Chương 17
Sơ Huân
08/08/2022
Đường Thừa Tuyên quá lãnh đạm, cũng quá bá đạo, có đôi khi Thẩm Niên cũng không rõ đến tột cùng anh yêu cô hay chỉ có ham muốn chiếm hữu.
Thẩm Niên vẫn luôn đánh cược với chính mình, cô đánh cược là Đường Thừa Tuyên yêu cô.
Lúc Đường Thừa tuyên nói ra những lời này, cô không biết mình có được tính là thắng hay không, nhưng ít nhất cô không thua.
Cô đang đợi thời cơ chín muồi, giống như bố trí một ván cờ đẹp, trước khi thu lưới, cô tuyệt đối không cho phép bản thân rơi vào đó trước.
Thẩm Niên cắn xuống cổ anh đến khi chảy đầy nước miếng mới buông ra, cô biết mình cắn mạnh, ghé vào bả vai anh không dám ngẩng đầu lên.
Bả vai của Đường Thừa Tuyên rất rộng, anh gầy đến mức xương quai xanh cũng sắp cộm lên đâm vào cô.
“Niên Niên?”
Thẩm Niên cảm thấy lỗ tai cũng mềm rồi, cô duỗi đôi tay ra eo ôm lấy thắt lưng anh, hừ một tiếng, giống như một con thỏ đang làm nũng.
Đường Thừa Tuyên xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, cho rằng cảnh tượng hài hòa này sẽ kéo dài một thời gian, nhưng lại không ngờ tới Thẩm Niên đẩy anh ra rồi vô tình rời đi.
Cô gái để chân trần, mắt cá chân trắng nõn dường như một tay có thể nắm hết.
Ở trong không gian yên tĩnh, tiếng đóng cửa phòng hết sức rõ ràng, giống như đóng trái tim anh lại.
Đáng lẽ vừa rồi anh không nên nhận cuộc điện thoại đó, Đường Thừa Tuyên nghĩ.
Nhưng anh không thể không nhận.
Ba năm trước anh cũng từng nhắc tới chuyện hủy bỏ hôn ước với Mộc Băng Yến, nhưng mà đúng lúc ấy công ty nhà họ Mộc gặp khó khăn, một người cao ngạo như Mộc Băng Yến khó xử mà nói với anh, có thể qua một thời gian nữa rồi lại nói tiếp được không.
Đến nay anh vẫn nhớ rõ, người phụ nữ mặc sườn xám đang ngồi ở trên ghế sô pha, ngón tay vẫn đang kẹp một điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía khác. Thoạt nhìn cô rất bình tĩnh, nhưng ngón tay lại khẽ run lên.
Một lần đợi này chính là ba năm.
Thật ra liên hôn giữa nhà giàu sang quyền thế có ít hay nhiều đều là hôn nhân giả dối, cho dù trên danh nghĩa như vậy, hai người cũng chưa từng thừa nhận có quan hệ qua lại. Anh và Mộc Băng Yến là người cùng một thế giới, nhưng bởi vì quá giống nhau ngược lại không thể thành một đôi.
Bọn họ đều là tuyết trắng trên sông băng, không có ngọn lửa đủ nóng để đốt cháy.
Buổi tối ngày hôm đó mấy người đều không thể ngủ được, Đường Trí đáng thương mang theo quầng thâm mắt, còn muốn bắt chước chú hai chạy bộ buổi sáng, cậu ta cố ý dậy sớm hơn Đường Thừa Tuyên, mặc bộ đồ thể thao mang tai nghe, cố gắng biểu hiện tốt trước mặt Thẩm Niên
Nào biết lúc trở về chỉ nhìn thấy Thẩm Niên và Đường Thừa Tuyên đang ngồi ăn cơm, chú hai tâm cơ vậy mà lại phá lệ không chạy bộ vào buổi sáng, cậu ta chạy một mình, hai người này lại trải qua thế giới của hai người?
Đường Trí tức giận muốn chết, chỉ vào anh: “Chú……”
Đường Thừa Tuyên nâng mí mắt lên nhìn cậu ta, vẻ mặt thản nhiên: “Làm sao? Còn muốn chú khen ngợi cháu sao?”
