Chương 21: Lĩnh giấy chứng nhân, bà Đường
Lục La
26/01/2021
Sau một đêm điên cuồng, Đường Nại thỏa mãn ôm thật chặt Mông Chỉ Nghi vào
trong ngực yêu thương hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt của cô.
Hành động thâm tình ôn nhu không nói ra được, nhìn cơ thể trắng nõn không tỳ vết của cô phủ đầy vết đỏ bầm tím không khỏi cười ngốc nghếch.
Anh cho tới bây giờ chưa nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ có lúc không khống chế được như vậy, như phát điên.
Tình huống như vậy trước kia chưa từng có, bắt đầu từ khi nào cơ chứ.
Hình như chính là từ khoảnh khắc cô gái nhỏ này xuất hiện, tim anh bắt đầu có linh hồn, có máu thịt, không còn là một khoảng trống rỗng.
Cảm giác như vậy rất tốt, mà anh cam tâm trạng nguyện điên dại vì cô!
Nhẹ nhàng ôm cô vào phòng tắm, ôn nhu thay cô tắm rửa một lượt, tự mình cũng đơn giản vọt vào tắm.
Sắc trời đã sáng trưng, tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, rơi xuống trên khuôn mặt tinh tế lớn chừng bàn tay của Mông Chỉ Nghi .
Rất sợ đánh thức cô gái đã mệt chết đi, Đường Nại tỉ mỉ kéo rèm cửa sổ lên.
Đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, nhìn mặt trời mọc từ phía chân trời từ từ lên cao.
Đôi môi mỏng gợi cảm hơi cong lên, lộ ra một nụ cười khẽ nhàn nhạt, tâm trạng không tệ, lấy điện thoại ra ấn một số điện thoại, bên kia vang lên chừng mấy tiếng mới nhận.
“Boss!”
Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói hơi mơ hồ khàn khàn của trợ lí Vân, có chút kinh ngạc, tiên sinh nhà anh ta sớm như vậy đã gọi tới.
Chẳng lẽ là tối hôm qua thất sách, không ôm được mỹ nhân về, có điều nghe giọng nói thật giống như tâm trạng cũng không tệ lắm, không phải là ăn suốt một đêm, tiên sinh nhà anh ta đến bây giờ vẫn chưa ngủ đó chứ.
Nghĩ đến khả năng này, trợ lý Vũ không khỏi chậc chậc hai tiếng, trong lòng thầm oán.
Quả nhiên vẫn là ngài Lục nói đúng, Bồ Tát sống một khi ăn chay, hóa thân làm sói thật đúng là kinh khủng, xem tấm hình kia cơ thể nhỏ nhắn của cô Mông không biết có chịu được sự mãnh liệt của tiên sinh nhà anh ta hay không?
“Cho cậu nửa giờ đến Hoàng Triều!”
Đối mặt với người ngoài, Đường Nại vẫn luôn là biểu cảm lãnh đạm lạnh như băng, gương mặt như khối băng ngàn năm không có chút tâm trạng, ngay cả toàn thân cũng lộ ra khí chất cao quý lạnh lùng.
“Vâng, Boss!”
……
Vũ Đàm tới rất nhanh, dường như vẫn chưa tới nửa giờ đã đến khách sạn Hoàng Triều.
Đường Nại nhìn Vũ Đàm đến mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thấy cô gái trên giường vẫn an tĩnh ngủ, đôi mắt lãnh đạm lạnh lẽo thay đổi, trở nên ôn nhu cưng chiều.
Nhẹ nhàng đi tới, cầm lên một bộ quần áo đã chuẩn bị xong rón rén thay cô mặc vào, lại cầm âu phục áo khoác của mình bọc cả người cô thật kín đáo mới thận trọng ôm lấy cô, rời phòng.
Dưới lầu Vũ Đàm đã sớm chờ, khi thấy bóng người ở cửa khách sạn cũng không khỏi ngây ngẩn, bị dọa giật mình.
Con mẹ nó, xa xa cái người đàn ông mặt đầy ôn nhu, thâm tình vô hạn lại thận trọng ôm phụ nữ trong ngực?
