Bắc Thành Có Tuyết

Chương 38: Quả cam chua

Minh Khai Dạ Hợp

14/04/2022

Vào trong xe, Đàm Yến Tây nghiêng nửa người choàng qua vai cô, nhìn cô với nụ cười ấm áp: “Em có thể vì chuyện của chính mình mà cầu xin anh một lần không? Toàn vì chuyện của người khác, uổng công em vì những người này mà nợ ân tình của anh, còn không cảm thấy bản thân thiệt thòi.”

Chu Di cười, ngón tay vô thức quẹt qua cổ áo anh: “Anh nói không muốn em khách sáo với anh, sao giờ lại nói em nợ ân tình của anh?”

Trong lòng lại nghĩ – bởi vì, chính em cũng chẳng có mong ước gì đối với anh.

Giọng cô dịu dàng hiếm thấy, nghe như đang làm nũng. Cổ họng Đàm Yến Tây hơi ngứa ngáy, anh ấn vai cô xuống, sau đó hôn cô.

Có lẽ trên đường đi đến đây anh có hút thuốc, sau hai nụ hôn sâu vẫn còn đọng lại vị đắng nồng nàn kéo dài của thuốc lá.

Bởi vì là anh nên cô si mê quên lối về.

Thật lâu sau mới chịu buông ra, Đàm Yến Tây vùi mặt vào cổ cô, ủ rũ gọi cô: “Di Di…”, ngón tay luồn vào trong vạt áo của cô mà thăm dò. Dù biết rằng ở đây lúc này không thể tiếp tục, nhưng vẫn muốn cảm nhận chút mềm mại ấm áp.

Một chiếc ô tô lái vào bãi đậu xe, vài tia sáng quét qua chỗ bọn họ sau khi xe rẽ sang.

Cửa kính xe được dán một lớp phim chống nhìn trộm, động tác của Đàm Yến Tây cũng quá bí mật không ai để ý tới, nhưng Chu Di vẫn lập tức nắm lấy cổ tay anh và đẩy ra sau.

Đàm Yến Tây cười một tiếng, thu tay về.

Chu Di lo lắng cho chuyện sau này của Cố Phỉ Phỉ, nhưng thành thật mà nói nhờ Đàm Yến Tây đến giúp đỡ đã rất làm phiền anh rồi. Về sau bà Lương có tiếp tục gây phiền phức cho Cố Phỉ Phỉ hay không, e là Lương Hành Mộc phải tự mình giải quyết.

Hơn nữa, hiếm khi có được thời gian ở bên nhau, âu yếm nhau còn không đủ, cần gì phải nhọc lòng vì chuyện của người khác.

Nhưng cô cũng ngại tham dự vào chuyện trong nhà của Đàm Yến Tây, sau khi quanh co tâm sự, mới nhẹ nhàng* mà hỏi một câu: “Đại khái đến khi nào thì anh mới rảnh?”

*Cử trọng nhược khinh (举重若轻): việc nặng nề cực nhọc nhưng giải quyết một cách dễ dàng

Đàm Yến Tây cười hỏi: “Sao thế, cuối cùng cũng nghĩ đến anh à?”

Nhưng Chu Di lại không lên tiếng.

Đàm Yến Tây rũ mắt xuống, vẻ mặt trầm tư: “Một thời gian nữa. Qua một thời gian nữa thôi, Di Di.”

Lời anh nói ra chưa được bao lâu, điện thoại trong túi bắt đầu rung lên, âm thanh nhắc nhở trong Wechat vang lên một tiếng ngắn ngủi, giống như một lời thúc giục.

Đàm Yến Tây không lấy di động ra, cứ như vậy lặng lẽ ôm cô một lúc rồi nói với cô: “Anh phải đi đây. Buổi tối em muốn ở đây chăm sóc cô ấy? Nếu không tự lo liệu hết được thì tìm một người hộ lý đi.”

“Không cần quan tâm đến em đâu – anh cứ về đi.”

Cuối cùng Đàm Yến Tây chạm nhẹ vào môi cô một cái, rồi nhìn cô kéo cửa xe đi ra ngoài.

Chu Di quay người, một tay đút vào túi áo khoác, sau đó nhìn về phía cửa xe vẫy tay, rồi xoay người đi về bệnh viện.

Đi được một lúc cô bỗng vô thức quay đầu lại, xe Đàm Yến Tây đang ở cua quẹo rời khỏi bãi đậu xe, đèn xi nhan màu đỏ ở phía sau lóe lên, số trên biển số xe màu xanh lam cũng bị ánh đèn chiếu vào.

Sau đó từ từ dập tắt.