Thẩm Niên bật cười một tiếng, Đường tiên sinh nhà bọn họ giống một người phụ huynh như vậy từ khi nào vậy?
Khuôn mặt của Đường Trí nhăn lại: “Chú cần gì giả vờ, cháu đã nhìn thấu chú rồi, căn bản không hề đơn thuần.”
Cậu ta đã từng nói những lời này một lần, có thể thấy được cậu ta tức giận như thế nào.
“Chú nói chú đơn thuần lúc nào?” Nếu anh rất đơn thuần thì làm sao có thể ngồi được ở vị trí hiện tại.
Thẩm Niên thấy Đường Trí càng ngày càng tức giận, sợ hai người sẽ tiếp tục tranh cãi, mặc dù cô biết Đường Thừa Tuyên sẽ không thua, nhưng luôn bắt nạt cháu trai có phải cũng không được tốt cho lắm không.
“Được rồi.” Cô ho khụ khụ: “Nhanh đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi.”
Đường Trí hừ một tiếng với Đường Thừa Tuyên, rồi sau đó tiến lại gần hỏi: “Thẩm Niên, em cảm thấy anh có được không?”
Thẩm Niên cong đôi môi đỏ mọng lên, đuôi mắt nhuộm phong tình: “Đương nhiên là tốt, cậu trẻ tuổi, thích vận động, thú vị, làm cho người khác thích, còn chưa đủ sao?”
Dì Tôn bên cạnh oán thầm, cô Thẩm có phải cô quá có lệ hay không.
Nhưng mà Đường Trí lại rất kích động rời đi.
Đường Thừa Tuyên nhướng mày, đôi mắt thâm thúy dừng ở trên người cô, sao anh lại cảm thấy, mỗi một câu một chữ mà Thẩm Niên trả lời đều đang nhằm vào anh?
Khóe môi cô gái che giấu ý cười, không phải nhằm vào anh thì nhằm vào ai?
Má anh giật giật, ngón tay mảnh dài khảy khảy cái thìa.
Thẩm Niên ăn xong bát cháo, ngước mắt lên liếc nhìn Đường Thừa Tuyên ở trước mặt, vì thế duỗi tay cầm đưa qua.
Cô đã làm móng tay, móng tay rất đẹp, trên mặt giống như có một đóa hoa nhỏ màu xanh biếc.
Đường Thừa Tuyên bị cô tác động, không tự giác mà nâng mắt lên nhìn cô. Cô gái cúi đầu ngậm cái thìa vào trong miệng, rõ ràng là một động tác rất bình thường nhưng lại khiến anh nhìn ra vài phần mập mờ.
Dường như anh không chịu đựng được, duỗi tay ra cầm lấy.
“Hừ, nhỏ mọn.”
Sao Đường Thừa Tuyên lại không nhìn ra được, cô không đói, chỉ là đơn thuần muốn trêu chọc anh. Người đàn ông mấp máy môi, muốn Thẩm Niên khen anh, nhưng lại không thể vứt bỏ được mặt mũi này.
Quá ngây thơ, đây không phải phong cách làm việc của Đường Thừa Tuyên.
Thẩm Niên đứng dậy đặt một nụ hôn lên môi anh, sau đó đắc ý mà nhìn hai bên tai anh phiếm hồng.
Cô ăn cơm xong rồi đi làm, trên đường gọi điện thoại cho Khám Hoan, trước khi Thẩm Niên đi vào trong văn phòng nhìn thấy Ngôn Chi Thành, cô lại nghĩ tới cái gì đó,vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Lúc Ngôn Chi Thành nhìn thấy cô thì mặt nhăn lại.
Phải biết rằng ngày hôm qua bị Đường Thừa Tuyên bắt gặp được chuyện kia đã khắc sâu trong lòng anh ta một bóng đen tâm lý, thế cho nên bây giờ anh ta thấy Thẩm Niên thì hơi e ngại.
Trên tay Thẩm Niên cầm folder, đi vào trong văn phòng Ngôn Chi Thành thì đóng cửa lại rồi kéo rèm xuống để ngăn chặn ánh mắt ở bên ngoài.
