Quyển 2 - Chương 13
Dã Cố Giai
29/06/2013
Ánh sáng ảm đạm, mờ nhạt hắt ra từ ngọn
đèn, trong căn phòng ngủ vắng lặng cũng không hề yên tĩnh, trên chiếc
giường trắng như tuyết cô bé kia đang bận bịu đến quên hết mọi thứ.
Mùi hương thoang thoảng toát ra từ tấm chăn đang trùm lên cái đầu nhỏ của cô bé, cả thân hình cuộn tròn lại, tùy tiện bò trườn, túm chặt lấy tấm khăn trải giường mềm mại.
Trên mặt chăn thẳng thướm do bị chà đạp lúc này đã xuất hiện vô số những nếp nhăn.
Ánh chớp lóe lên như ẩn như hiện bên ngoài cửa sổ, cô bé kia giật nảy mình, luống cuống tay chân nằm sấp ở trên giường, bàn tay còn ấn chặt gối nằm lên trên đầu, bịt kín lấy hai lỗ tai.
Cửa sổ bị chấn động đến ong ong, khẽ lắc lư, rồi lại chìm vào yên tĩnh.
Dù vậy cô bé kia vẫn còn duy trì tư thế nằm sấp, không hề động đậy.
Hành Chi Thiên nhìn mà cảm thấy đau xót, hắn tỳ người vào cánh cửa, ánh mắt nhìn thoáng qua cánh cửa sổ bằng thủy tinh gần mặt đất, xem ra…. không thể sử dụng kính cách âm, ngày mai phải gọi người tới đem toàn bộ kính trong tòa thành đổi thành loại cách âm chống sốc chống run.
[ Dã Cố Giai: cách âm chống sốc chống run.
Cách âm chống sốc chống run.... kính....
Rùng mình một cái, bộ không sợ buồn chết sao.
Cha nhỏ có chút không hỗn loạn nhìn về phía cha lớn, ánh mắt của hai vị soái ca trao đổi lẫn nhau, có vẻ như đang trưng cầu ý kiến.
Cha lớn xoa xoa huyệt thái dương, vô lực vung tay lên, ý tứ vô cùng đơn giản rõ ràng, cái gì cũng đừng nói.... Chỉ ba chữ, tha nàng đi! ]
Hành Chi Thiên hồi phục lại tinh thần, lại nhìn thấy Hành Chi Nhược đang nằm sấp ở trên giường, đầu gối lên trên nệm, ánh mắt đang nhìn trừng trừng vào chỗ nào đó, nhìn kỹ một chút thì….
Ánh mắt này phải gọi là hung hãn,
Giống như có thâm cừu đại hận gì đó.
Hành Chi Thiên kinh ngạc, nhẹ nhàng chậm rãi đi tới gần thì nhìn thấy.
Trên tấm khăn trải giường trắng như tuyết, tầm mắt của cô bé kia đang hạ xuống, một vệt đỏ sẫm rất chướng mắt, giống vết tích của một đóa huyết hoa tàn lụi, héo rũ.
Này, đây là cái gì….
Màu sắc này, hay là.
Hành Chi Thiên ghé sát mắt vào nhìn, hắn xoa nhẹ lên đầu của cô bé kia, hết sức ôn nhu nói, “Chi Nhược…. Em lại không ngoan rồi, sao lại có thể đem sốt cà chua ăn ở trên giường, thật sự rất bẩn.”
Sốt cà chua ?
Cô bé kia nhăn mày, cái mũi hít nhẹ một cái,
Hôm nay, đâu có ăn món gì có sốt cà chua đâu….
Mùi có vẻ là lạ,
Cô bé kia chần chờ một chút, vươn đầu lưỡi ra, nghĩ định liếm.
Gần, gần,
Cái mông vểnh lên, cái chân nhỏ trượt trên tấm nệm, dịch tới trước.
Hành Chi Thiên sửng sốt cả người.
Không phải nhìn lầm chứ,
Chắc chắn là không lầm.
Cái áo ngủ bánh donut theo mông của cô bé vểnh lên, vạt áo bị kéo lên vòng quanh eo, từng giọt màu đỏ ẩm ướt theo vạt áo nhễu xuống, thấp thoáng lộ ra cái quần lót màu trắng ướt đẫm từng giọt đỏ thẳm.
Đó là….
Hành Chi Thiên hoảng hồn bước tới trước, che lại đầu lưỡi đang vươn ra chuẩn bị liếm của cô bé kia.
Ngoan ngoãn….
Này bé con, cái miệng sao lại tham ăn như thế.
Này, này đây là máu đó.
Như thế nào có thể liếm bậy liếm bạ, cho dù có là sốt cà chua thì…. cũng không thể…. có biết chữ bẩn viết thế nào không hả !
“Ca ca,” cô bé kia bị che lại cái miệng, chỉ lộ ra đôi con ngươi tinh quái như tiểu quỷ, cô bé hổn hển cố gắng hút không khí, tiếng nói bị bóp nghẹt, “Vì sao trên giường lại có máu vậy. Là do người hầu bị thương sao?”
Bọn họ nếu dám nằm trên giường của ngươi, chân đều sẽ bị đánh gãy hết ! (Cesia: o_O. Không có lời nào để nói.)
“Ca ca….” Một bàn tay của cô bé kia nắm lấy bàn tay đang che miệng nàng kia, tay còn lại chỉ vào vạt áo của mình sờ sờ, dường như cực kỳ không thoải mái, “Dính dính, dính lại, nong nóng, giống như có cái gì đó thoát ra.”
Hành Chi Thiên vội vã thu hồi tay, ôm lấy cô bé, khuôn mắt tuấn tú lần đầu tiên ửng đỏ, hít vào một hơi, “Lại đây, ca ca giúp em cởi quần áo, thay một cái áo ngủ khác, đem quần…. quần lót để ở chỗ nào.”
Hắng đứng dậy, đột ngột xoay người, đi chưa được mấy bước lại bị vấp phải tấm chăn rớt dưới giường trượt té, hắn phủi phủi bụi đứng dậy, làm bộ như không có việc gì, lục lọi tủ quần áo.
Một trận ầm ầm đùng đùng….
Thứ gì đó bị rớt xuống đất, lăn một vòng.
Phịch sặc…. Ai ui….
Bây giờ thì âm thanh nghe rất quen thuộc, là tiếng của giá áo bằng kim loại rớt xuống đất, phía sau chính là là tiếng kêu rên của người nào đó bị giá áo kim loại đè lên chân.
Lục tung cả phòng, dường như là muốn tháo dỡ cả căn phòng….
Sau một lúc cô bé cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ mặc vào áo choàng tắm.
Hắn vừa quay đầu lại, lại đứng sững ra.
Cô bé kia đang ngây người ngồi ngẩn ra ở trên giường, có vẻ đã bị hóa đá. Một lúc lâu mới hồi phục lại được tinh thần, cô bé kia mím môi, tìm kiếm những vệt đỏ hồng dính trên áo, cúi đầu nhìn vết máu thấm đẫm trên chiếc quần lót giữa hai chân, sương mù dâng lên trong mắt, lại hấp cái mũi, tình hình này có vẻ….
Hỏng rồi, hỏng rồi.
“Chi Nhược, không khóc, không khóc.”
Vội vàng giúp cô bé cởi quần áo đã bị lấm bẩn ở trên người, lại giúp cô bé thay một cái áo mới, hắn ôm lấy nàng, ôm thật chặt, thấp giọng dỗ dành, “Ngoan nào, ca ca thương, không khóc.”
“Chi Nhược có phải sắp chết rồi không, chảy máu, thật nhiều thật nhiều máu.”
Mồ hôi lạnh….
