Chương 86: Người sống kẻ chết
Huyền Vi Ảnh
24/09/2023
Khách sạn sụp đổ cũng là lúc chiếc máy bay của bọn Tiểu Bảo hạ cánh tại khách sạn Tư Thuần ở.
Tiểu Bảo luôn cảm thấy lạ trái tim cậu nhóc cứ nhói lên trên đường đến đây. Đến nơi cậu bé liền thuần thục chạy một mạch vào trong chỉ nghe thấy tiếp tân đã bảo những người đó đã đi cả rồi.
Cậu bé liền xoắn xuýt liền đánh liều khởi động thiết bị liên lạc duy nhất với mẹ cậu.
Tuyết Bạch đang căng thẳng cho người lật từng đống đổ nát hi vọng khi dỡ đến cuối cùng sec thấy cô cùng Hàn Mặc Ngôn bình an vô sự. Thì bỗng lúc này chiếc nhẫn Tư Thuần đưa cho cô để gây nhiễu thiết bị theo dõi của Andrew run lên.
Cô liền đưa tay kết nối lấy, chỉ nghe thấy bên kia là một hồi im lặng thì đang tính tắt đi thì cuối cùng cũng lên tiếng.
- Mẹ...
Giọng nói non nớt quen thuộc cất lên khiến đáy lòng Tuyết Bạch khẽ run lên. Sau đó cô điều chỉnh lại tâm trạng.
- Dì Bạch đây.
- Dì Bạch sao? Mẹ con đâu? - Không nghe thấy giọng mẹ tâm cậu bé lại rối lên.
- Không có ở đây. Mẹ con đi giải quyết một số chuyện rồi. - Tuyết Bạch cố bình tĩnh lên tiếng.
- Dì đừng lừa con mau nói. Bây giờ con đã ở New York rồi đấy. Để con tự tra ra hay là nói. - Cậu bé giở điệu ngang ngược phách lối.
- Được rồi. Nhưng đến đây con không được kích động đấy.
Tuyết Bạch thở dài cô biết thằng nhóc đó mà muốn biết cô đang ở đâu dễ như trở bàn tay nên đành thỏa hiệp đọc tên khách sạn cho nhóc biết.
Mà sau khi nhóc con biết được thì cũng cùng Tư Bắc và Tư Tử Sâm lên đường bay một mạch đến đó.
Đến nơi, nhóc con thấy có rất nhiều ánh đèn đỏ nhấp nháy, rất nhiều chiếc trực thăng, rất nhiều máy móc, rất nhiều người đang đứng vây quanh một cái hố to, vì cái khách sạn này nằm ở một nơi cũng ít dân cư sinh sống nên có thể chứa được nhiều như vậy. Trái tim bé nhỏ khẽ run lên từng hồi.
- Dì Bạch. - Cậu bé thấy Tuyết Bạch đầu tiên liền chạy về hướng đó gọi.
- Đến rồi sao? - Tuyết Bạch chỉ biết thở dài.
- Mẹ con đâu?
Câu hỏi đó làm cô khựng lại, rồi cuối cùng cũng rũ mi mắt chỉ xuống cái hố đầy đất đá đã được lấy đi phân nửa.
- Sao cơ? Đừng đùa nữa, dì Bạch. - Đôi mắt long lanh to tròn khẽ nhìn cô có phần tức giận vì bản thân bị lừa gạt.
- Dì Bạch của con đã bao giờ đùa chưa? - Dù biết là không nên nhưng cô vẫn phải nói cho nó biết. Nó đủ thông minh để có thể chấp nhận được.
- Không, không phải. Dì ở đây rồi thì nhất định... nhất định mẹ cũng đã... lên rồi. - Đôi mắt to tròn đó dần đỏ lên ầng ậng chứa đầy nước mắt.
Mà hai cha con Tư Bắc lúc nãy vừa bước xuống đã nghe rõ câu chuyện liền đứng hình ngây tức khắc.
- Tiểu Bảo ngoan nhé. Mẹ nhất định sẽ ổn thôi. - Tuyết Nhật Lam có mặt trong đám đông cũng chạy tới ôm lấy cậu bé.
Tất cả mọi người đều nhìn xuống dưới hố to, đôi mắt hiện lên tia xao động.
Bầu trời hôm nay có trăng có sao rất đẹp, nhưng tâm trạng của mọi người lại không có thời gian để ngắm.
Đêm nay xác định là một đêm không ngủ đối với nhiều người.
...
Một đêm đã trôi qua
Mọi người vẫn tất bật công cuộc dỡ gạch, hiện giờ chỉ còn một chút nữa là đến tầng trệt của cái khách sạn đấy.
- Sao rồi? Đã tìm thấy chưa? - Tư Tử Sâm chạy đến hỏi Tuyết Bạch.
- Tôi...
Đang định nói chưa biết thì bên ngoài liền có người chạy vào.
- Báo đã tìm được xác của một người đầu tiên.
