Chương 47: CẦU HÔN
Tử Y
05/03/2014
Lần thứ hai tôi tỉnh dậy, đã không còn thấy hắn ở bên nữa. Tôi uể oải ngồi dậy, không biết rõ bây giờ là trưa hay là chiều.
Chạm thử vào gối bên cạnh, không thấy có hơi ấm, chứng tỏ hắn đã rời đi một lúc lâu. Tôi đang nghi hoặc thì vừa vặn có bóng người bên ngoài cửa, một tiếng phụ nữ mềm mại truyền vào:
- Phu nhân, người đã thức dậy chưa ạ?
Cái gì mà phu nhân chứ? Gọi như vậy làm tôi rối trí chết được…
Tôi vội vàng mặc lại chỗ quần áo, kết quả là chính mình tự chán nản thở dài vì nó không còn nguyên vẹn. A, như thế này làm sao tôi có thể vác mặt ra ngoài được…
Tiếng người phụ nữ bên ngoài vẫn nhẹ nhàng hướng vào trong mà hỏi, tôi đành đáp một tiếng tiện thể hỏi họ bây giờ đã là lúc nào trong ngày, không ngờ cũng đã quá trưa rồi.
Người phụ nữ nói rằng Cao Lỗ trước khi đi có dặn cứ để tôi nghỉ ngơi thêm một lát, đến trưa thì mang quần áo mới đến, dẫn tôi đi tắm rửa rồi dùng bữa. Dù ái ngại nhưng tôi vẫn phải ra mở cửa. Thì ra là một người phụ nữ trung niên có gương mặt hiền hậu, hỏi ra thì biết thím này là người giúp việc vặt trong nhà.
Thím rất nhiệt tình phục vụ tôi, như thể coi tôi là chủ nhân thật, dù tôi nói hay giải thích thế nào thím cũng không thay đổi thái độ, lại còn như rất vui vẻ khi thấy Cao Lỗ có. người phụ nữ bên cạnh.
Chuyện đã xảy ra rồi, cùng không thể giải thích…
Vừa tắm rửa vừa nhìn những dấu lưu lại trên cơ thể, mặt mũi tôi lại nóng bừng xấu hổ…
Lại nghĩ đến hắn…
Nghĩ một hồi lại thấy bận tâm không biết hắn đi đâu…
Chẳng lẽ hắn vào cung. Hắn vào cung một mình ư?
Nhớ đến đó tôi giật mình lo lắng. Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, theo dự định thì bây giờ tôi đã đang trên đường xuất giá, đột ngột hủy hôn sự như vậy, thực sự là một chuyện lớn…
Đối phó với đoàn sứ thần, ứng xử với An Dương Vương, mọi chuyện có thể không hề đơn giản như hắn nói… Lẽ nào hắn định một mình gánh vác tất cả sao? Hắn bỏ vào cung một mình như vậy…
Tôi cũng đã hơi vô tâm rồi… Đúng ra chuyện này có một phần lớn trách nhiệm do tôi, tôi không thể bình thản ngồi yên được, lẽ ra tôi phải vào cung cùng với hắn…
Không thể an tâm, trực giác tôi không ngừng có linh cảm không tốt đẹp, tôi vội vã thay y phục, ăn uống qua loa lót dạ rồi định quay trở lại hoàng cung…
Vừa mới ra khỏi cửa nhà hắn, đã thấy bóng hắn chậm rãi bước về…
Từ đằng xa cũng trông thấy hắn có vẻ rất ưu tư. Từng bước từng bước nặng nề, hắn như chìm vào suy tưởng cho bản thân, vô thức mà bước… thậm chí hắn như không hề nhìn thấy tôi…
Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Lòng tôi lo âu, nóng như lửa đốt, nhanh chân chạy đến phía hắn, lập tức níu lấy hắn mà hỏi:
- Cao Lỗ, ngươi đi đâu? Ngươi vào cung ư? Có chuyện gì vậy?
Sự xuất hiện của tôi bất ngờ kéo hắn ra khỏi suy tưởng, hắn nhìn thấy tôi, trong ánh mắt ánh lên một sự hoan hỉ.
