Chương 1384: Hoàng Đế lấy một địch hai
Liễu Hạ Huy
06/06/2013
Thế như sao băng, nhanh như tia chớp.
Thân thể từ không trung hơn mười thước hạ xuống, giống như là một tên lửa định vị bắn ra, mục tiêu tập trung là Hoàng Đế.
Long Vương!
Long Vương đã tới ở thời khắc mấu chốt!
Hai chân của lão lay động trên không trung, giống như có thể cưỡi gió mà đi.
Hô...
Quải trượng rời khỏi tay, mang theo tiếng gió vù vù, giống một kiếm quang sắc vàng óng ánh đâm thẳng tới ót Hoàng Đế, trợ công cho Phó Phong Tuyết từ mặt bên.
Dị tượng xảy ra, người chịu ảnh hưởng vẫn là Phó Phong Tuyết cùng Hoàng Đế trong cuộc chiến.
Phó Phong Tuyết là bên được lợi.
Một kích này, hắn đều ẩn chứa kình khí toàn thân mình vào trong đó. Tu hành nhiều năm, kinh nghiệm nhiều năm tích lũy, tất cả đều dồn trong một cước này.
Dù vậy, trong lòng lão vẫn vô cùng rõ ràng, đây là phản kích hấp hối, cũng là giãy dụa sau cùng.
Long Vương đến, khiến lão nhiều hơn một phần hy vọng, tỷ lệ sống cũng cao hơn không ít.
Có điều, lão cũng tính thay đổi chiêu số công kích.
Đương nhiên, chiêu thức lúc này đã dùng hết. Nếu đột ngột thay đổi không cách gì giữ lực, ngược lại còn bị thương nặng.
Vẫy là một cước lâm môn kia.
Vẫn là một cước quyết tuyệt kia.
Lão định dùng hy sinh của mình đổi lấy một cơ hội. Một cơ hội cho Long Vương đánh bại Hoàng Đế.
Tôi chết. Cậu cũng chết.
Đây là lựa chọn của Phó Phong Tuyết. Đây là bài thi lão nộp trong lần chiến đấu này.
Hoàng Đế lại lần nữa gặp khiêu chiến nguy hiểm trong cuộc đời hắn.
Tổ hợp của Chiến thần phương đông cùng chủ Long Tức, đây là một trong tổ hợp võ đấu quy cách cao trên thế giới. Mặc dù người như Hoàng Đế, cũng không thể không thừa nhận thế cục bản thân bây giờ rất nguy hiểm.
Hơn nữa, bây giờ hắn gặp phải cục diện khó cả đôi đường.
Nếu hắn dựa theo kế hoạch sớm định ra, muốn ở một quyền này đánh chết Phó Phong Tuyết, như vậy, ở cùng lúc phá nội phủ lão, hắn tất nhiên cũng bị quải trượng phóng tới kia đánh trúng.
Nếu hắn bỏ qua... vậy thật sự khiến hắn rất không cam tâm.
Cũng chỉ lựa chọn trong mấy tích tắc...
"Rống..." Hắn gầm lớn một tiếng, thân thể vọt lên nhanh đột nhiên không thể tin nổi mà khựng một cái ở trên không trung.
Sau đó, hắn đổi hướng hoàn toàn vi phạm với quán tính vật lý, hạ xuống dưới.
Loảng xoảng...
Hai chân Hoàng Đế đạp mạnh xuống đất, giẫm hai tảng đá nhô lên nát bấy, lại một lần nữa giẫm nham thạch cứng rắn trên đất thành hai hố sâu.
Răng rắc...
Rơi xuống đất thứ hai chính là Phó Phong Tuyết.
Trong lòng lão chứa đấu pháp dùng mạng đổi mạng, cho nên một cước kia vẫn không thay đổi quỹ tích, cho đến rơi xuống đất, lão vẫn giữ tư thế chân phải duỗi ra trước.
Sau đó, cái chân ẩn chứa kình khí huyết toàn thân liền đâm thẳng vào đất, giống như một con dao cắm vào trong một miếng bánh mì lớn, đâm bánh mình ra một lỗ lớn.
Loảng xoảng...
Long Vương là người đáp đất cuối cùng.
Lão chỉ giữ một động tác rơi tự do xuống đất, cũng không sử dụng kình khí gì trên chân. Cho nên, lúc lão rơi xuống đất mặc dù gây tiếng vang không nhỏ, nhưng lại không phá hư vật công như hai vị trước, giẫm đỉnh Vũ Hóa Phong ra động nước.