Đương nhiên là không phải.
“Muội muội đã trưởng thành, đã trở thành một cô gái nhỏ rồi.”
“Người ta vẫn luôn là cô gái.” Cô bé kia mím môi, lại tủi thân.
Đương nhiên, đương nhiên…. Này, chỉ là đổi cách nói thôi.
“Đây là hiện tượng tự nhiên, một tháng sẽ đến một lần, là hiện tượng bình thường.” Không biết nói như vậy có được không, hẳn là có thể nghe hiểu được đi.
“Vậy vì sao ca ca với Bác Câm không bị chảy máu…. máu….” Cô bé kia nhịn không được lườm hắn một cái, gào khóc, “Chi Thiên, gạt người.”
Cái này….
Cái này ta là đàn ông con trai, như thế nào mà chảy được thứ đó hả.
Thật sự là, điên rồi, muốn điên rồi.
Bị bức phải phát điên mà.
Cô bé kia chôn ở trong lòng hắn nhe răng múa vuốt, khóc đến độ phải gọi là giống như mắc chứng cuồng loạn.
Thử hỏi một kẻ sắp chết, có kẻ nào lại giống như cô bé có tinh thần, có khí lực tới như thế ?!
Khóc đến độ thiếu dưỡng khí….
“Chi Nhược, cái ấy…. rất đau sao?”
Gì chứ,
Cô bé kia ngẩng đầu lên, lệ ướt đẫm trên đôi mắt mơ hồ, dùng sức dụi dụi, “Không đau.”
Không đau,
Không đau, vậy ngươi khóc tới chết đi sống lại như vậy để làm chi.
Xong, sau một lúc lâu cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ở trên giường, một thiếu niên đang giảng giải cho một cô gái nhỏ một khóa học sinh động phổ biến về sinh lý.
|| Đừng có nghĩ lệch lạc nha, chỉ là hai huynh muội nói chuyện thôi.
“Cái nài gọi là kinh nguyệt, con gái đến tuổi phát dục mỗi tháng đều sẽ đến một lần.”
“Kinh nguyệt.” Ngoan ngoãn lặp lại một câu.
“Cũng còn gọi là nguyệt sự, đại dì mụ. Thời xưa người ta gọi là quỳ thủy.”
“Vì sao lại không gọi là dì nhỏ?”
“Anh làm thế nào biết được….”
“Vậy….” Cô bé kia nhăn nhó một lúc lâu, mới ngửa đầu lên, tha thiết chân thành hỏi, “Vậy ca ca mỗi tháng lại đến kỳ thì gọi là cái gì?”
“Anh không có mỗi tháng lại đến ! ! ! !” Trong giọng nói có vẻ như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì đó.
“Vậy thì mỗi khi ca ca phát dục là cái dạng gì?” Cô bé kia cực kỳ tò mò.
“Chi Nhược đừng có loạn xoắn quần áo của anh…. tay…. mu bàn tay úp ra sau lưng, ngoan ngoãn ngồi yên.” Thanh âm có chút cuồng loạn.
“Ca ca, vì sao bụng lại trướng trướng. Khó chịu…. Con gái vì sao mỗi tháng lại có kinh nguyệt? Các nàng là như thế nào sinh em bé? Các nàng….”
“Không biết…. em hỏi anh anh đi hỏi ai đây ! ! ! ! !” Thanh âm đến cuối cùng là gào thét.
Lần này xảy ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng giữa hai huynh muội, một kẻ điềm tĩnh, lâm nguy không hoảng như Hành Chi Thiên rốt cuộc cũng phải bùng nổ, gấp gáp kết thúc khóa học tư vấn về sinh lý kia bằng một loạt dấu chấm than. Xét trình độ nghiêm trọng của vấn đề rốt cuộc làm cho Hành Chi Thiên hiểu được, bảo bối Chi Nhược của hắn không thể cứ tiếp tục nhốt trong tòa thành, phải để cho cô bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài…. để cho cô bé đi đến trường, đương nhiên đó là chuyện của sau này, bởi vì mọi chuyện hết thảy cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Mùi hương thoang thoảng toát ra từ tấm chăn đang trùm lên cái đầu nhỏ của cô bé, cả thân hình cuộn tròn lại, tùy tiện bò trườn, túm chặt lấy tấm khăn trải giường mềm mại.
