Chương 57: Ăn Trộm (4)
Bích Ngọc Tiêu
02/01/2022
Hơn nữa, Thẩm Lan Hiểu phát hiện, những người đàn ông này không chỉ là người da vàng, còn có người da đen và người da trắng!
Rất hiển nhiên, những người đàn ông này là hộ vệ của người có tiền thuê tới!
Thẩm Lan Hiểu chỉ lạnh lùng nhìn đám người một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm châm biếm.
"Triệu Hãn Thanh, vì Tử Hân, tôi vốn muốn nói chuyện đàng hoàng với anh một chút. Bây giờ xem ra điều đó không cần thiết rồi!"
Cô vừa nói xong, con ngươi vốn có chút dịu dàng đáng yêu lập tức trở nên sắc bén như đao, tiếng nói cũng trở nên đanh thép.
"Có lẽ anh cho rằng, anh có tiền lại anh tuấn, cho nên có thể yên tâm thoải mái hưởng dụng đủ mọi phụ nữ!
Thứ anh vứt bỏ không chỉ là tình cảm của cậu ấy, coi một cuộc hôn nhân giống như trò đùa, chà đạp tôn nghiêm của người khác, ngay cả tinh thần trách nhiệm tối thiểu cũng không có!"
Thẩm Lan Hiểu tức giận nói xong, còn quay sang chào những người khác.
"Tôi đã nói xong, thật xin lỗi đã làm phiền các anh. Tạm biệt!"
Cô nói xong thì lập tức quay người, cao ngạo rời đi!
Triệu Hãn Thanh giận đến sắc mặt tái xanh!
Anh ta không thể ngĩ rằng, ở ban ngày ban mặt dưới con mắt mọi người anh ta lại bị một người phụ nữ mắng vào mặt!
Anh ta mất mặt không sao, mấu chốt là, nếu như để lại ấn tượng xấu gì đó với Tư Đồ tiên sinh thì. . .
Triệu Hãn Thanh mang vẻ mặt thấp thỏm nhìn vào bên trong.
Trong vòng vây của đám hộ vệ mặc âu phục giày da, tựa như sao vây quanh mặt trăng!
Một người đàn ông anh tuấn cao lớn nhìn bóng lưng Thẩm Lan Hiểu rời đi.
Mày kiếm nhẹ nhàng nhíu lại, tròng mắt thâm thúy híp lại: "Cô ta là ai?"
Giọng nói trầm thấp, thuần hậu giống như là rượu ủ lâu năm, mang theo uy nghiêm.
Chiều chủ nhật, Thẩm Lan Hiểu ngồi ở nhà, vẻ mặt có chút phức tạp.
Buổi tối, cô đã đồng ý Liễu Tử Hân tham gia một buổi vũ hội, giúp cô ấy đi nói chuyện với tiểu tam.
Buổi chiều hai giờ, Liễu Tử Hân ngồi xe tới, trên mặt cô ấy không có thần sắc như thường ngày mà trở nên rất uể oải, suy sụp tinh thần.
Rất hiển nhiên, những người đàn ông này là hộ vệ của người có tiền thuê tới!
Thẩm Lan Hiểu chỉ lạnh lùng nhìn đám người một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm châm biếm.
"Triệu Hãn Thanh, vì Tử Hân, tôi vốn muốn nói chuyện đàng hoàng với anh một chút. Bây giờ xem ra điều đó không cần thiết rồi!"
Cô vừa nói xong, con ngươi vốn có chút dịu dàng đáng yêu lập tức trở nên sắc bén như đao, tiếng nói cũng trở nên đanh thép.
"Có lẽ anh cho rằng, anh có tiền lại anh tuấn, cho nên có thể yên tâm thoải mái hưởng dụng đủ mọi phụ nữ!
Thứ anh vứt bỏ không chỉ là tình cảm của cậu ấy, coi một cuộc hôn nhân giống như trò đùa, chà đạp tôn nghiêm của người khác, ngay cả tinh thần trách nhiệm tối thiểu cũng không có!"
Thẩm Lan Hiểu tức giận nói xong, còn quay sang chào những người khác.
"Tôi đã nói xong, thật xin lỗi đã làm phiền các anh. Tạm biệt!"
Cô nói xong thì lập tức quay người, cao ngạo rời đi!
Triệu Hãn Thanh giận đến sắc mặt tái xanh!
Anh ta không thể ngĩ rằng, ở ban ngày ban mặt dưới con mắt mọi người anh ta lại bị một người phụ nữ mắng vào mặt!
Anh ta mất mặt không sao, mấu chốt là, nếu như để lại ấn tượng xấu gì đó với Tư Đồ tiên sinh thì. . .
Triệu Hãn Thanh mang vẻ mặt thấp thỏm nhìn vào bên trong.
Trong vòng vây của đám hộ vệ mặc âu phục giày da, tựa như sao vây quanh mặt trăng!
Một người đàn ông anh tuấn cao lớn nhìn bóng lưng Thẩm Lan Hiểu rời đi.
Mày kiếm nhẹ nhàng nhíu lại, tròng mắt thâm thúy híp lại: "Cô ta là ai?"
Giọng nói trầm thấp, thuần hậu giống như là rượu ủ lâu năm, mang theo uy nghiêm.
Chiều chủ nhật, Thẩm Lan Hiểu ngồi ở nhà, vẻ mặt có chút phức tạp.
Buổi tối, cô đã đồng ý Liễu Tử Hân tham gia một buổi vũ hội, giúp cô ấy đi nói chuyện với tiểu tam.
Buổi chiều hai giờ, Liễu Tử Hân ngồi xe tới, trên mặt cô ấy không có thần sắc như thường ngày mà trở nên rất uể oải, suy sụp tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.