Chương 105: XỨNG HAY KHÔNG LÀ DO TÔI QUYẾT ĐỊNH
Lục La
26/01/2021
Đường Nại nhíu mày, đôi đồng tử tối tăm sâu thẳm lóe lên một tia sáng
lạnh lùng kỳ lạ, trong đầu anh vô thức nghĩ đến Mông Chỉ Nghi, anh bất
giác gật đầu đồng ý.
Đúng là anh cũng muốn gặp người nhà họ Cơ, cũng muốn giải quyết vấn đề liên quan giữa Mông Mông và nhà họ.
Bởi vì anh luôn cảm thấy ân oán giữa Mông Mông và nhà họ Cơ không đơn giản, không hẳn chỉ là vì chuyện của Thiệu Vĩnh Khiêm.
"Được!"
Thấy Đường Nại thoải mái đồng ý, bà Cơ cũng thoải mái cả người, vẻ mặt bà dễ nhìn hơn mấy phần, bà nở nụ cười rạng rỡ, muốn kìm cũng không kìm lại được.
"Được rồi, tổng giám đốc Đường đã quyết định thì cứ vậy đi, bảy rưỡi tối mai, chúng ta hẹn ở nhà hàng Hoa Vũ nhé!"
"Được, không thành vấn đề."
Đường Nại gật đầu, anh cũng nhận ra giọng nói của bà Cơ ở đầu dây bên kia mang theo mấy phần vui sướng thì nhíu mày chán ghét.
Cúp máy, Cơ Tích Tương ở bên cũng kích động chạy tới.
"Mẹ ơi mẹ ơi, sao rồi, anh Nại có đồng ý không, đồng ý không vậy?"
Nhìn con gái bảo bối vui sướng đến thế, bà Cơ không khỏi cưng chiều khẽ cốc đầu Cơ Tích Tương, cười trêu: "Rồi, con đó, thích tên nào là hồn cũng mất luôn, anh Nại của con đồng ý rồi, yên tâm đi!"
"Thật không mẹ, vậy thì tốt quá, mẹ ơi, con vui lắm!"
Cơ Tích Tương nghe mẹ mình nói vậy cũng kích động nhảy nhót liên hồi, cô ôm lấy cổ bà Cơ, hôm lên mặt bà một cái thật kêu."Đừng phấn khích sớm quá, mặc dù Đường Nại đã đồng ý rồi nhưng nhỡ đâu chúng ta cũng cần phải cẩn thận hơn một chút, mai nhất định con phải nghe lời mẹ, biết không, cũng đừng ăn nói lung tung như ở nhà!"
Bà Cơ quay lại dặn dò con gái bảo bối của mình.
Dù sao bà cũng hiểu rõ tính cách của con gái mình nhất, nếu như tối mai có điều gì sai sót, vậy thì với trí thông minh của Đường Nại, chắc chắn anh ta sẽ phát hiện ra đầu mối, mà nếu Đường Nại nhận ra mục đích thật sự của hai người, vậy thì không chỉ hai người họ mà có lẽ cả nhà họ Cơ cũng sẽ bị Đường Nại trả thù kinh khủng.
Trong lòng bà Cơ thoáng trầm xuống, thật ra cũng đều là vì nhà họ Cơ mà thôi.
Bây giờ thị trường chứng khoán của nhà họ Cơ đang giảm mạnh, ngày nào các cổ đông cũng náo loạn trong công ty một hồi, khiến cho Cơ Nghị phiền lòng không thôi, ông ta đã làm việc không quản ngày đêm vì tập đoàn Cơ thị nhiều ngày rồi, trông già đi hẳn.
Trong lòng bà Cơ thầm tính toán, nếu con gái đã thích Đường Nại như thế, chi bằng cẩn thận lập mưu với Đường Nại, nếu như thành công thì Đường Nại cũng chỉ có thể câm nín chịu thiệt mà thôi, chuyện nhà họ Cơ anh ta cũng không thể không giúp.
Dù là vì danh dự của nhà họ Đường đi nữa, thì Đường Nại không muốn thì cũng không thể không ra tay giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, tròng mắt của bà Cơ lóe lên vẻ thâm độc mưu toan.