-

Chu Di trở lại phòng bệnh, không lâu sau, điện thoại của Cố Phỉ Phỉ vang lên.

Cô liếc mắt nhìn qua màn hình di động, người gọi đến là “Lương”. Chu Di suy đoán phần lớn là của Lương Hành Mộc, nên đưa tay lay tỉnh Cố Phỉ Phỉ, “Cậu có điện thoại.”

Cô đưa điện thoại tới, Cố Phỉ Phỉ híp mắt nhìn thoáng qua, bắt máy rồi đặt trên gối áp vào tai.

Chu Di có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia, nhưng không nghe rõ cụ thể là đang nói gì, Cố Phỉ Phỉ cơ bản cũng chỉ “Không sao”, “Không cần”, “Dạ vâng”, cứ như thế mà trả lời vài câu.

Một lúc sau, cô ấy cúp máy.

Cố Phỉ Phỉ nói: “Ngày mai cậu còn phải đi làm, không cần ở đây chăm sóc mình cả đêm đâu. Lương Hành Mộc có tìm người qua đây trông mình rồi, lát nữa sẽ đến đó.”

“Người đó có đáng tin cậy không?”

“Người ông ấy tự phái đến, nói chung chắc không có vấn đề gì.”

Chu Di vẫn còn do dự.

Cố Phỉ Phỉ nói: “Thật sự không sao mà, cậu về nhà đi, hôm nay đã giúp mình quá nhiều rồi. Cậu và Đàm Yến Tây cũng sắp rạn nứt rồi mà mình còn gây rắc rối cho cậu. Nói thật nhé, nếu mình không phải dựa vào cái tay này vẽ tranh kiếm cơm, bọn họ đánh thế nào mình cứ để như thế, xem như là nhận lấy báo ứng thôi. Nhưng mình vẫn cảm thấy không nỡ, nếu mình không cầm được bút, thà rằng bảo mình chết đi còn hơn…”

Chu Di nói: “Mình và Đàm Yến Tây không còn rạn nứt nữa, không sao đâu. Đối với anh ấy cùng lắm chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”

Cố Phỉ Phỉ ngưng một chút rồi nhìn cô: “Vậy cậu giúp mình chuyển lời tới Đàm công tử, về sau anh ấy có cần gì đến mình thì cứ nói. Mặc dù anh ấy tai to mặt lớn như vậy, chắc cũng không cần mình giúp đỡ chuyện gì.”

Chu Di nói: “Được.”

Cô đứng dậy xách túi chuẩn bị đi, quay đầu lại thì thấy Cố Phỉ Phỉ đang nhìn mình chằm chằm thì hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chu Di, cậu bây giờ không phải đang muốn nghiêm túc với Đàm Yến Tây chứ?”

“…Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?”

Cố Phỉ Phỉ dường như đang rối rắm: “…Cậu đã gọi người đến giúp mình, lẽ ra mình không nên nói những lời này với cậu. Nếu cậu cảm thấy “chơi” với anh ấy đủ rồi, cần phải cân nhắc đến vấn đề rút lui. Cậu thấy đấy…Chúng ta chơi không lại. Người ta không làm khó dễ thì thôi, một khi đã làm lớn chuyện lên, chúng ta ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.”

Tim Chu Di đột nhiên nhảy dựng.



Có lẽ Cố Phỉ Phỉ đã cân nhắc qua chứ không nói rõ, nhưng trong lời nói đã có mười phần ẩn ý.

Chu Di dời ánh mắt, bình tĩnh nói: “Mình hiểu rồi.”

-

Lúc Chu Di tan làm cũng đến bệnh viện một chuyến.

Đến buổi tối ngày thứ ba, cô đã gặp được ông chủ đầu tư nghệ thuật huyền thoại ấy, Lương Hành Mộc

Một người rất phong độ, so với tuổi thật trẻ hơn rất nhiều, nho nhã trầm ổn, lòng không gợn sóng*.

*Gợn sóng bất kinh (波澜不兴): thấy sóng gió không kinh hoàng, cho dù gặp được chuyện gì tâm vẫn không loạn, mặt không đổi sắc.

Gặp mặt trước tiên nói lời cảm ơn Chu Di, giọng trang nghiêm giống như thể chăm sóc Cố Phỉ Phỉ là trách nhiệm của ông ấy.

Sau đó từ lúc Cố Phỉ Phỉ phẫu thuật cho đến khi hồi phục, Lương Hành Mộc vẫn thường xuyên đến đây, trong phòng bệnh mỗi khi có ông ấy, bầu không khí cũng yên lặng đi hai phần.

