Chương 60: Trở Nên Xinh Đẹp (3)
Bích Ngọc Tiêu
02/01/2022
Lễ phục có phần hơi chật, lớp vải bó sát tự nhiên khoe ra đường cong thướt tha của cô.
Chỗ cần tinh tế thì cực kỳ tinh tế, chỗ nên nhô ra thì tuyệt đối không khiêm tốn.
Để phù hợp với một thân ăn vận này, nhà thiết kế còn vẽ một lớp trang điểm vô cùng quyến rũ.
Cặp kính của cô cũng bị nhà thiết kế tháo xuống. Đôi mắt rất to, khóe mắt hơi nhếch lên.
Đôi mắt hơi có chút yêu mị chỉ liếc nhìn một cái, giống như là sắp sửa nói chuyện.
Ngay cả Liễu Tử Hân cũng cảm thấy giật mình: “Thiên Lan Hiểu, đây là cậu ư?”
Cô ấy đi tới, xoay vài vòng, kinh ngạc không khép được miệng.
Gương mặt, dáng người này của cô, nếu như nói không dễ nghe thì chính là “hồ ly tinh”.
Đẹp chỉ là thứ yếu, mấu chốt là giấu cũng không giấu được vẻ quyến rũ, yêu mị, phong tình tận xương.
Thẩm Lan Hiểu cười một cách mất tự nhiên, lấy tay nới rộng phần vải ở eo.
Bản thân cô biết, nếu như chỉ cần chải chuốt một chút, khuôn mặt của cô sẽ trở nên xinh đẹp vô cùng.
Dung mạo như vậy, đối với một cô gái không nơi nương tựa lại không tiền không thế mà nói thì không phải chuyện tốt lành gì.
Cho nên thà rằng cô ăn mặc mộc mạc một chút, để cố ý che giấu dáng vẻ quyến rũ của mình.
Mặc dù xấu xí, nhưng còn tốt hơn là khiến những kẻ xấu ngấp nghé mơ tưởng.
Liễu Tử Hân xoay tới xoay lui, có vẻ vô cùng hài lòng.
Cô ấy chưa từng nghĩ đến, hóa ra Thẩm Lan Hiểu cuồng công việc, ăn mặc tùy tiện lại có dáng vẻ như vậy.
“Như vậy không tốt lắm đâu, dù sao cũng là đi đàm phán giúp cậu, đâu phải đi cướp danh tiếng của cậu.”
Vốn dĩ không cần nhìn gương, Thẩm Lan Hiểu cũng biết cả người khoa trương đến mức nào.
Nhìn ánh mắt thưởng thức của những người đàn ông và ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn khinh thường của phụ nữ đi qua đi lại, cô hận không thể mặc ngay lại bộ quần áo xấu xí ban đầu.
“Có sao đâu chứ. Dù sao chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy rồi, tớ cũng chưa từng tặng cậu một bộ quần áo nào.”
Không phải là Liễu Tử Hân không muốn mua hay không muốn giúp, mà là lần nào Thẩm Lan Hiểu cũng từ chối.
Chỗ cần tinh tế thì cực kỳ tinh tế, chỗ nên nhô ra thì tuyệt đối không khiêm tốn.
Để phù hợp với một thân ăn vận này, nhà thiết kế còn vẽ một lớp trang điểm vô cùng quyến rũ.
Cặp kính của cô cũng bị nhà thiết kế tháo xuống. Đôi mắt rất to, khóe mắt hơi nhếch lên.
Đôi mắt hơi có chút yêu mị chỉ liếc nhìn một cái, giống như là sắp sửa nói chuyện.
Ngay cả Liễu Tử Hân cũng cảm thấy giật mình: “Thiên Lan Hiểu, đây là cậu ư?”
Cô ấy đi tới, xoay vài vòng, kinh ngạc không khép được miệng.
Gương mặt, dáng người này của cô, nếu như nói không dễ nghe thì chính là “hồ ly tinh”.
Đẹp chỉ là thứ yếu, mấu chốt là giấu cũng không giấu được vẻ quyến rũ, yêu mị, phong tình tận xương.
Thẩm Lan Hiểu cười một cách mất tự nhiên, lấy tay nới rộng phần vải ở eo.
Bản thân cô biết, nếu như chỉ cần chải chuốt một chút, khuôn mặt của cô sẽ trở nên xinh đẹp vô cùng.
Dung mạo như vậy, đối với một cô gái không nơi nương tựa lại không tiền không thế mà nói thì không phải chuyện tốt lành gì.
Cho nên thà rằng cô ăn mặc mộc mạc một chút, để cố ý che giấu dáng vẻ quyến rũ của mình.
Mặc dù xấu xí, nhưng còn tốt hơn là khiến những kẻ xấu ngấp nghé mơ tưởng.
Liễu Tử Hân xoay tới xoay lui, có vẻ vô cùng hài lòng.
Cô ấy chưa từng nghĩ đến, hóa ra Thẩm Lan Hiểu cuồng công việc, ăn mặc tùy tiện lại có dáng vẻ như vậy.
“Như vậy không tốt lắm đâu, dù sao cũng là đi đàm phán giúp cậu, đâu phải đi cướp danh tiếng của cậu.”
Vốn dĩ không cần nhìn gương, Thẩm Lan Hiểu cũng biết cả người khoa trương đến mức nào.
Nhìn ánh mắt thưởng thức của những người đàn ông và ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn khinh thường của phụ nữ đi qua đi lại, cô hận không thể mặc ngay lại bộ quần áo xấu xí ban đầu.
“Có sao đâu chứ. Dù sao chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy rồi, tớ cũng chưa từng tặng cậu một bộ quần áo nào.”
Không phải là Liễu Tử Hân không muốn mua hay không muốn giúp, mà là lần nào Thẩm Lan Hiểu cũng từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.