Nhà họ Cơ không thể thất bại được, nếu như nhà họ Cơ thất bại, sau này bà đâu thể sống tốt được nữa đây, đã quen ăn sung mặc sướng, nhỡ một ngày trở nên nghèo rớt mồng tơi, nhất định bà sẽ bị những người phụ nữ kia cười nhạo.
Chạng vạng, tầng tám.
Đường Nại đi thẳng tới tầng thứ tám, anh đẩy cửa phòng riêng của căn phòng xa hoa duy nhất ra, mấy người trong phòng đã ngồi cả.
Ánh mắt Đường Nại lướt nhìn qua, khi ánh mắt lạnh lùng hờ hững đối diện với La Vu Duyệt thì bất giác híp lại đầy nguy hiểm, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên âm trầm lạnh lẽo hơn mấy phần.
"Thằng nhóc này, cậu không thể tới đúng giờ hơn được sao, không lẽ lại trốn đi đâu khóc lóc một lúc à?"
Lâm Viên Dịch nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Đường Nại lạnh lùng thờ ơ bước vào phòng riêng, anh ta không khỏi cười giỡn, chế nhạo.
Vẻ tà mị biến mất trên khuôn mặt ngày thường vẫn kiên cường, lạnh lẽo, chỉ còn lại vẻ phong lưu không kiềm chế được của một người đàn ông phóng khoáng.
Đường Nại lạnh lùng cong môi lên giễu cợt, đôi đồng tử đen láy thâm trầm nhìn lướt qua Lâm Viên Dịch.
"Xem ra ông già nhà cậu còn huấn luyện cậu chưa đủ nhỉ, đã thở mạnh như vậy mà còn chưa chặn nổi miệng cậu được nữa à, sao nào, mai lại muốn tự vấn thêm mấy lần à?"
Đôi mắt lạnh lùng thờ ơ của Đường Nại có thêm mấy phần cảnh cáo, cũng lặng lẽ thể hiện cho Lâm Viên Dịch xem."Haha, thằng nhóc cậu cũng chỉ biết lấy nó ra để uy hiếp mình thôi, tôi không nói nữa đã được chưa?"
Quả nhiên, nghe Đường Nại nói vậy, Lâm Viên Dịch ngậm miệng trước tiên, thu lại ý cười trên khuôn mặt.
Nhắc đến thủ đoạn huấn luyện của ông già thì đúng là khiến Lâm Viên Dịch muốn chết, ba ngày hai lần bị kéo đi huấn luyện, hơn nữa cường độ cao như thế còn khủng bố hơn cả ở địa ngục, anh ta thà rằng vào trong bộ đội ở cũng không muốn bị ông già huấn luyện đâu.
Đường Nại không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của La Vu Duyệt mà lạnh lùng ngồi xuống ghế sa lon, uể oải tựa vào ghế.
Hơn thở lạnh băng mang theo mấy phần tao nhã, cao quý mà thoải mái, nhưng nó vẫn đầy ắp sức quyến rũ mê hoặc, vẻ ung dung cao quý lại tùy tiện phát ra như vậy càng thể hiện rõ thân phận địa vị và giá trị của anh.
Lâm Viên Dịch liếc mắt nhìn Đường Nại, vừa nhìn sang La Vu Duyệt, không biết có phải ảo giác của anh ta không mà sao cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ hơi là lạ, anh ta không khỏi nhíu mày, nói:
"Hai người không sao chứ, sao tôi cứ có cảm giác cãi cõ là giống như hai người vậy nhỉ?"
Nghe Lâm Viên Dịch nói vậy, Đường Nại nhíu mày, sắc mặt thoáng âm trầm.
Từ khi Đường Nại vào, La Vu Duyệt ngồi đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, nghe Lâm Viên Dịch nói vậy anh mới trả lời.
"Xem ra anh gây lộn với Mông Chỉ Nghi nhỉ?"
"Tôi có cãi nhau với Mông Mông hay không cũng không liên quan đến cậu cả La nhỉ?"
