Chương 41: Lạc vào tâm bão (1)
Huyền Vi Ảnh
24/09/2023
Cô nhìn ra ngoài trời, mây đen đã bắt đầu kéo đến.
Tư Thuần biết đã không kịp quay đầu nữa rồi. Vì khi cho thuyền dừng lại lúc nãy, mà không cho quay đầu lại sớm. Nên những dòng chảy bắt đầu xô chiếc du thuyền của cô vào tâm bão. Giờ dù có cho khởi động động cơ cũng không thể nào đấu lại dòng chảy siết hiện tại.
Cô bần thần đứng ngây ra, bắt đầu suy diễn những biện pháp tiếp theo. Bỗng một bàn tay to ấm nóng đặt lên vai. Cô xoay lưng lại đối diện với một khuôn mặt nghiêm túc hiến thấy của anh khi đứng trước mặt cô.
- Đừng lo, đã có anh đây rồi.
Cô ngước mắt nhìn anh. Rồi đưa bàn tay trắng muốt nhỏ bé của mình đặt lên bàn tay đang để trên vai cô.
Đang tính nói gì đấy thì trên màn hình bộ điều khiển nhấp nháy. Sau đó liền hiện ra một căn phòng cấu trúc đơn giản, quỷ mị.
Người đàn ông ngồi trên ghế tựa như một vị vua nhìn xuống thần dân của mình, nhếch mép.
- Tiểu hồ ly à, cảm thấy như thế nào? Trò này vui chứ? - Người đang nói không ngờ lại là Alex người luôn đi bên cạnh cô.
Nhưng nhìn có vẻ như cô... không kinh ngạc, mà trong mắt lại lóe lên sự thất vọng. Có lẽ... cô cũng nên tỉnh ngộ rồi.
Alex... anh ấy thật sự rất... hận cô.
- Cảm ơn. Nếu em có thể về được chúng ta cùng đấu một ván cuối cùng xem ai thắng ai thua nhé. - Cô cười nhẹ như chuyện Alex gây ra không phải việc gì to tát.
Tuyết Bạch dù trước đó đã nghi ngờ, cũng đã xác thật. Nhưng giờ đây cô vẫn không thể nào tin được Alex lại làm như vậy.
Và hình như có lẽ Thuần Thuần đã biết từ rất lâu rồi nhỉ? Những lần trước đây cô ấy gặp nguy hiểm nhưng chỉ bắt kẻ gây ra chứ không bắt kẻ đứng phía sau, vì cô ấy... muốn bao che cho Alex.
"Tư Thuần... em hà cớ gì phải như vậy?".
Alex đầu bên kia cười trầm thấp, sau đó gật đầu tùy ý.
- Được thôi. Nếu như em có thể trở về, EM GÁI... - Anh nhấn mạnh hai từ "em gái".
Cô gật nhẹ, sau đó lại nói một câu rồi ngắt kết nối.
- Còn nữa chăm sóc cho Tiểu Bảo cùng Lam Lam cho tốt.
Sau khi ngắt kết nối, cô hít sâu một hơi lại nhìn ra ngoài trời mây đen càng ngày càng kéo đến dày đặc. Trận bão này có lẽ sẽ rất lớn... còn có thể chìm thuyền của cô...
Lát sau, cô lại nhắm mắt tựa ra sau ghế nói với tất cả mọi người.
- Muốn cùng tôi đánh cược không?
- Thuần Thuần, chị sẽ chiến đấu cùng em. - Rose là người đứng ra đầu tiên. Bởi cô tin, tin Tư Thuần có thể làm được. Từ lúc biết cô đến hiện tại hầu như việc có khó khăn, hiểm trở, ngõ cụt cô đều có thể bĩnh tĩnh vượt qua.
Tuyết Bạch, thì khác cô không nói gì nhưng nhìn cũng biết cô ấy chọn tin tưởng Tư Thuần.
Tư Thuần biết người của mình đã chọn tin tưởng mình rồi lại nhìn sang Hàn Mặc Ngôn.
- Anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ em. - Anh nở nụ cười tựa gió xuân, trong hoàn cảnh này anh lại có thể bình tĩnh cười trấn an cô.
- Tôi... - Ngọc Quân định nói tôi hỗ trợ cô thì Rose liền lên tiếng ngắt lời anh ta.
- Còn đứng đực ra đấy làm gì? Mau ngồi xuống thắt dây an toàn cố định người lại đi.
- Ahhh, được. - Anh trả lời theo bản năng nghe lời "vợ" của mình, nhưng sau đó lại ngớ ra khó hiểu. - Hả...
Thấy vậy Rose liền đỡ trán, thật muốn đá anh ta xuống dưới biển.
- Phiền phức, mau lên đừng cản trở họ.
Lúc này, Ngọc Quân mới hiểu ra chạy lại chọn chỗ gần với Rose cột chặt người vào đấy.
