Quyển 2 - Chương 3
Dã Cố Giai
29/06/2013
Trong tâm linh non nớt của Dã cục cưng
không có quan niệm về sự chênh lệch giữa giàu và nghèo…. Nhóc chỉ phân
biệt được sự khác nhau giữa một cái bánh ngọt donut với ba cái bánh ngọt donut.
Bây giờ…. Thì nhóc đã hiểu.
Trong ngôi biệt thự của cha lớn, cha nhỏ với mẹ có một bồn tắm Châu Âu thật lớn, chứa được cả ba người cùng tắm còn có thể thêm cả nhóc cục cưng nữa.
Còn cái này thì…. Thật khổng lồ nha…. Dã cục cưng túm chặt lấy áo sơmi của Hành Chi Thiên, nheo mắt liếc xéo một cái, chỉ nhìn thấy sương mù đang lượn lờ, trong bể từng đợt sóng trong veo lăn tăn gợn sóng, cái này nếu mà dùng để uống thì…. Nước trong bể này uống cả đời cũng không hết đâu nha.
Trong nhất thời cảm giác tự ti nhỏ bé đột nhiên nảy sinh.
Nhóc từng nghĩ đến nhà của chính mình là ba cái bánh ngọt donut.
Nhưng là, mới đến nơi này có một ngày, liền phát hiện…. Nguyên lai nhà của mình chỉ có thể so với một cái bánh ngọt donut, mà nơi này…. Là nguyên cả một hộp bánh ngọt donut = =
[ Lời thuyết minh: Dã Cố Giai: Mồ hôi lạnh, con nhóc không phải là có bệnh hả, lấy bánh ngọt donut để làm giá trị cân đo đong đếm. ]
[ Lời thuyết minh: Cha lớn: …. Còn không phải là do cô dạy sao. ]
[ Lời thuyết minh: Cha nhỏ: Whoa, bảo bối của ta thật thông minh, còn phân biệt rõ được sự khác nhau của một cái bánh ngọt donut so với ba cái bánh ngọt donut, bây giờ còn thăng cấp lên có thể phân biệt được sự khác nhau của một cái so với nguyên một hộp nha. ]
[ Dã Cố Giai:…… ]
[ Cha lớn:…… ]
Trong lúc Dã cục cưng vùi đầu cân nhắc quan điểm giá trị dựa theo những cái bánh ngọt donut thì một trận lạnh lẽo đột nhiên ập tới, thân hình bé nhỏ cứ như thế bị lột sạch hết. Hành Chi Thiên ôm lấy Dã cục cưng vẫn còn ra vẻ như đang đắm chìm trong suy tư, trượt vào trong bồn tắm.
Nhóc con kia ngay lúc chạm vào mặt nước thì đột nhiên bừng tỉnh, tay chân luống cuống quấn chặt lấy người của Hành Chi Thiên.
Hành Chi Thiên bật cười, nâng khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của nhóc lên, “Chi Nhược, nhắm mắt lại…. Ngoan….”
Dòng nước mát lạnh từ từ ngấm vào mái tóc bù xù rối tung của nhóc, cô nhóc cả kinh, người run lên bần bật.
“Đừng trợn mắt lên, xà phòng sẽ vào mắt.” Một thanh âm mềm mại vang lên, Hành Chi Thiên ôm lấy Dã cục cưng, nâng lên một tay nhẹ nhàng gội đầu cho nhóc, mái tóc mềm mượt dán sát vào lòng bàn tay của hắn, bọt xà phòng luồn theo khe hở từ những ngón tay của hắn chảy xuống.
Dã cục cưng ngoan ngoan nghe lời, nhắm chặt hai mắt, chôn ở trong lòng hắn không làm ầm ĩ.
Hành Chi Thiên nhìn cô nhóc đang vùi trong lòng mình, sự sủng nịch tràn ngập trong đôi mắt hắn, trong lòng có một thanh âm đang nói với hắn, đây là em gái…. Là cô em gái mà hắn đã tìm rất nhiều, rất nhiều năm.
“Chi Thiên, đau…. đau, đau, đau.”