- Là nam hay nữ. - Tuyết Bạch liền lên tiếng hỏi.
- Là nam.
- Tiếp tục tìm kiếm. - Tuyết Nhật Lam giành quyền lên tiếng hối thúc tên đấy. Rồi cũng chạy ra ngoài.
Nhưng tất cả thi thể họ nhặt được dưới đấy đều không phải là hai người, lại tìm thêm một ngày nữa.
Tất cả mọi người lúc này đều sốt ruột đi qua đi lại trên hố nhìn phía dưới. Tiểu Bảo không ăn không uống, không nói chuyện cả ngày cũng liều mạng nhảy xuống phía dưới. Vì đã rèn luyện thân thể nên cậu nhóc không bị thương là bao.
Không biết là phải là mẫu tử tình thâm hay không cậu bé vừa đặt chân xuống thì như có điều gì đó thôi thúc đưa cậu bé về một hướng cách đó không xa.
Cậu bé liền cướp lấy chiếc xẻng từ người gần đó rồi chạy đến một chỗ đấy đá đã chất cao.
Liên tục bới đống đất đá đó, nhưng do sức của nhóc con còn quá yếu nên không thể làm gì được. Tuyết Nhật Lam lúc này cũng đến bên cậu nhóc đào bới một hồi liền thấy một cánh tay trắng ngần vươn lên. Nhận ra đó chính là tay mẹ mình thì cậu nhóc liền ra sức đào bới, la hét với những người đang tìm kiếm kia.
- Mau đến đay.
Sau mổ hồi dày công đào đống đất đá ra cũng là lúc thân hình nhỏ nhắn mềm oặt của Tư Thuần hiện ra trước mắt bọn họ.
Cô vẫn giữ tư thế ngồi, đầu đưa vào cái lỗ có thể chứa một người kia như đang che chắn cho người phía trong. Nhìn xuống có một đôi chân thon dài chìa ra ngoài. Bởi vì Hàn Mặc Ngôn quá cao nên chân không thể xếp vào nên đành duỗi thẳng ra.
Cảnh tượng trước mắt làm đôi mắt của mọi người như muốn nổ ra. Tư Thuần dùng mình làm tấm chắn cho Hàn Mặc Ngôn...
Đưa bọn họ trở ra, Hàn Mặc Ngôn chỉ bị tổn thương nội tạng nhẹ, chân bị đất đá đè phải bó bột một thời gian. Nhưng Tư Thuần khi đưa vào viện cũng là lúc não cũng nội tạng bị xuất huyết nghiêm trọng, dẫn đến... ra đi mãi mãi.
Tiểu Bảo luôn cảm thấy lạ trái tim cậu nhóc cứ nhói lên trên đường đến đây. Đến nơi cậu bé liền thuần thục chạy một mạch vào trong chỉ nghe thấy tiếp tân đã bảo những người đó đã đi cả rồi.
Cậu bé liền xoắn xuýt liền đánh liều khởi động thiết bị liên lạc duy nhất với mẹ cậu.
Tuyết Bạch đang căng thẳng cho người lật từng đống đổ nát hi vọng khi dỡ đến cuối cùng sec thấy cô cùng Hàn Mặc Ngôn bình an vô sự. Thì bỗng lúc này chiếc nhẫn Tư Thuần đưa cho cô để gây nhiễu thiết bị theo dõi của Andrew run lên.
Cô liền đưa tay kết nối lấy, chỉ nghe thấy bên kia là một hồi im lặng thì đang tính tắt đi thì cuối cùng cũng lên tiếng.
- Mẹ...
Giọng nói non nớt quen thuộc cất lên khiến đáy lòng Tuyết Bạch khẽ run lên. Sau đó cô điều chỉnh lại tâm trạng.
- Dì Bạch đây.
- Dì Bạch sao? Mẹ con đâu? - Không nghe thấy giọng mẹ tâm cậu bé lại rối lên.
- Không có ở đây. Mẹ con đi giải quyết một số chuyện rồi. - Tuyết Bạch cố bình tĩnh lên tiếng.
- Dì đừng lừa con mau nói. Bây giờ con đã ở New York rồi đấy. Để con tự tra ra hay là nói. - Cậu bé giở điệu ngang ngược phách lối.
- Được rồi. Nhưng đến đây con không được kích động đấy.
Tuyết Bạch thở dài cô biết thằng nhóc đó mà muốn biết cô đang ở đâu dễ như trở bàn tay nên đành thỏa hiệp đọc tên khách sạn cho nhóc biết.
Mà sau khi nhóc con biết được thì cũng cùng Tư Bắc và Tư Tử Sâm lên đường bay một mạch đến đó.
Đến nơi, nhóc con thấy có rất nhiều ánh đèn đỏ nhấp nháy, rất nhiều chiếc trực thăng, rất nhiều máy móc, rất nhiều người đang đứng vây quanh một cái hố to, vì cái khách sạn này nằm ở một nơi cũng ít dân cư sinh sống nên có thể chứa được nhiều như vậy. Trái tim bé nhỏ khẽ run lên từng hồi.
