Chương 53: Tuyết Lãnh Thanh, Lăng Trị hợp tác
Huyền Vi Ảnh
24/09/2023
Vừa bay được một đoạn, phía bên ngoài mặt kính liền bị sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn. Lãnh Thanh mồ hôi đổ đầy đầu, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú ướt đẫm mồ hôi.
Mà bên kia Tư Tử Sâm cũng không khá hơn được là bao. Tiểu Bảo và Tuyết Nhật Lam vẫn nhắm mắt, bình tĩnh dưỡng thần ở phía sau, hoàn toàn không để tâm đến lưỡi hái tử thần đang gần kề ngay cổ.
Cứ thế đi được một đoạn sâu vào trong nữa. Thật không may cho họ, bữa nay tâm bão lại mạnh hơn mọi ngày. Hai chiếc chuyên cơ cứ thế bị kẹp giữa hai vùng tâm bão. Lực hút của cả hai bên dường như không đồng đều, có một bên mạnh hơn một tí. Nếu không nhờ có động cơ thì chuyên cơ của họ đã bị hút về phía bên đó rồi.
Bỗng lúc này chiếc nhẫn trên tay của Tiểu Bảo lại có dấu hiệu liên lạc. Làm tim cậu đánh cái bộp. Xong rồi, mẹ mà biết cậu đi theo nhất định sẽ tức giận. Cậu dè dặt kết nối rồi chạy đến đưa cho Tư Tử Sâm ra hiệu nói chuyện.
- Thuần Thuần? - Tư Tử Sâm biết nhóc con này nhất định là sợ mẹ nên đưa cho mình đây mà, liền liếc nhìn cậu bé ý tứ sâu xa.
- Tiểu Bảo đưa cho anh à? - Giọng nói bên kia hòa hoãn hơn lúc nãy.
- Ừm.
- Nó không đi theo chứ?
Câu hỏi làm cho Tiểu Bảo run lên một cái, vì sợ Tư Tử Sâm đang tập trung lái không nên quấy rầy, chỉ dám ôm chân làm ra vẻ đáng thương. Khiến Tư Tử Sâm lắc đầu ngao ngán.
- Ừ.
- Ừm... Anh kết nối bộ đàm với Lãnh Thanh đi. - Bên kia im lặng một hồi lại lên tiếng.
- Được. - Sau đó liền kết nói bộ đàm với Lãnh Thanh.
- Có chuyện gì sao? - Giọng Lãnh Thanh lạnh nhạt.
- Lãnh Thanh, là tôi.
- Cô... vẫn ổn chứ? - Sau một hồi khẽ kích động cậu liền hỏi.
- Không sao... cậu, nhất định phải cẩn trọng. - Tư Thuần lên tiếng dặn dò.
- Lăng Trị, cậu đến giúp Lãnh Thanh đi. - Lúc này bên kia bỗng giọng của một người đàn ông.
- Không cần... - Lãnh Thanh từ chối, cậu ta không muốn hợp tác với người kia.
- Lãnh Thanh... đừng cứng đầu, Lăng Trị cậu ta là người rất nhạy cảm với phương hướng, nên chỉ có cậu ta cùng cậu hợp lại mới có thể giữ an toàn. - Tư Thuần nói với giọng nghiêm túc.
- Được. - Lãnh Thanh khẽ cắn răng.
- Anh hai, mở thiết bị kết nói tự động điều khiển với chuyên cơ của Lãnh Thanh đi. Để cậu ấy cùng Lăng Trị điều khiển cả hai chuyên cơ cùng đi.
- Được.
Sau đó chiếc nhẫn lại rè rè mất kết nối. Mà Tư Tử Sâm cũng đã cho chuyên cơ của mình kết nối với chuyên cơ của Lãnh Thanh. Lăng Trị cũng ngồi vào bàn điều khiển mà không nói gì.
Tiểu Bảo nhận lại chiếc nhẫn, rồi cũng ngồi trên bàn điều khiển với Tư Tử Sâm.