Ba người, đứng thành hình tam giác.
Sắc mặt Phó Phong Tuyết tái nhợt, nhưng trầm tĩnh như núi cao biển sâu.
Long Vương... tướng mạo Long Vương xấu, nên nhìn có vẻ hung ác. Nếu treo chân dung của lão ở cửa nhà, có lẽ có thể phát ra tác dụng tránh tà ma giống người đẹp trai như Tần Lạc.
Jesus cùng đầu to đều ngừng bắn, mặt đầy vui mừng mà nhìn về phía Long Vương.
Quỷ Ảnh ý đồ công kích Hoàng Đế, còn chưa vọt tới cạnh đó, đã bị quyền phong bá đạo của hắn thổi bay.
" Sư phụ. Người đứng được rồi?" Tần Lạc kích động hô.
Hắn thật sự rất vui.
Có trời mới biết vừa rồi hắn lo lắng đến cỡ nào.
Nếu Phó Phong Tuyết chết trận, cho dù hắn có thể cứu Lệ Khuynh Thành trở về, hắn cũng sẽ cả đời khó bình an.
Điều này với Tần Lạc mà nói cũng là một đề lựa chọn.
Lựa chọn Phó Phong Tuyết, vậy Lệ Khuynh Thành có thể vì vậy mà hương tiêu ngọc vẫn.
Nếu lựa chọn Lệ Khuynh Thành, Phó Phong Tuyết chống đỡ không được thế công của Hoàng Đế, có thể sẽ bị hắn giết chết.
Lệ Khuynh Thành là nữ nhân của hắn, Phó Phong Tuyết là nam nhân của hắn... Hắn yêu Lệ Khuynh Thành, cũng tôn trọng Phó Phong Tuyết. Hắn không hy vọng trong hai người bọn họ có bất cứ người nào ngoài ý muốn.
Kinh hỉ chính là, Long Vương đến rồi.
Càng kinh hỉ chính là, Long Vương đứng được rồi.
"Chân của ta đứng lên còn cần một cơ hội". Lúc ấy Long Vương nói với Tần Lạc như vậy.
Lúc ấy Tần Lạc còn chưa hiểu ý của Long Vương, cho là lão nói như vậy chỉ vì an ủi mình. Về phần cơ hội khi nào tới, đó là một ẩn số.
Bây giờ hắn đã biết, lão là đang đợi cơ hội, cũng là đang đợi Hoàng Đế.
Lần trước lão cùng Phó Phong Tuyết liên thủ ngăn cản Hoàng Đế ở Việt quốc, lần này, vẫn cần hai người bọn họ đồng thời ra tay mới có thể làm được.
Jesus cùng đầu to liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có ý cười.
"Long chủ tới rồi". Đầu to trầm giọng nói.
Cho dù là Phó Phong Tuyết, hay là Long Thiên Trượng, đều là thần của Long Tức bọn họ, là ngọn đèn sáng dẫn dắt bọn họ. Hắn không hy vọng bất cứ vị nào ngã xuống.
" Thượng Đế nhất định nghe được lời gọi của nội tâm tôi". Jesus cắm súng lục bằng vàng vào bên hông, tay phải lại làm dấu hình chữ thập. "Điều tôi cầu, liền do Người ban. Thứ người ban, đều là thứ tôi cầu. Chúa nhân từ, Người là cha của tôi".
"Ông cũng phải chết". Ánh mắt Hoàng Đế nhìn chằm chằm Long Thiên Trượng, giọng nói phi thường ác liệt.
Hắn có một vạn lý do tức giận.
Thời gian phù hợp như vậy, tâm cảnh tuyệt vời như thế, nếu vừa rồi một quyền kia đánh chết Phó Phong Tuyết, cả thể xác và tinh thần hắn đều sẽ nhận được thăng hoa. Loại kích thích máu cùng thịt va chạm này, loại sợ hãi lúc tử vong tới này, còn cả sự rung động khi kết thúc tánh mạng kia... đây chính là hết thảy hắn truy tìm.
Lúc lão cường tráng, giết chết lão.
Nhưng mà, Long Thiên Trượng lại phá hủy kế hoạch của hắn.
Mặc dù hắn vẫn nắm chắc giết chết Phó Phong Tuyết, nhưng mà lão lúc đó đã bị thương rất nặng, mỏi mệt không chịu nổi, giết vậy còn có ý nghĩa gì?
