Quyển 1 - Chương 1
Dã Cố Giai
29/06/2013
Mẹ em nói… tình dục hướng của anh có vấn
đề rồi… anh không thể nắm tay con gái, con trai thì phải nắm tay con
trai.” Một cô bé khoảng chừng ba bốn tuổi non nớt nói, khuôn mặt bầu
bĩnh ngẩng lên, giương đôi mắt to trong suốt lấp lánh như thủy tinh nhìn ca ca xinh đẹp ước chừng bảy tuổi ở trước mắt, đôi mi dày cong vút khẽ
run.
Cậu bé thì cứ đứng ngây ra nhìn cô bé còn đáng yêu hơn cả công chúa Bạch Tuyết trước mặt, đôi tay trắng nõn bụ
bẫm của cô bé đang giật giật góc áo sơ mi trắng của cậu.
Oa, ca ca này thật là… Chảy nước miếng-ING, hắn còn xinh đẹp hơn cả cha nhỏ nữa. Nhưng mà người ta đang đi qua đường mà, hắn tự nhiên chạy tới nắm tay người ta, không được, ta muốn đem hắn về nhà cho mẹ xem! Ta phải dụ ca ca xinh đẹp về so với mẹ vì đã khoe khoang cha nhỏ xinh đẹp!
Thế là thành tích bất lương của ta đã ghi lại ta vào lúc ba tuổi đã dụ dỗ thành công ca ca xinh đẹp về nhà.
Ta, ba tuổi rưỡi.
Gọi là Dã Dã, mẹ luôn gọi ta là Dã cục cưng.
Đúng rồi, mẹ nói ở bên ngoài không thể kêu mẹ là mẹ mà phải gọi là chị.
Ta còn có một cha lớn, một cha nhỏ.
Cha nhỏ rất xinh đẹp, trình độ làm nũng còn siêu hơn cả Dã Dã nữa, thường xuyên quấn quýt lấy cha lớn phải đút cha nhỏ ăn sáng, còn là miệng đối miệng nữa. Có một lần Dã Dã muốn cha lớn đút cho Dã Dã giống như thế, nhưng cha lớn lại nói, lúc cha lớn bằng với Dã cục cưng, cha lớn tự ăn, cho nên những năm qua Dã Dã đều phải tự mình ăn không thể gây phiền toái cho cha.
Nhưng cha nhỏ vì sao lại có thể…
A, Dã cục cưng biết rồi, bởi vì lúc cha nhỏ còn nhỏ vẫn chưa có gặp cha lớn, cho nên hiện giờ cha lớn mới bù đắp cho cha nhỏ.
Cũng có mấy lần, cha nhỏ ánh mắt ủy khuất lương tâm trỗi dậy… không đúng… mẹ nói đó là lang tâm (tâm sói) trỗi dậy… hảo tâm đút Dã Dã ăn mì ống, cọng mì còn chưa miệng đối miệng thì cha nhỏ đã bị mẹ cho ăn một cái tát, nửa dấu bàn tay in đậm trên mặt cha nhỏ… Vì cái gì chi có nửa dấu, bởi vì mẹ nói nếu thật sự đánh cha nhỏ không chỉ có mẹ đau lòng mà cha lớn cũng đau lòng, cho nên chỉ đánh nửa cái để cho một mình cha lớn đau lòng thôi…
Cha nhỏ ngồi chồm hổm trên ghế sofa, mắt ngập nước hờn dỗi liếc liếc liếc mẹ, lúc đó làm cho ta nghĩ tới con chó đã mất của nhà chúng ta Võng Thải.
Kỳ thật thì Võng Thải chính là Vượng Tài, nhưng mẹ là nhà văn cho nên muốn gọi như vậy để cho nó có vẻ học vấn một chút, mẹ thật sự rất lợi hại có phải không!
Cha nhỏ cứ ngồi xổm như thế trên ghế sofa, miệng mím lại ủy khuất, ánh mắt chớp chớp chừng mười lần, trong nháy mắt liền đem lang tâm của mẹ… lại không đúng, mẹ nói lần này thì kêu là lương tâm… đem kéo trở lại.
Ta cùng với cha lớn ngồi trước bàn ăn nhìn mẹ sờ soạng một bên mặt bị để lại dấu sưng đỏ của cha nhỏ, bộ dạng của mẹ giống y chang như bà mẹ chồng của nữ nhân vật chính bi thống hối hận tồi tâm đoạn trường trong phim truyền hình của Quỳnh Dao, mà kỹ xảo kia, tư thế kia lại giống như cảnh lão gia háo sắc đang đùa giỡn tiểu nương tử trong phim thường xuyên diễn .