Ngôn Chi Thành ngồi ở trên ghế da, bất giác mà căng thẳng: “Cô làm gì vậy?”
Khiến cho Thẩm Niên giống như một tên cướp chuyên giết người cướp của.
Cô cầm folder đặt trên bàn, giọng nói không chút để ý: “Tôi cởi hay là anh cởi, anh chọn một cái đi.”
Ngôn Chi Thành: “???”
Có phải cảnh này rất không phù hợp hay không? Hai người bọn họ nhất định phải có một người tr.ần trụi sao? Ngôn Chi Thành hận không thể ghi âm gửi cho Đường Thừa Tuyên, sau đó nói với anh ta, đều là vợ anh uy hiếp tôi, tôi cũng là người bị hại!
Thẩm Niên thấy anh ta dong dài, đi lên trực tiếp kéo đứt hai cúc áo trên người của anh ta, sau khi cô nhìn thấy hình xăm trên người thì híp mắt lại: “Có phải anh ở Luyến Thành đã từng ngủ với một cô gái hay không?”
Ngôn Chi Thành mở to hai mắt nhìn, dường như không nghĩ tới Thẩm Niên lại hỏi vấn đề như vậy. Trong mắt anh tràn đầy kinh ngạc, qua một lúc mới lắp bắp mà mở miệng: “Chẳng lẽ người đó là cô?”
Anh ta cảm thấy mình sắp bị Đường Thừa Tuyên diệt khẩu.
Thẩm Niên: “……”
Cô cầm lấy folder đập vào mặt anh ta: “Mình ngủ với ai cũng không nhớ rõ sao?”
“Tôi không…. Không tỉnh táo lắm.” Trong mắt Ngôn Chi Thành có vài phần giãy giụa, thấp thỏm hỏi: “Rốt cuộc có phải cô hay không?”
“Cút.”
Thẩm Niên đi ra ban công hút một điếu thuốc, do dự một chút vẫn liên lạc với Khám Hoan, đầu dây điện thoại bên kia nhận là Khám Trầm, Thẩm Niên đã không nhớ rõ lần trước nghe thanh âm của anh ta là khi nào.
“Mèo hoang nhỏ, không gọi điện thoại cho em có phải vĩnh viễn em sẽ không liên lạc với anh hay không?”
Thẩm Niên rất chán ghét giọng điệu của anh ta. Bọn họ quá giống nhau, cho nên cô nghe thấy giọng nói của Khám Trầm thì sẽ nghĩ đến chính mình: “Đang bận yêu đương, đâu có ai rảnh như anh chứ?”
Giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần rất lưu manh: “Cứng cáp, đã quên năm đó là ai che chở em sao?”
Thẩm Niên hừ một tiếng, đi thẳng vào chủ đề: “Người mà anh muốn tìm đang ở công ty của bọn em.”
“Cái gì? Cái tên khốn đó?” Khám Trầm ở đầu dây bên kia đột nhiên cáu kỉnh: “Em gửi thông tin của cậu ta qua đây cho anh, anh sẽ không để yên cho cậu ta.”
Lúc trở về thì em gái lại có thêm một đứa con trai, vậy ai chịu nổi được?
“Gấp cái gì, hòa thượng chạy được nhưng miếu đứng yên.”
Thẩm Niên cúp điện thoại, quay lại văn phòng gõ đơn xin nghỉ phép, gặp được Ngôn Chi Thành ở chỗ đó: “Ký tên đi.”
Thư ký bên cạnh nhướng mày, từ trước đến nay cô chưa từng thấy nhân viên nào xin nghỉ lại kiêu ngạo như vậy, không biết còn tưởng rằng cô muốn ông chủ cá mực(*) nữa.
(*) Ông chủ cá mực: Người Quảng Đông nói việc từ chức của mình đối với ông chủ là “Sa thải ông chủ” có nghĩa là “tôi không muốn ông chủ này” nữa, không hài lòng với ông chủ
Thư ký nghĩ Ngôn tổng nhất định sẽ tức giận, ai biết anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Niên thì kinh sợ, ngay lập tức ký tên: “Vì sao là ba ngày, cô muốn làm gì?”