Hành Chi Thiên giảm bớt lực, nhìn đỉnh đầu của cô nhóc đầy bọt xà phòng lúc ẩn lúc hiện trước ngực, tròn tròn trơn trơn, mũm mỉm, nhất thời tâm tình trở nên cực tốt, khóe miệng nhếch lên, múc một gáo nước, hướng Dã cục cưng đổ ập xuống, trong chốc lát làm cho cô nhóc cả người từ đầu tới chân giống y như con chim bị rớt vô nồi súp.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi, bại hoại!” Nhóc con kia tức giận tới mức cả người run lên bần bật, giương nanh múa vuốt cào vào ngực hắn.
Còn chưa kịp cào cho đã, hai cánh tay bụ bẫm đã bị tóm, Hành Chi Thiên thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói, “Đừng làm ồn.”
Dã cục cưng eo nhỏ bị hắn ôm, hai móng vuốt lại bị hắn tóm lấy, mái tóc mềm mại ướt sũng dính sát vào mặt, nước từng giọt từng giọt nhễu xuống…. Mím môi, hấp mũi, bộ dạng giống như sắp khóc tới nơi.
Bộ dạng này giống như đã phải chịu rất nhiều ủy khuất vậy, ah….
Cha nhỏ chưa bao giờ hung dữ với nhóc như thế, cái đồ bại hoại này còn lấy nước dội lên người cục cưng, mẹ cũng chưa bao giờ làm thế…. Cha lớn, mau tới cứu cứu cục cưng đi, bé yêu của cha có thể chịu đựng được người ta khi dễ.
Cái mũi nhỏ bị hắn nhéo một cái.
Dã cục cưng sửng sốt, ngẩng đầu, ánh mắt lonh lanh đong đầy nước mắt nhìn về phía Hành Chi Thiên một tay ôm nhóc vẫn còn ngâm mình trong nước, nhóc tức giận nheo hai mắt lại, cái mũi nhỏ lại bị hắn nhéo môt cái, bộ dạng còn trông có vẻ rất thích thú.
Cô nhóc rốt cuộc núi lửa bạo phát, hai cái chân nhỏ tròn ủm đạp đá loạn xạ, đạp nè đá nè đạp đạp nè ! ! !
Một nhỏ một lớn ngâm ở trong bể tắm, tựa hồ như sợ Dã cục cưng rơi xuống nước, Hành Chi Thiên ôm nhóc càng chặt, tóm chặt hai cái tiểu móng vuốt của nhóc, nhưng vì thế hai cái chân nhỏ lại không có người quản, đạp đá loạn xạ, đụng vào cái gì, mềm mềm giống như vải ướt, thế là chân của nhóc dùng một chút lực, đạp lên nó dùng làm bệ phóng.
Cái khăn tắm đang quấn quanh thắt lưng của Hành Chi Thiên rớt ra, nổi lềnh bềnh trên mặt nước…. Chiếc khăn tắm trắng như tuyết, ấm ấm, mềm mại, theo dòng nước trôi giạt đi.
Hành Chi Thiên cả người cứng đờ.
Dã cục cưng ôm cổ hắn, tò mò cúi đầu nhìn xuống dưới mặt nước…. Tà tà liếc mắt nhìn một cái, nước trong bồn rõ ràng trong vắt…. trong tới mức nhìn thấy rõ rành rành….
Hành Chi Thiên nhìn cái đầu nhỏ trước ngực trong chốc lát bỗng nhiên im bặt, vẻ mặt hắn đen xì.
Theo lý mà nói, Dã cục cưng vẫn còn quá nhỏ, vẫn còn chưa ý thức được cái gì gọi là nam nữ hữu biệt.
Nhưng, đây mà là phản ứng của một cô nhóc năm tuổi bình thường sao…. Cần phải đánh giá lại Dã cục cưng.
Hành Chi Thiên thân hình cứng đờ, không dám lộn xộn.
Dã cục cưng vẫn tiếp tục mút ngón tay nhỏ, hất hất đầu, không ngừng xem xét, xem xét, xem xét.
= = Không thể nhẫn thêm được nữa, Hành Chi Thiên không chịu nổi tầm mắt trắng trợn của Dã cục cưng quấy rối, vội vã đứng dậy, muốn chộp lại cái khăn tắm đang trôi dạt phía xa xa kia…. Đột nhiên, hắn mới khắc sâu được cảm nhận, nguyên lai mọi thứ ở trong tòa thành này đều không phải càng lớn thì càng tốt…. Chẳng hạn như, cái nhà tắm này không nên lớn như vậy.