" Lần trước bọn tôi có thể ngăn cậu lại, lần này cũng vậy". Long Thiên Trượng lên tiếng cười vang. "Hoàng Đế, cậu thật cho mình là vô địch thiên hạ sao?"
"Vậy ông liền thử một chút đi". Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng.
"Dừng tay hết". Ma thuật sư ép Lệ Khuynh Thành từ trong tấm vải đen đi ra, dao kề sát trên cổ Lệ Khuynh Thành, chỉ cần hơi dùng sức, là có thể cắt đứt cổ họng nàng.
"Từng người tới". Ma thuật sư nói. "Ai phá hư quy tắc, tôi liền giết cô ta".
Đây là điều bọn họ đã thương lượng trước.
Cho dù Hoàng Đế kiêu ngạo thế nào, cũng không tự đại đến mức có thể dùng sức một người độc chiến cao thủ Trung Quốc. Dù sao, ở đây thuộc về sân nhà của người khác.
Lo lắng Tần Lạc cùng Phó Phong Tuyết vây công, cho nên bọn họ sớm lẻn vào Yến Kinh bắt cóc Lệ Khuynh Thành.
Lệ Khuynh Thành cũng chỉ là một vật dẫn. Nếu Lệ Khuynh Thành thất thủ, bọn họ sẽ hạ thủ từ trên người những người khác, ví dụ như Tần Lạc, ví dụ như Lâm Hoán Khê, lại ví dụ như... Chỉ cần là người quan hệ chặt chẽ với Tần Lạc, đều là mục tiêu của bọn họ.
Chỉ cần có người ở trong tay bọn họ, liền không sợ bọn họ tạo thành thế vây công.
Nếu bọn họ thật vây công, cùng lắm thì lập tức giết chết con tin, sau đó dẫn người lẩn trốn.
Mặc dù hành tích như vậy truyền đi có mất phong phạm của võ giả, nhưng mà, nếu Hoàng Đế thật muốn chạy, trong thiên hạ có ai có thể giữ hắn lại?
Bây giờ Long Vương từ cao hạ xuống, hiển nhiên là muốn cùng Phó Phong Tuyết phối hợp lấy hai địch một.
Đây là vi phạm quy tắc. Cho nên, ma thuật sư sẽ đứng ra uốn nắn hành vi của bọn họ.
"Sao? Nhiều năm trước cậu không sợ chúng tôi, bây giờ cậu lại sợ à?" Long Vương nói mỉa mai. Khuôn mặt đen kết hợp vẻ mặt hèn mọn như vậy, nói ra lời như vậy thật khiến người ta tức giận. "Vương giả Hoàng Đế. Tiếng tăm càng lúc càng lớn, mà gan lại càng ngày càng nhỏ".
"Stanly, lui về". Hoàng Đế nói.
"Điện hạ". Ma thuật sư không nghe theo.
"Đây là mệnh lệnh của tôi". Hoàng Đế liếc nàng một cái, lên tiếng nói.
Mặc dù Ma thuật sư không cam lòng, nhưng cũng không có dũng khí trái ý Hoàng Đế.
Chỉ đành phải dẫn Lệ Khuynh Thành lui về vị trí vốn đứng, không biết vô tình hay cố ý, dao của nàng hơi trượt tới trước.
"Đáng chết". Tần Lạc thấy máu trên cổ Lệ Khuynh Thành chảy như nước, đau lòng vô cùng. "Cô hẳn vô cùng tinh tường. Nếu cô ấy chết, các người liền mất đi bia đỡ đạn... tất cả các người đều sẽ chết".
"Tôi không sợ chết". Ma thuật sư chẳng thèm ngó tới uy hiếp của Tần Lạc.
Hoàng Đế nhíu mày, nói với ma thuật: "Stanly, Lệ là bạn của tôi. Cô nên tôn trọng cô ấy một chút".
"Dạ. Điện hạ". Ma thuật sư có thể không đếm xỉa uy hiếp của Tần Lạc, nhưng lại không thể không nghe lời của Hoàng Đế. Dao hơi nới ra, để Lệ Khuynh Thành tạm thời từ trong Quỷ Môn quan thò đầu ra thở một hơi.
Lúc này Hoàng Đế xoay người nhìn về phía Long Vương cùng Phó Phong Tuyết, nói: "Trước kia, các ông không phải là đối thủ của tôi. Bây giờ, các ông vẫn không phải là đối thủ của tôi. Chiến thần phương đông đã mất đi sức chiến đấu, tiếp tục đánh nữa cũng không còn thú vị. Hai người ông cùng lên đi... có lẽ, cảm giác đồng thời giết chết hai người càng mãnh liệt hơn".
Thân thể từ không trung hơn mười thước hạ xuống, giống như là một tên lửa định vị bắn ra, mục tiêu tập trung là Hoàng Đế.
Long Vương!
Long Vương đã tới ở thời khắc mấu chốt!
Hai chân của lão lay động trên không trung, giống như có thể cưỡi gió mà đi.
Hô...
Quải trượng rời khỏi tay, mang theo tiếng gió vù vù, giống một kiếm quang sắc vàng óng ánh đâm thẳng tới ót Hoàng Đế, trợ công cho Phó Phong Tuyết từ mặt bên.
Dị tượng xảy ra, người chịu ảnh hưởng vẫn là Phó Phong Tuyết cùng Hoàng Đế trong cuộc chiến.
Phó Phong Tuyết là bên được lợi.
Một kích này, hắn đều ẩn chứa kình khí toàn thân mình vào trong đó. Tu hành nhiều năm, kinh nghiệm nhiều năm tích lũy, tất cả đều dồn trong một cước này.
Dù vậy, trong lòng lão vẫn vô cùng rõ ràng, đây là phản kích hấp hối, cũng là giãy dụa sau cùng.
Long Vương đến, khiến lão nhiều hơn một phần hy vọng, tỷ lệ sống cũng cao hơn không ít.
Có điều, lão cũng tính thay đổi chiêu số công kích.
Đương nhiên, chiêu thức lúc này đã dùng hết. Nếu đột ngột thay đổi không cách gì giữ lực, ngược lại còn bị thương nặng.
Vẫy là một cước lâm môn kia.
Vẫn là một cước quyết tuyệt kia.
Lão định dùng hy sinh của mình đổi lấy một cơ hội. Một cơ hội cho Long Vương đánh bại Hoàng Đế.
Tôi chết. Cậu cũng chết.
Đây là lựa chọn của Phó Phong Tuyết. Đây là bài thi lão nộp trong lần chiến đấu này.
Hoàng Đế lại lần nữa gặp khiêu chiến nguy hiểm trong cuộc đời hắn.
Tổ hợp của Chiến thần phương đông cùng chủ Long Tức, đây là một trong tổ hợp võ đấu quy cách cao trên thế giới. Mặc dù người như Hoàng Đế, cũng không thể không thừa nhận thế cục bản thân bây giờ rất nguy hiểm.
Hơn nữa, bây giờ hắn gặp phải cục diện khó cả đôi đường.
Nếu hắn dựa theo kế hoạch sớm định ra, muốn ở một quyền này đánh chết Phó Phong Tuyết, như vậy, ở cùng lúc phá nội phủ lão, hắn tất nhiên cũng bị quải trượng phóng tới kia đánh trúng.
Nếu hắn bỏ qua... vậy thật sự khiến hắn rất không cam tâm.
Cũng chỉ lựa chọn trong mấy tích tắc...
"Rống..." Hắn gầm lớn một tiếng, thân thể vọt lên nhanh đột nhiên không thể tin nổi mà khựng một cái ở trên không trung.
Sau đó, hắn đổi hướng hoàn toàn vi phạm với quán tính vật lý, hạ xuống dưới.
Loảng xoảng...
Hai chân Hoàng Đế đạp mạnh xuống đất, giẫm hai tảng đá nhô lên nát bấy, lại một lần nữa giẫm nham thạch cứng rắn trên đất thành hai hố sâu.
Răng rắc...
Rơi xuống đất thứ hai chính là Phó Phong Tuyết.
Trong lòng lão chứa đấu pháp dùng mạng đổi mạng, cho nên một cước kia vẫn không thay đổi quỹ tích, cho đến rơi xuống đất, lão vẫn giữ tư thế chân phải duỗi ra trước.
Sau đó, cái chân ẩn chứa kình khí huyết toàn thân liền đâm thẳng vào đất, giống như một con dao cắm vào trong một miếng bánh mì lớn, đâm bánh mình ra một lỗ lớn.
Loảng xoảng...
Long Vương là người đáp đất cuối cùng.
Lão chỉ giữ một động tác rơi tự do xuống đất, cũng không sử dụng kình khí gì trên chân. Cho nên, lúc lão rơi xuống đất mặc dù gây tiếng vang không nhỏ, nhưng lại không phá hư vật công như hai vị trước, giẫm đỉnh Vũ Hóa Phong ra động nước.
Ba người, đứng thành hình tam giác.