Trên mặt chăn thẳng thướm do bị chà đạp lúc này đã xuất hiện vô số những nếp nhăn.
Ánh chớp lóe lên như ẩn như hiện bên ngoài cửa sổ, cô bé kia giật nảy mình, luống cuống tay chân nằm sấp ở trên giường, bàn tay còn ấn chặt gối nằm lên trên đầu, bịt kín lấy hai lỗ tai.
Cửa sổ bị chấn động đến ong ong, khẽ lắc lư, rồi lại chìm vào yên tĩnh.
Dù vậy cô bé kia vẫn còn duy trì tư thế nằm sấp, không hề động đậy.
Hành Chi Thiên nhìn mà cảm thấy đau xót, hắn tỳ người vào cánh cửa, ánh mắt nhìn thoáng qua cánh cửa sổ bằng thủy tinh gần mặt đất, xem ra…. không thể sử dụng kính cách âm, ngày mai phải gọi người tới đem toàn bộ kính trong tòa thành đổi thành loại cách âm chống sốc chống run.
[ Dã Cố Giai: cách âm chống sốc chống run.
Cách âm chống sốc chống run.... kính....
Rùng mình một cái, bộ không sợ buồn chết sao.
Cha nhỏ có chút không hỗn loạn nhìn về phía cha lớn, ánh mắt của hai vị soái ca trao đổi lẫn nhau, có vẻ như đang trưng cầu ý kiến.
Cha lớn xoa xoa huyệt thái dương, vô lực vung tay lên, ý tứ vô cùng đơn giản rõ ràng, cái gì cũng đừng nói.... Chỉ ba chữ, tha nàng đi! ]
Hành Chi Thiên hồi phục lại tinh thần, lại nhìn thấy Hành Chi Nhược đang nằm sấp ở trên giường, đầu gối lên trên nệm, ánh mắt đang nhìn trừng trừng vào chỗ nào đó, nhìn kỹ một chút thì….
Ánh mắt này phải gọi là hung hãn,
Giống như có thâm cừu đại hận gì đó.
Hành Chi Thiên kinh ngạc, nhẹ nhàng chậm rãi đi tới gần thì nhìn thấy.
Trên tấm khăn trải giường trắng như tuyết, tầm mắt của cô bé kia đang hạ xuống, một vệt đỏ sẫm rất chướng mắt, giống vết tích của một đóa huyết hoa tàn lụi, héo rũ.
Này, đây là cái gì….
Màu sắc này, hay là.
Hành Chi Thiên ghé sát mắt vào nhìn, hắn xoa nhẹ lên đầu của cô bé kia, hết sức ôn nhu nói, “Chi Nhược…. Em lại không ngoan rồi, sao lại có thể đem sốt cà chua ăn ở trên giường, thật sự rất bẩn.”
Sốt cà chua ?
Cô bé kia nhăn mày, cái mũi hít nhẹ một cái,
Hôm nay, đâu có ăn món gì có sốt cà chua đâu….
Mùi có vẻ là lạ,
Cô bé kia chần chờ một chút, vươn đầu lưỡi ra, nghĩ định liếm.
Gần, gần,
Cái mông vểnh lên, cái chân nhỏ trượt trên tấm nệm, dịch tới trước.
Hành Chi Thiên sửng sốt cả người.
Không phải nhìn lầm chứ,
Chắc chắn là không lầm.
Cái áo ngủ bánh donut theo mông của cô bé vểnh lên, vạt áo bị kéo lên vòng quanh eo, từng giọt màu đỏ ẩm ướt theo vạt áo nhễu xuống, thấp thoáng lộ ra cái quần lót màu trắng ướt đẫm từng giọt đỏ thẳm.
Đó là….
Hành Chi Thiên hoảng hồn bước tới trước, che lại đầu lưỡi đang vươn ra chuẩn bị liếm của cô bé kia.
Ngoan ngoãn….
Này bé con, cái miệng sao lại tham ăn như thế.
Này, này đây là máu đó.
Như thế nào có thể liếm bậy liếm bạ, cho dù có là sốt cà chua thì…. cũng không thể…. có biết chữ bẩn viết thế nào không hả !
“Ca ca,” cô bé kia bị che lại cái miệng, chỉ lộ ra đôi con ngươi tinh quái như tiểu quỷ, cô bé hổn hển cố gắng hút không khí, tiếng nói bị bóp nghẹt, “Vì sao trên giường lại có máu vậy. Là do người hầu bị thương sao?”
Bọn họ nếu dám nằm trên giường của ngươi, chân đều sẽ bị đánh gãy hết ! (Cesia: o_O. Không có lời nào để nói.)
“Ca ca….” Một bàn tay của cô bé kia nắm lấy bàn tay đang che miệng nàng kia, tay còn lại chỉ vào vạt áo của mình sờ sờ, dường như cực kỳ không thoải mái, “Dính dính, dính lại, nong nóng, giống như có cái gì đó thoát ra.”
Hành Chi Thiên vội vã thu hồi tay, ôm lấy cô bé, khuôn mắt tuấn tú lần đầu tiên ửng đỏ, hít vào một hơi, “Lại đây, ca ca giúp em cởi quần áo, thay một cái áo ngủ khác, đem quần…. quần lót để ở chỗ nào.”
Hắng đứng dậy, đột ngột xoay người, đi chưa được mấy bước lại bị vấp phải tấm chăn rớt dưới giường trượt té, hắn phủi phủi bụi đứng dậy, làm bộ như không có việc gì, lục lọi tủ quần áo.
Một trận ầm ầm đùng đùng….
Thứ gì đó bị rớt xuống đất, lăn một vòng.
Phịch sặc…. Ai ui….
Bây giờ thì âm thanh nghe rất quen thuộc, là tiếng của giá áo bằng kim loại rớt xuống đất, phía sau chính là là tiếng kêu rên của người nào đó bị giá áo kim loại đè lên chân.
Lục tung cả phòng, dường như là muốn tháo dỡ cả căn phòng….
Sau một lúc cô bé cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ mặc vào áo choàng tắm.
Hắn vừa quay đầu lại, lại đứng sững ra.
Cô bé kia đang ngây người ngồi ngẩn ra ở trên giường, có vẻ đã bị hóa đá. Một lúc lâu mới hồi phục lại được tinh thần, cô bé kia mím môi, tìm kiếm những vệt đỏ hồng dính trên áo, cúi đầu nhìn vết máu thấm đẫm trên chiếc quần lót giữa hai chân, sương mù dâng lên trong mắt, lại hấp cái mũi, tình hình này có vẻ….
Hỏng rồi, hỏng rồi.
“Chi Nhược, không khóc, không khóc.”
Vội vàng giúp cô bé cởi quần áo đã bị lấm bẩn ở trên người, lại giúp cô bé thay một cái áo mới, hắn ôm lấy nàng, ôm thật chặt, thấp giọng dỗ dành, “Ngoan nào, ca ca thương, không khóc.”
“Chi Nhược có phải sắp chết rồi không, chảy máu, thật nhiều thật nhiều máu.”
Mồ hôi lạnh….
Đương nhiên là không phải.
“Muội muội đã trưởng thành, đã trở thành một cô gái nhỏ rồi.”
“Người ta vẫn luôn là cô gái.” Cô bé kia mím môi, lại tủi thân.