- Này, ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi đã đi đâu?
Gương mặt hắn biểu lộ cảm xúc rạng rỡ, hắn nói bằng giọng vui vẻ hứng khởi:
- Không sao cả, nghe đây, ba ngày nữa chúng ta sẽ làm lễ cưới đàng hoàng!
Cái gì chứ? Tôi đang lo lắng đến vậy, đang bận tâm xem rốt cuộc có phải đã xảy ra chuyện gì không tốt rồi không… hắn lại đột nhiên tuyên bố một câu như vậy…
Thấy tôi còn ngỡ ngàng, hắn dắt tay tôi quay trở lại vào trong nhà. Lại hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra, hắn còn mở miệng kêu đói bụng muốn dùng bữa ngay.
- Này Cao Lỗ! – Tôi sốt ruột, lớn tiếng hỏi hắn – Ngươi đã vào cung phải không? Mọi chuyện là thế nào, chuyện hôn lễ ra sao, không thể không có chuyện gì được!
Thái độ vui vẻ của hắn vơi đi chút ít, nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, vô cùng kiên định mà nhìn tôi nói:
- Tin ta, không có chuyện gì cả, đoàn sứ thần đã vừa về nước rồi…
- Vậy còn bệ hạ thì sao? Người có trách cứ gì không? Thái độ của người ra sao?
- Không sao cả, bệ hạ sẽ không ngăn cản chúng ta đến với nhau, tuy hoàn cảnh này đám cưới không thể làm rầm rộ, nhưng chí ít cũng phải để cho toàn bộ gia nhân trong phủ chứng kiến, để cho những người anh em bạn bè thân tín của ta đến dự và chúc phúc…
Đột nhiên ánh mắt hắn trùng xuống, chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua rất nhanh. Nhưng vô tình đã để lọt vào mắt tôi, tôi cam đoan với lòng rằng mình đã không nhìn nhầm. Hắn đang có nỗi khổ tâm, hắn đang có gánh nặng trong lòng… nhất định là như vậy. Hắn muốn giấu tôi, hắn muốn một mình gánh vác?
Hắn muốn kết hôn với tôi…
Tại sao bây giờ cõi lòng tôi lại có áp lực đến vậy?
Có rất nhiều chuyện, trong lòng tôi cũng có rất nhiều nỗi lo…
Giống như mình phải đi một bước đi rất quan trọng…
Nếu như lấy hắn, lẽ nào tôi phải ở lại thế giới này?
Từ bỏ cuộc sống trước kia của mình, theo đuổi vận mệnh… thực sự những chuyện này đã rất đáng để suy nghĩ rồi… nhưng không phải là tất cả…
Tôi biết, sâu trong lòng tôi, cảm xúc thực của tôi chỉ rõ, chí ít là tôi cũng có một nửa dao động, một nửa muốn ở bên hắn, ở lại thế giới này…
Chỉ là một chút phân vân còn lại mà thôi…
Không phải là tất cả, tôi lại nghĩ đến nếu như tôi đã lựa chọn ở bên hắn…
Tôi hoang mang, tôi lo sợ… liệu có phải cả hai chúng tôi đã liều lĩnh khi đã khiến cho sự tình như thế này, hôn sự bị phá vỡ, giao kết với Nam Việt cũng đã không thành…
Dù tôi không thích Trọng Thủy, dù nhìn rõ Trọng Thủy và Nam Việt không đáng tin tưởng, nhưng liệu như thế này có ổn không?
Nhất định hắn đang giấu tôi, tôi biết…
Hắn càng muốn một mình gánh vác, tôi càng thấy đau lòng…
Kết quả là cả hai nắm tay nhau đi vào trong phủ nhưng mỗi người lại chìm trong suy tư của riêng mình.
Tôi thậm chí còn chưa trả lời hay bày tỏ với hắn ý kiến của mình về chuyện hắn muốn lấy tôi…
Tôi thực sự không biết nên làm sao…
Người nhà của hắn mang bữa trưa đến tận phòng riêng cho tôi và hắn.