- Cháu thật là... - Tư Tử Sâm khẽ phì cười.
...
- Tôi chỉ có thể nhắc nhở các cậu được đến đo thôi. - Tư Thuần nắm chặt chiếc nhẫn trong tay mắt nhìn chằm chằm về phía biển chết.
- Được rồi. Bọn họ sẽ không sao đâu, em nghỉ ngơi một chút đi. - Hàn Mặc Ngôn khẽ xoa đầu, kéo cô ngồi vào lòng mình, đặt lên tráng cô một nụ hôn yêu chiều.
Đáy mắt anh lúc này cũng thoáng gợn sóng. Mặc dù anh tin Lăng Trị nhưng... việc gì cũng sẽ hoàn hảo như mình nghĩ sao?
Rose cùng Ngọc Quân cũng nhìn về hướng đó. Như thấy được tâm trạng bất ổn của Rose, Ngọc Quân cũng nắm lấy bàn tay nhỏ trắng mềm của cô trấn an. Nếu như là mọi lần Rose nhất định sẽ vật ngã anh ta ra đất, nhưng lần này cô đang đặt mọi tâm trí ra ngoài kia nên cứ mặc cho cậu ta nắm tay.
Tuyết Bạch nhìn ra biển khơi thầm thở dài.
Giờ đây, mỗi người mỗi tầm trạng, đáy lòng ai nấy cũng khẽ gợn sóng.
...
Tại một nơi khác
- Aizzz, lần này cả Ly gia và Hàn Mặc Ngôn đều bị Alex tính kế. Thật không ngờ, cả đời thông minh lại phải táng thân vì người mình.
- Ha ha, chẳng phải vậy sao?
Hai người đàn ông ngoại quốc với đôi mắt thâm sâu, đầy nham hiểm, đang rất vui vẻ vì đã có thể trừ khử được hai mối nguy hại.
Có lẽ bọn họ mới chính là người đứng đằng sau mọi chuyện, là những kẻ chủ mưu giật dây.
Dường như thành phố A sắp phải hứng lấy một trận đại chiến thảm khốc nữa rồi.
...
Mà bên kia Tư Tử Sâm cũng không khá hơn được là bao. Tiểu Bảo và Tuyết Nhật Lam vẫn nhắm mắt, bình tĩnh dưỡng thần ở phía sau, hoàn toàn không để tâm đến lưỡi hái tử thần đang gần kề ngay cổ.
Cứ thế đi được một đoạn sâu vào trong nữa. Thật không may cho họ, bữa nay tâm bão lại mạnh hơn mọi ngày. Hai chiếc chuyên cơ cứ thế bị kẹp giữa hai vùng tâm bão. Lực hút của cả hai bên dường như không đồng đều, có một bên mạnh hơn một tí. Nếu không nhờ có động cơ thì chuyên cơ của họ đã bị hút về phía bên đó rồi.
Bỗng lúc này chiếc nhẫn trên tay của Tiểu Bảo lại có dấu hiệu liên lạc. Làm tim cậu đánh cái bộp. Xong rồi, mẹ mà biết cậu đi theo nhất định sẽ tức giận. Cậu dè dặt kết nối rồi chạy đến đưa cho Tư Tử Sâm ra hiệu nói chuyện.
- Thuần Thuần? - Tư Tử Sâm biết nhóc con này nhất định là sợ mẹ nên đưa cho mình đây mà, liền liếc nhìn cậu bé ý tứ sâu xa.
- Tiểu Bảo đưa cho anh à? - Giọng nói bên kia hòa hoãn hơn lúc nãy.
- Ừm.
- Nó không đi theo chứ?
Câu hỏi làm cho Tiểu Bảo run lên một cái, vì sợ Tư Tử Sâm đang tập trung lái không nên quấy rầy, chỉ dám ôm chân làm ra vẻ đáng thương. Khiến Tư Tử Sâm lắc đầu ngao ngán.
- Ừ.
- Ừm... Anh kết nối bộ đàm với Lãnh Thanh đi. - Bên kia im lặng một hồi lại lên tiếng.
- Được. - Sau đó liền kết nói bộ đàm với Lãnh Thanh.
- Có chuyện gì sao? - Giọng Lãnh Thanh lạnh nhạt.
- Lãnh Thanh, là tôi.
- Cô... vẫn ổn chứ? - Sau một hồi khẽ kích động cậu liền hỏi.
- Không sao... cậu, nhất định phải cẩn trọng. - Tư Thuần lên tiếng dặn dò.
- Lăng Trị, cậu đến giúp Lãnh Thanh đi. - Lúc này bên kia bỗng giọng của một người đàn ông.
- Không cần... - Lãnh Thanh từ chối, cậu ta không muốn hợp tác với người kia.
- Lãnh Thanh... đừng cứng đầu, Lăng Trị cậu ta là người rất nhạy cảm với phương hướng, nên chỉ có cậu ta cùng cậu hợp lại mới có thể giữ an toàn. - Tư Thuần nói với giọng nghiêm túc.
- Được. - Lãnh Thanh khẽ cắn răng.
- Anh hai, mở thiết bị kết nói tự động điều khiển với chuyên cơ của Lãnh Thanh đi. Để cậu ấy cùng Lăng Trị điều khiển cả hai chuyên cơ cùng đi.
- Được.
Sau đó chiếc nhẫn lại rè rè mất kết nối. Mà Tư Tử Sâm cũng đã cho chuyên cơ của mình kết nối với chuyên cơ của Lãnh Thanh. Lăng Trị cũng ngồi vào bàn điều khiển mà không nói gì.
Tiểu Bảo nhận lại chiếc nhẫn, rồi cũng ngồi trên bàn điều khiển với Tư Tử Sâm.
- Cháu thật là... - Tư Tử Sâm khẽ phì cười.
...
- Tôi chỉ có thể nhắc nhở các cậu được đến đo thôi. - Tư Thuần nắm chặt chiếc nhẫn trong tay mắt nhìn chằm chằm về phía biển chết.
- Được rồi. Bọn họ sẽ không sao đâu, em nghỉ ngơi một chút đi. - Hàn Mặc Ngôn khẽ xoa đầu, kéo cô ngồi vào lòng mình, đặt lên tráng cô một nụ hôn yêu chiều.
Đáy mắt anh lúc này cũng thoáng gợn sóng. Mặc dù anh tin Lăng Trị nhưng... việc gì cũng sẽ hoàn hảo như mình nghĩ sao?
Rose cùng Ngọc Quân cũng nhìn về hướng đó. Như thấy được tâm trạng bất ổn của Rose, Ngọc Quân cũng nắm lấy bàn tay nhỏ trắng mềm của cô trấn an. Nếu như là mọi lần Rose nhất định sẽ vật ngã anh ta ra đất, nhưng lần này cô đang đặt mọi tâm trí ra ngoài kia nên cứ mặc cho cậu ta nắm tay.
Tuyết Bạch nhìn ra biển khơi thầm thở dài.
Giờ đây, mỗi người mỗi tầm trạng, đáy lòng ai nấy cũng khẽ gợn sóng.
...
Tại một nơi khác
- Aizzz, lần này cả Ly gia và Hàn Mặc Ngôn đều bị Alex tính kế. Thật không ngờ, cả đời thông minh lại phải táng thân vì người mình.
- Ha ha, chẳng phải vậy sao?
Hai người đàn ông ngoại quốc với đôi mắt thâm sâu, đầy nham hiểm, đang rất vui vẻ vì đã có thể trừ khử được hai mối nguy hại.
Có lẽ bọn họ mới chính là người đứng đằng sau mọi chuyện, là những kẻ chủ mưu giật dây.
Dường như thành phố A sắp phải hứng lấy một trận đại chiến thảm khốc nữa rồi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.