Hai người vừa mở miệng đã là không khí lạnh băng giương cung bạt kiếm, khiến cho Lâm Viên Dịch ở bên cạnh cũng thấy lạ lùng, ba người họ cùng nhau lớn lên, nhưng sao anh ta cứ thấy bầu không khí giữa hai người họ kỳ lạ khó đoán quá.
Đường Nại lạnh lùng nhìn La Vu Duyệt, đôi mắt thâm thúy âm trầm lóe lên nét lạnh lùng buốt giá, anh nhớ ngày đó ở Đại Kiều, La Vu Duyệt từng để ý đến Mông Mông của anh, anh sẽ không cho bất cứ ai có khả năng cướp mất Mông Mông trong tay mình.
"Cô ấy không xứng với cậu!"
La Vu Duyệt cũng không để ý đến ánh mắt lạnh nhạt và buốt giá mà Đường Nại nhìn mình.
Với La Vu Duyệt, Đường Nại xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn, bên cạnh Mông Chỉ Nghi có quá nhiều đàn ông, không biết đã từng qua lại với bao nhiêu người rồi, huống chi đến tận bây giờ cô ta còn dây dưa không rõ với mấy người, khó mà nói rõ với Đường Nại được.
Vì Đường Nại là anh em tốt lớn lên cùng với anh, cho nên La Vu Duyệt không muốn Đường Nại phải chịu bất cứ tổn thương nào.
"Xứng hay không là do tôi quyết định, tôi nói cô ấy xứng thì là xứng!"
Đôi mắt lạnh lùng của Đường Nại nhìn chằm chằm vào La Vu Duyệt, không nhượng bộ chút nào, đôi mắt lạnh buốt như nhũ băng, sắc bén vô cùng.
"Nại, nhà họ Đường sẽ không cho phép một người phụ nữ như vậy trở thành vợ tương lai của cậu, bác Đường càng không cho phép một người như thế bước vào nhà, cậu tỉnh lại đi!"
La Vu Duyệt vẫn không từ bỏ ý định khuyên nhủ như trước.
Ý lạnh trong mắt Đường Nại lại đậm hơn mấy phần, anh lạnh lùng mím môi, đôi mắt sắc bén thâm thúy nhìn thẳng La Vu Duyệt, cười gằn mang theo mấy phần châm chọc.
Đúng là anh cũng muốn gặp người nhà họ Cơ, cũng muốn giải quyết vấn đề liên quan giữa Mông Mông và nhà họ.
Bởi vì anh luôn cảm thấy ân oán giữa Mông Mông và nhà họ Cơ không đơn giản, không hẳn chỉ là vì chuyện của Thiệu Vĩnh Khiêm.
"Được!"
Thấy Đường Nại thoải mái đồng ý, bà Cơ cũng thoải mái cả người, vẻ mặt bà dễ nhìn hơn mấy phần, bà nở nụ cười rạng rỡ, muốn kìm cũng không kìm lại được.
"Được rồi, tổng giám đốc Đường đã quyết định thì cứ vậy đi, bảy rưỡi tối mai, chúng ta hẹn ở nhà hàng Hoa Vũ nhé!"
"Được, không thành vấn đề."
Đường Nại gật đầu, anh cũng nhận ra giọng nói của bà Cơ ở đầu dây bên kia mang theo mấy phần vui sướng thì nhíu mày chán ghét.
Cúp máy, Cơ Tích Tương ở bên cũng kích động chạy tới.
"Mẹ ơi mẹ ơi, sao rồi, anh Nại có đồng ý không, đồng ý không vậy?"
Nhìn con gái bảo bối vui sướng đến thế, bà Cơ không khỏi cưng chiều khẽ cốc đầu Cơ Tích Tương, cười trêu: "Rồi, con đó, thích tên nào là hồn cũng mất luôn, anh Nại của con đồng ý rồi, yên tâm đi!"
"Thật không mẹ, vậy thì tốt quá, mẹ ơi, con vui lắm!"
Cơ Tích Tương nghe mẹ mình nói vậy cũng kích động nhảy nhót liên hồi, cô ôm lấy cổ bà Cơ, hôm lên mặt bà một cái thật kêu."Đừng phấn khích sớm quá, mặc dù Đường Nại đã đồng ý rồi nhưng nhỡ đâu chúng ta cũng cần phải cẩn thận hơn một chút, mai nhất định con phải nghe lời mẹ, biết không, cũng đừng ăn nói lung tung như ở nhà!"
Bà Cơ quay lại dặn dò con gái bảo bối của mình.
Dù sao bà cũng hiểu rõ tính cách của con gái mình nhất, nếu như tối mai có điều gì sai sót, vậy thì với trí thông minh của Đường Nại, chắc chắn anh ta sẽ phát hiện ra đầu mối, mà nếu Đường Nại nhận ra mục đích thật sự của hai người, vậy thì không chỉ hai người họ mà có lẽ cả nhà họ Cơ cũng sẽ bị Đường Nại trả thù kinh khủng.
Trong lòng bà Cơ thoáng trầm xuống, thật ra cũng đều là vì nhà họ Cơ mà thôi.
Bây giờ thị trường chứng khoán của nhà họ Cơ đang giảm mạnh, ngày nào các cổ đông cũng náo loạn trong công ty một hồi, khiến cho Cơ Nghị phiền lòng không thôi, ông ta đã làm việc không quản ngày đêm vì tập đoàn Cơ thị nhiều ngày rồi, trông già đi hẳn.
Trong lòng bà Cơ thầm tính toán, nếu con gái đã thích Đường Nại như thế, chi bằng cẩn thận lập mưu với Đường Nại, nếu như thành công thì Đường Nại cũng chỉ có thể câm nín chịu thiệt mà thôi, chuyện nhà họ Cơ anh ta cũng không thể không giúp.
Dù là vì danh dự của nhà họ Đường đi nữa, thì Đường Nại không muốn thì cũng không thể không ra tay giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, tròng mắt của bà Cơ lóe lên vẻ thâm độc mưu toan.
Nhà họ Cơ không thể thất bại được, nếu như nhà họ Cơ thất bại, sau này bà đâu thể sống tốt được nữa đây, đã quen ăn sung mặc sướng, nhỡ một ngày trở nên nghèo rớt mồng tơi, nhất định bà sẽ bị những người phụ nữ kia cười nhạo.
Chạng vạng, tầng tám.
Đường Nại đi thẳng tới tầng thứ tám, anh đẩy cửa phòng riêng của căn phòng xa hoa duy nhất ra, mấy người trong phòng đã ngồi cả.
Ánh mắt Đường Nại lướt nhìn qua, khi ánh mắt lạnh lùng hờ hững đối diện với La Vu Duyệt thì bất giác híp lại đầy nguy hiểm, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên âm trầm lạnh lẽo hơn mấy phần.
"Thằng nhóc này, cậu không thể tới đúng giờ hơn được sao, không lẽ lại trốn đi đâu khóc lóc một lúc à?"
Lâm Viên Dịch nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Đường Nại lạnh lùng thờ ơ bước vào phòng riêng, anh ta không khỏi cười giỡn, chế nhạo.
Vẻ tà mị biến mất trên khuôn mặt ngày thường vẫn kiên cường, lạnh lẽo, chỉ còn lại vẻ phong lưu không kiềm chế được của một người đàn ông phóng khoáng.
Đường Nại lạnh lùng cong môi lên giễu cợt, đôi đồng tử đen láy thâm trầm nhìn lướt qua Lâm Viên Dịch.
"Xem ra ông già nhà cậu còn huấn luyện cậu chưa đủ nhỉ, đã thở mạnh như vậy mà còn chưa chặn nổi miệng cậu được nữa à, sao nào, mai lại muốn tự vấn thêm mấy lần à?"
Đôi mắt lạnh lùng thờ ơ của Đường Nại có thêm mấy phần cảnh cáo, cũng lặng lẽ thể hiện cho Lâm Viên Dịch xem."Haha, thằng nhóc cậu cũng chỉ biết lấy nó ra để uy hiếp mình thôi, tôi không nói nữa đã được chưa?"
