Chương 65: CẬU CHỦ, CẬU NÓI THẬT SAO?
Lục La
26/01/2021
Đường Nại bước vào thư phòng, Vũ Đàm đã ở trong đó chờ anh từ lâu.
“Cậu chủ!”
Vừa nhìn thấy Đường Nại, Vũ Đàm liền cung kính nói.
“Đã thương lượng với Ám Dạ về lô vũ khí đó chưa?” Đường Nại lau những giọt nước còn vương trên tóc, ngồi xuống bàn làm việc nói với Vũ Đàm.
“Đã tiếp xúc với Lôi Quỷ, cũng đã liên lạc được rồi. Thứ ba tuần sau lô vũ khí đó sẽ được chuyển cho chúng ta, giá cả không thay đổi.”
Khi nhắc đến hai chữ “Lôi Quỷ”, sự tối tăm, u ám, mất tự nhiên hiện rõ trên khuôn mặt Vũ Đàm.
“Sao vậy? Giữa đường xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Nại nhìn Vũ Đàm ở trước mặt, nhíu mày hỏi.
“Không sao!” – Vũ Đàm lắc lắc đầu: “Nhưng mà tôi hi vọng chuyện giao dịch lần sau vẫn nên để Cô Ưng đi.”
“Ồ? Xem ra rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó mà tôi không biết rồi!”
Đường Nại nhìn vẻ mặt hậm hực của Vũ Đàm, không cần hỏi cũng có thể đoán ra được Vũ Đàm bàn bạc với Lôi Quỷ khiến cho Vũ Đàm chịu không nổi nữa.
“Cậu chủ!” Vũ Đàm khó có thể mở miệng.
Trong lòng Vũ Đàm cảm thấy ai oán đau khổ. Đế quốc Ám Dạ toàn chiêu loại người gì vậy, tên Lôi Quỷ đó thật sự rất khó để đối phó.
“Đánh rồi?”
Đường Nại nhíu mày, đáy mắt thâm túy u ám hiếm khi lại hứng thú tới vậy.
“Dạ!” Vũ Đàm sửng sốt gật đầu.
“Thua rồi?” Đường Nại không chút để ý mà hỏi tiếp.
Vũ Đàm lại sửng sốt, vẻ mặt càng trở nên phiền muộn, một lúc lâu sau mới gật đầu, khuôn mặt trầm mặc: “Dạ!”
“Hiện tại biết vì sao ngày hôm đó tôi không kêu anh đuổi theo rồi chứ?” Sắc mặt của Đường Nại tăng thêm vài phần bí hiểm, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vũ Đàm.
“Dạ, Lôi Quỷ thật khó để đối phó. Tôi đánh với hắn không quá một trăm chiêu.”
Tuy rằng kết quả này khiến Vũ Đàm cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng vẫn phải thành thật báo cáo.
“Biết bản thân mình sai ở đâu chứ?”
“Biết rồi ạ!” Vũ Đàm cúi thấp đầu, gật gật đầu một cách nghiêm túc.
“Cho nên, tôi bình thường đối với các anh vô cùng nhân từ rồi. Truyền mệnh lệnh xuống, kể từ ngày mai, tất cả các binh sĩ của Ảnh Vệ quân đều phải tăng cường tập luyện, ai một mình đánh thắng được Lôi Quỷ sẽ được nghỉ phép một tháng. ”
Đường Nại lạnh lùng truyền lệnh xuống, vẻ mặt tuấn mĩ, lạnh khốc lúc này vô cùng nghiêm túc.
“Cậu chủ, cậu nói thật sao?” Vũ Đàm sửng sốt há miệng, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi nhìn Đường Nại.
Đường Nại nhíu mày, ánh mắt u tối thâm trầm mang vài phần lạnh lẽo quét qua Vũ Đàm, lành lạnh hỏi: “Tôi giống như đang nói đùa sao?”
“Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Vũ Đàm nhìn thần sắc khuôn mặt Đường Nại liền biết không thể thương lượng, thân thể lập tức thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm túc đáp.
Lúc này Đông Phương Thế Kiêu vẫn chưa biết bản thân sớm đã bị Đường Nại và Ảnh Vệ quân theo dõi.
Trong khoảng thời gian Đông Phương Thế Kiêu lùi lại cánh gà, dường như lúc nào cũng có người đến tìm anh đánh nhau, anh khổ đến nỗi kêu cha khóc mẹ!
Buổi sáng ngày thứ hai, sau khi thức dậy, Mông Chi Nghi liền đến khách sạn Hoàng Triều tìm Đông Phương Thế Kiêu và Dạ Sát.
Cửa phòng vừa mở ra, một thân ảnh thon dài suy nhược xà vào Mông Chi Nghi: “Chị xinh đẹp. Chị đến thăm em ư?”
Mông Chi Nghi ôm lấy Dạ Sát cao lớn hơn mình, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt, vỗ vỗ lưng cậu.
“Vài năm không gặp rồi, tại sao vẫn như đứa trẻ vậy chứ?”
“Trong mắt chị, em không phải chính là trẻ con sao. Em muốn cả đời này làm em của chị!”
Khuôn mặt búp bê của Dạ Sát lộ vẻ xảo trá đáng yêu, buông cánh tay đang ôm Mông Chi Nghi ra, nghịch ngợm nháy mắt, nũng nịu nói.
Dạ Sát là sát thủ thuộc top 1 bảng xếp hạng tử thần trên toàn thế giới, sở trường ám sát.
Là đứa trẻ mồ côi mười hai tuổi được Mông Chi Nghi nhận nuôi, bối cảnh thân phận không rõ.
Lúc Mông Chi Nghi vừa mang cậu về nhà, cậu mới chỉ là một đứa trẻ gầy yếu suy dinh dưỡng, cả ngày đều bị những đứa trẻ khác đánh và ức hiếp, đúng lúc Mông Chi Nghi nhìn thấy liền thu nhận.
Về sau Mông Chi Nghi nhận cậu là em trai, lấy tên là Mông Dạ, đồng thời dưới sự chăm sóc dạy bảo của cô, cậu càng trở nên xuất sắc.
Tuổi còn trẻ như vậy đã giữ vị trí đầu bảng sát thủ, biệt hiệu “Dạ Sát”. Chuyện này từ đó đến nay vẫn luôn được coi là truyền kỳ.
Tất cả mọi người đều cho rằng Dạ Sát là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, vậy mà thực ra chỉ là một đứa nhóc mười tám tuổi có khuôn mặt búp bê vĩnh viễn không chịu lớn.
Nhưng mà cho dù như vậy cũng không thể coi nhẹ cậu, càng là người có bề ngoài vô hại như vậy càng mang theo sự nguy hiểm trí mạng.
Mông Chi Nghi từ nhỏ đã không có anh chị em, cô đương nhiên đối xử với Dạ Sát giống như em trai ruột.
“Lớn như vậy rồi còn cố tỏ ra đáng yêu, có biết xấu hổ không vậy!”
Đông Phương Thế Kiêu ở đằng sau bĩu môi, khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời khinh thường cười lạnh, kì thực anh đang lạnh lùng nhìn cánh tay Dạ Sát ôm chặt lấy Mông Chi Nghi, đáy mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Ôm Mông Mông sao, anh cũng muốn ôm nữa.
“Ông đây thích thì làm, anh có ý kiến gì, anh muốn đáng yêu cũng không đáng yêu được!”
Nếu như hỏi tính cách Dạ Sát điên cuồng bá đạo là giống ai, vậy nhất định là giống Mông Chi Nghi rồi.
“Haizzz, thật là chị nào em đấy, mặc kệ hai người.”
Đông Phương Thế Kiêu biết mình không cãi được, chỉ đành ngậm bồ hòn.
Mông Chi Nghi và Dạ Sát liếc nhìn nhau. Hai người vừa bước vào phòng, dư quang liền liếc qua một bóng đen. Ánh mắt bọn họ bỗng dưng lộ ra ý lạnh mà bước vào phòng, khép hờ cửa lại.
Ở trong bóng tối, có một người thu lại từng cảnh từng cảnh vào trong đáy mắt, hơn nữa còn dùng máy ảnh chụp lại cảnh tượng vừa rồi.
Mãi cho đến khi đám người bước vào phòng, thân ảnh cáo lớn đội mũ và đeo kính râm mới từ chỗ tối bước ra, trực tiếp bước vào thang máy khách sạn đi xuống hầm để xe.
Khoảnh khắc khi bóng đen biến mất, hai người Dạ Sát và Mông Chi Nghi nhất tề mở cửa phòng, băng lãnh nham hiểm đầy sát khí nhìn chằm chằm chiếc thang máy.
“Chị!” Dạ Sát kêu lên với Mông Chi Nghi bên cạnh.
“Đuổi theo!”
Âm thanh lạnh lùng của Mông Chi Nghi càng trở nên buốt giá thêm vài phần.
“Đi thang máy e rằng không kịp!”
Dạ Sát liếc nhìn thoáng qua chiếc thang máy mà bóng đen đi, những con số màu đỏ bên trên nhảy không ngừng hiện thị thang máy đã xuống đến tầng bốn mươi. Hiện tại cho dù bọn họ trực tiếp đi thang máy xuống cũng không thể đuổi kịp người đó.
“Đến đi! Để chị xem bốn năm không gặp, thực lực của em như thế nào rồi?”
Mông Chi Nghi liếc nhìn cửa kính hay bên hành lang, lạnh lùng cười một tiếng, mang theo sự ngông cuồng và kiêu ngạo nhếch nhếch mày nhìn Dạ Sát.
“Chị muốn thi với em? Nếu thắng thì được thưởng gì nào?”
Quay đầu liếc nhìn cửa sổ bên kia, khuôn mặt búp bê đáng yêu của Dạ Sát lộ ra ý cười rực rỡ sáng lạn.
“Cánh tả AG-8 tháng sau sẽ ra, nghe nói trên thế giới chỉ có một chiếc này…”
Mông Chi Nghi chưa nói dứt lời, Dạ Sát trong nháy mắt đã cắt đứt lời cô.
“Được, nếu thắng, AG-8 cho em, nếu thua, cho chị!”
Dạ Sát cười, tràn đầy tự tin nói.
Sau đó chạy đến cửa sổ bên kia nhìn qua độ cao, ngón tay vừa ấn một cái, một sợi dây chão nhỏ dài tinh tế được bắn ra từ trong chiếc đồng hồ nơi cổ tay, “ding” một tiếng xuyên qua vách tường tòa nhà cao ốc đối diện.
Thân thể mạnh mẽ chớp cái liền nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Cậu chủ!”
Vừa nhìn thấy Đường Nại, Vũ Đàm liền cung kính nói.
“Đã thương lượng với Ám Dạ về lô vũ khí đó chưa?” Đường Nại lau những giọt nước còn vương trên tóc, ngồi xuống bàn làm việc nói với Vũ Đàm.
“Đã tiếp xúc với Lôi Quỷ, cũng đã liên lạc được rồi. Thứ ba tuần sau lô vũ khí đó sẽ được chuyển cho chúng ta, giá cả không thay đổi.”
Khi nhắc đến hai chữ “Lôi Quỷ”, sự tối tăm, u ám, mất tự nhiên hiện rõ trên khuôn mặt Vũ Đàm.
“Sao vậy? Giữa đường xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Nại nhìn Vũ Đàm ở trước mặt, nhíu mày hỏi.
“Không sao!” – Vũ Đàm lắc lắc đầu: “Nhưng mà tôi hi vọng chuyện giao dịch lần sau vẫn nên để Cô Ưng đi.”
“Ồ? Xem ra rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó mà tôi không biết rồi!”
Đường Nại nhìn vẻ mặt hậm hực của Vũ Đàm, không cần hỏi cũng có thể đoán ra được Vũ Đàm bàn bạc với Lôi Quỷ khiến cho Vũ Đàm chịu không nổi nữa.
“Cậu chủ!” Vũ Đàm khó có thể mở miệng.
Trong lòng Vũ Đàm cảm thấy ai oán đau khổ. Đế quốc Ám Dạ toàn chiêu loại người gì vậy, tên Lôi Quỷ đó thật sự rất khó để đối phó.
“Đánh rồi?”
Đường Nại nhíu mày, đáy mắt thâm túy u ám hiếm khi lại hứng thú tới vậy.
“Dạ!” Vũ Đàm sửng sốt gật đầu.
“Thua rồi?” Đường Nại không chút để ý mà hỏi tiếp.
Vũ Đàm lại sửng sốt, vẻ mặt càng trở nên phiền muộn, một lúc lâu sau mới gật đầu, khuôn mặt trầm mặc: “Dạ!”
“Hiện tại biết vì sao ngày hôm đó tôi không kêu anh đuổi theo rồi chứ?” Sắc mặt của Đường Nại tăng thêm vài phần bí hiểm, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vũ Đàm.
“Dạ, Lôi Quỷ thật khó để đối phó. Tôi đánh với hắn không quá một trăm chiêu.”
Tuy rằng kết quả này khiến Vũ Đàm cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng vẫn phải thành thật báo cáo.
“Biết bản thân mình sai ở đâu chứ?”
“Biết rồi ạ!” Vũ Đàm cúi thấp đầu, gật gật đầu một cách nghiêm túc.
“Cho nên, tôi bình thường đối với các anh vô cùng nhân từ rồi. Truyền mệnh lệnh xuống, kể từ ngày mai, tất cả các binh sĩ của Ảnh Vệ quân đều phải tăng cường tập luyện, ai một mình đánh thắng được Lôi Quỷ sẽ được nghỉ phép một tháng. ”
Đường Nại lạnh lùng truyền lệnh xuống, vẻ mặt tuấn mĩ, lạnh khốc lúc này vô cùng nghiêm túc.
“Cậu chủ, cậu nói thật sao?” Vũ Đàm sửng sốt há miệng, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi nhìn Đường Nại.
Đường Nại nhíu mày, ánh mắt u tối thâm trầm mang vài phần lạnh lẽo quét qua Vũ Đàm, lành lạnh hỏi: “Tôi giống như đang nói đùa sao?”
“Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Vũ Đàm nhìn thần sắc khuôn mặt Đường Nại liền biết không thể thương lượng, thân thể lập tức thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm túc đáp.
Lúc này Đông Phương Thế Kiêu vẫn chưa biết bản thân sớm đã bị Đường Nại và Ảnh Vệ quân theo dõi.
Trong khoảng thời gian Đông Phương Thế Kiêu lùi lại cánh gà, dường như lúc nào cũng có người đến tìm anh đánh nhau, anh khổ đến nỗi kêu cha khóc mẹ!
Buổi sáng ngày thứ hai, sau khi thức dậy, Mông Chi Nghi liền đến khách sạn Hoàng Triều tìm Đông Phương Thế Kiêu và Dạ Sát.
Cửa phòng vừa mở ra, một thân ảnh thon dài suy nhược xà vào Mông Chi Nghi: “Chị xinh đẹp. Chị đến thăm em ư?”
Mông Chi Nghi ôm lấy Dạ Sát cao lớn hơn mình, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt, vỗ vỗ lưng cậu.
“Vài năm không gặp rồi, tại sao vẫn như đứa trẻ vậy chứ?”
“Trong mắt chị, em không phải chính là trẻ con sao. Em muốn cả đời này làm em của chị!”
Khuôn mặt búp bê của Dạ Sát lộ vẻ xảo trá đáng yêu, buông cánh tay đang ôm Mông Chi Nghi ra, nghịch ngợm nháy mắt, nũng nịu nói.
Dạ Sát là sát thủ thuộc top 1 bảng xếp hạng tử thần trên toàn thế giới, sở trường ám sát.
Là đứa trẻ mồ côi mười hai tuổi được Mông Chi Nghi nhận nuôi, bối cảnh thân phận không rõ.
Lúc Mông Chi Nghi vừa mang cậu về nhà, cậu mới chỉ là một đứa trẻ gầy yếu suy dinh dưỡng, cả ngày đều bị những đứa trẻ khác đánh và ức hiếp, đúng lúc Mông Chi Nghi nhìn thấy liền thu nhận.
Về sau Mông Chi Nghi nhận cậu là em trai, lấy tên là Mông Dạ, đồng thời dưới sự chăm sóc dạy bảo của cô, cậu càng trở nên xuất sắc.
Tuổi còn trẻ như vậy đã giữ vị trí đầu bảng sát thủ, biệt hiệu “Dạ Sát”. Chuyện này từ đó đến nay vẫn luôn được coi là truyền kỳ.
Tất cả mọi người đều cho rằng Dạ Sát là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, vậy mà thực ra chỉ là một đứa nhóc mười tám tuổi có khuôn mặt búp bê vĩnh viễn không chịu lớn.
Nhưng mà cho dù như vậy cũng không thể coi nhẹ cậu, càng là người có bề ngoài vô hại như vậy càng mang theo sự nguy hiểm trí mạng.
Mông Chi Nghi từ nhỏ đã không có anh chị em, cô đương nhiên đối xử với Dạ Sát giống như em trai ruột.
“Lớn như vậy rồi còn cố tỏ ra đáng yêu, có biết xấu hổ không vậy!”
Đông Phương Thế Kiêu ở đằng sau bĩu môi, khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời khinh thường cười lạnh, kì thực anh đang lạnh lùng nhìn cánh tay Dạ Sát ôm chặt lấy Mông Chi Nghi, đáy mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Ôm Mông Mông sao, anh cũng muốn ôm nữa.
“Ông đây thích thì làm, anh có ý kiến gì, anh muốn đáng yêu cũng không đáng yêu được!”
Nếu như hỏi tính cách Dạ Sát điên cuồng bá đạo là giống ai, vậy nhất định là giống Mông Chi Nghi rồi.
“Haizzz, thật là chị nào em đấy, mặc kệ hai người.”
Đông Phương Thế Kiêu biết mình không cãi được, chỉ đành ngậm bồ hòn.
Mông Chi Nghi và Dạ Sát liếc nhìn nhau. Hai người vừa bước vào phòng, dư quang liền liếc qua một bóng đen. Ánh mắt bọn họ bỗng dưng lộ ra ý lạnh mà bước vào phòng, khép hờ cửa lại.
Ở trong bóng tối, có một người thu lại từng cảnh từng cảnh vào trong đáy mắt, hơn nữa còn dùng máy ảnh chụp lại cảnh tượng vừa rồi.
Mãi cho đến khi đám người bước vào phòng, thân ảnh cáo lớn đội mũ và đeo kính râm mới từ chỗ tối bước ra, trực tiếp bước vào thang máy khách sạn đi xuống hầm để xe.
Khoảnh khắc khi bóng đen biến mất, hai người Dạ Sát và Mông Chi Nghi nhất tề mở cửa phòng, băng lãnh nham hiểm đầy sát khí nhìn chằm chằm chiếc thang máy.
“Chị!” Dạ Sát kêu lên với Mông Chi Nghi bên cạnh.
“Đuổi theo!”
Âm thanh lạnh lùng của Mông Chi Nghi càng trở nên buốt giá thêm vài phần.
“Đi thang máy e rằng không kịp!”
Dạ Sát liếc nhìn thoáng qua chiếc thang máy mà bóng đen đi, những con số màu đỏ bên trên nhảy không ngừng hiện thị thang máy đã xuống đến tầng bốn mươi. Hiện tại cho dù bọn họ trực tiếp đi thang máy xuống cũng không thể đuổi kịp người đó.
“Đến đi! Để chị xem bốn năm không gặp, thực lực của em như thế nào rồi?”
Mông Chi Nghi liếc nhìn cửa kính hay bên hành lang, lạnh lùng cười một tiếng, mang theo sự ngông cuồng và kiêu ngạo nhếch nhếch mày nhìn Dạ Sát.
“Chị muốn thi với em? Nếu thắng thì được thưởng gì nào?”
Quay đầu liếc nhìn cửa sổ bên kia, khuôn mặt búp bê đáng yêu của Dạ Sát lộ ra ý cười rực rỡ sáng lạn.
“Cánh tả AG-8 tháng sau sẽ ra, nghe nói trên thế giới chỉ có một chiếc này…”
Mông Chi Nghi chưa nói dứt lời, Dạ Sát trong nháy mắt đã cắt đứt lời cô.
“Được, nếu thắng, AG-8 cho em, nếu thua, cho chị!”
Dạ Sát cười, tràn đầy tự tin nói.
Sau đó chạy đến cửa sổ bên kia nhìn qua độ cao, ngón tay vừa ấn một cái, một sợi dây chão nhỏ dài tinh tế được bắn ra từ trong chiếc đồng hồ nơi cổ tay, “ding” một tiếng xuyên qua vách tường tòa nhà cao ốc đối diện.
Thân thể mạnh mẽ chớp cái liền nhảy ra khỏi cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.