Dã cục cưng cẩn thận chọc nhẹ vào khủy tay của Hành Chi Thiên, làm như sợ kinh động đến hắn.
“Chi Thiên….”
Hành Chi Thiên cúi đầu nhìn vẻ mặt vô tội của Dã cục cưng, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, có trời biết cô nhóc định hỏi vấn đề gì.
Tuy vậy Dã cục cưng lại bày ra một bộ mặt thật đáng thương nhìn hắn, tay nhỏ nhẹ nhàng sờ vào mặt hắn, “…. Chi Nhược về sau sẽ không chọc giận anh nữa, sẽ thật ngoan ngoãn.”
Hành Chi Thiên ngây người….
Nhóc, vừa nói cái gì, nhóc tự gọi mình là Chi Nhược, cũng giống như trước đây khoảng thời gian mà nhóc bập bẹ học nói, cũng tự kêu mình là Chi Nhược giống vậy…. Trước lúc tắm rửa, từ lúc đặt chân vào tòa thành vẫn còn cố ý gọi mình là Dã cục cưng.
“…. Đáng thương.”
Đáng thương….
Đáng thương ? !
Nhóc nói ta đáng thương ? !
Hành Chi Thiên mặt đen như lọ nồi, Dã cục cưng chỉ vào nửa người bên dưới của hắn nói tiếp, “Mẹ nói, anh như vậy thật đáng thương….”
Hành Chi Thiên hoàn toàn sụp đổ.
Dã cục cưng nhớ lại – phân cách tuyến.
Trong bồn tắm lớn,
Một phụ nữ cùng với một em bé đang lăn lộn đùa nghịch với nhau, cười khúc khích chà người cho nhau.
“Mẹ, tại sao cha nhỏ mỗi lúc tắm đều lấy một cái khăn quấn quanh người vậy?”
Bàn tay của phụ nữ đang cầm khăn mặt run lên, thầm nghĩ: mồ hôi lạnh, còn không phải là sợ ngươi nhìn đến sao, cái đầu nhỏ của nhóc quỷ này lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện tinh quái.
Vì thế ho khan một tiếng, “Cha nhỏ quấn khăn là để che lại vết sẹo bị lồi ra trên người, hắn sợ con nhìn thấy sẽ chê cười hắn….”
“A…. lồi ra, sao lại không cắt phứt đi?” (o_O, sặc, hỏi hay!)
Cắt phứt ? Bảo bối, ngươi cũng quá nhẫn tâm đi, uổng công cha nhỏ ngươi đối với ngươi tốt như thế, để cho hắn nghe được còn không phải là thương tâm chết sao, con gái ngươi lại muốn cho ngươi đi làm thái giám kìa. (hắc, hắc, cười muốn tắc thở!)
Phụ nữ cố nhịn cười, xoay thân hình mũm mĩm của Dã cục cưng lại, véo cái mũi nhỏ của nhóc. “Cục cưng, nếu mà cắt phứt đi, cha nhỏ của con sẽ sống không bằng chết.”
Sống không bằng chết….
Sống không bằng chết, sống không bằng chết….
Dã cục cưng vẻ mặt đáng thương, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ, hai nắm tay nhỏ siết chặt lại thành nắm đấm, “Nói vậy cha nhỏ bị bệnh à, vậy cha sẽ chết sao…. Vậy sau này con nhất định sẽ đối xử tốt hơn với cha nhỏ.”
Dã cục cưng ngàn nghĩ vạn nghĩ.
Té ra….
Tiểu ca ca này cũng mắc bệnh giống như cha nhỏ, thật đáng thương. (Hành Chi Thiên mà biết trong lòng cô nhóc đang nghĩ gì chắc hộc máu mà chết quá !!!)
Trong lòng hắn nhất định rất khó chịu, Dã cục cưng không thể làm cho hắn tức giận, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Cái đầu nhỏ gật gật đầu hứa hẹn lời thề son sắt.
Nhóc cẩn thận chậm rãi trèo ra khỏi bể tắm, trần trùng trục mở cửa, run lẩy bẩy chuồn ra khỏi nhà tắm….
Trong bồn tắm chỉ còn lại một mình Hành Chi Thiên, hắn ngâm mình trong nước, vẻ mặt dại ra, vẫn còn chưa từ trong sự khiếp hãi lúc nãy hoàn lại hồn….
