Chương 23: Núi rừng Liban (1)
Tùy Hiểu Tình
28/06/2013
Haiz..
Haizzz…
Haizzzzzzzzzz…
Tử Huyền ảo não thở dài, một mình đứng lẻ loi, ánh mắt mờ ảo vô hạn.
Sao lại xui xẻo như vậy chứ, mới đi
được không bao lâu, gã lính dẫn đường kia nói đi ra dò đường, sau đó… bị một trận bão cát cuốn đi mất =_+
Tuy Tử Huyền có bản đồ… Bản đồ, bản đồ, bản đồ… xem không hiểu TT_TT
Vì thế, nữ hoàng vĩ đại của chúng ta lại thở dài một lần nữa, dũng cảm nhìn thẳng vào cảnh vật xung quanh.
Một khu rừng đầy những gốc cây tế tùng
cổ thụ xanh ngắt che bầu trời. Dưới đất là thảm lá khô tích tụ từ trăm
ngàn năm qua, một tầng thật dày, phía dưới sớm hóa thành bùn đất, đi
trên bề mặt cảm giác vừa mềm mềm vừa nhũn nhũn. Cho dù đang là ban ngày, đi dưới bóng cây trùng điệp như vậy, nơi này vẫn vô cùng âm u. Xung
quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng lá khô loạt xoạt bị đạp dưới
chân.
Nơi này… có lẽ núi rừng Liban.
Nói cách khác, khi nãy cô vội vã bước đi, đã đi đúng hướng, ra khỏi Liban là có thể tới Hittite.
“…” Nhưng, cô đã đi vòng vo rất lâu vẫn không ra khỏi khu rừng này được, được rồi, rõ ràng là cô đã bị lạc đường. =_=
Mỗi gốc cây đều to lớn như nhau. Chọn
một cái rễ cực to ngồi xuống, bây giờ phải làm thế nào nhỉ? Carol còn
đang chờ cô tới cứu, vậy mà giờ cô vẫn còn bị lạc trong rừng rậm không
ra được…
Tuy rằng trước kia đã sống cùng với Gon ở đảo cá voi, nhưng cô là kẻ mù đường, những đường đi mà cô biết đều
nhờ bản năng sống lâu với động vật của Gon, rời cậu ta, cô chẳng khác
nào củi mục trong núi, đói thì không đói chết được, nhưng mà không thể
nào ra được.
Bây giờ cô đang ở trong thế giới sông
Nile, còn Gon đang ở trong thế giới Hunter, không thể chờ cậu ta tới
tìm. Chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để đi ra ngoài. Xác suất may mắn cực thấp, chẹp chẹp!
Tử Huyền ngẩng đầu nhìn cây gỗ sam cao
ngất, khu rừng này thật may mắn, không bị chặt cây, không bị giẫm đạp,
không bị văn minh nhân loại quấy rầy, lặng lẽ trưởng thành nơi đây, trải qua sương gió theo năm tháng. Nhưng, cần gì cao lớn như vậy, người ta
nhìn đường thế nào a????????
Đang lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng vang mơ hồ nơi xa xa… Có người.
Đứng dậy, thân ảnh Tử Huyền nhanh chóng lướt ra ngoài.
…
…
Là bầy sói.
Một đám sói cục kỳ hung ác.
Cả bầy sói vây xung quanh một người, chuẩn bị biến người đó thành bữa ăn cho chúng.
Mà dường như người kia không nhìn thấy, hắn chỉ hươ hươ trường kiếm trong tay vung loạn, đầu hơi nghiêng về bên trái, giống như chú tâm lắng nghe tiếng động xung quanh. Có lẽ do e
ngại thanh kiếm đồng kia, bầy sói cũng không dám cả gan tập kích, chỉ
vòng vòng vây quanh hắn, ý đồ tìm kiếm thời cơ thích hợp sẽ xông tới.
Tử Huyền đứng trên một cành cây cao, nhìn xuống cảnh tượng thú – người giăng co như vậy… Có nên cứu hay không?
Nếu không cứu, thực ra cũng chỉ tốn vài ngày là có thể đi ra ngoài, chỉ cần cứ đi thẳng về một hướng, đốn bớt
gỗ sam trên đường là được, nhưng như thế thì thật có lỗi với khu rừng…
còn nếu cứu, cô có thể dựa vào hắn để rời khỏi khu rừng, nhưng người
này…
Tử Huyền vẫn còn đang suy tư, mà bên
dưới, người kia gần như đã không còn đủ thể lực để đợi cô lựa chọn, bầy
sói rục rịch chuyển động, một con sói đột nhiên xông lên, nhe răng định
đớp về phía yết hầu hắn. May mắn hắn nhanh chóng giơ kiếm về phía trước, chém con sói văng ra ngoài.
Vô cùng mạo hiểm, nếu người kia không
nhanh tay, sẽ trở thành đồ ăn cho bầy sói. Tử Huyền nghĩ nghĩ, rốt cuộc
cũng thả người từ trên cành cây cao nhảy xuống.
“Ai?!” Người thanh niên đó vô cùng cảnh giác.
Đột nhiên có người xuất hiện, bầy sói cũng cảnh giác lui dần về phía sau.
Mà nữ hoàng bệ hạ từ trên trời giáng
xuống cũng chẳng thèm để ý bầy sói, “… Anh có mang theo đồng tiền vàng
chứ? Cho tôi một đồng.”
“…” Mấy lời này thật không đúng hoàn cảnh.
Trước khi nhảy xuống, Tử Huyền đã dùng
niệm thay đổi giọng nói, dù hắn không nhìn thấy mặt nhưng vẫn có khả
năng nghe giọng nói nhận ra cô. Vì thế, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, cực kỳ giống giọng làm nũng của một cô gái nhỏ.
Người kia do dự một chút, rồi cũng bỏ một đồng tiền vàng đưa cho cô.
“…”Tiếng kim loại xé gió cùng với tiếng vỗ tay vang lên, “Mặt trái hay mặt phải?”
Cái gì?
Không có câu trả lời muốn nghe, Tử Huyền lại lặp lại, “Mặt trái hay mặt phải?”
“…Mặt phải.” Đoán mặt tiền sao?
“Chẹp, anh đoán đúng rồi. Được rồi, tôi sẽ cứu anh.”
Trong lúc chàng trai còn đang khó hiểu, Tử Huyền đã tấn công đàn sói.
Tiếng cơ thể va đập vào nhau, rơi bịch xuống đất, tiếng lá rụng tuôn rơi, vô cùng thê lương…
Đã xảy ra chuyện gì?
“Bộp bộp.” Tử Huyền phủi phủi tay. “Được rồi, tôi đã xử lý xong đàn sói rồi.”
“…” Xử lý? …Không phải dùng vũ lực trấn áp đấy chứ?
“Cô là ai?” Giọng nói trầm thấp nhưng lại rất êm dịu, người kia thắc mắc.
“Tôi ấy à?” Tuy biết hắn không nhìn
thấy, Tử Huyền vẫn kéo kéo khăn che mặt, tiếp tục dùng cái giọng yểu
điệu nhão nhoẹt nói chuyện, “Tôi là con gái người thợ săn dưới chân núi, lúc tới núi này bị lạc đường không ra được.”
“Con gái người thợ săn?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chắc anh biết đường ra khỏi ngọn núi này chứ? Tôi cứu anh rồi, anh hãy dẫn tôi ra ngoài đi.”
Chàng trai trầm mặc một lát, tuy đôi
mắt kia không có tiêu cự nhưng vẫn quay về hướng Tử Huyền, chỉ trong
nháy mắt, Tử Huyền cảm thấy sợ hãi, hắn không nhìn thấy, không nhìn
thấy,.. Đúng, hắn không nhìn thấy gì.
Trong lúc Tử Huyền âm thầm lẩm bẩm, đột nhiên chàng trai bật cười thành tiếng, “Cô không phát hiện ra lúc này
ta bị mù hai mắt sao? Sao có thể dẫn cô ra ngoài cơ chứ?”
“…” Tôi đã quên mất điều đó =_+
Đúng vậy, hắn không nhìn thấy thì làm
sao dẫn đường! Lúc trước chỉ lo lắng vấn đề khác, đã quên mất vấn đề
quan trọng nhất chính là thị lực – hắn không nhìn thấy… Nhưng, người này cũng thật bình tĩnh, cho dù không nhìn thấy gì, bị giam hãm bên trong
núi rừng, còn có thể cười vân đạm phong khinh đến thế. Y phục đẹp đẽ quý giá đã bị cành cây và dã thú xé rách, lại không ánh hưởng đến khí chất
lạnh lùng ung dung của hắn. Đúng là người trời sinh có khí chất cao quý
bức người.
Nói như vậy cũng có nghĩa là, cô cứu hắn vừa mệt người, vừa không được đền ơn!
“Ừm… Vậy nếu tôi chữa khỏi mắt cho anh thì sao? Tôi từng học qua y thuật, có thể cứu anh.” Dùng niệm thử một chút xem sao.
Lần này, chàng trai trầm mặc càng lâu.
Cũng không có gì là lạ, đột nhiên có
một cô gái từ trên trời giáng xuống nói là con gái người thợ săn nào đó, nói là bị lạc đường, muốn hắn dẫn dường, lại còn tự nguyện chữa mắt cho hắn. Đổi lại là cô, cô cũng nghi ngờ. Nhưng, cũng không có lựa chọn nào khác, phải không nào?
Quả nhiên, hắn mở miệng đồng ý.
“Vậy, mời côthử xem, nếu có thể chữa lành mắt cho ta, ta sẽ đền ơn xứng đáng.”
“Ha ha, đền ơn thì không cần, chỉ cần có thể đi ra ngoài là tốt rồi.”
Xem ra khoảng thời gian tới, chúng ta phải cùng nhau vượt qua rồi, hoàng tử Izumin đẹp trai à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.