Ngày thứ tư sau khi Cố Phỉ Phỉ phẫu thuật xong, Chu Di như thường lệ tan làm lại đến bệnh viện xem tình hình ra sao, lại gặp phải một người đến chính cô cũng không ngờ.

Khoa nội trú chỉnh hình của bệnh viện ở tầng này, y tá đứng chéo phía trước thang máy.

Chu Di ra khỏi thang máy chỉ lo đi về phía trước, nghe y tá đứng đó nói có người gọi cô nên quay đầu lại.

Đỗ Vũ Hành cầm trong tay một cây bút, dường như đang ở đó ghi danh, hay điền tờ khai gì đấy.

Anh ta bỏ bút xuống, đi về phía Chu Di, cười nói: “Sao em lại ở đây?”

Chu Di cho là anh ta đến thăm Cố Phỉ Phỉ, nghe giọng điệu này hẳn là không phải. Hơn nữa Cố Phỉ Phỉ cũng đã sớm không còn qua lại với anh ta nữa.

Quả nhiên cô còn chưa hỏi tới, Đỗ Vũ Hành đã chủ động giới thiệu: “Một người bạn của anh đá cầu gãy xương nằm viện ở đây, nên anh đến xem một chút.”

Chu Di mặt không biểu cảm “Vâng” một tiếng.

Đỗ Vũ Hành đánh giá cô.

Cô vẫn ăn mặc theo phong cách giản dị, bên ngoài là một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với áo len rộng màu be, quần jeans cắt gấu, đi bốt cao cổ, cánh tay đang vắt một chiếc áo khoác.

Gần một năm không gặp, cô dường như không có gì thay đổi, nhưng lại giống như thay đổi rất nhiều.

Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp trong sáng ấy, nhưng khí chất thêm vài phần yên tĩnh trầm lặng, cảm giác càng xa cách hơn.

Đỗ Vũ Hành cười một tiếng, bất giác đưa mắt nhìn về phía khu vực phòng bệnh phía trước: “Còn em thì sao? Có ai đến đây nằm viện à?”

“Một người bạn.”

“Không gấp đúng không? Nếu không gấp thì chúng ta trò chuyện một lát.”

“Em thấy chúng ta không có gì để nói với nhau cả.”

Đỗ Vũ Hành cười cười: “Tất cả đều đã chấm dứt rồi, hiện tại anh chỉ như một người quen bình thường của em thôi, em sợ cái gì chứ?”

Nếu không phải bất đắc dĩ, Chu Di cũng không muốn liên quan đến người này. Cô và Đỗ Vũ Hành là người của hai thế giới khác nhau, mối quan hệ còn không bằng người xa lạ, lòng vòng hồi lâu lại ra như cô còn quan tâm lắm.

Cô đi trước, Đỗ Vũ Hành theo sau, hai người ra đứng bên cửa sổ cuối hành lang.

Đỗ Vũ Hành lại hỏi: “Ai nằm viện ở đây?”

“Cố Phỉ Phỉ.”

“Cô ấy thế nào? Vậy tiện thể lát nữa anh cũng đến thăm một chút.”

“Không cần phải đến đâu. Cô ấy cũng đoạn tuyệt quan hệ với anh rồi.”

Đỗ Vũ Hành cười nói: “Anh biết cô ấy trước, kết quả vì em mà cô ấy đoạn tuyệt với anh. Phụ nữ các em đôi khi thật đúng là vô lý hết sức.”

Chu Di lãnh đạm nói: “Phải không vậy? Em thì ngược lại cảm thấy cô ấy rất có lý đấy.”

Đỗ Vũ Hành cúi đầu nhìn cô: “Vẫn còn làm việc ở công ty trước kia sao?”

“Em không có nhu cầu thay đổi công việc mới.”

“Phải thế không? Anh tưởng là…”

“Tưởng là thế nào?”

Đỗ Vũ Hành nở nụ cười tinh tế: “Đàm tổng trong tay có cả chục tỷ, còn cần em đi làm mấy công việc lương thấp như thế này sao?”

Mặt Chu Di biến sắc: “Đỗ Vũ Hành, nếu anh muốn nói về chuyện này, vậy chúng ta không cần phải nói gì thêm nữa.”

Cô bước chân chuẩn bị đi.

Giọng Đỗ Vũ Hành không nhanh không chậm, “Khi đó em nói sau này tuyệt đối sẽ không tìm một người không đáng tin cậy như anh. Thế Đàm Yến Tây là một người đáng tin sao?”

Chu Di bỗng xoay người lại: “Đàm Yến Tây là người như thế nào, cũng không đến lượt anh đánh giá.”



