Chương 107: "Em ngủ ngon là được"
Khang Pom
30/05/2022
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ninh đến đây nhưng trong lòng luôn có cảm giác
quen thuộc. Thẩm Ninh cứ nghĩ với khí chất lạnh lùng của Lăng Mặc, căn
nhà này sẽ chỉ cảm thấy lạnh lẽo nhưng hoàn toàn ngược lại, căn nhà nhỏ
được bày trí vô cùng ấm áp, lại có chút giống với của cô.
Lăng Mặc đi lấy nước cho cô. Thẩm Ninh đi xung quanh ngắm nghía, trên tủ đều là ảnh của anh và U U. Thẩm Ninh cầm một bức ảnh chụp U U lúc đây tháng lên xem, ánh mắt bỗng trở nên ôn nhu từ lúc nào mà chính cô cũng không hề hay biết.
"Có phải rất đáng yêu không?" Lăng Mặc cầm cốc nước đi đến bên cạnh cô khẽ hỏi.
"Đúng là rất đáng yêu. U U giống anh thật đấy."
"U U chỉ giống mẹ ở đôi mắt thôi."
Advertisement
Thẩm Ninh hơi sững người, đặt lại tấm ảnh về vị trí cũ. U U từ trong phòng kệ nệ ôm một quyển album lớn đi ra, hớn hở khoe với cô.
"Mami... mami, trong này còn có rất nhiều ảnh của U U nữa."
U U gọi đến quen miệng, Thẩm Ninh cũng không sửa nội cho nó, đành kệ cho nó gọi. Vừa mở cuốn album ra đã có thể thấy ngay tấm ảnh anh và U U chụp chung, hình như là bị chụp lén lúc ngủ nhưng lại vô cùng đáng yêu. Những tấm ảnh sau đều là chụp U U lúc còn nhỏ cho đến bây giờ, bên dưới mối tấm ảnh đều ghi rõ ngày tháng năm.
Càng xem Thẩm Ninh cảm xúc của Thẩm Ninh càng khác lạ, vừa hạnh phúc cũng vừa đau lòng. Cô sờ nhẹ lên tầm ảnh, cảm xúc lẫn lộn khiến Thẩm Ninh chỉ biết thất thân nhìn. Lăng Mặc yên lặng đứng đó nhìn cô, tay cầm cốc nước dân siết chặt lại.
"Mami... mami..." U U lay lay Thẩm Ninh mới khiến cô giật mình, thoát ra khỏi dòng cảm xúc kia.
Advertisement
"Xin lỗi, tôi xem nhập tâm quá." Thẩm Ninh ngại ngùng đóng cuốn album lại trả cho Lăng Mặc.
"Mami, U U đói rồi."
Thẩm Ninh nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ cơm trưa. Cô đã hứa sẽ nấu một bữa cơm cho bà con họ nên nhanh nhẹn vào bếp. Vì U U đã kêu đói, Thẩm Ninh chỉ có thể dùng mấy thứ có sẵn trong tủ lạnh để nấu, cũng may là không quá sơ sài.
Một nhà ba người ăn cơm vô cùng vui vẻ, không khí ấm cúng đến chính Thẩm Ninh cũng không ngờ. Lăng Mặc nhìn hai mẹ con trước mặt, giá như cứ mãi như vậy thì thật tốt.
Cơm nước xong xuôi, U U lại dùng kỹ năng diễn xuất cùng và ngoài siêu đáng yêu đánh gục trái tim Thẩm Ninh để cô đồng ý ở lại ru nó ngủ. Thẩm Ninh ôm U U vào lòng, kéo cao chăn lên một chút. Không hiểu sao đối với bé con, cô vẫn luôn không kiềm chế được bản thân mà muốn thân thiết hơn với nó.
"Thẩm Ninh..."
"Thẩm Ninh... xin lỗi em."
"Thẩm Ninh... bao giờ em mới nhớ ra anh đây..."
Trong mơ Thẩm Ninh liên tục nghe thấy giọng nói đau lòng của một người đàn ông bên tai, đau đến mức khiến trái tim cô cũng run rẩy. Nhưng đến khi mở mắt tỉnh lại, trong phòng chỉ có mình cô.
