Chương 62: Bất Ngờ Gặp Lại (1)
Bích Ngọc Tiêu
02/01/2022
Vừa vào hội trường, Liễu Tử Hân vốn tràn đầy khí thế lại đột nhiên như quả pháo xịt.
Hai người không vào hội trường chính, mà là đi đường vòng đến một căn phòng nhỏ bên cạnh.
Trước cửa phòng, Liễu Tử Hân nắm chặt cánh tay Thẩm Lan Hiểu, môi mím chặt.
Cửa không đóng kín, loáng thoáng có tiếng nói chuyện ở bên trong.
Tiếng quát tháo của một người phụ nữ trung niên vang lên.
“Yên Mộ nhà chúng tôi mới đại học năm thứ ba, xảy ra chuyện thế này, bà bảo sau này nó làm người thế nào.”
“Yên Mộ mang thai con của nhà họ Triệu chúng tôi, tôi nhất định sẽ để Hãn Thanh chịu trách nhiệm với con bé.”
Giọng nói này, Liễu Tử Hân có chết cũng không bao giờ quên, là mẹ của Triệu Hãn Thanh.
Thẩm Lan Hiểu đứng ở cửa nghe, chỉ cảm thấy cả người lạnh giá.
Bà Triệu bảo Triệu Hãn Thanh chịu trách nhiệm với kẻ thứ ba, vậy Liễu Tử Hân thì sao?
Ai quan tâm cô ấy sẽ như thế nào đây?
Cô cũng không nhịn được nữa, một tay đẩy cửa ra.
Bên trong, Triệu Hãn Thanh vẫn luôn vênh váo lại ủ rũ cúi đầu đứng nghiêm túc ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng suy sụp.
Đứng bên cạnh anh ta là mẹ anh ta, bà Triệu, mang một nụ cười hối lỗi.
Còn bên kia, lại là một cô gái trẻ.
Thẩm Lan Hiểu nhận ra, đây là người trên bản tin, đêm hôm đó cùng đi thuê phòng khách sạn với Triệu Hãn Thanh.
Còn bên cạnh cô ta, còn có một đôi vợ chồng trung niên nổi giận đùng đùng, nhìn cách ăn mặc rất giàu có, có vẻ như là bố mẹ của cô gái.
Thấy Thẩm Lan Hiểu và Tử Hân đứng ngoài cửa, bà Triệu vốn đang cười xòa lập tức xụ mặt xuống.
“Vào cũng không gõ cửa trước, xuất thân từ nhà nghèo nên chẳng biết quy củ.”
Thẩm Lan Hiểu thấy vẻ mặt ghét bỏ của bà ta, hận không thể xông lên tát bà ta một cái.
Bây giờ là lúc so đo vấn đề hai người vào không gõ cửa trước sao?
Cô vừa nhìn bề ngoài của nhà họ Tô đã biết người nhà này chắc chắn rất giàu có.
Chẳng trách, bà Triệu làm đủ mọi cách để lấy lòng, nịnh hót nhà họ Tô.
Còn bên cạnh bà ta là Triệu Hãn Thanh chắp tay sau lưng, vẻ mặt cực kỳ không vui, lạnh lùng liếc mắt nhìn Liễu Tử Hân.
“Sao cô lại đến đây.”
Hai người không vào hội trường chính, mà là đi đường vòng đến một căn phòng nhỏ bên cạnh.
Trước cửa phòng, Liễu Tử Hân nắm chặt cánh tay Thẩm Lan Hiểu, môi mím chặt.
Cửa không đóng kín, loáng thoáng có tiếng nói chuyện ở bên trong.
Tiếng quát tháo của một người phụ nữ trung niên vang lên.
“Yên Mộ nhà chúng tôi mới đại học năm thứ ba, xảy ra chuyện thế này, bà bảo sau này nó làm người thế nào.”
“Yên Mộ mang thai con của nhà họ Triệu chúng tôi, tôi nhất định sẽ để Hãn Thanh chịu trách nhiệm với con bé.”
Giọng nói này, Liễu Tử Hân có chết cũng không bao giờ quên, là mẹ của Triệu Hãn Thanh.
Thẩm Lan Hiểu đứng ở cửa nghe, chỉ cảm thấy cả người lạnh giá.
Bà Triệu bảo Triệu Hãn Thanh chịu trách nhiệm với kẻ thứ ba, vậy Liễu Tử Hân thì sao?
Ai quan tâm cô ấy sẽ như thế nào đây?
Cô cũng không nhịn được nữa, một tay đẩy cửa ra.
Bên trong, Triệu Hãn Thanh vẫn luôn vênh váo lại ủ rũ cúi đầu đứng nghiêm túc ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng suy sụp.
Đứng bên cạnh anh ta là mẹ anh ta, bà Triệu, mang một nụ cười hối lỗi.
Còn bên kia, lại là một cô gái trẻ.
Thẩm Lan Hiểu nhận ra, đây là người trên bản tin, đêm hôm đó cùng đi thuê phòng khách sạn với Triệu Hãn Thanh.
Còn bên cạnh cô ta, còn có một đôi vợ chồng trung niên nổi giận đùng đùng, nhìn cách ăn mặc rất giàu có, có vẻ như là bố mẹ của cô gái.
Thấy Thẩm Lan Hiểu và Tử Hân đứng ngoài cửa, bà Triệu vốn đang cười xòa lập tức xụ mặt xuống.
“Vào cũng không gõ cửa trước, xuất thân từ nhà nghèo nên chẳng biết quy củ.”
Thẩm Lan Hiểu thấy vẻ mặt ghét bỏ của bà ta, hận không thể xông lên tát bà ta một cái.
Bây giờ là lúc so đo vấn đề hai người vào không gõ cửa trước sao?
Cô vừa nhìn bề ngoài của nhà họ Tô đã biết người nhà này chắc chắn rất giàu có.
Chẳng trách, bà Triệu làm đủ mọi cách để lấy lòng, nịnh hót nhà họ Tô.
Còn bên cạnh bà ta là Triệu Hãn Thanh chắp tay sau lưng, vẻ mặt cực kỳ không vui, lạnh lùng liếc mắt nhìn Liễu Tử Hân.
“Sao cô lại đến đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.