Thật sự là Boss lãnh khốc vô tình, lạnh lùng hờ hửng, thanh tâm quả dục ba mươi năm đó sao, đây cũng quá kinh khủng rồi!
Bộ dạng dè đặt dường như đối đãi với món đồ quý báu thật đúng là làm người ta khiếp sợ.
Đặc biệt là biểu cảm ôn nhu cưng chiều trên mặt người đàn ông người kia càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, Vũ Đàm ngước mắt nhìn mặt trời từ từ lên cao, vỗ vỗ lồng ngực bị hoảng sợ.
Vẫn còn tốt vẫn còn tốt, mặt trời vẫn mọc từ đằng đông!
Mới vừa muốn mở miệng gọi “Boss”, ánh mắt lạnh như băng của Đường Nại lành lạnh quét tới, rất sợ anh ta lên tiếng đánh thức cô gái trong ngực.
Ôn nhu cúi đầu nhìn cô gái trong ngực hoàn toàn ngủ yên, mi mắt lạnh lùng hơi nhu hòa, nhìn Vũ Đàm bên cạnh như hóa đá.
Mẹ ơi, Boss thật sự trúng tà rồi? Hay là đây là Boss giả? Hành động ôn nhu vô hạn này cũng quá kinh khủng đi!
“Phái người đem hành lý bên trong phòng tổng thống đưa tới biệt thự của tôi, ngoài ra cầm giấy chứng nhận của tôi và giấy chứng nhận của Mông Mông đi đăng kí, trước buổi trưa phải sắp xếp xong!”
Sau khi dặn dò xong, Đường Nại ôm Mông Chỉ Nghi lên xe, tỉ mỉ điều chỉnh một vị trí thoải mái cho cô.
Dựa vào ngực mình, có thể an tâm chìm vào giấc ngủ, cơ thể nho nhỏ mềm mại được ôm vào trong ngực, toàn bộ trái tim cũng mềm nhũn không nói ra được.
Trước buổi trưa, đúng vậy, mặc dù cô gái trong ngực này tối hôm qua đã đồng ý , có điều để phòng ngừa có biến cố anh vẫn phải sớm ra tay, lĩnh được chứng, anh sẽ không sợ cô đổi ý.
Nghĩ tới đó khóe môi Đường Nại cong lên, lộ ra một độ cong vui vẻ, Vũ Đàm nhìn thấy càng sợ hãi, chỉ cảm thấy khiếp sợ mấy năm nay cũng không bằng sáng nay.
“Còn ngẩn ra đó làm gì, lái xe, lái chậm lại, đừng làm ồn đánh thức Mông Mông !”
Vũ Đàm ngước mắt nhìn lướt qua ánh mắt lạnh lùng, gương mặt mang theo vẻ sợ hãi, ôn nhu trong con ngươi đen tiêu tan, chỉ còn sót lại bộ dạng cao ngạo lạnh nhạt hờ hững, vạn năm không thay đổi.
Vũ Đàm nhếch mép, nhanh chóng cho xe chạy.
Nhìn bộ dạng Boss mặt cưng chiều bảo vệ người phụ nữ chỉ cảm thấy kinh sợ, vì an toàn anh ta vẫn nên từ bỏ ý nghĩ mờ ám yên lặng lái xe.
Dọc đường đi, Vũ Đàm vì thế bị ghét bỏ vô số lần, dường như không quá mười phút có thể nghe thấy tiếng Boss tiên sinh nhà anh ta dặn dò “Chậm một chút, chậm hơn nữa”.
Ngày thường lộ trình nửa giờ là có thể đến được, lần này ước chừng lái hai giờ đồng hồ mới đến.
Đến cuối cùng sau khi lái xe tiến vào Long Hiên Hào Đình, Vũ Đàm mới phát hiện sau lưng mình đã ra một thân mồ hôi.
Đường Nại ôn nhu ôm lấy cơ thể của Mông Chỉ Nghi , thận trọng xuống xe, ôm cô vào biệt thự của mình.
Đi thẳng tới phòng ngủ chính ở lầu hai, cẩn thận nhẹ nhàng đặt Mông Chỉ Nghi đang trong cơn ngủ mê lên giường.
Thay cô cởi quần áo trên người, đổi một bộ quần áo thoải mái hơn, lại thay cô đắp chăn xong mới ôn nhu cưng chiều đặt một nụ hôn lên trán cô.
Trên đường đi tới đây, tiểu nha đầu này cũng không tỉnh, xem ra là tối hôm qua mình thật sự khiến cô mệt lả rồi.
Có điều làm hòa thượng ba mươi năm mới vừa khai trai, khó tránh khỏi không nhịn được.
Nhớ tới điên cuồng và yêu thương tối qua, nghĩ tới tiểu nha đầu lạnh lùng lãnh đạm này ở dưới thân mình run rẩy khóc tỉ tê liên tục, lộ ra tư thái xinh đẹp lẳng lơ, lòng Đường Nại thỏa mãn không nói ra được.
Chính là cô, đời này đã nhận định rồi!
Mông Chỉ Nghi trước giờ đều cảnh giác, cho dù là mệt mỏi đi nữa cũng sẽ duy trì giấc ngủ ngắn, cho dù là một năm kia ở bệnh viện tâm thần cũng vẫn như cũ.
Có lẽ là từ nhỏ đến lớn làm thành thói quen, nhưng lần này, không biết là thật sự quá mệt mỏi, hay là quá hưởng thụ vuốt ve trong khoảnh khắc đó mà ngủ cho tới trời tối mới tỉnh lại.
Động đậy người, cảm giác được toàn thân đau nhức không tưởng được, trên người khắp nơi đều là dấu vết bầm tím, nói rõ tối hôm qua anh có bao nhiêu bá đạo và điên cuồng chiếm đoạt.
Quét mắt bốn phía, căn phòng xa lạ, cách trưng bày xa lạ, nhưng chóp mũi ngược lại là mùi vị quen thuộc, là mùi trên người anh, nhíu mày, nhìn bốn phía, chẳng lẽ đây là nhà anh?
Kiên cường chống người xuống giường, hai chân bủn rủn vừa đứng trên đất thì có chút không chịu nổi.
Thích ứng trong chốc lát mới đi vào phòng tắm, nhìn cái bàn chải đánh răng mới, kem đánh răng đã nặn xong, lấy ly nước rồi đánh răng.
Hành động thâm tình ôn nhu không nói ra được, nhìn cơ thể trắng nõn không tỳ vết của cô phủ đầy vết đỏ bầm tím không khỏi cười ngốc nghếch.
Anh cho tới bây giờ chưa nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ có lúc không khống chế được như vậy, như phát điên.
Tình huống như vậy trước kia chưa từng có, bắt đầu từ khi nào cơ chứ.
Hình như chính là từ khoảnh khắc cô gái nhỏ này xuất hiện, tim anh bắt đầu có linh hồn, có máu thịt, không còn là một khoảng trống rỗng.
Cảm giác như vậy rất tốt, mà anh cam tâm trạng nguyện điên dại vì cô!
Nhẹ nhàng ôm cô vào phòng tắm, ôn nhu thay cô tắm rửa một lượt, tự mình cũng đơn giản vọt vào tắm.
Sắc trời đã sáng trưng, tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, rơi xuống trên khuôn mặt tinh tế lớn chừng bàn tay của Mông Chỉ Nghi .
Rất sợ đánh thức cô gái đã mệt chết đi, Đường Nại tỉ mỉ kéo rèm cửa sổ lên.
Đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, nhìn mặt trời mọc từ phía chân trời từ từ lên cao.
Đôi môi mỏng gợi cảm hơi cong lên, lộ ra một nụ cười khẽ nhàn nhạt, tâm trạng không tệ, lấy điện thoại ra ấn một số điện thoại, bên kia vang lên chừng mấy tiếng mới nhận.
“Boss!”
Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói hơi mơ hồ khàn khàn của trợ lí Vân, có chút kinh ngạc, tiên sinh nhà anh ta sớm như vậy đã gọi tới.
Chẳng lẽ là tối hôm qua thất sách, không ôm được mỹ nhân về, có điều nghe giọng nói thật giống như tâm trạng cũng không tệ lắm, không phải là ăn suốt một đêm, tiên sinh nhà anh ta đến bây giờ vẫn chưa ngủ đó chứ.
Nghĩ đến khả năng này, trợ lý Vũ không khỏi chậc chậc hai tiếng, trong lòng thầm oán.
Quả nhiên vẫn là ngài Lục nói đúng, Bồ Tát sống một khi ăn chay, hóa thân làm sói thật đúng là kinh khủng, xem tấm hình kia cơ thể nhỏ nhắn của cô Mông không biết có chịu được sự mãnh liệt của tiên sinh nhà anh ta hay không?
“Cho cậu nửa giờ đến Hoàng Triều!”
Đối mặt với người ngoài, Đường Nại vẫn luôn là biểu cảm lãnh đạm lạnh như băng, gương mặt như khối băng ngàn năm không có chút tâm trạng, ngay cả toàn thân cũng lộ ra khí chất cao quý lạnh lùng.
“Vâng, Boss!”
……
Vũ Đàm tới rất nhanh, dường như vẫn chưa tới nửa giờ đã đến khách sạn Hoàng Triều.
Đường Nại nhìn Vũ Đàm đến mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thấy cô gái trên giường vẫn an tĩnh ngủ, đôi mắt lãnh đạm lạnh lẽo thay đổi, trở nên ôn nhu cưng chiều.
Nhẹ nhàng đi tới, cầm lên một bộ quần áo đã chuẩn bị xong rón rén thay cô mặc vào, lại cầm âu phục áo khoác của mình bọc cả người cô thật kín đáo mới thận trọng ôm lấy cô, rời phòng.
Dưới lầu Vũ Đàm đã sớm chờ, khi thấy bóng người ở cửa khách sạn cũng không khỏi ngây ngẩn, bị dọa giật mình.
Con mẹ nó, xa xa cái người đàn ông mặt đầy ôn nhu, thâm tình vô hạn lại thận trọng ôm phụ nữ trong ngực?
Thật sự là Boss lãnh khốc vô tình, lạnh lùng hờ hửng, thanh tâm quả dục ba mươi năm đó sao, đây cũng quá kinh khủng rồi!
Bộ dạng dè đặt dường như đối đãi với món đồ quý báu thật đúng là làm người ta khiếp sợ.
Đặc biệt là biểu cảm ôn nhu cưng chiều trên mặt người đàn ông người kia càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, Vũ Đàm ngước mắt nhìn mặt trời từ từ lên cao, vỗ vỗ lồng ngực bị hoảng sợ.
Vẫn còn tốt vẫn còn tốt, mặt trời vẫn mọc từ đằng đông!
Mới vừa muốn mở miệng gọi “Boss”, ánh mắt lạnh như băng của Đường Nại lành lạnh quét tới, rất sợ anh ta lên tiếng đánh thức cô gái trong ngực.
Ôn nhu cúi đầu nhìn cô gái trong ngực hoàn toàn ngủ yên, mi mắt lạnh lùng hơi nhu hòa, nhìn Vũ Đàm bên cạnh như hóa đá.
Mẹ ơi, Boss thật sự trúng tà rồi? Hay là đây là Boss giả? Hành động ôn nhu vô hạn này cũng quá kinh khủng đi!
“Phái người đem hành lý bên trong phòng tổng thống đưa tới biệt thự của tôi, ngoài ra cầm giấy chứng nhận của tôi và giấy chứng nhận của Mông Mông đi đăng kí, trước buổi trưa phải sắp xếp xong!”
Sau khi dặn dò xong, Đường Nại ôm Mông Chỉ Nghi lên xe, tỉ mỉ điều chỉnh một vị trí thoải mái cho cô.
Dựa vào ngực mình, có thể an tâm chìm vào giấc ngủ, cơ thể nho nhỏ mềm mại được ôm vào trong ngực, toàn bộ trái tim cũng mềm nhũn không nói ra được.
Trước buổi trưa, đúng vậy, mặc dù cô gái trong ngực này tối hôm qua đã đồng ý , có điều để phòng ngừa có biến cố anh vẫn phải sớm ra tay, lĩnh được chứng, anh sẽ không sợ cô đổi ý.