Xem ra, về sau, những chuyện như thế này hắn còn phải chịu dài dài.
Bây giờ…. Thì nhóc đã hiểu.
Trong ngôi biệt thự của cha lớn, cha nhỏ với mẹ có một bồn tắm Châu Âu thật lớn, chứa được cả ba người cùng tắm còn có thể thêm cả nhóc cục cưng nữa.
Còn cái này thì…. Thật khổng lồ nha…. Dã cục cưng túm chặt lấy áo sơmi của Hành Chi Thiên, nheo mắt liếc xéo một cái, chỉ nhìn thấy sương mù đang lượn lờ, trong bể từng đợt sóng trong veo lăn tăn gợn sóng, cái này nếu mà dùng để uống thì…. Nước trong bể này uống cả đời cũng không hết đâu nha.
Trong nhất thời cảm giác tự ti nhỏ bé đột nhiên nảy sinh.
Nhóc từng nghĩ đến nhà của chính mình là ba cái bánh ngọt donut.
Nhưng là, mới đến nơi này có một ngày, liền phát hiện…. Nguyên lai nhà của mình chỉ có thể so với một cái bánh ngọt donut, mà nơi này…. Là nguyên cả một hộp bánh ngọt donut = =
[ Lời thuyết minh: Dã Cố Giai: Mồ hôi lạnh, con nhóc không phải là có bệnh hả, lấy bánh ngọt donut để làm giá trị cân đo đong đếm. ]
[ Lời thuyết minh: Cha lớn: …. Còn không phải là do cô dạy sao. ]
[ Lời thuyết minh: Cha nhỏ: Whoa, bảo bối của ta thật thông minh, còn phân biệt rõ được sự khác nhau của một cái bánh ngọt donut so với ba cái bánh ngọt donut, bây giờ còn thăng cấp lên có thể phân biệt được sự khác nhau của một cái so với nguyên một hộp nha. ]
[ Dã Cố Giai:…… ]
[ Cha lớn:…… ]
Trong lúc Dã cục cưng vùi đầu cân nhắc quan điểm giá trị dựa theo những cái bánh ngọt donut thì một trận lạnh lẽo đột nhiên ập tới, thân hình bé nhỏ cứ như thế bị lột sạch hết. Hành Chi Thiên ôm lấy Dã cục cưng vẫn còn ra vẻ như đang đắm chìm trong suy tư, trượt vào trong bồn tắm.
Nhóc con kia ngay lúc chạm vào mặt nước thì đột nhiên bừng tỉnh, tay chân luống cuống quấn chặt lấy người của Hành Chi Thiên.
Hành Chi Thiên bật cười, nâng khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của nhóc lên, “Chi Nhược, nhắm mắt lại…. Ngoan….”
Dòng nước mát lạnh từ từ ngấm vào mái tóc bù xù rối tung của nhóc, cô nhóc cả kinh, người run lên bần bật.
“Đừng trợn mắt lên, xà phòng sẽ vào mắt.” Một thanh âm mềm mại vang lên, Hành Chi Thiên ôm lấy Dã cục cưng, nâng lên một tay nhẹ nhàng gội đầu cho nhóc, mái tóc mềm mượt dán sát vào lòng bàn tay của hắn, bọt xà phòng luồn theo khe hở từ những ngón tay của hắn chảy xuống.
Dã cục cưng ngoan ngoan nghe lời, nhắm chặt hai mắt, chôn ở trong lòng hắn không làm ầm ĩ.
Hành Chi Thiên nhìn cô nhóc đang vùi trong lòng mình, sự sủng nịch tràn ngập trong đôi mắt hắn, trong lòng có một thanh âm đang nói với hắn, đây là em gái…. Là cô em gái mà hắn đã tìm rất nhiều, rất nhiều năm.
“Chi Thiên, đau…. đau, đau, đau.”
Hành Chi Thiên giảm bớt lực, nhìn đỉnh đầu của cô nhóc đầy bọt xà phòng lúc ẩn lúc hiện trước ngực, tròn tròn trơn trơn, mũm mỉm, nhất thời tâm tình trở nên cực tốt, khóe miệng nhếch lên, múc một gáo nước, hướng Dã cục cưng đổ ập xuống, trong chốc lát làm cho cô nhóc cả người từ đầu tới chân giống y như con chim bị rớt vô nồi súp.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi, bại hoại!” Nhóc con kia tức giận tới mức cả người run lên bần bật, giương nanh múa vuốt cào vào ngực hắn.