"Thật sự chỉ là mơ thôi sao?" Thẩm Ninh sờ lên tim, sao nó lại đập nhanh như vậy.
Ôm U U ngủ mà ngủ thẳng đến chiều, Thẩm Ninh vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, đứng dậy đi ra ngoài. U U và Lăng Mặc đang nói chuyện gì đó, thấy cô đi ra liên tươi cười, ánh mắt vô cùng gian xảo.
"Khụ... xin lỗi, tôi ngủ quên mất." Thẩm Ninh ho khan hai tiếng, cố giấu đi sự ngại ngùng. Mới lần đầu đến nhà người ta đã ngủ say như vậy, cũng tại ôm U U khiến cô ngủ ngon hơn.
"Em ngủ ngon là được". Lăng Mặc cười nói.
"Vậy tôi về đây."
Thẩm Ninh lúc này chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, anh cười như vậy càng khiến cô thấy xấu hổ hơn.
"Mami, còn bữa tối mà." U U nhanh nhẹn ôm lấy chân cô.
"Hả?"
"Bữa tối đó. Mami về rồi, ai nấu cho papa và U U?"
Cô bị lời nói của UU làm cho hồ đô. Cô cũng chỉ hứa nấu một bữa cho ba con họ, bữa tối thì liên quan gì đến có chứ?
"Lúc ru UU ngủ, mami nói sẽ nấu bữa tối mà".
Thấy Thẩm Ninh còn ngơ ngác, U U hờn dỗi nói. Thẩm Ninh muốn đi nhưng không di chuyển được. Bé con này còn chưa cao đến hông cô sao lại bám chắc thế không biết.
"Bữa tối nay phải nhờ em rồi." Lăng Mặc xoa xoa đầu cô.
Hai má Thẩm Ninh lập tức đỏ lên, cô ôm mặt không dám nhìn anh. Người đàn ông này thật là, một động tác nhỏ cũng khiến trái tim cô đập nhanh như vậy.
Để chuẩn bị cho bữa tối, Lăng Mặc đặc biệt đưa cô và U U đi siêu thị mua đô. Một nhà ba người đi cùng nhau, U U ngồi ghế trong xe đây, Lăng Mặc đây xe, Thẩm Ninh đi bên cạnh. Người ngoài nhìn vào không khỏi khen ngợi, đúng là một gia đình cực phẩm.
Lăng Mặc đi lấy nước cho cô. Thẩm Ninh đi xung quanh ngắm nghía, trên tủ đều là ảnh của anh và U U. Thẩm Ninh cầm một bức ảnh chụp U U lúc đây tháng lên xem, ánh mắt bỗng trở nên ôn nhu từ lúc nào mà chính cô cũng không hề hay biết.
"Có phải rất đáng yêu không?" Lăng Mặc cầm cốc nước đi đến bên cạnh cô khẽ hỏi.
"Đúng là rất đáng yêu. U U giống anh thật đấy."
"U U chỉ giống mẹ ở đôi mắt thôi."
Advertisement
Thẩm Ninh hơi sững người, đặt lại tấm ảnh về vị trí cũ. U U từ trong phòng kệ nệ ôm một quyển album lớn đi ra, hớn hở khoe với cô.
"Mami... mami, trong này còn có rất nhiều ảnh của U U nữa."
U U gọi đến quen miệng, Thẩm Ninh cũng không sửa nội cho nó, đành kệ cho nó gọi. Vừa mở cuốn album ra đã có thể thấy ngay tấm ảnh anh và U U chụp chung, hình như là bị chụp lén lúc ngủ nhưng lại vô cùng đáng yêu. Những tấm ảnh sau đều là chụp U U lúc còn nhỏ cho đến bây giờ, bên dưới mối tấm ảnh đều ghi rõ ngày tháng năm.
Càng xem Thẩm Ninh cảm xúc của Thẩm Ninh càng khác lạ, vừa hạnh phúc cũng vừa đau lòng. Cô sờ nhẹ lên tầm ảnh, cảm xúc lẫn lộn khiến Thẩm Ninh chỉ biết thất thân nhìn. Lăng Mặc yên lặng đứng đó nhìn cô, tay cầm cốc nước dân siết chặt lại.
"Mami... mami..." U U lay lay Thẩm Ninh mới khiến cô giật mình, thoát ra khỏi dòng cảm xúc kia.
Advertisement
"Xin lỗi, tôi xem nhập tâm quá." Thẩm Ninh ngại ngùng đóng cuốn album lại trả cho Lăng Mặc.
"Mami, U U đói rồi."
Thẩm Ninh nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ cơm trưa. Cô đã hứa sẽ nấu một bữa cơm cho bà con họ nên nhanh nhẹn vào bếp. Vì U U đã kêu đói, Thẩm Ninh chỉ có thể dùng mấy thứ có sẵn trong tủ lạnh để nấu, cũng may là không quá sơ sài.
Một nhà ba người ăn cơm vô cùng vui vẻ, không khí ấm cúng đến chính Thẩm Ninh cũng không ngờ. Lăng Mặc nhìn hai mẹ con trước mặt, giá như cứ mãi như vậy thì thật tốt.
Cơm nước xong xuôi, U U lại dùng kỹ năng diễn xuất cùng và ngoài siêu đáng yêu đánh gục trái tim Thẩm Ninh để cô đồng ý ở lại ru nó ngủ. Thẩm Ninh ôm U U vào lòng, kéo cao chăn lên một chút. Không hiểu sao đối với bé con, cô vẫn luôn không kiềm chế được bản thân mà muốn thân thiết hơn với nó.
"Thẩm Ninh..."
"Thẩm Ninh... xin lỗi em."
"Thẩm Ninh... bao giờ em mới nhớ ra anh đây..."
Trong mơ Thẩm Ninh liên tục nghe thấy giọng nói đau lòng của một người đàn ông bên tai, đau đến mức khiến trái tim cô cũng run rẩy. Nhưng đến khi mở mắt tỉnh lại, trong phòng chỉ có mình cô.
"Thật sự chỉ là mơ thôi sao?" Thẩm Ninh sờ lên tim, sao nó lại đập nhanh như vậy.
Ôm U U ngủ mà ngủ thẳng đến chiều, Thẩm Ninh vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, đứng dậy đi ra ngoài. U U và Lăng Mặc đang nói chuyện gì đó, thấy cô đi ra liên tươi cười, ánh mắt vô cùng gian xảo.
"Khụ... xin lỗi, tôi ngủ quên mất." Thẩm Ninh ho khan hai tiếng, cố giấu đi sự ngại ngùng. Mới lần đầu đến nhà người ta đã ngủ say như vậy, cũng tại ôm U U khiến cô ngủ ngon hơn.
"Em ngủ ngon là được". Lăng Mặc cười nói.
"Vậy tôi về đây."
Thẩm Ninh lúc này chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, anh cười như vậy càng khiến cô thấy xấu hổ hơn.
"Mami, còn bữa tối mà." U U nhanh nhẹn ôm lấy chân cô.
"Hả?"
"Bữa tối đó. Mami về rồi, ai nấu cho papa và U U?"
Cô bị lời nói của UU làm cho hồ đô. Cô cũng chỉ hứa nấu một bữa cho ba con họ, bữa tối thì liên quan gì đến có chứ?
"Lúc ru UU ngủ, mami nói sẽ nấu bữa tối mà".
Thấy Thẩm Ninh còn ngơ ngác, U U hờn dỗi nói. Thẩm Ninh muốn đi nhưng không di chuyển được. Bé con này còn chưa cao đến hông cô sao lại bám chắc thế không biết.
"Bữa tối nay phải nhờ em rồi." Lăng Mặc xoa xoa đầu cô.
Hai má Thẩm Ninh lập tức đỏ lên, cô ôm mặt không dám nhìn anh. Người đàn ông này thật là, một động tác nhỏ cũng khiến trái tim cô đập nhanh như vậy.
Để chuẩn bị cho bữa tối, Lăng Mặc đặc biệt đưa cô và U U đi siêu thị mua đô. Một nhà ba người đi cùng nhau, U U ngồi ghế trong xe đây, Lăng Mặc đây xe, Thẩm Ninh đi bên cạnh. Người ngoài nhìn vào không khỏi khen ngợi, đúng là một gia đình cực phẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.