Tôi ngồi đối diện với hắn, hắn chậm rãi thưởng thức đồ ăn, nhiệt tình gắp cho tôi… thế nhưng tôi lại không muốn động đũa. Tôi lấy lý do lúc nãy vừa mới ăn no xong…
Tôi ngồi thơ thẩn nhìn hắn, có vẻ hắn ăn rất ngon miệng. Liệu có phải sáng nay hắn vội vào cung nên vẫn chưa dùng bữa hay không?
Tôi cũng có chút hi vọng là hắn sẽ thấy ăn ngon miệng hơn khi ngồi gần tôi.
Cứ như thế này, cứ như lúc này… giản đơn ấm áp như thế này… có phải rất tốt hay không?
Hắn đột nhiên gắp lên trước mặt tôi một miếng cá kho mềm, mỉm cười mời mọc:
- Ăn thử một miếng thôi, món này là tuyệt kĩ của thím Tư!
Nụ cười của hắn đầy chân thành, không hiểu sao bây giờ tôi lại nhìn ra gương mặt tuấn tú kia lại có nét vô tư như một đứa trẻ, thì ra hắn cũng có bộ mặt đáng yêu này…
Tôi há miệng ra một chút rồi ngậm lấy miếng cá vào miệng nhai. Miếng cá đã được lóc xương cẩn thận, lại còn rất hợp khẩu vị, ăn rồi lại muốn ăn thêm miếng nữa… Thế là tôi lại cầm đũa lên gắp thêm mấy miếng vào bát.
Đến lượt hắn say sưa ngắm tôi ăn.
Không biết hắn có ngại khi tôi nhìn hắn không, bản thân tôi thấy còn e thẹn khi hắn nhìn mình đầy âu yếm như vậy…
- Minh Hà… – Bỗng hắn chầm chậm lên tiếng – Ta…
Ánh mắt hắn chuyển biến, một loạt cảm xúc phức tạp ẩn hiện…
Tôi yên lặng lắng nghe, trong lòng hồi hộp lẫn lo ngại…
- Nếu như phải trả giá đắt để giữ nàng ở bên, để chính mình bảo vệ được nàng… – Mỗi chữ nói ra như kết tinh từ tận đáy lòng – Thì ta lại càng phải trân trọng nàng hơn…
Chạm thử vào gối bên cạnh, không thấy có hơi ấm, chứng tỏ hắn đã rời đi một lúc lâu. Tôi đang nghi hoặc thì vừa vặn có bóng người bên ngoài cửa, một tiếng phụ nữ mềm mại truyền vào:
- Phu nhân, người đã thức dậy chưa ạ?
Cái gì mà phu nhân chứ? Gọi như vậy làm tôi rối trí chết được…
Tôi vội vàng mặc lại chỗ quần áo, kết quả là chính mình tự chán nản thở dài vì nó không còn nguyên vẹn. A, như thế này làm sao tôi có thể vác mặt ra ngoài được…
Tiếng người phụ nữ bên ngoài vẫn nhẹ nhàng hướng vào trong mà hỏi, tôi đành đáp một tiếng tiện thể hỏi họ bây giờ đã là lúc nào trong ngày, không ngờ cũng đã quá trưa rồi.
Người phụ nữ nói rằng Cao Lỗ trước khi đi có dặn cứ để tôi nghỉ ngơi thêm một lát, đến trưa thì mang quần áo mới đến, dẫn tôi đi tắm rửa rồi dùng bữa. Dù ái ngại nhưng tôi vẫn phải ra mở cửa. Thì ra là một người phụ nữ trung niên có gương mặt hiền hậu, hỏi ra thì biết thím này là người giúp việc vặt trong nhà.
Thím rất nhiệt tình phục vụ tôi, như thể coi tôi là chủ nhân thật, dù tôi nói hay giải thích thế nào thím cũng không thay đổi thái độ, lại còn như rất vui vẻ khi thấy Cao Lỗ có. người phụ nữ bên cạnh.
Chuyện đã xảy ra rồi, cùng không thể giải thích…
Vừa tắm rửa vừa nhìn những dấu lưu lại trên cơ thể, mặt mũi tôi lại nóng bừng xấu hổ…
Lại nghĩ đến hắn…
Nghĩ một hồi lại thấy bận tâm không biết hắn đi đâu…
Chẳng lẽ hắn vào cung. Hắn vào cung một mình ư?
Nhớ đến đó tôi giật mình lo lắng. Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, theo dự định thì bây giờ tôi đã đang trên đường xuất giá, đột ngột hủy hôn sự như vậy, thực sự là một chuyện lớn…
Đối phó với đoàn sứ thần, ứng xử với An Dương Vương, mọi chuyện có thể không hề đơn giản như hắn nói… Lẽ nào hắn định một mình gánh vác tất cả sao? Hắn bỏ vào cung một mình như vậy…
Tôi cũng đã hơi vô tâm rồi… Đúng ra chuyện này có một phần lớn trách nhiệm do tôi, tôi không thể bình thản ngồi yên được, lẽ ra tôi phải vào cung cùng với hắn…
Không thể an tâm, trực giác tôi không ngừng có linh cảm không tốt đẹp, tôi vội vã thay y phục, ăn uống qua loa lót dạ rồi định quay trở lại hoàng cung…
Vừa mới ra khỏi cửa nhà hắn, đã thấy bóng hắn chậm rãi bước về…
Từ đằng xa cũng trông thấy hắn có vẻ rất ưu tư. Từng bước từng bước nặng nề, hắn như chìm vào suy tưởng cho bản thân, vô thức mà bước… thậm chí hắn như không hề nhìn thấy tôi…
Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Lòng tôi lo âu, nóng như lửa đốt, nhanh chân chạy đến phía hắn, lập tức níu lấy hắn mà hỏi:
- Cao Lỗ, ngươi đi đâu? Ngươi vào cung ư? Có chuyện gì vậy?
Sự xuất hiện của tôi bất ngờ kéo hắn ra khỏi suy tưởng, hắn nhìn thấy tôi, trong ánh mắt ánh lên một sự hoan hỉ.
- Này, ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi đã đi đâu?
Gương mặt hắn biểu lộ cảm xúc rạng rỡ, hắn nói bằng giọng vui vẻ hứng khởi:
- Không sao cả, nghe đây, ba ngày nữa chúng ta sẽ làm lễ cưới đàng hoàng!
Cái gì chứ? Tôi đang lo lắng đến vậy, đang bận tâm xem rốt cuộc có phải đã xảy ra chuyện gì không tốt rồi không… hắn lại đột nhiên tuyên bố một câu như vậy…
Thấy tôi còn ngỡ ngàng, hắn dắt tay tôi quay trở lại vào trong nhà. Lại hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra, hắn còn mở miệng kêu đói bụng muốn dùng bữa ngay.
- Này Cao Lỗ! – Tôi sốt ruột, lớn tiếng hỏi hắn – Ngươi đã vào cung phải không? Mọi chuyện là thế nào, chuyện hôn lễ ra sao, không thể không có chuyện gì được!
Thái độ vui vẻ của hắn vơi đi chút ít, nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, vô cùng kiên định mà nhìn tôi nói:
- Tin ta, không có chuyện gì cả, đoàn sứ thần đã vừa về nước rồi…
- Vậy còn bệ hạ thì sao? Người có trách cứ gì không? Thái độ của người ra sao?
- Không sao cả, bệ hạ sẽ không ngăn cản chúng ta đến với nhau, tuy hoàn cảnh này đám cưới không thể làm rầm rộ, nhưng chí ít cũng phải để cho toàn bộ gia nhân trong phủ chứng kiến, để cho những người anh em bạn bè thân tín của ta đến dự và chúc phúc…
Đột nhiên ánh mắt hắn trùng xuống, chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua rất nhanh. Nhưng vô tình đã để lọt vào mắt tôi, tôi cam đoan với lòng rằng mình đã không nhìn nhầm. Hắn đang có nỗi khổ tâm, hắn đang có gánh nặng trong lòng… nhất định là như vậy. Hắn muốn giấu tôi, hắn muốn một mình gánh vác?
Hắn muốn kết hôn với tôi…
Tại sao bây giờ cõi lòng tôi lại có áp lực đến vậy?
