Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 92: Dịch dung

Mộc Tô Lí

09/06/2023

DƯỚI ĐÂY LÀ VÒNG LẶP, KHÔNG PHẢI 1 CHƯƠNG TRUYỆN

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi cực nhẹ, xoay người lại.

Hắn đắp một lớp dịch dung khó nhìn thấu nhất lên chính mình, lại phủ một tầng kéo mây thật nhạt lên tròng mắt, thậm chí còn thêm một vết sẹo ở đuôi mắt.

...

Hắn thu lại tất cả tà khí, giày bó dẫm lên cát đá trên mặt đất Đại Bi cốc, phát ra tiếng "sàn sạt" nho nhỏ. Động tĩnh kia vô cùng rõ ràng vào ban đêm, vì thế người đang nhìn hoang cốc quay đầu sang, nhìn về phía hắn.

Hắn đứng trong tầm mắt của đối phương, mang một gương mặt xa lạ, dùng giọng nói xa lạ, giả vờ làm một người qua đường chuẩn bị băng qua cốc, mở miệng nói: "Ta... ngửi thấy bên này có mùi máu, cho nên đến nhìn xem."

Hắn cau mày rất nhẹ gần như không thể phát hiện, lại ép giọng nói thành người xa lạ bèo nước gặp nhau, ngay cả ý tốt cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước: "Tay ngươi vẫn luôn chảy máu, là bị thương sao. Ta mang theo một ít thuốc bên người, nếu dùng được ––––– "

Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không cần."

Quả nhiên.

Người ở Tiên Đô từng nói Thiên Túc thượng tiên không hiểu lòng người, câu nói thường nghe thấy nhất chính là "Miễn" và "Không cần", khiến người khác không thể tìm thấy một khe hở cho thân thiết và thiện chí.

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi cực nhẹ, xoay người lại.

Hắn đắp một lớp dịch dung khó nhìn thấu nhất lên chính mình, lại phủ một tầng kéo mây thật nhạt lên tròng mắt, thậm chí còn thêm một vết sẹo ở đuôi mắt.

...

Hắn thu lại tất cả tà khí, giày bó dẫm lên cát đá trên mặt đất Đại Bi cốc, phát ra tiếng "sàn sạt" nho nhỏ. Động tĩnh kia vô cùng rõ ràng vào ban đêm, vì thế người đang nhìn hoang cốc quay đầu sang, nhìn về phía hắn.

Hắn đứng trong tầm mắt của đối phương, mang một gương mặt xa lạ, dùng giọng nói xa lạ, giả vờ làm một người qua đường chuẩn bị băng qua cốc, mở miệng nói: "Ta... ngửi thấy bên này có mùi máu, cho nên đến nhìn xem."

Hắn cau mày rất nhẹ gần như không thể phát hiện, lại ép giọng nói thành người xa lạ bèo nước gặp nhau, ngay cả ý tốt cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước: "Tay ngươi vẫn luôn chảy máu, là bị thương sao. Ta mang theo một ít thuốc bên người, nếu dùng được ––––– "

Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không cần."

Quả nhiên.

Người ở Tiên Đô từng nói Thiên Túc thượng tiên không hiểu lòng người, câu nói thường nghe thấy nhất chính là "Miễn" và "Không cần", khiến người khác không thể tìm thấy một khe hở cho thân thiết và thiện chí.

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi cực nhẹ, xoay người lại.

Hắn đắp một lớp dịch dung khó nhìn thấu nhất lên chính mình, lại phủ một tầng kéo mây thật nhạt lên tròng mắt, thậm chí còn thêm một vết sẹo ở đuôi mắt.

...

Hắn thu lại tất cả tà khí, giày bó dẫm lên cát đá trên mặt đất Đại Bi cốc, phát ra tiếng "sàn sạt" nho nhỏ. Động tĩnh kia vô cùng rõ ràng vào ban đêm, vì thế người đang nhìn hoang cốc quay đầu sang, nhìn về phía hắn.

Hắn đứng trong tầm mắt của đối phương, mang một gương mặt xa lạ, dùng giọng nói xa lạ, giả vờ làm một người qua đường chuẩn bị băng qua cốc, mở miệng nói: "Ta... ngửi thấy bên này có mùi máu, cho nên đến nhìn xem."

Hắn cau mày rất nhẹ gần như không thể phát hiện, lại ép giọng nói thành người xa lạ bèo nước gặp nhau, ngay cả ý tốt cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước: "Tay ngươi vẫn luôn chảy máu, là bị thương sao. Ta mang theo một ít thuốc bên người, nếu dùng được ––––– "

Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không cần."

Quả nhiên.

Người ở Tiên Đô từng nói Thiên Túc thượng tiên không hiểu lòng người, câu nói thường nghe thấy nhất chính là "Miễn" và "Không cần", khiến người khác không thể tìm thấy một khe hở cho thân thiết và thiện chí.

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi cực nhẹ, xoay người lại.

Hắn đắp một lớp dịch dung khó nhìn thấu nhất lên chính mình, lại phủ một tầng kéo mây thật nhạt lên tròng mắt, thậm chí còn thêm một vết sẹo ở đuôi mắt.



...

Hắn thu lại tất cả tà khí, giày bó dẫm lên cát đá trên mặt đất Đại Bi cốc, phát ra tiếng "sàn sạt" nho nhỏ. Động tĩnh kia vô cùng rõ ràng vào ban đêm, vì thế người đang nhìn hoang cốc quay đầu sang, nhìn về phía hắn.

Hắn đứng trong tầm mắt của đối phương, mang một gương mặt xa lạ, dùng giọng nói xa lạ, giả vờ làm một người qua đường chuẩn bị băng qua cốc, mở miệng nói: "Ta... ngửi thấy bên này có mùi máu, cho nên đến nhìn xem."

Hắn cau mày rất nhẹ gần như không thể phát hiện, lại ép giọng nói thành người xa lạ bèo nước gặp nhau, ngay cả ý tốt cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước: "Tay ngươi vẫn luôn chảy máu, là bị thương sao. Ta mang theo một ít thuốc bên người, nếu dùng được ––––– "

Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không cần."

Quả nhiên.

Người ở Tiên Đô từng nói Thiên Túc thượng tiên không hiểu lòng người, câu nói thường nghe thấy nhất chính là "Miễn" và "Không cần", khiến người khác không thể tìm thấy một khe hở cho thân thiết và thiện chí.

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi cực nhẹ, xoay người lại.

Hắn đắp một lớp dịch dung khó nhìn thấu nhất lên chính mình, lại phủ một tầng kéo mây thật nhạt lên tròng mắt, thậm chí còn thêm một vết sẹo ở đuôi mắt.

...

Hắn thu lại tất cả tà khí, giày bó dẫm lên cát đá trên mặt đất Đại Bi cốc, phát ra tiếng "sàn sạt" nho nhỏ. Động tĩnh kia vô cùng rõ ràng vào ban đêm, vì thế người đang nhìn hoang cốc quay đầu sang, nhìn về phía hắn.

Hắn đứng trong tầm mắt của đối phương, mang một gương mặt xa lạ, dùng giọng nói xa lạ, giả vờ làm một người qua đường chuẩn bị băng qua cốc, mở miệng nói: "Ta... ngửi thấy bên này có mùi máu, cho nên đến nhìn xem."

Hắn cau mày rất nhẹ gần như không thể phát hiện, lại ép giọng nói thành người xa lạ bèo nước gặp nhau, ngay cả ý tốt cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước: "Tay ngươi vẫn luôn chảy máu, là bị thương sao. Ta mang theo một ít thuốc bên người, nếu dùng được ––––– "

Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không cần."

Quả nhiên.

Người ở Tiên Đô từng nói Thiên Túc thượng tiên không hiểu lòng người, câu nói thường nghe thấy nhất chính là "Miễn" và "Không cần", khiến người khác không thể tìm thấy một khe hở cho thân thiết và thiện chí.

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi cực nhẹ, xoay người lại.

Hắn đắp một lớp dịch dung khó nhìn thấu nhất lên chính mình, lại phủ một tầng kéo mây thật nhạt lên tròng mắt, thậm chí còn thêm một vết sẹo ở đuôi mắt.

...

Hắn thu lại tất cả tà khí, giày bó dẫm lên cát đá trên mặt đất Đại Bi cốc, phát ra tiếng "sàn sạt" nho nhỏ. Động tĩnh kia vô cùng rõ ràng vào ban đêm, vì thế người đang nhìn hoang cốc quay đầu sang, nhìn về phía hắn.

Hắn đứng trong tầm mắt của đối phương, mang một gương mặt xa lạ, dùng giọng nói xa lạ, giả vờ làm một người qua đường chuẩn bị băng qua cốc, mở miệng nói: "Ta... ngửi thấy bên này có mùi máu, cho nên đến nhìn xem."

Hắn cau mày rất nhẹ gần như không thể phát hiện, lại ép giọng nói thành người xa lạ bèo nước gặp nhau, ngay cả ý tốt cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước: "Tay ngươi vẫn luôn chảy máu, là bị thương sao. Ta mang theo một ít thuốc bên người, nếu dùng được ––––– "

Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không cần."

Quả nhiên.

Người ở Tiên Đô từng nói Thiên Túc thượng tiên không hiểu lòng người, câu nói thường nghe thấy nhất chính là "Miễn" và "Không cần", khiến người khác không thể tìm thấy một khe hở cho thân thiết và thiện chí.

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi cực nhẹ, xoay người lại.

Hắn đắp một lớp dịch dung khó nhìn thấu nhất lên chính mình, lại phủ một tầng kéo mây thật nhạt lên tròng mắt, thậm chí còn thêm một vết sẹo ở đuôi mắt.

...

Hắn thu lại tất cả tà khí, giày bó dẫm lên cát đá trên mặt đất Đại Bi cốc, phát ra tiếng "sàn sạt" nho nhỏ. Động tĩnh kia vô cùng rõ ràng vào ban đêm, vì thế người đang nhìn hoang cốc quay đầu sang, nhìn về phía hắn.

Hắn đứng trong tầm mắt của đối phương, mang một gương mặt xa lạ, dùng giọng nói xa lạ, giả vờ làm một người qua đường chuẩn bị băng qua cốc, mở miệng nói: "Ta... ngửi thấy bên này có mùi máu, cho nên đến nhìn xem."

Hắn cau mày rất nhẹ gần như không thể phát hiện, lại ép giọng nói thành người xa lạ bèo nước gặp nhau, ngay cả ý tốt cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước: "Tay ngươi vẫn luôn chảy máu, là bị thương sao. Ta mang theo một ít thuốc bên người, nếu dùng được ––––– "



Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không cần."

Quả nhiên.

Người ở Tiên Đô từng nói Thiên Túc thượng tiên không hiểu lòng người, câu nói thường nghe thấy nhất chính là "Miễn" và "Không cần", khiến người khác không thể tìm thấy một khe hở cho thân thiết và thiện chí.

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi cực nhẹ, xoay người lại.

Hắn đắp một lớp dịch dung khó nhìn thấu nhất lên chính mình, lại phủ một tầng kéo mây thật nhạt lên tròng mắt, thậm chí còn thêm một vết sẹo ở đuôi mắt.

...

Hắn thu lại tất cả tà khí, giày bó dẫm lên cát đá trên mặt đất Đại Bi cốc, phát ra tiếng "sàn sạt" nho nhỏ. Động tĩnh kia vô cùng rõ ràng vào ban đêm, vì thế người đang nhìn hoang cốc quay đầu sang, nhìn về phía hắn.

Hắn đứng trong tầm mắt của đối phương, mang một gương mặt xa lạ, dùng giọng nói xa lạ, giả vờ làm một người qua đường chuẩn bị băng qua cốc, mở miệng nói: "Ta... ngửi thấy bên này có mùi máu, cho nên đến nhìn xem."

Hắn cau mày rất nhẹ gần như không thể phát hiện, lại ép giọng nói thành người xa lạ bèo nước gặp nhau, ngay cả ý tốt cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước: "Tay ngươi vẫn luôn chảy máu, là bị thương sao. Ta mang theo một ít thuốc bên người, nếu dùng được ––––– "

Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không cần."

Quả nhiên.

Người ở Tiên Đô từng nói Thiên Túc thượng tiên không hiểu lòng người, câu nói thường nghe thấy nhất chính là "Miễn" và "Không cần", khiến người khác không thể tìm thấy một khe hở cho thân thiết và thiện chí.

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi cực nhẹ, xoay người lại.

Hắn đắp một lớp dịch dung khó nhìn thấu nhất lên chính mình, lại phủ một tầng kéo mây thật nhạt lên tròng mắt, thậm chí còn thêm một vết sẹo ở đuôi mắt.

...

Hắn thu lại tất cả tà khí, giày bó dẫm lên cát đá trên mặt đất Đại Bi cốc, phát ra tiếng "sàn sạt" nho nhỏ. Động tĩnh kia vô cùng rõ ràng vào ban đêm, vì thế người đang nhìn hoang cốc quay đầu sang, nhìn về phía hắn.

Hắn đứng trong tầm mắt của đối phương, mang một gương mặt xa lạ, dùng giọng nói xa lạ, giả vờ làm một người qua đường chuẩn bị băng qua cốc, mở miệng nói: "Ta... ngửi thấy bên này có mùi máu, cho nên đến nhìn xem."

Hắn cau mày rất nhẹ gần như không thể phát hiện, lại ép giọng nói thành người xa lạ bèo nước gặp nhau, ngay cả ý tốt cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước: "Tay ngươi vẫn luôn chảy máu, là bị thương sao. Ta mang theo một ít thuốc bên người, nếu dùng được ––––– "

Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không cần."

Quả nhiên.

Người ở Tiên Đô từng nói Thiên Túc thượng tiên không hiểu lòng người, câu nói thường nghe thấy nhất chính là "Miễn" và "Không cần", khiến người khác không thể tìm thấy một khe hở cho thân thiết và thiện chí.

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi cực nhẹ, xoay người lại.

Hắn đắp một lớp dịch dung khó nhìn thấu nhất lên chính mình, lại phủ một tầng kéo mây thật nhạt lên tròng mắt, thậm chí còn thêm một vết sẹo ở đuôi mắt.

...

Hắn thu lại tất cả tà khí, giày bó dẫm lên cát đá trên mặt đất Đại Bi cốc, phát ra tiếng "sàn sạt" nho nhỏ. Động tĩnh kia vô cùng rõ ràng vào ban đêm, vì thế người đang nhìn hoang cốc quay đầu sang, nhìn về phía hắn.

Hắn đứng trong tầm mắt của đối phương, mang một gương mặt xa lạ, dùng giọng nói xa lạ, giả vờ làm một người qua đường chuẩn bị băng qua cốc, mở miệng nói: "Ta... ngửi thấy bên này có mùi máu, cho nên đến nhìn xem."

Hắn cau mày rất nhẹ gần như không thể phát hiện, lại ép giọng nói thành người xa lạ bèo nước gặp nhau, ngay cả ý tốt cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước: "Tay ngươi vẫn luôn chảy máu, là bị thương sao. Ta mang theo một ít thuốc bên người, nếu dùng được ––––– "

Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Không cần."

Quả nhiên.

Người ở Tiên Đô từng nói Thiên Túc thượng tiên không hiểu lòng người, câu nói thường nghe thấy nhất chính là "Miễn" và "Không cần", khiến người khác không thể tìm thấy một khe hở cho thân thiết và thiện chí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook