Chương 26: Chương 10.2
Thất Quý
04/02/2018
Tào Đông Minh thậm chí có chút ác liệt muốn đùa giỡn với cô, anh đưa
ngón tay đặt trước mặt cô, trên ngón tay còn mang theo sợi tơ trong suốt khiến toàn thân cô khô nóng. Trong khi đó, anh lại cảm thấy phản ứng
của cô đáng yêu lại sâu sắc mê hoặc, tiện đà đưa ngón tay dính đầy nước
của cô đưa lên môi mình, lại ở ngay trước mặt cô liếm láp chất lỏng óng
ánh trong suốt kia.
"A." Lâm Đại Dung cũng sâu sắc cảm nhận anh xấu xa, đã từng vô số lần cô chọc giận anh lại càng dễ dàng quấy rầy anh. Vì vậy, anh thực sự tức giận rồi nhưng bên cạnh đó cô cũng cảm thấy thân thể của mình thật kỳ lạ. Rõ ràng cô rất lúng túng nhưng thân thể cô lại run rẩy không ngớt, giữa hai chân cảm thấy trống rỗng, ngứa ngáy giống như đang thiếu một thứ gì đó.
Cô vội vàng kẹp chặt hai chân mình lại, mà Tào Đông Minh nhìn thấy động tác của cô không được tự nhiên thì nở nụ cười quỷ dị. Thân thể cô lộ ra một tầng phấn hồng, một loại cảm giác bị nhìn thấu khiến cô khó chịu.
"Nếu như em muốn thăm dò xem anh có ham muốn tình dục với em hay không thì anh có thể khẳng định với em, anh đương nhiên ham muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể." Tào Đông Minh chậm rãi mở khoá kéo quần mình xuống khiến vật đang cương cứng đột nhiên đứng thẳng lên trước mặt cô.
Tào Đông Minh nắm ngay cự vật to lớn của mình không chút nào thẹn thùng, nếu có chỉ là thẹn quá thành giận. Anh nâng cô dậy lại đỡ cô dựa vào ghế sô pha.
Anh tách hai chân mình, quỳ gối hai bên thân thể cô, trong tay anh cự vật nổi gân xanh nhảy lên cách cô rất gần, thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi vị nam tính duy nhất từ trên người anh. Khi mắt thấy cự vật kia bị anh thao túng muốn đụng tới nụ hoa mình, cô cũng vội vàng nghiêng đầu lựa chọn cách không nhìn tới nó.
Nhưng con mắt không nhìn không có nghĩa là thân thể không nhìn. Ngược lại thân thể lại có cảm giác rất chân thực, anh nóng rực vui đùa khiến nụ hoa cô cương cứng lên. Cô hít môt ngụm khí lạnh, toàn thân nổi lên một tầng run rẩy.
"Sao lại không thèm nhìn anh? Tình cảm của anh rất chân thực như vậy, anh cũng không chịu nổi em lại tùy ý hôn môi và ôm anh như vậy."
"Không, không."
"Em hối hận rồi sao, em sợ sao?"
"Hay là nói em đang rất hưởng thụ đây?" Anh vuốt mặt cô, đưa một ngón tay cái vào trong khoé miệng cô, ép buộc cô mở khoang miệng mình, đồng thời cũng làm cho cô nhìn anh.
Lâm Đại Dung cắn môi, anh đang cố ý làm cho cô sợ, làm cho cô lùi bước nhưng cô không muốn vậy. Cô dùng tay nâng bầu ngực của chính mình, bụng cũng chướng lên, lại tiếp tục dùng tay đem bầu ngực tập trung kẹp chặt lấy cự vật to lớn của anh, lại từ từ chậm rãi thả xuống.
Tào Đông Minh thấp giọng kêu rên, lại cố gắng che lấp tâm tình kinh ngạc trong lòng mình. Anh khoan khoái thở dài bên tai cô, thậm chí anh còn ma sát giữa hai chân khiến mật dịch cũng tuôn ra thấm ướt cả ghế sô pha.
