Chương 112: Có phải là cũng thích cô không?
Khang Pom
30/05/2022
Tự nhiên bị nhắc đến, Thẩm Ninh nhíu mày có chút không vui. Cô có động chạm gì đến bà cô này đâu chứ.
"Kim phu nhân, chuyện bà nói có thật không?" Lăng Quân nhìn Tiêu Kiêu, càng nhìn càng không tin lời bà ta được. Đứa bé này nhìn thế nào cũng không giống Lăng Mặc, ngay cả khí chất của Lăng gia cũng không có.
"Tất nhiên. Những lời tôi nói đều là thật, Lăng gia chắc sẽ không đề con cháu
mình lưu lạc bên ngoài đấy chứ?" Kim phu nhân cười nói.
UU ghét bỏ nhìn đứa bé trai trong lòng Kim phu nhân. Lại là ai đây, nhìn mặt hèn thế này mà cũng là con cháu tăng gia sao?
"Ông nội, con rơi của ông à?" UU quay sang nhìn Lăng Quân.
"Không phải." Lăng Quân ho khan một tiếng, cháu chắt gì toàn nghĩ bậy về
ông nội.
"UU, mau gọi anh trai đi." Kim phu nhân đây Tiều Kiêu ra trước cười hiền.
"Thằng bé là con trai của Lăng Mặc."
Con trai của Lăng Mặc? Mọi người đều quay ra nhìn Thẩm Ninh khiến cô không hiểu chuyện gì.
Kim phu nhân kiêu ngạo nhìn mọi người. Cháu ngoại của bà ta chính là con trai của Lăng Mặc, là người thừa kế tương lai của Lăng gia.
"Phut... ha ha ha ..."
Không khí đang căng thẳng bóng vang lên tiếng cười của U U. Bé con ôm bụng cười, giống như lời nói của Kim phu nhân chỉ là một trò đùa. Kim phu nhân sâm mặt, lời nói của bà ta có gì buồn cười lắm sao?
"Con trai của papa sao? Nhìn mặt mũi thế kia mà cũng không biết xấu hổ nhận là con của papa."
Lời nói của U U khiến những người có mặt ở đây bật cười, ông nội Lăng không nể mặt Kim gia, trực tiếp cười lớn. U U nói đúng, không phải ai cũng có thể làm chất nội của ông đầu. Kim phu nhân xách một đứa trẻ đến là có thể tùy tiện nói đây là con của Lăng Mặc sao?
"Kim phu nhân, bà xem, ngay cả đến đứa trẻ con nó cũng có thể nhìn ra đấy." ông nội tăng cười nói.
U U hất mặt, con của Lăng Mặc hàng thật giá thật đang ở đây này.
"Ông nói vậy là có ý gì? Tiêu Kiêu mặc dù không giống Lăng Mặc là do nó giống Câm Nhi, ông không phải là chỉ xem trọng vẻ bề ngoài thôi đấy chứ?" Kim phu nhân nhíu mày nói.
"Chuyện này còn chưa rõ ràng, đợi sau khi xét nghiệm ADN rồi hãy nói tiếp." Lăng Quân lên tiếng.
"Xét nghiệm thì xét nghiệm, Tiêu Viêu chính là con của Lăng Mặc."
"Bà nói, con của ai?" Lăng Mặc đứng ngoài cửa nghe thấy hết mọi chuyện.
Cứ nghĩ về đến đây sẽ thấy cảnh ông nội nói chuyện vui vẻ với Thẩm Ninh nhưng không ngờ lại nghe thấy mình có một đứa con rơi bên ngoài. Lăng Mặc đi đến bên cạnh cô, nhìn xuống đứa bé trong lòng Kim phu nhân. Mặt bà ta có vấn đề sao? Thằng bé này một chút cũng không có giống anh.
"Con trai anh sao?" Thẩm Ninh nghiêng đầu sang anh nói nhỏ.
"Anh chỉ có con với em thôi." Lăng Mặc buột miệng nói.
Mặt Thẩm Ninh thoáng đỏ lên. Anh nói vậy là có ý gì? Có phải là cũng thích cô không?
"Lăng Mặc, đây là đứa bé 6 năm trước Câm Nhi sinh ở nước ngoài, mà lúc đó cậu với con bé đã phát sinh quan hệ. Đây là con trai của cậu, cậu không thể không nhận."
"6 năm trước? Kim Câm Nhi nói với bà như vậy sao?" Lăng Mặc nhớ lại, 6 năm trước cũng là lần đầu tiên anh gặp cô. Đúng là hoài niệm thật.
Lăng Mặc vòng tay ôm lấy eo cô. Thẩm Ninh xấu hổ đây tay anh ra nhưng Lăng Mặc lại giống như muốn trêu đùa, ôm lấy eo cô bằng được. Không biết có phải do dạo này tiếp xúc nhiều với Lăng Mặc hay không mà cô dân quen với việc anh chạm vào người mình.
Lăng Quân ho khan hai tiếng, Thẩm Ninh vội đứng im. Cô nhìn Tiêu Kiêu, lại càng tin tưởng Lăng Mặc hơn. Nếu đúng là con trai anh, anh sẽ không bỏ. Chỉ là không phải con trai mà anh cứ muốn nhận là con trai anh vậy thì không chấp nhận được rồi.
"Kim phu nhân, chuyện bà nói có thật không?" Lăng Quân nhìn Tiêu Kiêu, càng nhìn càng không tin lời bà ta được. Đứa bé này nhìn thế nào cũng không giống Lăng Mặc, ngay cả khí chất của Lăng gia cũng không có.
"Tất nhiên. Những lời tôi nói đều là thật, Lăng gia chắc sẽ không đề con cháu
mình lưu lạc bên ngoài đấy chứ?" Kim phu nhân cười nói.
UU ghét bỏ nhìn đứa bé trai trong lòng Kim phu nhân. Lại là ai đây, nhìn mặt hèn thế này mà cũng là con cháu tăng gia sao?
"Ông nội, con rơi của ông à?" UU quay sang nhìn Lăng Quân.
"Không phải." Lăng Quân ho khan một tiếng, cháu chắt gì toàn nghĩ bậy về
ông nội.
"UU, mau gọi anh trai đi." Kim phu nhân đây Tiều Kiêu ra trước cười hiền.
"Thằng bé là con trai của Lăng Mặc."
Con trai của Lăng Mặc? Mọi người đều quay ra nhìn Thẩm Ninh khiến cô không hiểu chuyện gì.
Kim phu nhân kiêu ngạo nhìn mọi người. Cháu ngoại của bà ta chính là con trai của Lăng Mặc, là người thừa kế tương lai của Lăng gia.
"Phut... ha ha ha ..."
Không khí đang căng thẳng bóng vang lên tiếng cười của U U. Bé con ôm bụng cười, giống như lời nói của Kim phu nhân chỉ là một trò đùa. Kim phu nhân sâm mặt, lời nói của bà ta có gì buồn cười lắm sao?
"Con trai của papa sao? Nhìn mặt mũi thế kia mà cũng không biết xấu hổ nhận là con của papa."
Lời nói của U U khiến những người có mặt ở đây bật cười, ông nội Lăng không nể mặt Kim gia, trực tiếp cười lớn. U U nói đúng, không phải ai cũng có thể làm chất nội của ông đầu. Kim phu nhân xách một đứa trẻ đến là có thể tùy tiện nói đây là con của Lăng Mặc sao?
"Kim phu nhân, bà xem, ngay cả đến đứa trẻ con nó cũng có thể nhìn ra đấy." ông nội tăng cười nói.
U U hất mặt, con của Lăng Mặc hàng thật giá thật đang ở đây này.
"Ông nói vậy là có ý gì? Tiêu Kiêu mặc dù không giống Lăng Mặc là do nó giống Câm Nhi, ông không phải là chỉ xem trọng vẻ bề ngoài thôi đấy chứ?" Kim phu nhân nhíu mày nói.
"Chuyện này còn chưa rõ ràng, đợi sau khi xét nghiệm ADN rồi hãy nói tiếp." Lăng Quân lên tiếng.
"Xét nghiệm thì xét nghiệm, Tiêu Viêu chính là con của Lăng Mặc."
"Bà nói, con của ai?" Lăng Mặc đứng ngoài cửa nghe thấy hết mọi chuyện.
Cứ nghĩ về đến đây sẽ thấy cảnh ông nội nói chuyện vui vẻ với Thẩm Ninh nhưng không ngờ lại nghe thấy mình có một đứa con rơi bên ngoài. Lăng Mặc đi đến bên cạnh cô, nhìn xuống đứa bé trong lòng Kim phu nhân. Mặt bà ta có vấn đề sao? Thằng bé này một chút cũng không có giống anh.
"Con trai anh sao?" Thẩm Ninh nghiêng đầu sang anh nói nhỏ.
"Anh chỉ có con với em thôi." Lăng Mặc buột miệng nói.
Mặt Thẩm Ninh thoáng đỏ lên. Anh nói vậy là có ý gì? Có phải là cũng thích cô không?
"Lăng Mặc, đây là đứa bé 6 năm trước Câm Nhi sinh ở nước ngoài, mà lúc đó cậu với con bé đã phát sinh quan hệ. Đây là con trai của cậu, cậu không thể không nhận."
"6 năm trước? Kim Câm Nhi nói với bà như vậy sao?" Lăng Mặc nhớ lại, 6 năm trước cũng là lần đầu tiên anh gặp cô. Đúng là hoài niệm thật.
Lăng Mặc vòng tay ôm lấy eo cô. Thẩm Ninh xấu hổ đây tay anh ra nhưng Lăng Mặc lại giống như muốn trêu đùa, ôm lấy eo cô bằng được. Không biết có phải do dạo này tiếp xúc nhiều với Lăng Mặc hay không mà cô dân quen với việc anh chạm vào người mình.
Lăng Quân ho khan hai tiếng, Thẩm Ninh vội đứng im. Cô nhìn Tiêu Kiêu, lại càng tin tưởng Lăng Mặc hơn. Nếu đúng là con trai anh, anh sẽ không bỏ. Chỉ là không phải con trai mà anh cứ muốn nhận là con trai anh vậy thì không chấp nhận được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.