Chương 87: Phiên ngoại truyện 1
Huyền Vi Ảnh
24/09/2023
Tang lễ của Tư Thuần được tổ chức rất lớn, tất cả các ông trùm các bang phái đều đến viếng thăm. Nhưng không ai biết được rằng họ là đang vui mừng vì sắp tới bọn họ sẽ cho người vây quét Tuyết gia hay là tiếc nuối cho một cô gái trẻ đẹp.
Từ cửa đi vào liền có thể thấy được tấm ảnh cùng với nụ cười xinh đẹp của cô. Vì cô là còn là người của công chúng nên trên các màn hình lớn trong đại sảnh đều phát lại toàn bộ một lượt những phân cảnh phim điện ảnh của cô.
Từng nụ cười nhẹ, nhưng không đạt nơi khóe mắt của cô. Từng lời nói nhẹ nhàng, giọng ấm áp dễ nghe. Từng bản nhạc mà cô đã từng viết từng biểu diễn. Tất cả đều được chiếu lại một lần nữa.
Mà cư dân mạng sau khi nghe được thân phận của cô là Tuyết Hồ Ly đã chết sốc rồi. Khi nghe đến việc cô vì một số lí do mà mất, họ như chết lặng.
Hôm nay là ngày tiễn đưa cuối cùng của cô nhưng không có anh, Hàn Mặc Ngôn đã hôn mê ở bệnh viện vẫn chưa tỉnh.
Lễ an táng của cô được tổ chức ở quê nhà, hầu như cư dân cả nước đến đều tiễn đưa cô. Tất cả mọi người đều rơi lệ, đúng họ xót thương cho cô, người đã cống hiến cho nền điện ảnh nhiều năm như vậy, họ đã là fan đi theo cô đã rất lâu rất lâu rồi. Cô dù thân phận đặc biệt nhưng vẫn chịu khó làm việc, tự đi lên bằng chính đôi chân của mình, họ biết chứ, nên họ càng khổ sở vì cô nhiều hơn.
Bọn Tuyết Bạch vì để bảo vệ Tiểu Bảo nên đã đưa nó cùng Tư Bắc về lại trên đảo. Nhóc con như người mất hồn, đôi mắt đỏ hoe trước khi bước lên máy bay còn quay lại nhìn tấm ảnh của mẹ một cái rồi cũng ngoan ngoãn trở đi.
Mọi thủ tục an táng của cô đã xong, mọi người liền trở về như lúc đầu cô từng dạy dỗ bọn họ. Trở lại điên cuồng huấn luyện, điên cuồng làm việc.
Bởi vì khi tim thấy thi thể của cô họ cũng phát hiện cô đã để lại lời nhắn ở đôi bông tai. Họ liền tập trung tất cả lại cùng ngồi xuống lắng nghe.
Vừa bật lên liền có thể nghe được tiếng ồn do đất đá rơi, sau một hồi im lặng liền có một giọng nói yếu ớt khàn khàn vang lên.
- Tôi... là Tư Thuần, là Tuyết Hồ Ly, là Hồ Tuyết Ly, là Vivian... - Sau đó cô liền cười nhẹ một cái.
- Mọi người... có nhớ không... năm đó khi cưu mang... mọi... mọi người tôi đã có nói... không chính xác là hứa với mọi người rằng... sẽ bảo vệ, cho mọi người một cuộc sống... bình an, chu toàn cả đời... Lúc đấy, còn nhớ không... Bính Sơn còn khịt mũi coi... thường tôi đấy... nhưng anh ta vẫn đi theo tôi... có phải rất... rất tự vả mặt không...
Bính Sơn cười, cười rất khoái chí nhưng nước mắt cũng theo đó tuon rơi. Anh siết chặt nắm đấm, gân xanh chằng chịt nổi lên.
- Ahhhh... chị Bạch nữa... năm đó, chị... là bị em lừa đi đấy... khi đó thấy chị... một cô gái nhỏ bé... lại có nhanh nhẹn... đầu óc khỏi phải nói... rất thông minh, lại rất lạnh lùng... em phải khó khăn... nghĩ kế tận 2 đêm liền... chỉ để lừa chị về thôi đấy. - Tư Thuần dù giọng nói đã có chút run rẩy, yếu ớt nhưng cô vẫn cố gắng cười cười.
Tuyết Bạch thì vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, nhưng nhìn kĩ thì đáy mắt của cô đã dâng lên một tầng hơi nước mỏng.
- Đúng rồi... còn chị Hồng nữa... năm đó khi đi... thực hành nhiệm vụ... em đã thấy chị bị một nhóm người truy sát... phải nhảy xuống vực để trốn thoát nhưng lại không may đấy... lúc đấy em đã thấy toàn bộ nhưng... lại không xông lên ngăn lại đấy... chị đừng có giận em nhé...
Tuyết Hồng siết chặt nắm đấm không phải vì cô tức giận mà là vì cô đau lòng. Chuyện đó cô biết chứ lúc đó trước khi rơi xuống vực cô đã thấy Tư Thuần đứng trong góc khuất. Cô đau lòng, bởi vì cô biết bao nhiêu năm, lâu như vậy rồi mà Tư Thuần vẫn nhớ nắm mãi không buông chuyện đó.
- Tuyết Lãnh Thanh... - Ai cô cũng gọi rất nhẹ nhàng nhưng khi đến Lãnh Thanh cô lại hơi trầm giọng xuống.
- Dù có muốn nghe hay không, anh cũng bắt buộc phải nghe... đây không chừng lại là lần cuối đấy... Năm đó, Tuyết Phương... không phải do Lăng Trị hại đâu... anh chỉ biết chất vấn Lăng Trị... nhưng chưa bao giờ cho anh ta một lời giải thích... năm đó nhờ có anh ta... mà Tuyết Phương mới không bị sao đấy... cô ấy còn bị thôi miên một đoạn trí nhớ nữa... anh không phát hiện ra sao? Còn về phần cô ấy bị Thành gia sát hại... là một âm mưu đấy... hắn ta đã tính từ trước... em tin rằng anh là người thông minh... qua chuyện này anh có thể tự suy luận được qua Andrew...
Nói đến đây cô đã thở hổn hển, dường như sức lực đã cạn kiệt.
- Tiểu Bảo cùng Lam... Lam các con... cũng trở về đảo... bên kia đi... đây là mệnh lệnh không... không được cãi...
Kết thúc cô còn để lại vài câu cho hai người nữa nhưng không phải Hàn Mặc Ngôn. Vì cô... không muốn anh vướng bận về cô quá nhiều...
Từ cửa đi vào liền có thể thấy được tấm ảnh cùng với nụ cười xinh đẹp của cô. Vì cô là còn là người của công chúng nên trên các màn hình lớn trong đại sảnh đều phát lại toàn bộ một lượt những phân cảnh phim điện ảnh của cô.
Từng nụ cười nhẹ, nhưng không đạt nơi khóe mắt của cô. Từng lời nói nhẹ nhàng, giọng ấm áp dễ nghe. Từng bản nhạc mà cô đã từng viết từng biểu diễn. Tất cả đều được chiếu lại một lần nữa.
Mà cư dân mạng sau khi nghe được thân phận của cô là Tuyết Hồ Ly đã chết sốc rồi. Khi nghe đến việc cô vì một số lí do mà mất, họ như chết lặng.
Hôm nay là ngày tiễn đưa cuối cùng của cô nhưng không có anh, Hàn Mặc Ngôn đã hôn mê ở bệnh viện vẫn chưa tỉnh.
Lễ an táng của cô được tổ chức ở quê nhà, hầu như cư dân cả nước đến đều tiễn đưa cô. Tất cả mọi người đều rơi lệ, đúng họ xót thương cho cô, người đã cống hiến cho nền điện ảnh nhiều năm như vậy, họ đã là fan đi theo cô đã rất lâu rất lâu rồi. Cô dù thân phận đặc biệt nhưng vẫn chịu khó làm việc, tự đi lên bằng chính đôi chân của mình, họ biết chứ, nên họ càng khổ sở vì cô nhiều hơn.
Bọn Tuyết Bạch vì để bảo vệ Tiểu Bảo nên đã đưa nó cùng Tư Bắc về lại trên đảo. Nhóc con như người mất hồn, đôi mắt đỏ hoe trước khi bước lên máy bay còn quay lại nhìn tấm ảnh của mẹ một cái rồi cũng ngoan ngoãn trở đi.