Quả nhiên, nghe Đường Nại nói vậy, Lâm Viên Dịch ngậm miệng trước tiên, thu lại ý cười trên khuôn mặt.
Nhắc đến thủ đoạn huấn luyện của ông già thì đúng là khiến Lâm Viên Dịch muốn chết, ba ngày hai lần bị kéo đi huấn luyện, hơn nữa cường độ cao như thế còn khủng bố hơn cả ở địa ngục, anh ta thà rằng vào trong bộ đội ở cũng không muốn bị ông già huấn luyện đâu.
Đường Nại không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của La Vu Duyệt mà lạnh lùng ngồi xuống ghế sa lon, uể oải tựa vào ghế.
Hơn thở lạnh băng mang theo mấy phần tao nhã, cao quý mà thoải mái, nhưng nó vẫn đầy ắp sức quyến rũ mê hoặc, vẻ ung dung cao quý lại tùy tiện phát ra như vậy càng thể hiện rõ thân phận địa vị và giá trị của anh.
Lâm Viên Dịch liếc mắt nhìn Đường Nại, vừa nhìn sang La Vu Duyệt, không biết có phải ảo giác của anh ta không mà sao cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ hơi là lạ, anh ta không khỏi nhíu mày, nói:
"Hai người không sao chứ, sao tôi cứ có cảm giác cãi cõ là giống như hai người vậy nhỉ?"
Nghe Lâm Viên Dịch nói vậy, Đường Nại nhíu mày, sắc mặt thoáng âm trầm.
Từ khi Đường Nại vào, La Vu Duyệt ngồi đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, nghe Lâm Viên Dịch nói vậy anh mới trả lời.
"Xem ra anh gây lộn với Mông Chỉ Nghi nhỉ?"
"Tôi có cãi nhau với Mông Mông hay không cũng không liên quan đến cậu cả La nhỉ?"
Hai người vừa mở miệng đã là không khí lạnh băng giương cung bạt kiếm, khiến cho Lâm Viên Dịch ở bên cạnh cũng thấy lạ lùng, ba người họ cùng nhau lớn lên, nhưng sao anh ta cứ thấy bầu không khí giữa hai người họ kỳ lạ khó đoán quá.
Đường Nại lạnh lùng nhìn La Vu Duyệt, đôi mắt thâm thúy âm trầm lóe lên nét lạnh lùng buốt giá, anh nhớ ngày đó ở Đại Kiều, La Vu Duyệt từng để ý đến Mông Mông của anh, anh sẽ không cho bất cứ ai có khả năng cướp mất Mông Mông trong tay mình.
"Cô ấy không xứng với cậu!"
La Vu Duyệt cũng không để ý đến ánh mắt lạnh nhạt và buốt giá mà Đường Nại nhìn mình.
Với La Vu Duyệt, Đường Nại xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn, bên cạnh Mông Chỉ Nghi có quá nhiều đàn ông, không biết đã từng qua lại với bao nhiêu người rồi, huống chi đến tận bây giờ cô ta còn dây dưa không rõ với mấy người, khó mà nói rõ với Đường Nại được.
Vì Đường Nại là anh em tốt lớn lên cùng với anh, cho nên La Vu Duyệt không muốn Đường Nại phải chịu bất cứ tổn thương nào.
"Xứng hay không là do tôi quyết định, tôi nói cô ấy xứng thì là xứng!"
Đôi mắt lạnh lùng của Đường Nại nhìn chằm chằm vào La Vu Duyệt, không nhượng bộ chút nào, đôi mắt lạnh buốt như nhũ băng, sắc bén vô cùng.
"Nại, nhà họ Đường sẽ không cho phép một người phụ nữ như vậy trở thành vợ tương lai của cậu, bác Đường càng không cho phép một người như thế bước vào nhà, cậu tỉnh lại đi!"
La Vu Duyệt vẫn không từ bỏ ý định khuyên nhủ như trước.
Ý lạnh trong mắt Đường Nại lại đậm hơn mấy phần, anh lạnh lùng mím môi, đôi mắt sắc bén thâm thúy nhìn thẳng La Vu Duyệt, cười gằn mang theo mấy phần châm chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.