Chương 50: Tìm Tới Cửa (9)
Bích Ngọc Tiêu
02/01/2022
Thẩm Lan Hiểu bỗng dưng sinh thù hận, chỉ cảm thấy sau ót có hơi căng ra.
Ngay sau đó cô gật đầu kêu một tiếng: "Tổng giám đốc Vũ."
Tiếp đó, lại bưng cái khay đi tới, đem cà phê của Mạc Vũ Hàn và nước chanh của Niếp Bách Khải bưng đến trước mặt bọn họ.
Còn như Lạc Vị Hi, mặc dù anh ta không muốn uống gì cả nhưng cô cũng rót cho anh ta một ly nước lọc.
Sau đó, cô liền quy quy củ củ lui qua một bên, không nói câu nào.
Trong phòng có chút yên tĩnh.
Người đầu tiên phản ứng lại là Lê Thiên Vận, cô ta dùng hai tay nắm chặt cánh tay của Vũ Tĩnh Hi.
Vừa mang dáng vẻ uất ức lại đắc ý nhìn Thẩm Lan Hiểu một cái.
"Arron, người phụ nữ này thật đáng ghét! Mới vừa còn không cho em đi vào!"
Thẩm Lan Hiểu mặt không biểu cảm, cũng không có nói xin lỗi.
Anh hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ chán ghét.
"Cô Thẩm, cô làm rất tốt! Những người không có phận sự vốn không được vào đây vào lúc này!"
Lê Thiên Vận lại kéo ra một tia tủi thân, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt.
"Arron, em thật sự thích anh mà!"
Vũ Tĩnh Hi không nhịn được liếc xéo cô ta một cái, môi mỏng lạnh lùng khạc ra mấy chữ.
"Nhưng mà tôi không thích cô!"
"Arron!"
"Hắc Thánh Linh, Mộc Địch Âm, đi vào cho tôi!"
Vũ Tĩnh Hi lười trả lời cô ta, chẳng qua là đi tới trước bàn làm việc, giọng điệu không tốt gọi một cuộc điện thoại.
Sắc mặt của Lê Thiên Vận chợt thay đổi, cho tới bây giờ cô ta không có nghĩ anh sẽ tuyệt tình như vậy!
Trước kia lúc cô ta chọc anh tức giận, nhưng nũng nịu năn nỉ anh thì không sao cả.
Nhưng mà lần này, có vẻ anh thật sự muốn cắt đứt với cô ta!
Tại sao? Bởi vì người phụ nữ trước mặt này sao?
Thấy thần thái hòa nhã của Thẩm Lan Hiểu, dường như cô đối với tất cả chuyện này đều yên tâm thoải mái vậy.
Nghĩ đến đây, Lê Thiên Vận lại tức giận, ngực lửa giận hừng hực bốc cháy!
"Nhìn cái gì vậy! Cô cho rằng cô ở bên cạnh Arron thì có thể có được anh ấy sao? Tôi nói cho cô biết, nằm mơ!"
Ngay sau đó cô gật đầu kêu một tiếng: "Tổng giám đốc Vũ."
Tiếp đó, lại bưng cái khay đi tới, đem cà phê của Mạc Vũ Hàn và nước chanh của Niếp Bách Khải bưng đến trước mặt bọn họ.
Còn như Lạc Vị Hi, mặc dù anh ta không muốn uống gì cả nhưng cô cũng rót cho anh ta một ly nước lọc.
Sau đó, cô liền quy quy củ củ lui qua một bên, không nói câu nào.
Trong phòng có chút yên tĩnh.
Người đầu tiên phản ứng lại là Lê Thiên Vận, cô ta dùng hai tay nắm chặt cánh tay của Vũ Tĩnh Hi.
Vừa mang dáng vẻ uất ức lại đắc ý nhìn Thẩm Lan Hiểu một cái.
"Arron, người phụ nữ này thật đáng ghét! Mới vừa còn không cho em đi vào!"
Thẩm Lan Hiểu mặt không biểu cảm, cũng không có nói xin lỗi.
Anh hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ chán ghét.
"Cô Thẩm, cô làm rất tốt! Những người không có phận sự vốn không được vào đây vào lúc này!"
Lê Thiên Vận lại kéo ra một tia tủi thân, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt.
"Arron, em thật sự thích anh mà!"
Vũ Tĩnh Hi không nhịn được liếc xéo cô ta một cái, môi mỏng lạnh lùng khạc ra mấy chữ.
"Nhưng mà tôi không thích cô!"
"Arron!"
"Hắc Thánh Linh, Mộc Địch Âm, đi vào cho tôi!"
Vũ Tĩnh Hi lười trả lời cô ta, chẳng qua là đi tới trước bàn làm việc, giọng điệu không tốt gọi một cuộc điện thoại.
Sắc mặt của Lê Thiên Vận chợt thay đổi, cho tới bây giờ cô ta không có nghĩ anh sẽ tuyệt tình như vậy!
Trước kia lúc cô ta chọc anh tức giận, nhưng nũng nịu năn nỉ anh thì không sao cả.
Nhưng mà lần này, có vẻ anh thật sự muốn cắt đứt với cô ta!
Tại sao? Bởi vì người phụ nữ trước mặt này sao?
Thấy thần thái hòa nhã của Thẩm Lan Hiểu, dường như cô đối với tất cả chuyện này đều yên tâm thoải mái vậy.
Nghĩ đến đây, Lê Thiên Vận lại tức giận, ngực lửa giận hừng hực bốc cháy!
"Nhìn cái gì vậy! Cô cho rằng cô ở bên cạnh Arron thì có thể có được anh ấy sao? Tôi nói cho cô biết, nằm mơ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.