Nghĩ tới đó khóe môi Đường Nại cong lên, lộ ra một độ cong vui vẻ, Vũ Đàm nhìn thấy càng sợ hãi, chỉ cảm thấy khiếp sợ mấy năm nay cũng không bằng sáng nay.
“Còn ngẩn ra đó làm gì, lái xe, lái chậm lại, đừng làm ồn đánh thức Mông Mông !”
Vũ Đàm ngước mắt nhìn lướt qua ánh mắt lạnh lùng, gương mặt mang theo vẻ sợ hãi, ôn nhu trong con ngươi đen tiêu tan, chỉ còn sót lại bộ dạng cao ngạo lạnh nhạt hờ hững, vạn năm không thay đổi.
Vũ Đàm nhếch mép, nhanh chóng cho xe chạy.
Nhìn bộ dạng Boss mặt cưng chiều bảo vệ người phụ nữ chỉ cảm thấy kinh sợ, vì an toàn anh ta vẫn nên từ bỏ ý nghĩ mờ ám yên lặng lái xe.
Dọc đường đi, Vũ Đàm vì thế bị ghét bỏ vô số lần, dường như không quá mười phút có thể nghe thấy tiếng Boss tiên sinh nhà anh ta dặn dò “Chậm một chút, chậm hơn nữa”.
Ngày thường lộ trình nửa giờ là có thể đến được, lần này ước chừng lái hai giờ đồng hồ mới đến.
Đến cuối cùng sau khi lái xe tiến vào Long Hiên Hào Đình, Vũ Đàm mới phát hiện sau lưng mình đã ra một thân mồ hôi.
Đường Nại ôn nhu ôm lấy cơ thể của Mông Chỉ Nghi , thận trọng xuống xe, ôm cô vào biệt thự của mình.
Đi thẳng tới phòng ngủ chính ở lầu hai, cẩn thận nhẹ nhàng đặt Mông Chỉ Nghi đang trong cơn ngủ mê lên giường.
Thay cô cởi quần áo trên người, đổi một bộ quần áo thoải mái hơn, lại thay cô đắp chăn xong mới ôn nhu cưng chiều đặt một nụ hôn lên trán cô.
Trên đường đi tới đây, tiểu nha đầu này cũng không tỉnh, xem ra là tối hôm qua mình thật sự khiến cô mệt lả rồi.
Có điều làm hòa thượng ba mươi năm mới vừa khai trai, khó tránh khỏi không nhịn được.
Nhớ tới điên cuồng và yêu thương tối qua, nghĩ tới tiểu nha đầu lạnh lùng lãnh đạm này ở dưới thân mình run rẩy khóc tỉ tê liên tục, lộ ra tư thái xinh đẹp lẳng lơ, lòng Đường Nại thỏa mãn không nói ra được.
Chính là cô, đời này đã nhận định rồi!
Mông Chỉ Nghi trước giờ đều cảnh giác, cho dù là mệt mỏi đi nữa cũng sẽ duy trì giấc ngủ ngắn, cho dù là một năm kia ở bệnh viện tâm thần cũng vẫn như cũ.
Có lẽ là từ nhỏ đến lớn làm thành thói quen, nhưng lần này, không biết là thật sự quá mệt mỏi, hay là quá hưởng thụ vuốt ve trong khoảnh khắc đó mà ngủ cho tới trời tối mới tỉnh lại.
Động đậy người, cảm giác được toàn thân đau nhức không tưởng được, trên người khắp nơi đều là dấu vết bầm tím, nói rõ tối hôm qua anh có bao nhiêu bá đạo và điên cuồng chiếm đoạt.
Quét mắt bốn phía, căn phòng xa lạ, cách trưng bày xa lạ, nhưng chóp mũi ngược lại là mùi vị quen thuộc, là mùi trên người anh, nhíu mày, nhìn bốn phía, chẳng lẽ đây là nhà anh?
Kiên cường chống người xuống giường, hai chân bủn rủn vừa đứng trên đất thì có chút không chịu nổi.
Thích ứng trong chốc lát mới đi vào phòng tắm, nhìn cái bàn chải đánh răng mới, kem đánh răng đã nặn xong, lấy ly nước rồi đánh răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.