Mọi thủ tục an táng của cô đã xong, mọi người liền trở về như lúc đầu cô từng dạy dỗ bọn họ. Trở lại điên cuồng huấn luyện, điên cuồng làm việc.
Bởi vì khi tim thấy thi thể của cô họ cũng phát hiện cô đã để lại lời nhắn ở đôi bông tai. Họ liền tập trung tất cả lại cùng ngồi xuống lắng nghe.
Vừa bật lên liền có thể nghe được tiếng ồn do đất đá rơi, sau một hồi im lặng liền có một giọng nói yếu ớt khàn khàn vang lên.
- Tôi... là Tư Thuần, là Tuyết Hồ Ly, là Hồ Tuyết Ly, là Vivian... - Sau đó cô liền cười nhẹ một cái.
- Mọi người... có nhớ không... năm đó khi cưu mang... mọi... mọi người tôi đã có nói... không chính xác là hứa với mọi người rằng... sẽ bảo vệ, cho mọi người một cuộc sống... bình an, chu toàn cả đời... Lúc đấy, còn nhớ không... Bính Sơn còn khịt mũi coi... thường tôi đấy... nhưng anh ta vẫn đi theo tôi... có phải rất... rất tự vả mặt không...
Bính Sơn cười, cười rất khoái chí nhưng nước mắt cũng theo đó tuon rơi. Anh siết chặt nắm đấm, gân xanh chằng chịt nổi lên.
- Ahhhh... chị Bạch nữa... năm đó, chị... là bị em lừa đi đấy... khi đó thấy chị... một cô gái nhỏ bé... lại có nhanh nhẹn... đầu óc khỏi phải nói... rất thông minh, lại rất lạnh lùng... em phải khó khăn... nghĩ kế tận 2 đêm liền... chỉ để lừa chị về thôi đấy. - Tư Thuần dù giọng nói đã có chút run rẩy, yếu ớt nhưng cô vẫn cố gắng cười cười.
Tuyết Bạch thì vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, nhưng nhìn kĩ thì đáy mắt của cô đã dâng lên một tầng hơi nước mỏng.
- Đúng rồi... còn chị Hồng nữa... năm đó khi đi... thực hành nhiệm vụ... em đã thấy chị bị một nhóm người truy sát... phải nhảy xuống vực để trốn thoát nhưng lại không may đấy... lúc đấy em đã thấy toàn bộ nhưng... lại không xông lên ngăn lại đấy... chị đừng có giận em nhé...
Tuyết Hồng siết chặt nắm đấm không phải vì cô tức giận mà là vì cô đau lòng. Chuyện đó cô biết chứ lúc đó trước khi rơi xuống vực cô đã thấy Tư Thuần đứng trong góc khuất. Cô đau lòng, bởi vì cô biết bao nhiêu năm, lâu như vậy rồi mà Tư Thuần vẫn nhớ nắm mãi không buông chuyện đó.
- Tuyết Lãnh Thanh... - Ai cô cũng gọi rất nhẹ nhàng nhưng khi đến Lãnh Thanh cô lại hơi trầm giọng xuống.
- Dù có muốn nghe hay không, anh cũng bắt buộc phải nghe... đây không chừng lại là lần cuối đấy... Năm đó, Tuyết Phương... không phải do Lăng Trị hại đâu... anh chỉ biết chất vấn Lăng Trị... nhưng chưa bao giờ cho anh ta một lời giải thích... năm đó nhờ có anh ta... mà Tuyết Phương mới không bị sao đấy... cô ấy còn bị thôi miên một đoạn trí nhớ nữa... anh không phát hiện ra sao? Còn về phần cô ấy bị Thành gia sát hại... là một âm mưu đấy... hắn ta đã tính từ trước... em tin rằng anh là người thông minh... qua chuyện này anh có thể tự suy luận được qua Andrew...
Nói đến đây cô đã thở hổn hển, dường như sức lực đã cạn kiệt.
- Tiểu Bảo cùng Lam... Lam các con... cũng trở về đảo... bên kia đi... đây là mệnh lệnh không... không được cãi...
Kết thúc cô còn để lại vài câu cho hai người nữa nhưng không phải Hàn Mặc Ngôn. Vì cô... không muốn anh vướng bận về cô quá nhiều...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.