Sắc mặt Phó Phong Tuyết tái nhợt, nhưng trầm tĩnh như núi cao biển sâu.
Long Vương... tướng mạo Long Vương xấu, nên nhìn có vẻ hung ác. Nếu treo chân dung của lão ở cửa nhà, có lẽ có thể phát ra tác dụng tránh tà ma giống người đẹp trai như Tần Lạc.
Jesus cùng đầu to đều ngừng bắn, mặt đầy vui mừng mà nhìn về phía Long Vương.
Quỷ Ảnh ý đồ công kích Hoàng Đế, còn chưa vọt tới cạnh đó, đã bị quyền phong bá đạo của hắn thổi bay.
" Sư phụ. Người đứng được rồi?" Tần Lạc kích động hô.
Hắn thật sự rất vui.
Có trời mới biết vừa rồi hắn lo lắng đến cỡ nào.
Nếu Phó Phong Tuyết chết trận, cho dù hắn có thể cứu Lệ Khuynh Thành trở về, hắn cũng sẽ cả đời khó bình an.
Điều này với Tần Lạc mà nói cũng là một đề lựa chọn.
Lựa chọn Phó Phong Tuyết, vậy Lệ Khuynh Thành có thể vì vậy mà hương tiêu ngọc vẫn.
Nếu lựa chọn Lệ Khuynh Thành, Phó Phong Tuyết chống đỡ không được thế công của Hoàng Đế, có thể sẽ bị hắn giết chết.
Lệ Khuynh Thành là nữ nhân của hắn, Phó Phong Tuyết là nam nhân của hắn... Hắn yêu Lệ Khuynh Thành, cũng tôn trọng Phó Phong Tuyết. Hắn không hy vọng trong hai người bọn họ có bất cứ người nào ngoài ý muốn.
Kinh hỉ chính là, Long Vương đến rồi.
Càng kinh hỉ chính là, Long Vương đứng được rồi.
"Chân của ta đứng lên còn cần một cơ hội". Lúc ấy Long Vương nói với Tần Lạc như vậy.
Lúc ấy Tần Lạc còn chưa hiểu ý của Long Vương, cho là lão nói như vậy chỉ vì an ủi mình. Về phần cơ hội khi nào tới, đó là một ẩn số.
Bây giờ hắn đã biết, lão là đang đợi cơ hội, cũng là đang đợi Hoàng Đế.
Lần trước lão cùng Phó Phong Tuyết liên thủ ngăn cản Hoàng Đế ở Việt quốc, lần này, vẫn cần hai người bọn họ đồng thời ra tay mới có thể làm được.
Jesus cùng đầu to liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có ý cười.
"Long chủ tới rồi". Đầu to trầm giọng nói.
Cho dù là Phó Phong Tuyết, hay là Long Thiên Trượng, đều là thần của Long Tức bọn họ, là ngọn đèn sáng dẫn dắt bọn họ. Hắn không hy vọng bất cứ vị nào ngã xuống.
" Thượng Đế nhất định nghe được lời gọi của nội tâm tôi". Jesus cắm súng lục bằng vàng vào bên hông, tay phải lại làm dấu hình chữ thập. "Điều tôi cầu, liền do Người ban. Thứ người ban, đều là thứ tôi cầu. Chúa nhân từ, Người là cha của tôi".
"Ông cũng phải chết". Ánh mắt Hoàng Đế nhìn chằm chằm Long Thiên Trượng, giọng nói phi thường ác liệt.
Hắn có một vạn lý do tức giận.
Thời gian phù hợp như vậy, tâm cảnh tuyệt vời như thế, nếu vừa rồi một quyền kia đánh chết Phó Phong Tuyết, cả thể xác và tinh thần hắn đều sẽ nhận được thăng hoa. Loại kích thích máu cùng thịt va chạm này, loại sợ hãi lúc tử vong tới này, còn cả sự rung động khi kết thúc tánh mạng kia... đây chính là hết thảy hắn truy tìm.
Lúc lão cường tráng, giết chết lão.
Nhưng mà, Long Thiên Trượng lại phá hủy kế hoạch của hắn.
Mặc dù hắn vẫn nắm chắc giết chết Phó Phong Tuyết, nhưng mà lão lúc đó đã bị thương rất nặng, mỏi mệt không chịu nổi, giết vậy còn có ý nghĩa gì?
" Lần trước bọn tôi có thể ngăn cậu lại, lần này cũng vậy". Long Thiên Trượng lên tiếng cười vang. "Hoàng Đế, cậu thật cho mình là vô địch thiên hạ sao?"