Ý cười trên mặt Đỗ Vũ Hành lại có thêm vài phần dò xét: “Anh quả thật đã phạm sai lầm, cũng không có gì để tranh cãi. Nhưng anh cho rằng, lần sau em nhất định sẽ tìm một người chung thủy và có trách nhiệm…”

“Anh nói những lời này, em chỉ có thể cho rằng anh đang để bụng…”

Đỗ Vũ Hành nhún vai: “Anh đúng là đang để bụng, có gì mà không thể thừa nhận. Tại sao anh lại để bụng? Bởi vì em quá tiêu chuẩn kép —chuyện của anh thì không thể tha thứ, nhưng đến Đàm Yến Tây lại tha thứ được ngay?”

Người này càng nói càng hăng hái.

Chu Di lười nói cùng anh ta, xoay người đi về phía trước.

Giọng Đỗ Vũ Hành vọng tới: “Chu Di, em cần gì phải học theo triết lý sinh tồn của Cố Phỉ Phỉ. Giá trị thị trường của em không tồi, cớ gì phải làm người thứ ba?…”

Bước chân Chu Di nhỏ đến không thể phát hiện, cô dừng lại một chút, sau đó bước đi càng dồn dập hơn.

Dường như chỉ cần đi đủ nhanh, là có thể ném những lời này của Đỗ Vũ Hành ra sau đầu.

Vào đến phòng bệnh của Cố Phỉ Phỉ, Chu Di đưa tay khép cửa lại.

Cố Phỉ Phỉ liếc mắt một cái: “Sắc mặt cậu sao cứ như vừa gặp quỷ vậy?”

Chu Di không lên tiếng, tháo túi xuống đặt lên ghế, vào toilet rửa tay rồi mới quay trở lại giường.

Cô lấy trong giỏ trái cây ra một quả cam, cầm dao gọt trái cây cắt một đường, sau đó dùng móng tay chậm rãi lột vỏ: “Phỉ Phỉ, mấy hôm nay cậu cùng Lương Hành Mộc nói chuyện như thế nào rồi?”

“Trò chuyện thôi.” Cố Phỉ Phỉ rất thản nhiên, “Không nói sao mình dám từ bệnh viện này đi ra ngoài chứ?”

“Vậy cậu nói sao?”

Cố Phỉ Phỉ lại im lặng một lúc.

Chu Di cũng không thúc giục, vỏ cam phun sương lên ngón tay cô, một mùi hương hơi chua và đắng.

“Mình nói thật, cũng không sợ cậu xem thường mình.” Cố Phỉ Phỉ cuối cùng cũng mở lời, “Có một vài thời điểm, mình cảm thấy mối quan hệ của mình và Lương Hành Mộc không thuần túy chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Nếu so sánh với những người trước kia của mình, có lẽ Lương Hành Mộc đã quá quân tử. Mà mấu chốt là, ông ấy thật sự thưởng thức tranh mình vẽ, không cảm thấy những thứ xem không hiểu kia là đồ rác rưởi, cũng không nghĩ mình sẽ sử dụng danh tiếng nghệ thuật để mạ vàng cho bản thân —những người đó không tin mình, nhưng mình có thể làm gì để mạ vàng cho chính mình đây. Mình mười sáu tuổi, vì không đóng nổi tiền học vẽ chuyên sâu nên đã bị thầy giáo đè lên bàn ngay tại phòng học vẽ, nhưng mình cũng chẳng hề quan tâm, mặt mũi, danh dự…quan tâm cũng đâu được ích lợi gì. Thế nhưng mình thật sự thích vẽ tranh, chỉ khi cầm bút vẽ mình mới cảm thấy bản thân không giống như một cái xác không hồn. Cậu nói xem, những con người trong cống rãnh bùn lầy có xứng đáng được mơ ước không? Lương Hành Mộc nói rằng, mình xứng đáng.”

Chu Di cụp mắt xuống, cô cảm thấy nước trong vỏ cam dường như đang bắn vào mắt mình.

“Thật sự từ trước đến giờ mình chẳng hề quan tâm, đúng ra phải nói là chưa bao giờ mình bị ai đó dạy dỗ như vậy. Nhưng đến hôm nay mình mới hiểu rằng, trong một mối quan hệ dơ bẩn thì không thể nói là vô tội được. Mình nói thật, mấy cái thứ như mơ ước, quý trọng nhân tài…gì đó, chẳng khác gì đồ bỏ đi. Mình khó chịu quá…Lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy hối hận, nếu không có những chuyện trong quá khứ, không phải chỉ dùng vẻ bề ngoài lợi dụng Lương Hành Mộc, biết đâu giấc mộng của mình sẽ có một kết cục sạch sẽ hơn chăng.”