"Chặt quá đúng không? Anh lại cảm thấy rất vừa vặn." Anh uy hiếp muốn dùng sức đè lại mông của cô và chuẩn bị mạnh mẽ tiến vào "Rõ ràng là em không yêu anh nhưng tại sao anh lại cảm thấy giống như người vứt bỏ em là anh? Thân thể không tốt thì thế nào, có người vừa sinh ra đã bị què chân cụt tay, lẽ nào bởi vì như vậy mà cả đời họ sẽ không được ai yêu thương sao?"
"Ừm... Ừ a!" Cô hơi cử động bầu ngực mình đang bị anh nắm trong lòng bàn tay "Không phải, chuyện đó không giống nhau, a..."
"Vậy trên thế gian này có biết bao nhiêu người yêu nhau, làm sao em biết em sẽ không phải là một trong số những người đó? "
"Không đâu, sẽ không phải là em."
"Tại sao em có thể khẳng định như vậy?"
"Bởi vì em yêu anh, vì lẽ đó sẽ không phải là em."Nghe được câu này, thân thể Tào Đông Minh cứng lại một hồi, một niềm vui to lớn đang len lỏi vào thân thể anh khiến dục vọng trong cô thể anh dâng trào đến mức không thể kiềm chế được.
Cô yêu anh? Tào Đông Minh chỉ lo bởi vì tâm tình mình quá kích động lại nghe nhầm. Lúc Lâm Đại Dung xụi lơ muốn ngã xuống thì anh đỡ lấy cô, cũng không để ý thâm thể cô mảnh mai như vậy, anh nắm bờ vai cô lắc lư một hồi.
"Em yêu anh sao? Đại Dung, em hãy nói lại lần nữa đi, không đúng, nói thêm mấy lần nữa đi."
Tuy thân thể bị anh dằn vặt đến muốn ngất xỉu ngay tại chỗ nhưng Lâm Đại Dung vẫn miễn cưỡng duỗi hai tay ra, ôm quanh cổ anh, ghé vào lỗ tai anh nói: "Đúng, em yêu anh. Vì vậy em xác định mình sẽ không bao giờ cảm thấy phiền chán anh. Thế nhưng anh lại chính là người vô cùng thiện lương đơn thuần muốn chịu trách nhiệm. Và cũng bởi vì em rất yêu anh nên anh cũng quyết định yêu em. Điều đó cũng không phải ý của anh nên kết quả như thế này em thực sự không muốn."
"Sao em lại muốn như vậy? Không phải anh nhất thời tâm huyết dâng trào mà Đại Dung, anh không phải loại người vô dụng, anh muốn làm gì thì sẽ lập tức làm được. Thực sự khi nghe mẹ em mắng anh, đuổi anh thì ngay cả một câu nói anh cũng không nói được, anh không có bất kỳ lý do gì có thể thuyết phục bà tin tưởng anh. Anh không biết làm cách nào có thể khiến bà giao em cho anh, anh thực sự mới cảm thấy lúc đó mình đã vô dụng đến chừng nào. "
Tào Đông Minh muốn cô nhìn mình "Là em đã cho anh mục tiêu, anh đã cố gắng vì em, vì tương lai của chúng ta. Anh cũng không cảm thấy khổ cực chút nào, ngược lại trong lòng tràn đầy hạnh phúc, anh cảm thấy nếu như đi cùng với em thì anh sẽ càng thêm yêu em, cũng sẽ càng thêm yêu thích chính mình. Anh thích vì em mà tự cố gắng chính mình nhưng trong lòng em lại vẫn cứ hoài nghi anh. "
"Hiện tại em đã không thể suy nghĩ thêm gì nữa, con người vốn thay đổi khó lường. Ngoài miệng em nói mình đã hiểu nhưng thực ra em chỉ là không dám đối diện trước bệnh tật của mình mà thôi. Em trốn tránh tiếp xúc với người khác cũng là vì không muốn đối diện với bệnh tình của mình, chỉ muốn sống qua ngày, chỉ muốn sống cuộc đời còn lại thanh thản như thế. Thế nhưng anh lại nhiều lần em, em thực sự đã nghĩ mình có thể hay không nên cố gắng một lần nữa, chỉ cần anh còn cần em, còn muốn em."