Cái này là do cha lớn đang ngồi trước bàn ăn theo dõi kịch truyền hình trực tiếp phân tích cho ta nghe.
Mà này… Cha… đùa giỡn là ý gì vậy…
Nhưng đến cuối cùng ta cũng không biết đùa giỡn là ý gì, bởi vì lúc đó cha lớn nhìn thấy cha nhỏ cả người run rẩy không ngừng cùng vẻ mặt dâm loạn của mẹ, mặt mày đều xanh mét.
Hiện tại mọi người đều đã biết, ta, Dã cục cưng, ba tuổi rưỡi, sống trong một gia đình khỏe mạnh và hạnh phúc.
Mẹ ta là nhà văn internet, sức mạnh vô địch.
Cha lớn thì cực kỳ đẹp trai nha bị ông nội trục xuất ra khỏi nhà, mặc dù vậy cha lớn vẫn rất giỏi nha, hiện giờ đã là đại cổ đông trong một tập đoàn lớn, có việc không việc đều mang dép lê đi loanh quanh trong nhà.
Bởi vì cha nói kiếm tiền là chuyện nhỏ, tiêu tiền mới là chuyện hao tâm tổn trí.
Cha nhỏ vẫn còn là sinh viên, bất quá sau này có thể trở thành kiến trúc sư, hoặc là nhà tâm lý học, hoặc cũng có thể là triết học gia, chỉ có bác sĩ là cha nhỏ không thể làm được, bởi vì cha nhỏ ngẫu nhiên thấy máu là bị choáng váng… Bất quá mẹ nói, cha nhỏ không thể cứ ở trong nhà ăn bám, mau chút đi kiếm tiền tiêu vặt về cho gia đình.
Kỳ thật, ở trong nhà người ăn bám mới chính là mẹ, bởi vì tiền tiêu vặt mà cha lớn cha nhỏ kiếm về còn cao hơn cả tiền lương chính thức của mẹ nữa.
Mẹ nói, hiện giờ thế nhân cũng không còn bình thường, đàn ông yêu đàn ông mới chính là vương đạo.
Tốt lắm, hôm nay chỉ viết đến đây thôi, dép lê của mẹ lại biến mất nữa rồi.
Ách, cô giáo có nói viết mở đầu rất dễ, kết thúc mới là khó, cho nên ta muốn viết cho tới khi kết thúc.
Gãi đầu,… nói tóm lại chúng ta một nhà tứ khấu hạnh phúc, khỏe mạnh.
Oa, ca ca này thật là… Chảy nước miếng-ING, hắn còn xinh đẹp hơn cả cha nhỏ nữa. Nhưng mà người ta đang đi qua đường mà, hắn tự nhiên chạy tới nắm tay người ta, không được, ta muốn đem hắn về nhà cho mẹ xem! Ta phải dụ ca ca xinh đẹp về so với mẹ vì đã khoe khoang cha nhỏ xinh đẹp!
Thế là thành tích bất lương của ta đã ghi lại ta vào lúc ba tuổi đã dụ dỗ thành công ca ca xinh đẹp về nhà.
Ta, ba tuổi rưỡi.
Gọi là Dã Dã, mẹ luôn gọi ta là Dã cục cưng.
Đúng rồi, mẹ nói ở bên ngoài không thể kêu mẹ là mẹ mà phải gọi là chị.
Ta còn có một cha lớn, một cha nhỏ.
Cha nhỏ rất xinh đẹp, trình độ làm nũng còn siêu hơn cả Dã Dã nữa, thường xuyên quấn quýt lấy cha lớn phải đút cha nhỏ ăn sáng, còn là miệng đối miệng nữa. Có một lần Dã Dã muốn cha lớn đút cho Dã Dã giống như thế, nhưng cha lớn lại nói, lúc cha lớn bằng với Dã cục cưng, cha lớn tự ăn, cho nên những năm qua Dã Dã đều phải tự mình ăn không thể gây phiền toái cho cha.
Nhưng cha nhỏ vì sao lại có thể…
A, Dã cục cưng biết rồi, bởi vì lúc cha nhỏ còn nhỏ vẫn chưa có gặp cha lớn, cho nên hiện giờ cha lớn mới bù đắp cho cha nhỏ.