Nơi bị gãy xương rất đau, Cố Phỉ Phỉ cũng không thể gắng sức được nữa, vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này: “Mình nói với Lương Hành Mộc là chúng ta đã đi đến nước này rồi. Từ nay về sau nếu ông ấy thật sự thưởng thức tranh của mình, mình vẫn sẽ tiếp tục bán chúng. Còn nếu không muốn gây ra thêm rắc rối, vậy thì thanh toán cho xong xuôi đi.”

“Cậu không yêu cầu ông ấy điều gì sao?”

Cố Phỉ Phỉ nở một nụ cười: “Với tính cách của mình, mình nhất định sẽ muốn thổi phồng mọi thứ*, nhưng mà…lúc mở lời với ông ấy, mình lại không nói ra được lời nào. Không ai tin, cũng chẳng ai thèm để ý đến mình, có thể được Lương Hành Mộc tin tưởng, bồi dưỡng khiến cho mình cảm thấy bản thân đã kiếm được một món hời. Cả đời mình mang tiếng là kỹ nữ, nhưng lại muốn vì ông ấy làm quân tử một lần.

* Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口):chỉ việc nói quá, làm quá so với khả năng và thực tế.

Chu Di thật lâu cũng không nói lời nào.

Quả cam trong tay đã lột sạch vỏ, cô tách ra làm hai nửa, lại bóc ra một phần đưa cho Cố Phỉ Phỉ: “Cậu ăn không?”

Cố Phỉ Phỉ mở miệng nói “A” muốn cô đút.

Chu Di đút cam vào miệng cô ấy, rồi lấy chiếc khăn tay trên tủ đầu giường lau lau tay, sau đó nói với cô ấy: “Vừa rồi mình chạm mặt Đỗ Vũ Hành ở bên ngoài đấy.”

Cố Phỉ Phỉ hơi sửng sốt: “Anh ta đến đây làm gì? Chắc không phải tới thăm mình chứ? Mình không còn liên lạc với anh ta nữa rồi mà.”

Chu Di lắc đầu: “Anh ta không đáng để tâm đâu.”

Cô ngừng một lát, rồi nhìn về phía Cố Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, mình hỏi cậu một việc.”

“Cậu nói đi.”

Từ lúc vào cửa đến giờ, cô đã muốn nói chuyện cùng Cố Phỉ Phỉ trước, chậm rãi bóc một quả cam đều là để chuẩn bị tâm lý.

Hiện tại, cô cảm thấy sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này.

“Đàm Yến Tây có bạn gái rồi đúng không?”

Cố Phỉ Phỉ nhìn cô: “Cậu biết à?”

“Cũng không phải, là mình đoán ra được.” Đàm Yến Tây năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, hơn nữa lúc nãy Đỗ Vũ Hành còn bảo cô là “người thứ ba”, dù cô có ngốc đến đâu cũng không thể giả vờ ngạc nhiên được.

“Không phải bạn gái đâu…trước mình có nghe Lương Hành Mộc nhắc đến, trong nhà có chọn cho anh ấy một đối tượng kết hôn. Mình không nghĩ là cậu biết chuyện, hơn nữa cậu còn mang tâm lý muốn tận hưởng vui vẻ trước mắt, nên mình quyết tâm không nói chuyện này với cậu. Cậu không giống mình, nếu cậu cảm thấy mọi chuyện không thể thì cũng không mang gánh nặng tâm lý phải tiếp tục dây dưa với anh ấy. Thế nên lần trước cậu nói sẽ chia tay với anh ấy, mình vì sao lại cao hứng như vậy – Người cũ của Đàm Yến Tây trước kia cũng không kéo dài được lâu, mình nghĩ hai người sẽ không trụ nổi đến lúc anh ấy kết hôn đâu.”

Cố Phỉ Phỉ không nghe thấy cô lên tiếng nên quay đầu nhìn: “Cậu đang buồn lắm đúng không?”

Chu Di nở nụ cười nhàn nhạt: “Mình vẫn ổn.”

Cô tiếp tục bóc một múi cam đưa cho Cố Phỉ Phỉ, cũng đưa một múi vào trong miệng mình.

Cam không quá ngọt, ngay lúc cô cắn vào, nước cam lành lạnh đã kích thích vị giác, chua chua khiến cô phải nhíu mày.

Dường như thứ cô nuốt vào không phải là một múi cam.

Mà là một loại tâm tình không cách nào diễn tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bắc Thành Có Tuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook