào cũng thấy gợi cảm hơn.
Tô Trinh nghe Kiều Nhi nói vậy liền nhìn sang Lâm Đình, cô thật kinh ngạc váy này là hàng phát hành có số lượng làm sao một quản lý nhỏ nhôi như Lâm Đình có thể mua nổi.
Tô Trinh là người rất côi trọng mặt mũi, thứ cô có được phải là đồ tốt nhất người đàn ông của cô phải là người xuất sắc nhất, địa vị của cô trong làng giải trí phải là cao nhất.
Cái gì thuộc về Tô Trinh cô đều phải là hạng nhất.
Tô Trinh cảm thấy mất thể diện trước mặt bao nhiêu người, nhất là ở trước mặt của đám phóng viên.
“Váy của tôi là hàng phát hành có số lượng của Chanel, do người ta cố tình đặt từ Paris về. Thì làm sao một người quản lý như cô ta có thể mua nổi.”
Tô Trinh nâng cằm nói với giọng hống hách.
Lâm Đình là một người rất chuyên nghiệp cô đã được huấn luyện rất nghiêm ngặt, dù ở trong hoàn cảnh gì cô cũng không hề tỏ ra hỏang loạn, mặt cũng không hề đổi sắc.
Lãnh Tư Vũ hơi kinh ngạc với khuôn mặt không cảm xúc của Lâm Đình. Còn Nhất Phàm thì kiêu ngạo, quản lí cấp cao của công ty đâu phải tầm thường.
Đổi lại là người khác không tức giận thì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt biết bao nhiêu người.
Mọi người chung quanh nghe Tô Trinh nói vậy liền gật đầu đồng ý với cô.
“Đến nơi quan trọng như thế này mà lại dám mặc hàng nhái. Cô là người đầu tiên.”
Mỹ Hinh đứng bên cạnh nhìn Lâm Đình bằng ánh mắt xem thường nói.
Mỹ Hinh ghét cay ghét đắng Lâm Đình vì đã giành mất đi danh hiệu quản lí tốt nhất của công ty.
Hà My không nói gì anh muốn xem bạn mình giải quyết, nổi tiếng không sợ trời không sợ đất này sẽ làm như thế nào với kẻ bắt nạt mình.
“Cô Tô đối với cô bộ váy này rất quý giá, nhưng đối với tôi thì nó đã là hàng lỗi thời của mùa trước. Tôi được nhãn hàng tặng nên đã tặng cho quản lí tôi coi như quà cảm ơn. Cô còn có gì thắc mắc nữa không?.”
An Ghư chỉ vào bộ váy trên người của Tô Trinh, dùng giọng thản nhiên mà nói.
Hà My nghe An Thư nói vậy liền gật đầu tỏ ra thưởng thức. Nhìn cô đầy tự hào.
Tô Trinh bị lời nói sắc bén của An Thư làm tức đến sắc mặt cũng trở nên tái mét, nhìn vào bộ váy trên người của An Thư, ánh mắt kinh ngạc của cô không thể giấu được.
Trong lòng Tô Trinh thầm nghĩ.
“Bộ váy mà cô vừa mới nhìn thấy trên tạp chí, mùa sau mới tung ra thị trường tại sao lại mặc trên người cô ta?.”
Không chỉ Tô Trinh mà ngay cả Mỹ Hinh cũng kinh ngạc không thôi.
Tô Trinh quan sát An Thư, trên người cô tỏa ra sự sang trọng cao quý mà không một ai ở đây có thể sánh bằng.
Tô Trinh tức đến không nói nên lời nên định choàng tay mình qua tay của Nguyễn Tuấn Kiệt nhưng anh đã gạt ra. Thấy thế Tô Trinh gượng cười nói
“Nguyễn thiếu chúng ta ra mở màn buổi khiêu vũ ngày hôm nay.”
An thư nhìn thấy hai người, lại cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Có hai loại người mà An Thư ghét nhất.
Một là loại đàn ông phong lưu bay bướm như Nguyễn Tuấn Kiệt, mặc dù không yêu nhiều cô, nhưng đứng một chỗ thôi cũng có ong bướm vây quanh.
Hai là lọai người giả tạo, ỷ mạnh hiếp yếu như Tô Trinh vậy.
Nguyễn Tuấn Kiệt nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của An Thư nhìn mình, không biết vì sao trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu không vui.
Trong lúc Tô Trinh chuẩn bị bước ra sân nhảy đột nhiên tiếng nói thanh thoát của An Thư vang lên, làm anh chợt dừng bước chân của mình lại.
“Cô Tô, hôm nay là tiệc chúc mừng của công ty giải trí The Star và Lãnh Thị. Tôi xin mạo muội nhờ cô và Nguyễn thiếu nhường lại cơ hội mở màn buổi khiêu vũ này cho tôi và Jason có được không? Dù sao tôi và cậu ấy là người đại diện mà”
An Thư nói thật bình thản, vừa nhẹ nhàng vừa thận trọng nhưng lại khiến cho Tô Trinh không muốn nhường cũng không được.
“Không sao nếu cô An Thư đã có nhã hứng như vậy, thì ai mở màn buổi khiêu vũ ngày hôm nay cũng như nhau.”
Tuấn Kiệt nhìn An Thư bằng ánh mắt hiếu kỳ, giọng nói nguy hiểm của anh làm cô cảm giác bất an trong lòng.
Jason ngồi trên ghế nảy giờ xem kịch hay, bỗng bị réo tên, anh bị bất ngờ nhưng sau đó định thần lại đi về phía An Thư. Jason cúi thấp người đưa tay ra cho cô nắm. Nói nhỏ với cô: “Mày đừng có hại bạn mình như thế! Tao có mệnh hệ gì tòa sẽ ám mày đấy”
Jason và An Thưu nắm tay nhau đi ra sàn nhảy. An Thưu đi ngang Tô Trinh nói nhỏ: “Hình như Nguyễn thiếu đâu có ý muốn nhảy với cô”.
Tô Trinh nghe cô nói vậy liền nhìn Nguyễn Tuấn Kiệt, thấy anh đang nhìn chăm chăm cặp đôi đang nhảy với ánh mắt hình viên đạn, tay thì lắc ly rượu.
Khiêu vũ xong, An Thư và Jason đi xuống chỗ mọi người. Vừa thấy cô và Jason, lửa giận trong người anh càng mãnh liệt hơn. Đưa ly rượu lên uống cạn rồi đặt mạnh xuống bàn. Tiếng vang lên khiến ai cũng chú ý đến. Anh đứng dậy không quên nhìn An Thư và trao cái liếc cảnh cáo cho Jason.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.