Chương 69: Chọc tức
Huyền Vi Ảnh
24/09/2023
Baldric cố gắng hít thở sâu để không cái thằng con trai vừa nhận này làm tức chết.
- Ta muốn con tiêu diệt Lam gia. - Sau một hồi lấy lại tâm tình ông liền lên tiếng.
Lam gia là thế gia tại thành phố A, Trung Quốc. Nếu nói lớn mạnh như Tuyết gia cùng Hàn gia thì nhìn từ góc độ người bình thường thì chỉ thua một tí nhưng với những người trong giới của bọn họ thì không thể so sánh. Bọn họ cũng ở thế giữa màu xám như Tuyết gia cùng Hàn gia. Họ hoạt động ở cả mảng hắc đạo cùng bạch đạo, nhưng thứ duy nhất họ không động đến đó là thuốc phiện. Mà Lam gia chỉ xếp sau bọn họ về mảng buôn bán vũ khí. Chính vì điểm đó mà họ muốn diệt trừ Lam gia đầu tiên. Sau đó sẽ sáp nhập Hàn gia cùng Tuyết gia bởi ông biết thằng nhãi này cùng Ly gia của Tuyết gia có một đoạn tình cảm.
- Ông nghĩ tôi sẽ làm như vậy? - Anh nhướng mày.
- Không thì sao? Con nên nhớ dì nhỏ của con đang ở trong tay ta. - Ông ta dựa ra ghế phóng tầm mắt thách thức về phía anh.
- Ồ, ngay cả người phụ nữ mình THƯƠNG YÊU cũng dám đem ra làm vật trao đổi, ông có thể đối xử như vậy thì tôi là phận con cũng nên giúp ông làm một người đàn ông tốt vậy. - Anh cười khẽ.
Hừ, không từ chối được thì cũng phải quăng cho ông ta một quả bom mới được.
Quả nhiên khi nghe thấy câu của anh, ông ta liền tức đến nỗi có thể cảm nhận được vị tanh của máu đang sắp trào lên từ cuống họng. Ông ta phải cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không cầm súng bắn chết cái đứa nghiệt chủng này. Nếu không vì muốn kế hoạch thuận lợi hơn ông ta cũng không muốn uy hiếp mà thẳng thừng cho anh cùng con ả kia một phát đạn.
- Thôi, tôi nhớ vợ rồi. Về đây. - Nói rồi anh cũng không đợi ông ta cho phép mà đứng lên mở cửa ra ngoài.
Anh vừa đi, vị quản gia khi nãy liền bước vào thấy ông chủ nhà mình khuôn mặt đỏ lừ, sau đó có một vệt máu nhỏ từ khóe môi tràn ra một ít, ông ta hoảng loạn chạy lại.
- Ông chủ, ngài... ngài...
- Hừm, đừng làm quá lên như vậy. - Ông ta thoáng bình tĩnh lại. Ông ta rất rất là tức giận, bởi từ lúc ông ta chào đời đến giờ còn chưa có kẻ nào dám nói chuyện với ông ta kiểu đấy mặc cho có là ba mẹ của ông ta, chỉ một thằng nhãi ranh nghiệt chủng mà có thế lên mặt như vậy khiến ông ta rất căm phẫn. Nhưng phải nhịn, nhất định phải nhịn, nhịn vì kế hoạch...
...
Anh bước thằng một đường đi xuống lầu, Lăng Trị cùng Ngọc Quân đang ngồi ở phòng khách khi thấy anh cũng đứng lên bước theo sau ra xe.
- Cô nói xem, vị Tam thiếu này tại sao lại xuất hiện ở đây nhỉ?
- Không cần biết. Nhưng anh ta thật đẹp, đẹp hơn cả Đại thiếu và Nhị thiếu nữa.
- Chẳng phải sao? Nhìn anh ta thì chắc là con lai đấy.
- Aizzzz, nhìn thân khí chất đó kìa có khi còn...
- Các người rất rãnh rỗi sao?
Bọn người hầu đang bàn tán về anh mà quên cả chủ của mình là ai, mình đang đứng ở đâu. Sau khi nghe tiếng quát đó bọn họ mới sực tĩnh vội cúi đầu với vị quản gia khi nãy rồi chạy biến.
Sau khi nghe ông chủ của mình nói vài câu về vị Tam thiếu này, ông lại có suy nghĩ khác về anh. Nhìn theo hướng Hàn Mặc Ngôn rời đi mà không khỏi thở dài ý vị thâm sâu.
Mà Hàn Mặc Ngôn cùng bọn người kia bước ra xe liền cho xe chạy đi. Ngồi trên xe, Hàn Mặc Ngôn tựa đầu ra sau ghế nhắm mắt như đang nghỉ nghơi bỗng bờ môi mỏng của anh khẽ động.
- Ngọc Quân, đã tìm được nơi giam dì của tôi chưa?
- Thưa Boss, người của tôi vừa phát hiện được mộng căn phòng giam bí mật của họ Rothschild ở phía Bắc nhưng vẫn chưa thể đột nhập vào, nơi đó an ninh rất chặt. - Ngọc Quân ngồi ghế phụ lên tiếng.
- Vậy bây giờ chúng ta về thành phố A à, Boss? - Lăng Trị ngồi ghế lái sau một lúc không thấy anh nói gì nữa lúc này mới lên tiếng. Hắn ta cũng đang rất gấp nha, hắn muốn nhìn thấy Thanh Thanh nhà hắn.
- Về khách sạn đi, dì của tôi vẫn còn trong tay ông ta không thể trở mặt được. - Anh cũng nhớ vợ nhà mình chứ nhưng vẫn là nên tìm ra dì nhỏ nhanh chóng mới được.
- Được. - Lăng Trị thoáng xìu xuống, aizzzz đành vài hôm nữa về vậy.
Rồi Lăng Trị quay sang nhìn Ngọc Quân với ánh mắt "Cho cậu nửa ngày nhất định phải tìm được Hoa Anh Doãn - dì nhỏ của Boss". Ngọc Quân cũng chỉ liếc nhìn anh ta một phát rồi quay đi. Trong đầu thầm nghĩ, hừ làm như chỉ có mấy người nhớ vợ vậy đấy, tôi cũng nhớ Hồng Hồng nhà tôi vậy.
Cứ thế chiếc xe chìm trong im lặng mãi đến lúc tới khách sạn. Ba người đàn ông mang tâm trạng đều giống nhau, phải hoàn thành việc sớm để về với vợ.
- Ta muốn con tiêu diệt Lam gia. - Sau một hồi lấy lại tâm tình ông liền lên tiếng.
Lam gia là thế gia tại thành phố A, Trung Quốc. Nếu nói lớn mạnh như Tuyết gia cùng Hàn gia thì nhìn từ góc độ người bình thường thì chỉ thua một tí nhưng với những người trong giới của bọn họ thì không thể so sánh. Bọn họ cũng ở thế giữa màu xám như Tuyết gia cùng Hàn gia. Họ hoạt động ở cả mảng hắc đạo cùng bạch đạo, nhưng thứ duy nhất họ không động đến đó là thuốc phiện. Mà Lam gia chỉ xếp sau bọn họ về mảng buôn bán vũ khí. Chính vì điểm đó mà họ muốn diệt trừ Lam gia đầu tiên. Sau đó sẽ sáp nhập Hàn gia cùng Tuyết gia bởi ông biết thằng nhãi này cùng Ly gia của Tuyết gia có một đoạn tình cảm.
- Ông nghĩ tôi sẽ làm như vậy? - Anh nhướng mày.
- Không thì sao? Con nên nhớ dì nhỏ của con đang ở trong tay ta. - Ông ta dựa ra ghế phóng tầm mắt thách thức về phía anh.
- Ồ, ngay cả người phụ nữ mình THƯƠNG YÊU cũng dám đem ra làm vật trao đổi, ông có thể đối xử như vậy thì tôi là phận con cũng nên giúp ông làm một người đàn ông tốt vậy. - Anh cười khẽ.
Hừ, không từ chối được thì cũng phải quăng cho ông ta một quả bom mới được.
Quả nhiên khi nghe thấy câu của anh, ông ta liền tức đến nỗi có thể cảm nhận được vị tanh của máu đang sắp trào lên từ cuống họng. Ông ta phải cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không cầm súng bắn chết cái đứa nghiệt chủng này. Nếu không vì muốn kế hoạch thuận lợi hơn ông ta cũng không muốn uy hiếp mà thẳng thừng cho anh cùng con ả kia một phát đạn.
- Thôi, tôi nhớ vợ rồi. Về đây. - Nói rồi anh cũng không đợi ông ta cho phép mà đứng lên mở cửa ra ngoài.
Anh vừa đi, vị quản gia khi nãy liền bước vào thấy ông chủ nhà mình khuôn mặt đỏ lừ, sau đó có một vệt máu nhỏ từ khóe môi tràn ra một ít, ông ta hoảng loạn chạy lại.
- Ông chủ, ngài... ngài...
- Hừm, đừng làm quá lên như vậy. - Ông ta thoáng bình tĩnh lại. Ông ta rất rất là tức giận, bởi từ lúc ông ta chào đời đến giờ còn chưa có kẻ nào dám nói chuyện với ông ta kiểu đấy mặc cho có là ba mẹ của ông ta, chỉ một thằng nhãi ranh nghiệt chủng mà có thế lên mặt như vậy khiến ông ta rất căm phẫn. Nhưng phải nhịn, nhất định phải nhịn, nhịn vì kế hoạch...
...
Anh bước thằng một đường đi xuống lầu, Lăng Trị cùng Ngọc Quân đang ngồi ở phòng khách khi thấy anh cũng đứng lên bước theo sau ra xe.
- Cô nói xem, vị Tam thiếu này tại sao lại xuất hiện ở đây nhỉ?
- Không cần biết. Nhưng anh ta thật đẹp, đẹp hơn cả Đại thiếu và Nhị thiếu nữa.
- Chẳng phải sao? Nhìn anh ta thì chắc là con lai đấy.
- Aizzzz, nhìn thân khí chất đó kìa có khi còn...
- Các người rất rãnh rỗi sao?
Bọn người hầu đang bàn tán về anh mà quên cả chủ của mình là ai, mình đang đứng ở đâu. Sau khi nghe tiếng quát đó bọn họ mới sực tĩnh vội cúi đầu với vị quản gia khi nãy rồi chạy biến.
Sau khi nghe ông chủ của mình nói vài câu về vị Tam thiếu này, ông lại có suy nghĩ khác về anh. Nhìn theo hướng Hàn Mặc Ngôn rời đi mà không khỏi thở dài ý vị thâm sâu.
Mà Hàn Mặc Ngôn cùng bọn người kia bước ra xe liền cho xe chạy đi. Ngồi trên xe, Hàn Mặc Ngôn tựa đầu ra sau ghế nhắm mắt như đang nghỉ nghơi bỗng bờ môi mỏng của anh khẽ động.
- Ngọc Quân, đã tìm được nơi giam dì của tôi chưa?
- Thưa Boss, người của tôi vừa phát hiện được mộng căn phòng giam bí mật của họ Rothschild ở phía Bắc nhưng vẫn chưa thể đột nhập vào, nơi đó an ninh rất chặt. - Ngọc Quân ngồi ghế phụ lên tiếng.
- Vậy bây giờ chúng ta về thành phố A à, Boss? - Lăng Trị ngồi ghế lái sau một lúc không thấy anh nói gì nữa lúc này mới lên tiếng. Hắn ta cũng đang rất gấp nha, hắn muốn nhìn thấy Thanh Thanh nhà hắn.
- Về khách sạn đi, dì của tôi vẫn còn trong tay ông ta không thể trở mặt được. - Anh cũng nhớ vợ nhà mình chứ nhưng vẫn là nên tìm ra dì nhỏ nhanh chóng mới được.
- Được. - Lăng Trị thoáng xìu xuống, aizzzz đành vài hôm nữa về vậy.
Rồi Lăng Trị quay sang nhìn Ngọc Quân với ánh mắt "Cho cậu nửa ngày nhất định phải tìm được Hoa Anh Doãn - dì nhỏ của Boss". Ngọc Quân cũng chỉ liếc nhìn anh ta một phát rồi quay đi. Trong đầu thầm nghĩ, hừ làm như chỉ có mấy người nhớ vợ vậy đấy, tôi cũng nhớ Hồng Hồng nhà tôi vậy.
Cứ thế chiếc xe chìm trong im lặng mãi đến lúc tới khách sạn. Ba người đàn ông mang tâm trạng đều giống nhau, phải hoàn thành việc sớm để về với vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.