Chương 51: Đối Tượng (1)
Bích Ngọc Tiêu
02/01/2022
"Nhìn cái gì vậy! Cô cho rằng cô ở bên cạnh Arron thì có thể có được anh ấy sao? Tôi nói cho cô biết, nằm mơ! Anh ấy sẽ không nghiêm túc với cô đâu, nhiều nhất là chơi cô một tháng, sau đó sẽ đá cô!"
Thẩm Lan Hiểu một câu cũng không trả lời.
Mặc dù cô cũng không tiện nói với Lê Thiên Vận, mình và Vũ Tĩnh Hi trong sạch một trăm phần trăm.
Ít nhất, cô cũng không muốn dính vào anh ta.
Vũ Tĩnh Hi cũng lười để ý đên cô ta, bèn lùi lại mấy bước.
Móc ra một mảnh khăn tay nhanh chóng lau cánh tay bị Lê Thiên Vận chạm qua, sau đó vê lại một cục vứt đi, vẻ mặt rất chán ghét.
"Thật bẩn!"
"Aaron!"
Lúc này, hai tên vệ sĩ mặc tây trang màu đen đi tới.
Gương mặt tuấn tú của Vũ Tĩnh Hi âm u, môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười khinh miệt.
"Lôi cô ta ném ra ngaoif!"
Mặc dù không thích Vũ Tĩnh Hi, nhưng mà chuyện chán ghét Lê Thiên Vận, hai người lại chung một suy nghĩ.
Lúc này Thẩm Lan Hiểu đứng ra nói: "Lê tiểu thư, đây là giờ làm việc, cô vẫn nên ra ngoài trước đi!"
Lệ trong mắt Lê Thiên Vận lập tức thu lại, nhìn vẻ mặt như đang xem chuyện cười của Thẩm Lan Hiểu, biểu cảm cô ta mang vẻ dử tợn.
Nhưng mà một giây kế tiếp, cô liền cao ngạo ngẩng đầu lên, giống như là đi thảm đỏ vậy, kiêu ngạo đi ra ngoài.
Vũ Tĩnh Hi cũng lười để ý đến cô ta, anh xoay người nói.
"Đóng cửa!"
Thẩm Lan Hiểu giơ tay lên một cái, " Ầm " một tiếng, nhốt Lê Thiên Vận ở bên ngoài.
Vừa đóng cửa, Mạc Vũ Hàn là người bật cười đầu tiên.
"Không hổ là diễn viên mới nhận được giải thưởng diễn viên mới mà! Vở kịch vừa rồi quả thật là xuất sắc đấy!"
Thấy ba người đang cười, Vũ Tĩnh Hi quay đầu liếc bọn họ một cái.
Thẩm Lan Hiểu thấy bốn người đang nói chuyện, cô là người ngoài, thật sự rất ngại ở lại.
Vì vậy cô quy củ hành lễ: "Tổng giám đốc Vũ, các người từ từ nói chuyện, tôi ở ngoài cửa, có chuyện ngài cứ kêu tôi."
Niếp Bách Khải hiếm khi thấy Vũ Tĩnh Hi thờ ơ với phụ nữ!
—— không, không chỉ là đối với phụ nữ, mà ngay cả đối với anh ta, Lạc Vị Hi, Niếp Bách Khải, anh đều không nể mặt!
Thẩm Lan Hiểu một câu cũng không trả lời.
Mặc dù cô cũng không tiện nói với Lê Thiên Vận, mình và Vũ Tĩnh Hi trong sạch một trăm phần trăm.
Ít nhất, cô cũng không muốn dính vào anh ta.
Vũ Tĩnh Hi cũng lười để ý đên cô ta, bèn lùi lại mấy bước.
Móc ra một mảnh khăn tay nhanh chóng lau cánh tay bị Lê Thiên Vận chạm qua, sau đó vê lại một cục vứt đi, vẻ mặt rất chán ghét.
"Thật bẩn!"
"Aaron!"
Lúc này, hai tên vệ sĩ mặc tây trang màu đen đi tới.
Gương mặt tuấn tú của Vũ Tĩnh Hi âm u, môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười khinh miệt.
"Lôi cô ta ném ra ngaoif!"
Mặc dù không thích Vũ Tĩnh Hi, nhưng mà chuyện chán ghét Lê Thiên Vận, hai người lại chung một suy nghĩ.
Lúc này Thẩm Lan Hiểu đứng ra nói: "Lê tiểu thư, đây là giờ làm việc, cô vẫn nên ra ngoài trước đi!"
Lệ trong mắt Lê Thiên Vận lập tức thu lại, nhìn vẻ mặt như đang xem chuyện cười của Thẩm Lan Hiểu, biểu cảm cô ta mang vẻ dử tợn.
Nhưng mà một giây kế tiếp, cô liền cao ngạo ngẩng đầu lên, giống như là đi thảm đỏ vậy, kiêu ngạo đi ra ngoài.
Vũ Tĩnh Hi cũng lười để ý đến cô ta, anh xoay người nói.
"Đóng cửa!"
Thẩm Lan Hiểu giơ tay lên một cái, " Ầm " một tiếng, nhốt Lê Thiên Vận ở bên ngoài.
Vừa đóng cửa, Mạc Vũ Hàn là người bật cười đầu tiên.
"Không hổ là diễn viên mới nhận được giải thưởng diễn viên mới mà! Vở kịch vừa rồi quả thật là xuất sắc đấy!"
Thấy ba người đang cười, Vũ Tĩnh Hi quay đầu liếc bọn họ một cái.
Thẩm Lan Hiểu thấy bốn người đang nói chuyện, cô là người ngoài, thật sự rất ngại ở lại.
Vì vậy cô quy củ hành lễ: "Tổng giám đốc Vũ, các người từ từ nói chuyện, tôi ở ngoài cửa, có chuyện ngài cứ kêu tôi."
Niếp Bách Khải hiếm khi thấy Vũ Tĩnh Hi thờ ơ với phụ nữ!
—— không, không chỉ là đối với phụ nữ, mà ngay cả đối với anh ta, Lạc Vị Hi, Niếp Bách Khải, anh đều không nể mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.