Có rất nhiều chuyện, trong lòng tôi cũng có rất nhiều nỗi lo…
Giống như mình phải đi một bước đi rất quan trọng…
Nếu như lấy hắn, lẽ nào tôi phải ở lại thế giới này?
Từ bỏ cuộc sống trước kia của mình, theo đuổi vận mệnh… thực sự những chuyện này đã rất đáng để suy nghĩ rồi… nhưng không phải là tất cả…
Tôi biết, sâu trong lòng tôi, cảm xúc thực của tôi chỉ rõ, chí ít là tôi cũng có một nửa dao động, một nửa muốn ở bên hắn, ở lại thế giới này…
Chỉ là một chút phân vân còn lại mà thôi…
Không phải là tất cả, tôi lại nghĩ đến nếu như tôi đã lựa chọn ở bên hắn…
Tôi hoang mang, tôi lo sợ… liệu có phải cả hai chúng tôi đã liều lĩnh khi đã khiến cho sự tình như thế này, hôn sự bị phá vỡ, giao kết với Nam Việt cũng đã không thành…
Dù tôi không thích Trọng Thủy, dù nhìn rõ Trọng Thủy và Nam Việt không đáng tin tưởng, nhưng liệu như thế này có ổn không?
Nhất định hắn đang giấu tôi, tôi biết…
Hắn càng muốn một mình gánh vác, tôi càng thấy đau lòng…
Kết quả là cả hai nắm tay nhau đi vào trong phủ nhưng mỗi người lại chìm trong suy tư của riêng mình.
Tôi thậm chí còn chưa trả lời hay bày tỏ với hắn ý kiến của mình về chuyện hắn muốn lấy tôi…
Tôi thực sự không biết nên làm sao…
Người nhà của hắn mang bữa trưa đến tận phòng riêng cho tôi và hắn.
Tôi ngồi đối diện với hắn, hắn chậm rãi thưởng thức đồ ăn, nhiệt tình gắp cho tôi… thế nhưng tôi lại không muốn động đũa. Tôi lấy lý do lúc nãy vừa mới ăn no xong…
Tôi ngồi thơ thẩn nhìn hắn, có vẻ hắn ăn rất ngon miệng. Liệu có phải sáng nay hắn vội vào cung nên vẫn chưa dùng bữa hay không?
Tôi cũng có chút hi vọng là hắn sẽ thấy ăn ngon miệng hơn khi ngồi gần tôi.
Cứ như thế này, cứ như lúc này… giản đơn ấm áp như thế này… có phải rất tốt hay không?
Hắn đột nhiên gắp lên trước mặt tôi một miếng cá kho mềm, mỉm cười mời mọc:
- Ăn thử một miếng thôi, món này là tuyệt kĩ của thím Tư!
Nụ cười của hắn đầy chân thành, không hiểu sao bây giờ tôi lại nhìn ra gương mặt tuấn tú kia lại có nét vô tư như một đứa trẻ, thì ra hắn cũng có bộ mặt đáng yêu này…
Tôi há miệng ra một chút rồi ngậm lấy miếng cá vào miệng nhai. Miếng cá đã được lóc xương cẩn thận, lại còn rất hợp khẩu vị, ăn rồi lại muốn ăn thêm miếng nữa… Thế là tôi lại cầm đũa lên gắp thêm mấy miếng vào bát.
Đến lượt hắn say sưa ngắm tôi ăn.
Không biết hắn có ngại khi tôi nhìn hắn không, bản thân tôi thấy còn e thẹn khi hắn nhìn mình đầy âu yếm như vậy…
- Minh Hà… – Bỗng hắn chầm chậm lên tiếng – Ta…
Ánh mắt hắn chuyển biến, một loạt cảm xúc phức tạp ẩn hiện…
Tôi yên lặng lắng nghe, trong lòng hồi hộp lẫn lo ngại…
- Nếu như phải trả giá đắt để giữ nàng ở bên, để chính mình bảo vệ được nàng… – Mỗi chữ nói ra như kết tinh từ tận đáy lòng – Thì ta lại càng phải trân trọng nàng hơn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.