"Anh vẫn muốn ngươi, mà sao lại là chỉ muốn em thôi? Là em vẫn không cần anh, lại còn cùng gã Tử Uy kia..."
"Đừng nhắc đến anh ta, anh ấy sẽ không xuất hiện nữa." Lâm Đại Dung suy nghĩ một chút, từ từ nói cho anh biết mối giao dịch giữa mình và Tử Uy.
Tào Đông Minh nghe xong, tim đập liên hồi như thiên lôi giáng thế. Trời ạ, nếu như anh thật sự từ bỏ cô, anh cũng không thể tưởng tượng nổi sau này mình sẽ có kết cục ra sao nữa "Sao em lại có thể cho anh ta tiền? Chính anh ta đã hại em ra nông nỗi như thế này mà."
Lâm Đại Dung nở nụ cười, khịt khịt mũi nhìn anh: "Em mới sẽ không cho anh tiền, đó là tiền ba mẹ em khổ cực buôn bán mới có được nên em sẽ không cho loại người như vậy. Đến lúc đó, chỉ cần em không chấp nhận là xong, anh ta có thể làm gì được em?"
Tào Đông Minh trừng mắt nhìn cô "Đại Dung, em..."
"Hơn nữa em phát bệnh là bởi vì bệnh trạng đột nhiên sản sinh thêm nhiều phản ứng, khi đó vừa lúc qua lại với anh ta nên mọi người vẫn nghĩ rằng em vì anh ta đau khổ chứ thực ra xưa nay em chưa hề đau khổ vì anh ta." Cô nói tiếp: "Giống như anh nói, trái tim của em cũng không yếu ớt như vậy, nếu như nó đau thì cũng chỉ vì anh mà đau. Đông Minh, em đã suy nghĩ kỹ, nếu như anh trở về tìm em, vậy em cũng đồng ý vì anh đánh cược nửa cuối cuộc đời của em, không biết hiện tại anh vẫn còn muốn đến đây nói tạm biệt với em không?"
Tào Đông Minh lại ôm cô vào lòng, ôm chặt cô, xoa xoa mái tóc của cô, chặt đến nỗi cô cũng không thể thở nổi.
"Đáp án này do em quyết định, bởi vì em đã cố tình ném anh quá nhiều lần nên anh cũng không dám lại làm chủ cho mình. Ngược lại mọi chuyện sau này anh sẽ để em làm chủ, em hãy tập làm quen với tình trạng này đi thôi."
"Thật không?" Lâm Đại Dung xoa nhẹ lên đầu anh, đau lòng anh đã làm tất cả vì cô. Con người có những thời điểm để có những quyết định quan trọng nhất trong đời mình và cô cũng quyết định cùng anh sánh bước bên nhau, cũng sẵn sàng mở lòng mình ra "Đông Minh, em sẽ yêu anh thật nhiều, sau này cũng sẽ đối xử với anh thật tốt."
"Vậy thì quá tuyệt rồi." Tào Đông Minh cười khổ, lần đầu tiên anh biết rơi lệ.
Điều khiến Lâm Đại Dung tò mò nhất chính là làm sao anh lại có thể khiến mẹ cô đồng ý cùng đứng trên một chiến tuyến với mình?
Quả thật Tào Đông Minh cảm thấy thật khó khăn, rất thật không tiện, nhìn thấy gã Tử Uy là một con người xấu xa, anh liền từ một công tử bột lột xác thành một thanh niên chín chắn. Hơn nữa anh lại chân thành nói với mẹ Lâm rằng anh sẽ làm bà yên tâm. Vì vậy, lần này anh về nhà để nhờ ba mình liên hệ với người giáo sư ngành y kia cứu chữa giúp, đồng thời vừa nói anh cũng quỳ xuống cầu khẩn bà.
"A." Lâm Đại Dung cũng sâu sắc cảm nhận anh xấu xa, đã từng vô số lần cô chọc giận anh lại càng dễ dàng quấy rầy anh. Vì vậy, anh thực sự tức giận rồi nhưng bên cạnh đó cô cũng cảm thấy thân thể của mình thật kỳ lạ. Rõ ràng cô rất lúng túng nhưng thân thể cô lại run rẩy không ngớt, giữa hai chân cảm thấy trống rỗng, ngứa ngáy giống như đang thiếu một thứ gì đó.
Cô vội vàng kẹp chặt hai chân mình lại, mà Tào Đông Minh nhìn thấy động tác của cô không được tự nhiên thì nở nụ cười quỷ dị. Thân thể cô lộ ra một tầng phấn hồng, một loại cảm giác bị nhìn thấu khiến cô khó chịu.
"Nếu như em muốn thăm dò xem anh có ham muốn tình dục với em hay không thì anh có thể khẳng định với em, anh đương nhiên ham muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể." Tào Đông Minh chậm rãi mở khoá kéo quần mình xuống khiến vật đang cương cứng đột nhiên đứng thẳng lên trước mặt cô.
Tào Đông Minh nắm ngay cự vật to lớn của mình không chút nào thẹn thùng, nếu có chỉ là thẹn quá thành giận. Anh nâng cô dậy lại đỡ cô dựa vào ghế sô pha.
Anh tách hai chân mình, quỳ gối hai bên thân thể cô, trong tay anh cự vật nổi gân xanh nhảy lên cách cô rất gần, thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi vị nam tính duy nhất từ trên người anh. Khi mắt thấy cự vật kia bị anh thao túng muốn đụng tới nụ hoa mình, cô cũng vội vàng nghiêng đầu lựa chọn cách không nhìn tới nó.
Nhưng con mắt không nhìn không có nghĩa là thân thể không nhìn. Ngược lại thân thể lại có cảm giác rất chân thực, anh nóng rực vui đùa khiến nụ hoa cô cương cứng lên. Cô hít môt ngụm khí lạnh, toàn thân nổi lên một tầng run rẩy.
"Sao lại không thèm nhìn anh? Tình cảm của anh rất chân thực như vậy, anh cũng không chịu nổi em lại tùy ý hôn môi và ôm anh như vậy."
"Không, không."
"Em hối hận rồi sao, em sợ sao?"
"Hay là nói em đang rất hưởng thụ đây?" Anh vuốt mặt cô, đưa một ngón tay cái vào trong khoé miệng cô, ép buộc cô mở khoang miệng mình, đồng thời cũng làm cho cô nhìn anh.
Lâm Đại Dung cắn môi, anh đang cố ý làm cho cô sợ, làm cho cô lùi bước nhưng cô không muốn vậy. Cô dùng tay nâng bầu ngực của chính mình, bụng cũng chướng lên, lại tiếp tục dùng tay đem bầu ngực tập trung kẹp chặt lấy cự vật to lớn của anh, lại từ từ chậm rãi thả xuống.
Tào Đông Minh thấp giọng kêu rên, lại cố gắng che lấp tâm tình kinh ngạc trong lòng mình. Anh khoan khoái thở dài bên tai cô, thậm chí anh còn ma sát giữa hai chân khiến mật dịch cũng tuôn ra thấm ướt cả ghế sô pha.
"Chặt quá đúng không? Anh lại cảm thấy rất vừa vặn." Anh uy hiếp muốn dùng sức đè lại mông của cô và chuẩn bị mạnh mẽ tiến vào "Rõ ràng là em không yêu anh nhưng tại sao anh lại cảm thấy giống như người vứt bỏ em là anh? Thân thể không tốt thì thế nào, có người vừa sinh ra đã bị què chân cụt tay, lẽ nào bởi vì như vậy mà cả đời họ sẽ không được ai yêu thương sao?"
"Ừm... Ừ a!" Cô hơi cử động bầu ngực mình đang bị anh nắm trong lòng bàn tay "Không phải, chuyện đó không giống nhau, a..."
"Vậy trên thế gian này có biết bao nhiêu người yêu nhau, làm sao em biết em sẽ không phải là một trong số những người đó? "
"Không đâu, sẽ không phải là em."
"Tại sao em có thể khẳng định như vậy?"
"Bởi vì em yêu anh, vì lẽ đó sẽ không phải là em."Nghe được câu này, thân thể Tào Đông Minh cứng lại một hồi, một niềm vui to lớn đang len lỏi vào thân thể anh khiến dục vọng trong cô thể anh dâng trào đến mức không thể kiềm chế được.
Cô yêu anh? Tào Đông Minh chỉ lo bởi vì tâm tình mình quá kích động lại nghe nhầm. Lúc Lâm Đại Dung xụi lơ muốn ngã xuống thì anh đỡ lấy cô, cũng không để ý thâm thể cô mảnh mai như vậy, anh nắm bờ vai cô lắc lư một hồi.
"Em yêu anh sao? Đại Dung, em hãy nói lại lần nữa đi, không đúng, nói thêm mấy lần nữa đi."
Tuy thân thể bị anh dằn vặt đến muốn ngất xỉu ngay tại chỗ nhưng Lâm Đại Dung vẫn miễn cưỡng duỗi hai tay ra, ôm quanh cổ anh, ghé vào lỗ tai anh nói: "Đúng, em yêu anh. Vì vậy em xác định mình sẽ không bao giờ cảm thấy phiền chán anh. Thế nhưng anh lại chính là người vô cùng thiện lương đơn thuần muốn chịu trách nhiệm. Và cũng bởi vì em rất yêu anh nên anh cũng quyết định yêu em. Điều đó cũng không phải ý của anh nên kết quả như thế này em thực sự không muốn."
"Sao em lại muốn như vậy? Không phải anh nhất thời tâm huyết dâng trào mà Đại Dung, anh không phải loại người vô dụng, anh muốn làm gì thì sẽ lập tức làm được. Thực sự khi nghe mẹ em mắng anh, đuổi anh thì ngay cả một câu nói anh cũng không nói được, anh không có bất kỳ lý do gì có thể thuyết phục bà tin tưởng anh. Anh không biết làm cách nào có thể khiến bà giao em cho anh, anh thực sự mới cảm thấy lúc đó mình đã vô dụng đến chừng nào. "
Tào Đông Minh muốn cô nhìn mình "Là em đã cho anh mục tiêu, anh đã cố gắng vì em, vì tương lai của chúng ta. Anh cũng không cảm thấy khổ cực chút nào, ngược lại trong lòng tràn đầy hạnh phúc, anh cảm thấy nếu như đi cùng với em thì anh sẽ càng thêm yêu em, cũng sẽ càng thêm yêu thích chính mình. Anh thích vì em mà tự cố gắng chính mình nhưng trong lòng em lại vẫn cứ hoài nghi anh. "
"Hiện tại em đã không thể suy nghĩ thêm gì nữa, con người vốn thay đổi khó lường. Ngoài miệng em nói mình đã hiểu nhưng thực ra em chỉ là không dám đối diện trước bệnh tật của mình mà thôi. Em trốn tránh tiếp xúc với người khác cũng là vì không muốn đối diện với bệnh tình của mình, chỉ muốn sống qua ngày, chỉ muốn sống cuộc đời còn lại thanh thản như thế. Thế nhưng anh lại nhiều lần em, em thực sự đã nghĩ mình có thể hay không nên cố gắng một lần nữa, chỉ cần anh còn cần em, còn muốn em."
"Anh vẫn muốn ngươi, mà sao lại là chỉ muốn em thôi? Là em vẫn không cần anh, lại còn cùng gã Tử Uy kia..."
"Đừng nhắc đến anh ta, anh ấy sẽ không xuất hiện nữa." Lâm Đại Dung suy nghĩ một chút, từ từ nói cho anh biết mối giao dịch giữa mình và Tử Uy.
Tào Đông Minh nghe xong, tim đập liên hồi như thiên lôi giáng thế. Trời ạ, nếu như anh thật sự từ bỏ cô, anh cũng không thể tưởng tượng nổi sau này mình sẽ có kết cục ra sao nữa "Sao em lại có thể cho anh ta tiền? Chính anh ta đã hại em ra nông nỗi như thế này mà."
Lâm Đại Dung nở nụ cười, khịt khịt mũi nhìn anh: "Em mới sẽ không cho anh tiền, đó là tiền ba mẹ em khổ cực buôn bán mới có được nên em sẽ không cho loại người như vậy. Đến lúc đó, chỉ cần em không chấp nhận là xong, anh ta có thể làm gì được em?"
Tào Đông Minh trừng mắt nhìn cô "Đại Dung, em..."
"Hơn nữa em phát bệnh là bởi vì bệnh trạng đột nhiên sản sinh thêm nhiều phản ứng, khi đó vừa lúc qua lại với anh ta nên mọi người vẫn nghĩ rằng em vì anh ta đau khổ chứ thực ra xưa nay em chưa hề đau khổ vì anh ta." Cô nói tiếp: "Giống như anh nói, trái tim của em cũng không yếu ớt như vậy, nếu như nó đau thì cũng chỉ vì anh mà đau. Đông Minh, em đã suy nghĩ kỹ, nếu như anh trở về tìm em, vậy em cũng đồng ý vì anh đánh cược nửa cuối cuộc đời của em, không biết hiện tại anh vẫn còn muốn đến đây nói tạm biệt với em không?"
Tào Đông Minh lại ôm cô vào lòng, ôm chặt cô, xoa xoa mái tóc của cô, chặt đến nỗi cô cũng không thể thở nổi.
"Đáp án này do em quyết định, bởi vì em đã cố tình ném anh quá nhiều lần nên anh cũng không dám lại làm chủ cho mình. Ngược lại mọi chuyện sau này anh sẽ để em làm chủ, em hãy tập làm quen với tình trạng này đi thôi."
"Thật không?" Lâm Đại Dung xoa nhẹ lên đầu anh, đau lòng anh đã làm tất cả vì cô. Con người có những thời điểm để có những quyết định quan trọng nhất trong đời mình và cô cũng quyết định cùng anh sánh bước bên nhau, cũng sẵn sàng mở lòng mình ra "Đông Minh, em sẽ yêu anh thật nhiều, sau này cũng sẽ đối xử với anh thật tốt."
"Vậy thì quá tuyệt rồi." Tào Đông Minh cười khổ, lần đầu tiên anh biết rơi lệ.
Điều khiến Lâm Đại Dung tò mò nhất chính là làm sao anh lại có thể khiến mẹ cô đồng ý cùng đứng trên một chiến tuyến với mình?
Quả thật Tào Đông Minh cảm thấy thật khó khăn, rất thật không tiện, nhìn thấy gã Tử Uy là một con người xấu xa, anh liền từ một công tử bột lột xác thành một thanh niên chín chắn. Hơn nữa anh lại chân thành nói với mẹ Lâm rằng anh sẽ làm bà yên tâm. Vì vậy, lần này anh về nhà để nhờ ba mình liên hệ với người giáo sư ngành y kia cứu chữa giúp, đồng thời vừa nói anh cũng quỳ xuống cầu khẩn bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.