Chương 66: Người Đàn Ông Bí Ẩn (1)
Bích Ngọc Tiêu
02/01/2022
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi”
Thẩm Lan Hiểu không nghĩ tới bất chợt quay người lại sẽ đụng vào người khác nên vội vàng xin lỗi không ngừng.
“Không sao.”
Giọng nói êm dịu của người đàn ông vang lên trên đầu cô, tựa như một bình rượu quý lâu năm.
Thẩm Lan Hiểu sửng sốt, hơi hơi ngẩng đầu, đối diện trực tiếp cặp mắt vô cùng thâm thúy của người đàn ông kia.
Khi quan sát kỹ hơn, màu sắc con ngươi trong mắt người đó rất nhạt, nhưng khi nhìn chằm chằm vào người đó lại vô cùng sâu thẳm, giống như bầu trời lúc nửa đêm.
Là một người đàn ông, còn trẻ, nhưng với nụ cười ấm áp trên gương mặt ấy, vừa nhìn là biết được anh ta đã được đào tạo rất bài bản.
Đây là một người đàn ông vô cùng lịch lãm, với những đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, mềm mại và đôi lông mày đẹp như tranh vẽ.
Với một cái nhấc tay cũng đủ thấy được cái khí chất lịch lãm, cao quý nhưng trong mắt lại hiện lên một sự kiêu ngạo không hề nhẹ.
Không có sự kiêu ngạo, độc đoán của Vũ Tĩnh Hi, cũng không có sự kiêu ngạo vô lý của Triệu Hãn Thanh, càng không nói năng tùy ý như Mạc Vũ Hàn.
Nhìn qua, anh khiến cho người ta liên tưởng đến một viên ngọc quý.
Vừa ôn nhu lại vừa cao quý, tuy rằng luôn nở nụ cười nhưng lại rất uy nghiêm.
Người đàn ông kia cúi đầu nhìn cô, chóp mắt một cái, tự hỏi, đột nhiên vươn tay ra.
Cánh tay anh vòng qua bên hông cô, giống như là muốn cô vào lòng vậy.
Đầu óc Thẩm Lan Hiểu hình như vẫn chưa hoạt động nên chưa ý thức được gì và mặc kệ cho anh ôm eo cô.
Khi cánh tay của người đàn ông quay trở lại phía trước, nhưng anh ta vẫn giữ thắt lưng sau váy của cô.
Sau đó, trước mặt cô, một chiếc nơ cánh bướm đã được đặt xuống.
Trong suốt quá trình đó, cánh tay người đàn ông không hề chạm đến eo cô dù chỉ một chút.
Thẩm Lan Hiểu còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra thì anh cũng đã làm xong.
“Thưa anh....”
Thẩm Lan Hiểu vừa muốn nói chuyện, người đàn ông vươn ngón trỏ, đặt ở trên miệng “Suỵt” một cái.
Tiếp theo, từ trong túi áo khoác của bộ vest, anh ta lấy ra một cái kẹp tóc hình con bướm lấp lánh.
Con bướm được đánh bằng bạch kim, đôi cánh rung rinh, và dường như đôi mắt của nó được dát bởi những viên kim cương, thứ đặc biệt tỏa sáng dưới ánh sáng.
Người đàn ông động tác nhẹ nhàng kẹp chiếc kẹp lên tóc cô, rồi tự mình gật đầu.
Bày ra một gương mặt dịu dàng, mỉm cười nói :”Rất hợp với cô.”
Thẩm Lan Hiểu không nghĩ tới bất chợt quay người lại sẽ đụng vào người khác nên vội vàng xin lỗi không ngừng.
“Không sao.”
Giọng nói êm dịu của người đàn ông vang lên trên đầu cô, tựa như một bình rượu quý lâu năm.
Thẩm Lan Hiểu sửng sốt, hơi hơi ngẩng đầu, đối diện trực tiếp cặp mắt vô cùng thâm thúy của người đàn ông kia.
Khi quan sát kỹ hơn, màu sắc con ngươi trong mắt người đó rất nhạt, nhưng khi nhìn chằm chằm vào người đó lại vô cùng sâu thẳm, giống như bầu trời lúc nửa đêm.
Là một người đàn ông, còn trẻ, nhưng với nụ cười ấm áp trên gương mặt ấy, vừa nhìn là biết được anh ta đã được đào tạo rất bài bản.
Đây là một người đàn ông vô cùng lịch lãm, với những đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, mềm mại và đôi lông mày đẹp như tranh vẽ.
Với một cái nhấc tay cũng đủ thấy được cái khí chất lịch lãm, cao quý nhưng trong mắt lại hiện lên một sự kiêu ngạo không hề nhẹ.
Không có sự kiêu ngạo, độc đoán của Vũ Tĩnh Hi, cũng không có sự kiêu ngạo vô lý của Triệu Hãn Thanh, càng không nói năng tùy ý như Mạc Vũ Hàn.
Nhìn qua, anh khiến cho người ta liên tưởng đến một viên ngọc quý.
Vừa ôn nhu lại vừa cao quý, tuy rằng luôn nở nụ cười nhưng lại rất uy nghiêm.
Người đàn ông kia cúi đầu nhìn cô, chóp mắt một cái, tự hỏi, đột nhiên vươn tay ra.
Cánh tay anh vòng qua bên hông cô, giống như là muốn cô vào lòng vậy.
Đầu óc Thẩm Lan Hiểu hình như vẫn chưa hoạt động nên chưa ý thức được gì và mặc kệ cho anh ôm eo cô.
Khi cánh tay của người đàn ông quay trở lại phía trước, nhưng anh ta vẫn giữ thắt lưng sau váy của cô.
Sau đó, trước mặt cô, một chiếc nơ cánh bướm đã được đặt xuống.
Trong suốt quá trình đó, cánh tay người đàn ông không hề chạm đến eo cô dù chỉ một chút.
Thẩm Lan Hiểu còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra thì anh cũng đã làm xong.
“Thưa anh....”
Thẩm Lan Hiểu vừa muốn nói chuyện, người đàn ông vươn ngón trỏ, đặt ở trên miệng “Suỵt” một cái.
Tiếp theo, từ trong túi áo khoác của bộ vest, anh ta lấy ra một cái kẹp tóc hình con bướm lấp lánh.
Con bướm được đánh bằng bạch kim, đôi cánh rung rinh, và dường như đôi mắt của nó được dát bởi những viên kim cương, thứ đặc biệt tỏa sáng dưới ánh sáng.
Người đàn ông động tác nhẹ nhàng kẹp chiếc kẹp lên tóc cô, rồi tự mình gật đầu.
Bày ra một gương mặt dịu dàng, mỉm cười nói :”Rất hợp với cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.