Còn chưa kịp cào cho đã, hai cánh tay bụ bẫm đã bị tóm, Hành Chi Thiên thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói, “Đừng làm ồn.”
Dã cục cưng eo nhỏ bị hắn ôm, hai móng vuốt lại bị hắn tóm lấy, mái tóc mềm mại ướt sũng dính sát vào mặt, nước từng giọt từng giọt nhễu xuống…. Mím môi, hấp mũi, bộ dạng giống như sắp khóc tới nơi.
Bộ dạng này giống như đã phải chịu rất nhiều ủy khuất vậy, ah….
Cha nhỏ chưa bao giờ hung dữ với nhóc như thế, cái đồ bại hoại này còn lấy nước dội lên người cục cưng, mẹ cũng chưa bao giờ làm thế…. Cha lớn, mau tới cứu cứu cục cưng đi, bé yêu của cha có thể chịu đựng được người ta khi dễ.
Cái mũi nhỏ bị hắn nhéo một cái.
Dã cục cưng sửng sốt, ngẩng đầu, ánh mắt lonh lanh đong đầy nước mắt nhìn về phía Hành Chi Thiên một tay ôm nhóc vẫn còn ngâm mình trong nước, nhóc tức giận nheo hai mắt lại, cái mũi nhỏ lại bị hắn nhéo môt cái, bộ dạng còn trông có vẻ rất thích thú.
Cô nhóc rốt cuộc núi lửa bạo phát, hai cái chân nhỏ tròn ủm đạp đá loạn xạ, đạp nè đá nè đạp đạp nè ! ! !
Một nhỏ một lớn ngâm ở trong bể tắm, tựa hồ như sợ Dã cục cưng rơi xuống nước, Hành Chi Thiên ôm nhóc càng chặt, tóm chặt hai cái tiểu móng vuốt của nhóc, nhưng vì thế hai cái chân nhỏ lại không có người quản, đạp đá loạn xạ, đụng vào cái gì, mềm mềm giống như vải ướt, thế là chân của nhóc dùng một chút lực, đạp lên nó dùng làm bệ phóng.
Cái khăn tắm đang quấn quanh thắt lưng của Hành Chi Thiên rớt ra, nổi lềnh bềnh trên mặt nước…. Chiếc khăn tắm trắng như tuyết, ấm ấm, mềm mại, theo dòng nước trôi giạt đi.
Hành Chi Thiên cả người cứng đờ.
Dã cục cưng ôm cổ hắn, tò mò cúi đầu nhìn xuống dưới mặt nước…. Tà tà liếc mắt nhìn một cái, nước trong bồn rõ ràng trong vắt…. trong tới mức nhìn thấy rõ rành rành….
Hành Chi Thiên nhìn cái đầu nhỏ trước ngực trong chốc lát bỗng nhiên im bặt, vẻ mặt hắn đen xì.
Theo lý mà nói, Dã cục cưng vẫn còn quá nhỏ, vẫn còn chưa ý thức được cái gì gọi là nam nữ hữu biệt.
Nhưng, đây mà là phản ứng của một cô nhóc năm tuổi bình thường sao…. Cần phải đánh giá lại Dã cục cưng.
Hành Chi Thiên thân hình cứng đờ, không dám lộn xộn.
Dã cục cưng vẫn tiếp tục mút ngón tay nhỏ, hất hất đầu, không ngừng xem xét, xem xét, xem xét.
= = Không thể nhẫn thêm được nữa, Hành Chi Thiên không chịu nổi tầm mắt trắng trợn của Dã cục cưng quấy rối, vội vã đứng dậy, muốn chộp lại cái khăn tắm đang trôi dạt phía xa xa kia…. Đột nhiên, hắn mới khắc sâu được cảm nhận, nguyên lai mọi thứ ở trong tòa thành này đều không phải càng lớn thì càng tốt…. Chẳng hạn như, cái nhà tắm này không nên lớn như vậy.
Dã cục cưng cẩn thận chọc nhẹ vào khủy tay của Hành Chi Thiên, làm như sợ kinh động đến hắn.