"Vậy ông liền thử một chút đi". Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng.
"Dừng tay hết". Ma thuật sư ép Lệ Khuynh Thành từ trong tấm vải đen đi ra, dao kề sát trên cổ Lệ Khuynh Thành, chỉ cần hơi dùng sức, là có thể cắt đứt cổ họng nàng.
"Từng người tới". Ma thuật sư nói. "Ai phá hư quy tắc, tôi liền giết cô ta".
Đây là điều bọn họ đã thương lượng trước.
Cho dù Hoàng Đế kiêu ngạo thế nào, cũng không tự đại đến mức có thể dùng sức một người độc chiến cao thủ Trung Quốc. Dù sao, ở đây thuộc về sân nhà của người khác.
Lo lắng Tần Lạc cùng Phó Phong Tuyết vây công, cho nên bọn họ sớm lẻn vào Yến Kinh bắt cóc Lệ Khuynh Thành.
Lệ Khuynh Thành cũng chỉ là một vật dẫn. Nếu Lệ Khuynh Thành thất thủ, bọn họ sẽ hạ thủ từ trên người những người khác, ví dụ như Tần Lạc, ví dụ như Lâm Hoán Khê, lại ví dụ như... Chỉ cần là người quan hệ chặt chẽ với Tần Lạc, đều là mục tiêu của bọn họ.
Chỉ cần có người ở trong tay bọn họ, liền không sợ bọn họ tạo thành thế vây công.
Nếu bọn họ thật vây công, cùng lắm thì lập tức giết chết con tin, sau đó dẫn người lẩn trốn.
Mặc dù hành tích như vậy truyền đi có mất phong phạm của võ giả, nhưng mà, nếu Hoàng Đế thật muốn chạy, trong thiên hạ có ai có thể giữ hắn lại?
Bây giờ Long Vương từ cao hạ xuống, hiển nhiên là muốn cùng Phó Phong Tuyết phối hợp lấy hai địch một.
Đây là vi phạm quy tắc. Cho nên, ma thuật sư sẽ đứng ra uốn nắn hành vi của bọn họ.
"Sao? Nhiều năm trước cậu không sợ chúng tôi, bây giờ cậu lại sợ à?" Long Vương nói mỉa mai. Khuôn mặt đen kết hợp vẻ mặt hèn mọn như vậy, nói ra lời như vậy thật khiến người ta tức giận. "Vương giả Hoàng Đế. Tiếng tăm càng lúc càng lớn, mà gan lại càng ngày càng nhỏ".
"Stanly, lui về". Hoàng Đế nói.
"Điện hạ". Ma thuật sư không nghe theo.
"Đây là mệnh lệnh của tôi". Hoàng Đế liếc nàng một cái, lên tiếng nói.
Mặc dù Ma thuật sư không cam lòng, nhưng cũng không có dũng khí trái ý Hoàng Đế.
Chỉ đành phải dẫn Lệ Khuynh Thành lui về vị trí vốn đứng, không biết vô tình hay cố ý, dao của nàng hơi trượt tới trước.
"Đáng chết". Tần Lạc thấy máu trên cổ Lệ Khuynh Thành chảy như nước, đau lòng vô cùng. "Cô hẳn vô cùng tinh tường. Nếu cô ấy chết, các người liền mất đi bia đỡ đạn... tất cả các người đều sẽ chết".
"Tôi không sợ chết". Ma thuật sư chẳng thèm ngó tới uy hiếp của Tần Lạc.
Hoàng Đế nhíu mày, nói với ma thuật: "Stanly, Lệ là bạn của tôi. Cô nên tôn trọng cô ấy một chút".
"Dạ. Điện hạ". Ma thuật sư có thể không đếm xỉa uy hiếp của Tần Lạc, nhưng lại không thể không nghe lời của Hoàng Đế. Dao hơi nới ra, để Lệ Khuynh Thành tạm thời từ trong Quỷ Môn quan thò đầu ra thở một hơi.
Lúc này Hoàng Đế xoay người nhìn về phía Long Vương cùng Phó Phong Tuyết, nói: "Trước kia, các ông không phải là đối thủ của tôi. Bây giờ, các ông vẫn không phải là đối thủ của tôi. Chiến thần phương đông đã mất đi sức chiến đấu, tiếp tục đánh nữa cũng không còn thú vị. Hai người ông cùng lên đi... có lẽ, cảm giác đồng thời giết chết hai người càng mãnh liệt hơn".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.