Tuyết Bạch nhìn Tư Thuần một lúc, sau đó liền vỗ lên vai cô.
- Giữ an toàn cho bản thân đấy.
Rồi cũng cùng ngồi với Rose và Ngọc Quân.
Lúc này Hàn Mặc Ngôn cũng đã ngồi xuống cạnh Tư Thuần, buộc chặt người mình vào ghế, cũng buộc thêm một sợi dây ngang qua người Tư Thuần.
Cô chỉ nhìn anh một cái rồi sau đó đặt tay lên cần điều khiển.
Khuôn mặt cô nghiêm nghị đến cực điểm, mái tóc màu bạc bay toán loạn, cặp mắt xanh nhìn chằm chằm phía trước, đôi môi trái tim đỏ mộng mím lại cùng sống mũi cao ngất càng tôn lên vẻ đẹp cao quý.
Vầng tráng cô đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Đầu óc căng thẳng, nhưng đúng vào lúc này lại có một bàn tay ấm áp nắm lấy cái tay đang nắm cần điều khiển của cô.
- Để anh lái, em hỗ trợ đi. - Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
Anh bình tĩnh hơn cô, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi anh không muốn làm cô thêm rối loạn nên cố gắng kìm nén nỗi lo lắng vào trong lòng.
- Được. Anh lái đi, em sẽ hỗ trợ anh. - Đưa Hàn Mặc Ngôn có lẽ xác xuất sẽ cao hơn một tí nên cô nhanh chóng đồng ý.
Còn Hàn Mặc Ngôn thì sau khi nghe cô đã đổi cách xưng hô với mình thì mừng rơn, nhưng cũng phải kìm nén lại. Đợi về nhà rồi tính tiếp.
Thuyền càng lúc càng đi sâu vào tâm bão, sóng càng lúc càng to, gió lớn cùng những hạt mưa nặng trĩu cứ liên tiếp tạc qua chiếc du thuyền làm nó nghiêng ngả vài lần.
Hàn Mặc Ngôn phải nắm chặt cần điều khiển, tay trái còn lại bắt đầu điêu luyện thực hiện một loạt các thao tác. Tư Thuần nhìn lên màn hình radar tính toán. Những người ngồi phía sau đã bắt đầu kéo căng tinh thần cố định chặt thân thể.
Nước từ bên ngoài đã bắt đầu tạc vào thuyền làm người họ ướt sũng, nhưng chính những lần nước hắt lên mặt bọn họ như vậy mới khiến họ tỉnh táo với hiểm cảnh hiện giờ hơn.
Tư Thuần biết đã không kịp quay đầu nữa rồi. Vì khi cho thuyền dừng lại lúc nãy, mà không cho quay đầu lại sớm. Nên những dòng chảy bắt đầu xô chiếc du thuyền của cô vào tâm bão. Giờ dù có cho khởi động động cơ cũng không thể nào đấu lại dòng chảy siết hiện tại.
Cô bần thần đứng ngây ra, bắt đầu suy diễn những biện pháp tiếp theo. Bỗng một bàn tay to ấm nóng đặt lên vai. Cô xoay lưng lại đối diện với một khuôn mặt nghiêm túc hiến thấy của anh khi đứng trước mặt cô.
- Đừng lo, đã có anh đây rồi.
Cô ngước mắt nhìn anh. Rồi đưa bàn tay trắng muốt nhỏ bé của mình đặt lên bàn tay đang để trên vai cô.
Đang tính nói gì đấy thì trên màn hình bộ điều khiển nhấp nháy. Sau đó liền hiện ra một căn phòng cấu trúc đơn giản, quỷ mị.
Người đàn ông ngồi trên ghế tựa như một vị vua nhìn xuống thần dân của mình, nhếch mép.
- Tiểu hồ ly à, cảm thấy như thế nào? Trò này vui chứ? - Người đang nói không ngờ lại là Alex người luôn đi bên cạnh cô.
Nhưng nhìn có vẻ như cô... không kinh ngạc, mà trong mắt lại lóe lên sự thất vọng. Có lẽ... cô cũng nên tỉnh ngộ rồi.
Alex... anh ấy thật sự rất... hận cô.
- Cảm ơn. Nếu em có thể về được chúng ta cùng đấu một ván cuối cùng xem ai thắng ai thua nhé. - Cô cười nhẹ như chuyện Alex gây ra không phải việc gì to tát.
Tuyết Bạch dù trước đó đã nghi ngờ, cũng đã xác thật. Nhưng giờ đây cô vẫn không thể nào tin được Alex lại làm như vậy.
Và hình như có lẽ Thuần Thuần đã biết từ rất lâu rồi nhỉ? Những lần trước đây cô ấy gặp nguy hiểm nhưng chỉ bắt kẻ gây ra chứ không bắt kẻ đứng phía sau, vì cô ấy... muốn bao che cho Alex.
"Tư Thuần... em hà cớ gì phải như vậy?".
Alex đầu bên kia cười trầm thấp, sau đó gật đầu tùy ý.
- Được thôi. Nếu như em có thể trở về, EM GÁI... - Anh nhấn mạnh hai từ "em gái".
Cô gật nhẹ, sau đó lại nói một câu rồi ngắt kết nối.
- Còn nữa chăm sóc cho Tiểu Bảo cùng Lam Lam cho tốt.
Sau khi ngắt kết nối, cô hít sâu một hơi lại nhìn ra ngoài trời mây đen càng ngày càng kéo đến dày đặc. Trận bão này có lẽ sẽ rất lớn... còn có thể chìm thuyền của cô...
Lát sau, cô lại nhắm mắt tựa ra sau ghế nói với tất cả mọi người.
- Muốn cùng tôi đánh cược không?
- Thuần Thuần, chị sẽ chiến đấu cùng em. - Rose là người đứng ra đầu tiên. Bởi cô tin, tin Tư Thuần có thể làm được. Từ lúc biết cô đến hiện tại hầu như việc có khó khăn, hiểm trở, ngõ cụt cô đều có thể bĩnh tĩnh vượt qua.
Tuyết Bạch, thì khác cô không nói gì nhưng nhìn cũng biết cô ấy chọn tin tưởng Tư Thuần.
Tư Thuần biết người của mình đã chọn tin tưởng mình rồi lại nhìn sang Hàn Mặc Ngôn.
- Anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ em. - Anh nở nụ cười tựa gió xuân, trong hoàn cảnh này anh lại có thể bình tĩnh cười trấn an cô.
- Tôi... - Ngọc Quân định nói tôi hỗ trợ cô thì Rose liền lên tiếng ngắt lời anh ta.
- Còn đứng đực ra đấy làm gì? Mau ngồi xuống thắt dây an toàn cố định người lại đi.
- Ahhh, được. - Anh trả lời theo bản năng nghe lời "vợ" của mình, nhưng sau đó lại ngớ ra khó hiểu. - Hả...
Thấy vậy Rose liền đỡ trán, thật muốn đá anh ta xuống dưới biển.
- Phiền phức, mau lên đừng cản trở họ.
Lúc này, Ngọc Quân mới hiểu ra chạy lại chọn chỗ gần với Rose cột chặt người vào đấy.
Tuyết Bạch nhìn Tư Thuần một lúc, sau đó liền vỗ lên vai cô.
- Giữ an toàn cho bản thân đấy.
Rồi cũng cùng ngồi với Rose và Ngọc Quân.
Lúc này Hàn Mặc Ngôn cũng đã ngồi xuống cạnh Tư Thuần, buộc chặt người mình vào ghế, cũng buộc thêm một sợi dây ngang qua người Tư Thuần.
Cô chỉ nhìn anh một cái rồi sau đó đặt tay lên cần điều khiển.
Khuôn mặt cô nghiêm nghị đến cực điểm, mái tóc màu bạc bay toán loạn, cặp mắt xanh nhìn chằm chằm phía trước, đôi môi trái tim đỏ mộng mím lại cùng sống mũi cao ngất càng tôn lên vẻ đẹp cao quý.
Vầng tráng cô đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Đầu óc căng thẳng, nhưng đúng vào lúc này lại có một bàn tay ấm áp nắm lấy cái tay đang nắm cần điều khiển của cô.
- Để anh lái, em hỗ trợ đi. - Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
Anh bình tĩnh hơn cô, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi anh không muốn làm cô thêm rối loạn nên cố gắng kìm nén nỗi lo lắng vào trong lòng.
- Được. Anh lái đi, em sẽ hỗ trợ anh. - Đưa Hàn Mặc Ngôn có lẽ xác xuất sẽ cao hơn một tí nên cô nhanh chóng đồng ý.
Còn Hàn Mặc Ngôn thì sau khi nghe cô đã đổi cách xưng hô với mình thì mừng rơn, nhưng cũng phải kìm nén lại. Đợi về nhà rồi tính tiếp.
Thuyền càng lúc càng đi sâu vào tâm bão, sóng càng lúc càng to, gió lớn cùng những hạt mưa nặng trĩu cứ liên tiếp tạc qua chiếc du thuyền làm nó nghiêng ngả vài lần.
Hàn Mặc Ngôn phải nắm chặt cần điều khiển, tay trái còn lại bắt đầu điêu luyện thực hiện một loạt các thao tác. Tư Thuần nhìn lên màn hình radar tính toán. Những người ngồi phía sau đã bắt đầu kéo căng tinh thần cố định chặt thân thể.
Nước từ bên ngoài đã bắt đầu tạc vào thuyền làm người họ ướt sũng, nhưng chính những lần nước hắt lên mặt bọn họ như vậy mới khiến họ tỉnh táo với hiểm cảnh hiện giờ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.