“Chi Thiên….”
Hành Chi Thiên cúi đầu nhìn vẻ mặt vô tội của Dã cục cưng, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, có trời biết cô nhóc định hỏi vấn đề gì.
Tuy vậy Dã cục cưng lại bày ra một bộ mặt thật đáng thương nhìn hắn, tay nhỏ nhẹ nhàng sờ vào mặt hắn, “…. Chi Nhược về sau sẽ không chọc giận anh nữa, sẽ thật ngoan ngoãn.”
Hành Chi Thiên ngây người….
Nhóc, vừa nói cái gì, nhóc tự gọi mình là Chi Nhược, cũng giống như trước đây khoảng thời gian mà nhóc bập bẹ học nói, cũng tự kêu mình là Chi Nhược giống vậy…. Trước lúc tắm rửa, từ lúc đặt chân vào tòa thành vẫn còn cố ý gọi mình là Dã cục cưng.
“…. Đáng thương.”
Đáng thương….
Đáng thương ? !
Nhóc nói ta đáng thương ? !
Hành Chi Thiên mặt đen như lọ nồi, Dã cục cưng chỉ vào nửa người bên dưới của hắn nói tiếp, “Mẹ nói, anh như vậy thật đáng thương….”
Hành Chi Thiên hoàn toàn sụp đổ.
Dã cục cưng nhớ lại – phân cách tuyến.
Trong bồn tắm lớn,
Một phụ nữ cùng với một em bé đang lăn lộn đùa nghịch với nhau, cười khúc khích chà người cho nhau.
“Mẹ, tại sao cha nhỏ mỗi lúc tắm đều lấy một cái khăn quấn quanh người vậy?”
Bàn tay của phụ nữ đang cầm khăn mặt run lên, thầm nghĩ: mồ hôi lạnh, còn không phải là sợ ngươi nhìn đến sao, cái đầu nhỏ của nhóc quỷ này lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện tinh quái.
Vì thế ho khan một tiếng, “Cha nhỏ quấn khăn là để che lại vết sẹo bị lồi ra trên người, hắn sợ con nhìn thấy sẽ chê cười hắn….”
“A…. lồi ra, sao lại không cắt phứt đi?” (o_O, sặc, hỏi hay!)
Cắt phứt ? Bảo bối, ngươi cũng quá nhẫn tâm đi, uổng công cha nhỏ ngươi đối với ngươi tốt như thế, để cho hắn nghe được còn không phải là thương tâm chết sao, con gái ngươi lại muốn cho ngươi đi làm thái giám kìa. (hắc, hắc, cười muốn tắc thở!)
Phụ nữ cố nhịn cười, xoay thân hình mũm mĩm của Dã cục cưng lại, véo cái mũi nhỏ của nhóc. “Cục cưng, nếu mà cắt phứt đi, cha nhỏ của con sẽ sống không bằng chết.”
Sống không bằng chết….
Sống không bằng chết, sống không bằng chết….
Dã cục cưng vẻ mặt đáng thương, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ, hai nắm tay nhỏ siết chặt lại thành nắm đấm, “Nói vậy cha nhỏ bị bệnh à, vậy cha sẽ chết sao…. Vậy sau này con nhất định sẽ đối xử tốt hơn với cha nhỏ.”
Dã cục cưng ngàn nghĩ vạn nghĩ.
Té ra….
Tiểu ca ca này cũng mắc bệnh giống như cha nhỏ, thật đáng thương. (Hành Chi Thiên mà biết trong lòng cô nhóc đang nghĩ gì chắc hộc máu mà chết quá !!!)
Trong lòng hắn nhất định rất khó chịu, Dã cục cưng không thể làm cho hắn tức giận, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Cái đầu nhỏ gật gật đầu hứa hẹn lời thề son sắt.
Nhóc cẩn thận chậm rãi trèo ra khỏi bể tắm, trần trùng trục mở cửa, run lẩy bẩy chuồn ra khỏi nhà tắm….
Trong bồn tắm chỉ còn lại một mình Hành Chi Thiên, hắn ngâm mình trong nước, vẻ mặt dại ra, vẫn còn chưa từ trong sự khiếp hãi lúc nãy hoàn lại hồn….
Xem ra, về sau, những chuyện như thế này hắn còn phải chịu dài dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.