Đương nhiên, đương nhiên…. Này, chỉ là đổi cách nói thôi.
“Đây là hiện tượng tự nhiên, một tháng sẽ đến một lần, là hiện tượng bình thường.” Không biết nói như vậy có được không, hẳn là có thể nghe hiểu được đi.
“Vậy vì sao ca ca với Bác Câm không bị chảy máu…. máu….” Cô bé kia nhịn không được lườm hắn một cái, gào khóc, “Chi Thiên, gạt người.”
Cái này….
Cái này ta là đàn ông con trai, như thế nào mà chảy được thứ đó hả.
Thật sự là, điên rồi, muốn điên rồi.
Bị bức phải phát điên mà.
Cô bé kia chôn ở trong lòng hắn nhe răng múa vuốt, khóc đến độ phải gọi là giống như mắc chứng cuồng loạn.
Thử hỏi một kẻ sắp chết, có kẻ nào lại giống như cô bé có tinh thần, có khí lực tới như thế ?!
Khóc đến độ thiếu dưỡng khí….
“Chi Nhược, cái ấy…. rất đau sao?”
Gì chứ,
Cô bé kia ngẩng đầu lên, lệ ướt đẫm trên đôi mắt mơ hồ, dùng sức dụi dụi, “Không đau.”
Không đau,
Không đau, vậy ngươi khóc tới chết đi sống lại như vậy để làm chi.
Xong, sau một lúc lâu cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ở trên giường, một thiếu niên đang giảng giải cho một cô gái nhỏ một khóa học sinh động phổ biến về sinh lý.
|| Đừng có nghĩ lệch lạc nha, chỉ là hai huynh muội nói chuyện thôi.
“Cái nài gọi là kinh nguyệt, con gái đến tuổi phát dục mỗi tháng đều sẽ đến một lần.”
“Kinh nguyệt.” Ngoan ngoãn lặp lại một câu.
“Cũng còn gọi là nguyệt sự, đại dì mụ. Thời xưa người ta gọi là quỳ thủy.”
“Vì sao lại không gọi là dì nhỏ?”
“Anh làm thế nào biết được….”
“Vậy….” Cô bé kia nhăn nhó một lúc lâu, mới ngửa đầu lên, tha thiết chân thành hỏi, “Vậy ca ca mỗi tháng lại đến kỳ thì gọi là cái gì?”
“Anh không có mỗi tháng lại đến ! ! ! !” Trong giọng nói có vẻ như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì đó.
“Vậy thì mỗi khi ca ca phát dục là cái dạng gì?” Cô bé kia cực kỳ tò mò.
“Chi Nhược đừng có loạn xoắn quần áo của anh…. tay…. mu bàn tay úp ra sau lưng, ngoan ngoãn ngồi yên.” Thanh âm có chút cuồng loạn.
“Ca ca, vì sao bụng lại trướng trướng. Khó chịu…. Con gái vì sao mỗi tháng lại có kinh nguyệt? Các nàng là như thế nào sinh em bé? Các nàng….”
“Không biết…. em hỏi anh anh đi hỏi ai đây ! ! ! ! !” Thanh âm đến cuối cùng là gào thét.
Lần này xảy ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng giữa hai huynh muội, một kẻ điềm tĩnh, lâm nguy không hoảng như Hành Chi Thiên rốt cuộc cũng phải bùng nổ, gấp gáp kết thúc khóa học tư vấn về sinh lý kia bằng một loạt dấu chấm than. Xét trình độ nghiêm trọng của vấn đề rốt cuộc làm cho Hành Chi Thiên hiểu được, bảo bối Chi Nhược của hắn không thể cứ tiếp tục nhốt trong tòa thành, phải để cho cô bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài…. để cho cô bé đi đến trường, đương nhiên đó là chuyện của sau này, bởi vì mọi chuyện hết thảy cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.