Cũng có mấy lần, cha nhỏ ánh mắt ủy khuất lương tâm trỗi dậy… không đúng… mẹ nói đó là lang tâm (tâm sói) trỗi dậy… hảo tâm đút Dã Dã ăn mì ống, cọng mì còn chưa miệng đối miệng thì cha nhỏ đã bị mẹ cho ăn một cái tát, nửa dấu bàn tay in đậm trên mặt cha nhỏ… Vì cái gì chi có nửa dấu, bởi vì mẹ nói nếu thật sự đánh cha nhỏ không chỉ có mẹ đau lòng mà cha lớn cũng đau lòng, cho nên chỉ đánh nửa cái để cho một mình cha lớn đau lòng thôi…
Cha nhỏ ngồi chồm hổm trên ghế sofa, mắt ngập nước hờn dỗi liếc liếc liếc mẹ, lúc đó làm cho ta nghĩ tới con chó đã mất của nhà chúng ta Võng Thải.
Kỳ thật thì Võng Thải chính là Vượng Tài, nhưng mẹ là nhà văn cho nên muốn gọi như vậy để cho nó có vẻ học vấn một chút, mẹ thật sự rất lợi hại có phải không!
Cha nhỏ cứ ngồi xổm như thế trên ghế sofa, miệng mím lại ủy khuất, ánh mắt chớp chớp chừng mười lần, trong nháy mắt liền đem lang tâm của mẹ… lại không đúng, mẹ nói lần này thì kêu là lương tâm… đem kéo trở lại.
Ta cùng với cha lớn ngồi trước bàn ăn nhìn mẹ sờ soạng một bên mặt bị để lại dấu sưng đỏ của cha nhỏ, bộ dạng của mẹ giống y chang như bà mẹ chồng của nữ nhân vật chính bi thống hối hận tồi tâm đoạn trường trong phim truyền hình của Quỳnh Dao, mà kỹ xảo kia, tư thế kia lại giống như cảnh lão gia háo sắc đang đùa giỡn tiểu nương tử trong phim thường xuyên diễn .
Cái này là do cha lớn đang ngồi trước bàn ăn theo dõi kịch truyền hình trực tiếp phân tích cho ta nghe.
Mà này… Cha… đùa giỡn là ý gì vậy…
Nhưng đến cuối cùng ta cũng không biết đùa giỡn là ý gì, bởi vì lúc đó cha lớn nhìn thấy cha nhỏ cả người run rẩy không ngừng cùng vẻ mặt dâm loạn của mẹ, mặt mày đều xanh mét.
Hiện tại mọi người đều đã biết, ta, Dã cục cưng, ba tuổi rưỡi, sống trong một gia đình khỏe mạnh và hạnh phúc.
Mẹ ta là nhà văn internet, sức mạnh vô địch.
Cha lớn thì cực kỳ đẹp trai nha bị ông nội trục xuất ra khỏi nhà, mặc dù vậy cha lớn vẫn rất giỏi nha, hiện giờ đã là đại cổ đông trong một tập đoàn lớn, có việc không việc đều mang dép lê đi loanh quanh trong nhà.
Bởi vì cha nói kiếm tiền là chuyện nhỏ, tiêu tiền mới là chuyện hao tâm tổn trí.
Cha nhỏ vẫn còn là sinh viên, bất quá sau này có thể trở thành kiến trúc sư, hoặc là nhà tâm lý học, hoặc cũng có thể là triết học gia, chỉ có bác sĩ là cha nhỏ không thể làm được, bởi vì cha nhỏ ngẫu nhiên thấy máu là bị choáng váng… Bất quá mẹ nói, cha nhỏ không thể cứ ở trong nhà ăn bám, mau chút đi kiếm tiền tiêu vặt về cho gia đình.
Kỳ thật, ở trong nhà người ăn bám mới chính là mẹ, bởi vì tiền tiêu vặt mà cha lớn cha nhỏ kiếm về còn cao hơn cả tiền lương chính thức của mẹ nữa.
Mẹ nói, hiện giờ thế nhân cũng không còn bình thường, đàn ông yêu đàn ông mới chính là vương đạo.
Tốt lắm, hôm nay chỉ viết đến đây thôi, dép lê của mẹ lại biến mất nữa rồi.
Ách, cô giáo có nói viết mở đầu rất dễ, kết thúc mới là khó, cho nên ta muốn viết cho tới khi kết thúc.
Gãi đầu,… nói tóm lại chúng ta một nhà tứ khấu hạnh phúc, khỏe mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.