- Dì Bạch. - Cậu bé thấy Tuyết Bạch đầu tiên liền chạy về hướng đó gọi.
- Đến rồi sao? - Tuyết Bạch chỉ biết thở dài.
- Mẹ con đâu?
Câu hỏi đó làm cô khựng lại, rồi cuối cùng cũng rũ mi mắt chỉ xuống cái hố đầy đất đá đã được lấy đi phân nửa.
- Sao cơ? Đừng đùa nữa, dì Bạch. - Đôi mắt long lanh to tròn khẽ nhìn cô có phần tức giận vì bản thân bị lừa gạt.
- Dì Bạch của con đã bao giờ đùa chưa? - Dù biết là không nên nhưng cô vẫn phải nói cho nó biết. Nó đủ thông minh để có thể chấp nhận được.
- Không, không phải. Dì ở đây rồi thì nhất định... nhất định mẹ cũng đã... lên rồi. - Đôi mắt to tròn đó dần đỏ lên ầng ậng chứa đầy nước mắt.
Mà hai cha con Tư Bắc lúc nãy vừa bước xuống đã nghe rõ câu chuyện liền đứng hình ngây tức khắc.
- Tiểu Bảo ngoan nhé. Mẹ nhất định sẽ ổn thôi. - Tuyết Nhật Lam có mặt trong đám đông cũng chạy tới ôm lấy cậu bé.
Tất cả mọi người đều nhìn xuống dưới hố to, đôi mắt hiện lên tia xao động.
Bầu trời hôm nay có trăng có sao rất đẹp, nhưng tâm trạng của mọi người lại không có thời gian để ngắm.
Đêm nay xác định là một đêm không ngủ đối với nhiều người.
...
Một đêm đã trôi qua
Mọi người vẫn tất bật công cuộc dỡ gạch, hiện giờ chỉ còn một chút nữa là đến tầng trệt của cái khách sạn đấy.
- Sao rồi? Đã tìm thấy chưa? - Tư Tử Sâm chạy đến hỏi Tuyết Bạch.
- Tôi...
Đang định nói chưa biết thì bên ngoài liền có người chạy vào.
- Báo đã tìm được xác của một người đầu tiên.
- Là nam hay nữ. - Tuyết Bạch liền lên tiếng hỏi.
- Là nam.
- Tiếp tục tìm kiếm. - Tuyết Nhật Lam giành quyền lên tiếng hối thúc tên đấy. Rồi cũng chạy ra ngoài.
Nhưng tất cả thi thể họ nhặt được dưới đấy đều không phải là hai người, lại tìm thêm một ngày nữa.
Tất cả mọi người lúc này đều sốt ruột đi qua đi lại trên hố nhìn phía dưới. Tiểu Bảo không ăn không uống, không nói chuyện cả ngày cũng liều mạng nhảy xuống phía dưới. Vì đã rèn luyện thân thể nên cậu nhóc không bị thương là bao.
Không biết là phải là mẫu tử tình thâm hay không cậu bé vừa đặt chân xuống thì như có điều gì đó thôi thúc đưa cậu bé về một hướng cách đó không xa.
Cậu bé liền cướp lấy chiếc xẻng từ người gần đó rồi chạy đến một chỗ đấy đá đã chất cao.
Liên tục bới đống đất đá đó, nhưng do sức của nhóc con còn quá yếu nên không thể làm gì được. Tuyết Nhật Lam lúc này cũng đến bên cậu nhóc đào bới một hồi liền thấy một cánh tay trắng ngần vươn lên. Nhận ra đó chính là tay mẹ mình thì cậu nhóc liền ra sức đào bới, la hét với những người đang tìm kiếm kia.
- Mau đến đay.
Sau mổ hồi dày công đào đống đất đá ra cũng là lúc thân hình nhỏ nhắn mềm oặt của Tư Thuần hiện ra trước mắt bọn họ.
Cô vẫn giữ tư thế ngồi, đầu đưa vào cái lỗ có thể chứa một người kia như đang che chắn cho người phía trong. Nhìn xuống có một đôi chân thon dài chìa ra ngoài. Bởi vì Hàn Mặc Ngôn quá cao nên chân không thể xếp vào nên đành duỗi thẳng ra.
Cảnh tượng trước mắt làm đôi mắt của mọi người như muốn nổ ra. Tư Thuần dùng mình làm tấm chắn cho Hàn Mặc Ngôn...
Đưa bọn họ trở ra, Hàn Mặc Ngôn chỉ bị tổn thương nội tạng nhẹ, chân bị đất đá đè phải bó bột một thời gian. Nhưng Tư Thuần khi đưa vào viện cũng là lúc não cũng nội tạng bị xuất huyết nghiêm trọng, dẫn đến... ra đi mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.