“Ừm….” Thẩm Niên đảo mắt, lười nhác mà ngồi ở một bên ghế sô pha: “Là như vậy, ngày mai trong văn phòng sẽ xảy ra một chuyện vô cùng kinh khủng đẫm máu, cho nên tôi đi về trước để tránh ở đầu sóng ngọn gió.”
“……”
Thư ký oán thầm, cô bịa lấy một cớ còn có thể vớ vẩn hơn một chút không?
Thẩm Niên thấy ánh mắt kinh ngạc của thư ký và Ngôn Chi Thành thì chậm rãi đứng dậy, cầm lấy tờ giấy nghỉ phép ở trên bàn chủ tịch đi ra ngoài. Thư ký thấy cô đi rồi không nhịn được mà tức giận: “Sao tính cách của ngài lại tốt như vậy?”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Ngôn Chi Thanh nở nụ cười, nhưng trong lòng lại chửi thầm, còn không phải tại Thẩm Niên là vợ của Đường Thừa Tuyên sao.
Thẩm Niên sắp xếp lại văn kiện một chút, Kỷ Hồng vừa nhìn thấy cô muốn đi: “Chị Thẩm Niên, chị làm gì vậy?”
“Chị của cậu đi lánh nạn.” Cô cong đôi môi đỏ, vừa mới xoay người đi thì đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó: “Cậu nhớ hẹn với tập đoàn Vũ Thế bên kia nhé, đến lúc đó tôi muốn theo chân bọn họ đi bàn chuyện hợp tác.”
“Được.”
Lúc Thẩm Niên trở về, Đường Trí vẫn đang đắm chìm trong vui sướng khi được Thẩm Niên khen cậu ta lúc sáng, cậu ta lén lút gửi tin nhắn cho Đường Thừa Tuyên: “Chú hai, cháu muốn tỏ tình với Thẩm Niên.”
Không biết tại sao vừa nghe thấy tên gọi này từ trong miệng cậu ta, Đường Thừa Tuyên rất muốn khâu miệng cậu ta lại.
Đường Trí thấy chú hai không trả lời lại: “Chẳng lẽ chú cảm thấy cháu sẽ không thành công sao?”
Đường Thừa Tuyên trực tiếp gửi hình ảnh một chiếc quan tài cho cậu ta.
Đường Trí nhìn nửa ngày: “Chú hai, chú như vậy là hơi quá đáng đấy, cho dù cháu muốn tỏ tình, chú cũng không thể đả kích cháu chứ.”
Cậu ta thấy Thẩm Niên về, chạy nhanh qua tố cáo: “Hu hu hu, Thẩm Niên, chú hai gửi cho anh một cái quan tài, chú ấy muốn giết anh.”
“Vì sao lại gửi cho anh một cái quan tài?” Thẩm Niên híp mắt: “Chẳng lẽ cậu đưa ra yêu cầu gì, cho nên đây là chú hai đang ám chỉ cho cậu, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ?”
Đường Trí: “…….” Chết tiệt, thật quá đáng.
Thẩm Niên có chút đồng tình với anh, cậu ta lớn như vậy làm sao còn giống một tên ngốc bạch ngọt. Cô vỗ vỗ gương mặt cậu ta: “Tôi lên lầu đây.”
Đường Trí có chút căng thẳng, bây giờ cậu ta chuẩn bị nói rõ. Thật ra cậu ta ở bên cạnh Thẩm Niên nhiều năm như vậy, do dự rất nhiều lần, lần này không biết vì sao đột nhiên lại hạ quyết tâm. Có thể là bởi vì cậu ta đã biết địa vị của Đường Thừa Tuyên ở trong lòng Thẩm Niên.
Người đàn ông đó có thể dễ dàng đánh lui phòng ngự trái tim của Thẩm NIên như vậy, khiến cho cô mất vũ khí bỏ áo, giáp quân lính tan rã.
Cậu ta ngồi một lát, rồi sau đó lấy ra một bó hoa tươi đã chuẩn bị từ trước, đứng ở trước cửa phòng của Thẩm Niên một lúc lâu, hôm nay cậu ta xịt nước hoa, làm kiểu tóc mới.
Đường Trí vuốt phẳng tây trang mà, giơ tay lên gõ cửa một cái, Thẩm Niên vừa mới mở cửa ra, thì đột nhiên tối sầm lại.
Mất điện!
Thẩm Niên vẫn luôn đánh cược với chính mình, cô đánh cược là Đường Thừa Tuyên yêu cô.
Lúc Đường Thừa tuyên nói ra những lời này, cô không biết mình có được tính là thắng hay không, nhưng ít nhất cô không thua.
Cô đang đợi thời cơ chín muồi, giống như bố trí một ván cờ đẹp, trước khi thu lưới, cô tuyệt đối không cho phép bản thân rơi vào đó trước.
Thẩm Niên cắn xuống cổ anh đến khi chảy đầy nước miếng mới buông ra, cô biết mình cắn mạnh, ghé vào bả vai anh không dám ngẩng đầu lên.
Bả vai của Đường Thừa Tuyên rất rộng, anh gầy đến mức xương quai xanh cũng sắp cộm lên đâm vào cô.
“Niên Niên?”
Thẩm Niên cảm thấy lỗ tai cũng mềm rồi, cô duỗi đôi tay ra eo ôm lấy thắt lưng anh, hừ một tiếng, giống như một con thỏ đang làm nũng.
Đường Thừa Tuyên xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, cho rằng cảnh tượng hài hòa này sẽ kéo dài một thời gian, nhưng lại không ngờ tới Thẩm Niên đẩy anh ra rồi vô tình rời đi.
Cô gái để chân trần, mắt cá chân trắng nõn dường như một tay có thể nắm hết.
Ở trong không gian yên tĩnh, tiếng đóng cửa phòng hết sức rõ ràng, giống như đóng trái tim anh lại.
Đáng lẽ vừa rồi anh không nên nhận cuộc điện thoại đó, Đường Thừa Tuyên nghĩ.
Nhưng anh không thể không nhận.
Ba năm trước anh cũng từng nhắc tới chuyện hủy bỏ hôn ước với Mộc Băng Yến, nhưng mà đúng lúc ấy công ty nhà họ Mộc gặp khó khăn, một người cao ngạo như Mộc Băng Yến khó xử mà nói với anh, có thể qua một thời gian nữa rồi lại nói tiếp được không.
Đến nay anh vẫn nhớ rõ, người phụ nữ mặc sườn xám đang ngồi ở trên ghế sô pha, ngón tay vẫn đang kẹp một điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía khác. Thoạt nhìn cô rất bình tĩnh, nhưng ngón tay lại khẽ run lên.
Một lần đợi này chính là ba năm.
Thật ra liên hôn giữa nhà giàu sang quyền thế có ít hay nhiều đều là hôn nhân giả dối, cho dù trên danh nghĩa như vậy, hai người cũng chưa từng thừa nhận có quan hệ qua lại. Anh và Mộc Băng Yến là người cùng một thế giới, nhưng bởi vì quá giống nhau ngược lại không thể thành một đôi.
Bọn họ đều là tuyết trắng trên sông băng, không có ngọn lửa đủ nóng để đốt cháy.
Buổi tối ngày hôm đó mấy người đều không thể ngủ được, Đường Trí đáng thương mang theo quầng thâm mắt, còn muốn bắt chước chú hai chạy bộ buổi sáng, cậu ta cố ý dậy sớm hơn Đường Thừa Tuyên, mặc bộ đồ thể thao mang tai nghe, cố gắng biểu hiện tốt trước mặt Thẩm Niên
Nào biết lúc trở về chỉ nhìn thấy Thẩm Niên và Đường Thừa Tuyên đang ngồi ăn cơm, chú hai tâm cơ vậy mà lại phá lệ không chạy bộ vào buổi sáng, cậu ta chạy một mình, hai người này lại trải qua thế giới của hai người?
Đường Trí tức giận muốn chết, chỉ vào anh: “Chú……”
Đường Thừa Tuyên nâng mí mắt lên nhìn cậu ta, vẻ mặt thản nhiên: “Làm sao? Còn muốn chú khen ngợi cháu sao?”
Thẩm Niên bật cười một tiếng, Đường tiên sinh nhà bọn họ giống một người phụ huynh như vậy từ khi nào vậy?
