Chương 33: Thư Ký Của Những Cái Cốc (1)
Bích Ngọc Tiêu
02/01/2022
“Cà phê Nescafe vàng, nguyên chất.” Thẩm Lan Hiểu thở không ra hơi.
Vũ Tĩnh Hi nhẹ nhàng dựa vào chiếc ghế xoay, cặp mắt tràn đầy sức sống của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tức giận của cô.
“Thư ký Thẩm, tôi nhớ rõ là có một cái máy pha cà phê được đặt ở dưới tầng chuyên dùng để pha cà phê cơ mà. Tôi chỉ uống cà phê được pha từ máy pha cà phê đó, phiền thư ký Thẩm đi đổi cho tôi ly cà phê khác.”
“Vũ Tĩnh Hi.”
“Một triệu.”
Chỉ cần nhắc tới cái này, Thẩm Lan Hiểu có tức giận đến đâu, cô vẫn phải cố gắng kìm nén cơn giận xuống. Cô đi xuống tầng dưới pha cho anh một ly cà phê khác.
Lúc này, Vũ Tĩnh Hi không nói gì nữa thì Thẩm Lan Hiểu tức giận hỏi một câu.
“Không biết Vũ đại tổng tài còn có chuyện gì nữa không? Tốt nhất nên nói luôn một lần để tôi còn có thể nghỉ ngơi.”
“Đương nhiên là có.” Vũ Tĩnh Hi việc nhân đức không nhường ai trả lời.
“Tôi vừa tới công ty cho nên tình trạng công ty bây giờ tôi một chút cũng chưa nắm rõ. Cho nên cô hãy viết một bản báo cáo về tài chính của công ty, sắp xếp và thu thập các tài liệu liên quan, sửa sang lại thành một văn kiện, in ra mười bản, 9 giờ buổi sáng ngày mai cần dùng.”
“Tổng giám đốc, công ty chúng tôi đã thành lập được mười năm.”
Địa sản Hằng Thông thành lập đã được mười năm nay, như vậy có nghĩa là, cô chỉ có thời gian một buổi tối, để sửa soạn lại tư liệu của mười năm.
Không nghĩ tới, Vũ Tĩnh Hi lại khẽ cười một cái rồi lấy ra một tờ giấy, ở cô trước mặt đưa qua đưa lại.
Mà Thẩm Lan Hiểu nhìn đến tờ giấy kia trong nháy mắt, máu trong cơ thể cô gần như đông lại.
Tờ giấy kia chẳng phải chính là tờ giấy nợ của cô có giá trị một triệu với tựa đề là “Phí qua đêm” sao.
“Tổng giám đốc Vũ, về sau đừng đi đêm nhiều, kẻo có ngày gặp ma.”
Hít sâu một hơi, Thẩm Lan Hiểu nghiến răng nghiến lợi nói. Quay người lại, đi tới cửa, cô đóng cửa lại thật mạnh.
“Phanh.”
Một thanh âm long trời lở đất vang lên, đổi lấy bên trong này là tiếng cười đắc thắng của Vũ Tĩnh Hi.
Thật giống như là một cậu nam sinh, đối một cái bạn nữ sinh mà mình quý mến, lại không biết đi biểu đạt như thế nào, chỉ có thể liều mạng bắt nạt.
Mở điện thoại di động ra, anh khoe khoáng cùng với mấy đứa bạn thân qua điện thoại:”Buổi tối hôm nay mùng 7 có rảnh không, chúng ta đi làm vài chén nhé.”
Vũ Tĩnh Hi nhẹ nhàng dựa vào chiếc ghế xoay, cặp mắt tràn đầy sức sống của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tức giận của cô.
“Thư ký Thẩm, tôi nhớ rõ là có một cái máy pha cà phê được đặt ở dưới tầng chuyên dùng để pha cà phê cơ mà. Tôi chỉ uống cà phê được pha từ máy pha cà phê đó, phiền thư ký Thẩm đi đổi cho tôi ly cà phê khác.”
“Vũ Tĩnh Hi.”
“Một triệu.”
Chỉ cần nhắc tới cái này, Thẩm Lan Hiểu có tức giận đến đâu, cô vẫn phải cố gắng kìm nén cơn giận xuống. Cô đi xuống tầng dưới pha cho anh một ly cà phê khác.
Lúc này, Vũ Tĩnh Hi không nói gì nữa thì Thẩm Lan Hiểu tức giận hỏi một câu.
“Không biết Vũ đại tổng tài còn có chuyện gì nữa không? Tốt nhất nên nói luôn một lần để tôi còn có thể nghỉ ngơi.”
“Đương nhiên là có.” Vũ Tĩnh Hi việc nhân đức không nhường ai trả lời.
“Tôi vừa tới công ty cho nên tình trạng công ty bây giờ tôi một chút cũng chưa nắm rõ. Cho nên cô hãy viết một bản báo cáo về tài chính của công ty, sắp xếp và thu thập các tài liệu liên quan, sửa sang lại thành một văn kiện, in ra mười bản, 9 giờ buổi sáng ngày mai cần dùng.”
“Tổng giám đốc, công ty chúng tôi đã thành lập được mười năm.”
Địa sản Hằng Thông thành lập đã được mười năm nay, như vậy có nghĩa là, cô chỉ có thời gian một buổi tối, để sửa soạn lại tư liệu của mười năm.
Không nghĩ tới, Vũ Tĩnh Hi lại khẽ cười một cái rồi lấy ra một tờ giấy, ở cô trước mặt đưa qua đưa lại.
Mà Thẩm Lan Hiểu nhìn đến tờ giấy kia trong nháy mắt, máu trong cơ thể cô gần như đông lại.
Tờ giấy kia chẳng phải chính là tờ giấy nợ của cô có giá trị một triệu với tựa đề là “Phí qua đêm” sao.
“Tổng giám đốc Vũ, về sau đừng đi đêm nhiều, kẻo có ngày gặp ma.”
Hít sâu một hơi, Thẩm Lan Hiểu nghiến răng nghiến lợi nói. Quay người lại, đi tới cửa, cô đóng cửa lại thật mạnh.
“Phanh.”
Một thanh âm long trời lở đất vang lên, đổi lấy bên trong này là tiếng cười đắc thắng của Vũ Tĩnh Hi.
Thật giống như là một cậu nam sinh, đối một cái bạn nữ sinh mà mình quý mến, lại không biết đi biểu đạt như thế nào, chỉ có thể liều mạng bắt nạt.
Mở điện thoại di động ra, anh khoe khoáng cùng với mấy đứa bạn thân qua điện thoại:”Buổi tối hôm nay mùng 7 có rảnh không, chúng ta đi làm vài chén nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.