Khuôn mặt của Đường Trí nhăn lại: “Chú cần gì giả vờ, cháu đã nhìn thấu chú rồi, căn bản không hề đơn thuần.”
Cậu ta đã từng nói những lời này một lần, có thể thấy được cậu ta tức giận như thế nào.
“Chú nói chú đơn thuần lúc nào?” Nếu anh rất đơn thuần thì làm sao có thể ngồi được ở vị trí hiện tại.
Thẩm Niên thấy Đường Trí càng ngày càng tức giận, sợ hai người sẽ tiếp tục tranh cãi, mặc dù cô biết Đường Thừa Tuyên sẽ không thua, nhưng luôn bắt nạt cháu trai có phải cũng không được tốt cho lắm không.
“Được rồi.” Cô ho khụ khụ: “Nhanh đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi.”
Đường Trí hừ một tiếng với Đường Thừa Tuyên, rồi sau đó tiến lại gần hỏi: “Thẩm Niên, em cảm thấy anh có được không?”
Thẩm Niên cong đôi môi đỏ mọng lên, đuôi mắt nhuộm phong tình: “Đương nhiên là tốt, cậu trẻ tuổi, thích vận động, thú vị, làm cho người khác thích, còn chưa đủ sao?”
Dì Tôn bên cạnh oán thầm, cô Thẩm có phải cô quá có lệ hay không.
Nhưng mà Đường Trí lại rất kích động rời đi.
Đường Thừa Tuyên nhướng mày, đôi mắt thâm thúy dừng ở trên người cô, sao anh lại cảm thấy, mỗi một câu một chữ mà Thẩm Niên trả lời đều đang nhằm vào anh?
Khóe môi cô gái che giấu ý cười, không phải nhằm vào anh thì nhằm vào ai?
Má anh giật giật, ngón tay mảnh dài khảy khảy cái thìa.
Thẩm Niên ăn xong bát cháo, ngước mắt lên liếc nhìn Đường Thừa Tuyên ở trước mặt, vì thế duỗi tay cầm đưa qua.
Cô đã làm móng tay, móng tay rất đẹp, trên mặt giống như có một đóa hoa nhỏ màu xanh biếc.
Đường Thừa Tuyên bị cô tác động, không tự giác mà nâng mắt lên nhìn cô. Cô gái cúi đầu ngậm cái thìa vào trong miệng, rõ ràng là một động tác rất bình thường nhưng lại khiến anh nhìn ra vài phần mập mờ.
Dường như anh không chịu đựng được, duỗi tay ra cầm lấy.
“Hừ, nhỏ mọn.”
Sao Đường Thừa Tuyên lại không nhìn ra được, cô không đói, chỉ là đơn thuần muốn trêu chọc anh. Người đàn ông mấp máy môi, muốn Thẩm Niên khen anh, nhưng lại không thể vứt bỏ được mặt mũi này.
Quá ngây thơ, đây không phải phong cách làm việc của Đường Thừa Tuyên.
Thẩm Niên đứng dậy đặt một nụ hôn lên môi anh, sau đó đắc ý mà nhìn hai bên tai anh phiếm hồng.
Cô ăn cơm xong rồi đi làm, trên đường gọi điện thoại cho Khám Hoan, trước khi Thẩm Niên đi vào trong văn phòng nhìn thấy Ngôn Chi Thành, cô lại nghĩ tới cái gì đó,vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Lúc Ngôn Chi Thành nhìn thấy cô thì mặt nhăn lại.
Phải biết rằng ngày hôm qua bị Đường Thừa Tuyên bắt gặp được chuyện kia đã khắc sâu trong lòng anh ta một bóng đen tâm lý, thế cho nên bây giờ anh ta thấy Thẩm Niên thì hơi e ngại.
Trên tay Thẩm Niên cầm folder, đi vào trong văn phòng Ngôn Chi Thành thì đóng cửa lại rồi kéo rèm xuống để ngăn chặn ánh mắt ở bên ngoài.
Ngôn Chi Thành ngồi ở trên ghế da, bất giác mà căng thẳng: “Cô làm gì vậy?”
Khiến cho Thẩm Niên giống như một tên cướp chuyên giết người cướp của.
Cô cầm folder đặt trên bàn, giọng nói không chút để ý: “Tôi cởi hay là anh cởi, anh chọn một cái đi.”
Ngôn Chi Thành: “???”
Có phải cảnh này rất không phù hợp hay không? Hai người bọn họ nhất định phải có một người tr.ần trụi sao? Ngôn Chi Thành hận không thể ghi âm gửi cho Đường Thừa Tuyên, sau đó nói với anh ta, đều là vợ anh uy hiếp tôi, tôi cũng là người bị hại!
Thẩm Niên thấy anh ta dong dài, đi lên trực tiếp kéo đứt hai cúc áo trên người của anh ta, sau khi cô nhìn thấy hình xăm trên người thì híp mắt lại: “Có phải anh ở Luyến Thành đã từng ngủ với một cô gái hay không?”
Ngôn Chi Thành mở to hai mắt nhìn, dường như không nghĩ tới Thẩm Niên lại hỏi vấn đề như vậy. Trong mắt anh tràn đầy kinh ngạc, qua một lúc mới lắp bắp mà mở miệng: “Chẳng lẽ người đó là cô?”
Anh ta cảm thấy mình sắp bị Đường Thừa Tuyên diệt khẩu.
Thẩm Niên: “……”
Cô cầm lấy folder đập vào mặt anh ta: “Mình ngủ với ai cũng không nhớ rõ sao?”
“Tôi không…. Không tỉnh táo lắm.” Trong mắt Ngôn Chi Thành có vài phần giãy giụa, thấp thỏm hỏi: “Rốt cuộc có phải cô hay không?”
“Cút.”
Thẩm Niên đi ra ban công hút một điếu thuốc, do dự một chút vẫn liên lạc với Khám Hoan, đầu dây điện thoại bên kia nhận là Khám Trầm, Thẩm Niên đã không nhớ rõ lần trước nghe thanh âm của anh ta là khi nào.
“Mèo hoang nhỏ, không gọi điện thoại cho em có phải vĩnh viễn em sẽ không liên lạc với anh hay không?”
Thẩm Niên rất chán ghét giọng điệu của anh ta. Bọn họ quá giống nhau, cho nên cô nghe thấy giọng nói của Khám Trầm thì sẽ nghĩ đến chính mình: “Đang bận yêu đương, đâu có ai rảnh như anh chứ?”
Giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần rất lưu manh: “Cứng cáp, đã quên năm đó là ai che chở em sao?”
Thẩm Niên hừ một tiếng, đi thẳng vào chủ đề: “Người mà anh muốn tìm đang ở công ty của bọn em.”
“Cái gì? Cái tên khốn đó?” Khám Trầm ở đầu dây bên kia đột nhiên cáu kỉnh: “Em gửi thông tin của cậu ta qua đây cho anh, anh sẽ không để yên cho cậu ta.”
Lúc trở về thì em gái lại có thêm một đứa con trai, vậy ai chịu nổi được?
“Gấp cái gì, hòa thượng chạy được nhưng miếu đứng yên.”
Thẩm Niên cúp điện thoại, quay lại văn phòng gõ đơn xin nghỉ phép, gặp được Ngôn Chi Thành ở chỗ đó: “Ký tên đi.”
Thư ký bên cạnh nhướng mày, từ trước đến nay cô chưa từng thấy nhân viên nào xin nghỉ lại kiêu ngạo như vậy, không biết còn tưởng rằng cô muốn ông chủ cá mực(*) nữa.
(*) Ông chủ cá mực: Người Quảng Đông nói việc từ chức của mình đối với ông chủ là “Sa thải ông chủ” có nghĩa là “tôi không muốn ông chủ này” nữa, không hài lòng với ông chủ
Thư ký nghĩ Ngôn tổng nhất định sẽ tức giận, ai biết anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Niên thì kinh sợ, ngay lập tức ký tên: “Vì sao là ba ngày, cô muốn làm gì?”
“Ừm….” Thẩm Niên đảo mắt, lười nhác mà ngồi ở một bên ghế sô pha: “Là như vậy, ngày mai trong văn phòng sẽ xảy ra một chuyện vô cùng kinh khủng đẫm máu, cho nên tôi đi về trước để tránh ở đầu sóng ngọn gió.”
“……”
Thư ký oán thầm, cô bịa lấy một cớ còn có thể vớ vẩn hơn một chút không?
Thẩm Niên thấy ánh mắt kinh ngạc của thư ký và Ngôn Chi Thành thì chậm rãi đứng dậy, cầm lấy tờ giấy nghỉ phép ở trên bàn chủ tịch đi ra ngoài. Thư ký thấy cô đi rồi không nhịn được mà tức giận: “Sao tính cách của ngài lại tốt như vậy?”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Ngôn Chi Thanh nở nụ cười, nhưng trong lòng lại chửi thầm, còn không phải tại Thẩm Niên là vợ của Đường Thừa Tuyên sao.
Thẩm Niên sắp xếp lại văn kiện một chút, Kỷ Hồng vừa nhìn thấy cô muốn đi: “Chị Thẩm Niên, chị làm gì vậy?”
“Chị của cậu đi lánh nạn.” Cô cong đôi môi đỏ, vừa mới xoay người đi thì đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó: “Cậu nhớ hẹn với tập đoàn Vũ Thế bên kia nhé, đến lúc đó tôi muốn theo chân bọn họ đi bàn chuyện hợp tác.”
“Được.”
Lúc Thẩm Niên trở về, Đường Trí vẫn đang đắm chìm trong vui sướng khi được Thẩm Niên khen cậu ta lúc sáng, cậu ta lén lút gửi tin nhắn cho Đường Thừa Tuyên: “Chú hai, cháu muốn tỏ tình với Thẩm Niên.”
Không biết tại sao vừa nghe thấy tên gọi này từ trong miệng cậu ta, Đường Thừa Tuyên rất muốn khâu miệng cậu ta lại.
Đường Trí thấy chú hai không trả lời lại: “Chẳng lẽ chú cảm thấy cháu sẽ không thành công sao?”
Đường Thừa Tuyên trực tiếp gửi hình ảnh một chiếc quan tài cho cậu ta.
Đường Trí nhìn nửa ngày: “Chú hai, chú như vậy là hơi quá đáng đấy, cho dù cháu muốn tỏ tình, chú cũng không thể đả kích cháu chứ.”
Cậu ta thấy Thẩm Niên về, chạy nhanh qua tố cáo: “Hu hu hu, Thẩm Niên, chú hai gửi cho anh một cái quan tài, chú ấy muốn giết anh.”
“Vì sao lại gửi cho anh một cái quan tài?” Thẩm Niên híp mắt: “Chẳng lẽ cậu đưa ra yêu cầu gì, cho nên đây là chú hai đang ám chỉ cho cậu, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ?”
Đường Trí: “…….” Chết tiệt, thật quá đáng.
Thẩm Niên có chút đồng tình với anh, cậu ta lớn như vậy làm sao còn giống một tên ngốc bạch ngọt. Cô vỗ vỗ gương mặt cậu ta: “Tôi lên lầu đây.”
Đường Trí có chút căng thẳng, bây giờ cậu ta chuẩn bị nói rõ. Thật ra cậu ta ở bên cạnh Thẩm Niên nhiều năm như vậy, do dự rất nhiều lần, lần này không biết vì sao đột nhiên lại hạ quyết tâm. Có thể là bởi vì cậu ta đã biết địa vị của Đường Thừa Tuyên ở trong lòng Thẩm Niên.
Người đàn ông đó có thể dễ dàng đánh lui phòng ngự trái tim của Thẩm NIên như vậy, khiến cho cô mất vũ khí bỏ áo, giáp quân lính tan rã.
Cậu ta ngồi một lát, rồi sau đó lấy ra một bó hoa tươi đã chuẩn bị từ trước, đứng ở trước cửa phòng của Thẩm Niên một lúc lâu, hôm nay cậu ta xịt nước hoa, làm kiểu tóc mới.
Đường Trí vuốt phẳng tây trang mà, giơ tay lên gõ cửa một cái, Thẩm Niên vừa mới mở cửa ra, thì đột nhiên tối sầm lại.
Mất điện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.